Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 02

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 02: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


Cuối cùng không phải thiện ác không có báo ứng, mà là thời cơ chưa đến thôi, Tiêu Hàn luôn cho rằng mình quyền thế ngập trời, tiền tài dẫn đường là có thể kê cao gối không lo, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Mạt Mạt, Tiêu Hàn kia nằm viện lâu như thế, sao anh ta lại biết cô vậy? Cô dự định sử dụng số mệnh của anh ta như thế nào?"

Lúc này trong tiệm của Tô Mạt lại xuất hiện cảnh chiếc cốc lơ lửng, cô gái áo đỏ cầm cốc nhìn Tô Mạt gật gà gật gù trên ghế sô pha, không nén nổi tò mò mở miệng hỏi.

"Ồ, cô nói chuyện này à? Cũng không cỏ gì đâu. Co một lần tôi đi trên đường nhìn thấy Tiêu Hàn, tiện tay đanh dấu lên người anh ta. Thật ra mọi chuyện về sau, từ lúc anh ta thấy Trịnh Nguyên đến việc đi đến tiệm đều là ảo tưởng của bản thân anh ta thôi, dĩ nhiên bao gồm việc tôi lợi dụng gia đình Trịnh Nguyên tạo ra ảo tưởng cho anh ta. Ngoại trừ việc bị tôi lấy đi số mệnh, đây cũng là số kiếp mà anh ta phải đón nhận. Tôi dự định giữ lại cho cô khi đưa cô đi luân hồi vào tháng cô hồn, hi vọng kiếp sau cô không chết yểu như vậy nữa, không cầu đại phú đại quý, chi mong cô một đời an ổn, trọn kiếp bình an."

Nhìn cô gái áo đỏ lại giành chiếc cốc của mình, Tô Mạt thoáng bất đắc dĩ.

"Mạt Mạt, có thể quen biết cô đúng là vinh hạnh của tôi. Cảm ơn cô." Cô gái áo đỏ cầm chiếc cốc, nghiêm túc nói với Tô Mạt.

"Đừng sến rện thế nữa, ra ngoài trông tiệm cho tôi đi. Đúng rồi, ngày mai tôi phải trừ ma vệ đạo thật đấy, xế chiều sẽ có mộtt người bị ma ám đến tìm tôi giúp đỡ, đến lúc đó cô cùng đi vói tôi nhé."

"Ừm."

Văn Huyên là thư ký của một công ty, hai mươi ba tuổi trẻ trung xinh đẹp, một năm trước có người quen giới thiệu cô với Trương Minh Viễn con nhà buôn bán, người phương Nam lớn hơn cô năm tuổi, dáng vé xõc vác tinh tình cũng tốt.

Hai người vừa gặp mặt đã phải lòng nhau và qua lại hơn nửa năm, bởi vì hai bên gia đình đều sốt ruột hôn sự của con cái nên định mua một căn hộ ở phía Nam thành phố A cho họ.

Căn hộ này nằm trong khu chung cư thương mại mới xây dựng hai năm trước, dù là không gian xanh hay giao thông đều tốt, vị trí thuộc dạng đắc địa, chủ nhà bảo rằng vội xuất ngoại nên bán rẻ, sau khi hai bên gia đình bàn bạc đã đặt mua nó, dự tính làm nhà tân hôn cho hai đứa con.

Hai người kết hôn chưa đến nửa năm thì Văn Huyên mang thai, cô bèn dứt khoát thôi việc ở nhà, an tâm đợi đến ngày đứa trẻ chào đời.

Gần đây chồng cô bận bịu công việc nên thường xuyên về nhà khá muộn, buổi tối nói chuyện điện thoại với chồng xong, biết hôm nay có thể anh không về nên cô tắm rửa qua loa rồi đi ngủ sớm.

Nửa đêm Văn Huyên bị tiếng sấm đánh thức, trong lúc mơ màng cô cảm thấy hình như có ai đó đứng bên giường, cô tự nhủ, lẽ nào chồng cô đã về rồi ư? Cô vốn sợ những ngày mưa giông, cho nên anh cố ý về nhà với cô sao?

Nghĩ vậy nên Văn Huyên không bật đèn lên.

"Chồng à, là anh sao?"

Không ai đáp lời, Văn Huyên nghĩ thầm: sắp làm cha rồi mà còn thích đùa giỡn như vậy, không nói không rằng, muốn trêu mình đây mà.

Văn Huyên vén chăn lên giơ tay về phía bóng người bên giường, muốn kéo tay chồng nhưng bàn tay cô chạm vào lại lạnh như băng.

"Chồng ơi, ngoài kia lạnh lắm hả anh? Sao tay anh lại cóng như vậy chứ?"

Nhưng ngay sau đó Văn Huyên lại cảm thấy có điều bất thường, tay chồng cô vốn đầy đặn chắc nịch, còn cái tay mà cô đang nắm này lại gầy trơ xương.

Văn Huyên lại nắn nắn bàn tay đó, cảm thấy hoang mang hơn, nỗi sợ hãi lặng lẽ trào dâng trong lòng. Nếu người này không phải chồng mình, vậy hắn là ai? Hơn nữa hắn vào nhà bằng cách nào? Văn Huyên run rẩy muốn buông tay người đứng bên giường ra.

Bỗng nhiên đối phương trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô, mạnh đến nỗi khiến Văn Huyên kêu lên thảm thiết. Lẽ nào là cướp? Mình lại đang mang thai! Nghĩ đến đây, Văn Huyên chẳng quan tâm đến cơn đau trên cổ tay mà ra sức vùng vẫy.

Đùng!

Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, hình như kẻ nắm tay Văn Huyên hơi sợ khẽ nới lỏng bàn tay ra, cô bèn nhân cơ hội này rụt tay lại, nương theo ánh chớp cô nhìn đối phương theo bản năng, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Vợ, vợ ơi, dậy đi, sao trời mưa mà không đắp chăn? Cảm lạnh thì sao?"

Văn Huyên tỉnh dậy trong tiếng gọi của chồng, vừa mở mắt ra cô đã thấy chồng cô đang nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng. Văn Huyên quan sát xung quanh, không có gì hết, lẽ nào tối qua cô nằm mơ? Cô nhớ cuối cùng hình như còn nhìn thấy kẻ kia. Có điều, mặt mũi hắn... Quái lạ, sao cô lại nhớ không ra dáng vẻ hắn nhỉ? Có lẽ là nằm mơ rồi.

"Em đang nghĩ gì vậy? Gọi em mấy lần rồi, sao không buồn để ý anh?" Thấy Văn Huyên không phản ứng, Minh Viễn vẫy tay trước mắt vợ.

"Ờ, em có nghĩ gì đâu, tối hôm qua gặp ác mộng thôi. Em..."

Văn Huyên giơ tay lên định thân thiết kéo tay Minh Viễn, song hoảng sợ phát hiện trên cổ tay mình có một vòng bầm tím như thể bị người ta siết chặt, tối qua kẻ kia quả thật đã nắm cổ tay cô rất chặt.

"Vợ, tay em sao vậy?" Minh Viễn nhìn theo mắt Văn Huyên, thấy vết bầm nọ.

"Chồng à, nhà chúng ta có ma, tối hôm qua em đã nhìn thấy, tay của em, tay của em bị như vậy là do con ma đó nắm." Văn Huyên khóc nức nở ôm lấy chồng mình.

"Ma? Cưng ơi, có phải là em nằm mơ hay không? Trên đời này lấy đâu ra ma chứ?"

"Vậy anh nhìn cổ tay em đi, tối hôm qua nó đã nắm tay em đây này."

Văn Huyên buông chồng ra, đưa cổ tay đến trước mặt anh, mặt mũi tái mét.

"Anh nhìn đi, đây là con ma đó nắm, tối hôm qua em bị tiếng sấm đánh thức, cảm thấy bên giường có người, em còn tưởng là anh nên nắm tay người đó, kết quả..." Văn Huyên run rẩy kể.

Hồi tưởng lại việc tối qua, cô vô thức ôm lấy cánh tay mình, Minh Viễn thấy mặt vợ trắng bệch thì xót xa, kéo cô vào trong lòng.

"Đừng sợ, đừng sợ, anh thấy có lẽ là do em quá quan tâm đến việc mang thai cho nên âu lo mà thôi, chi bằng chúng ta đi bệnh viện khám xem. Tay bị bầm cũng không thể chứng minh thật sự có ma mà, có lẽ không cẩn thận va vào đâu đó thôi."

Minh Viễn vỗ nhẹ lưng Văn Huyên dịu dàng an ủi, Văn Huyên nghe chồng trần an cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ tất cả thật sự chỉ là ảo giác của cô, hai người sống ở căn nhà này nửa năm rồi, trải qua bao ngày mưa giông cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lẽ nào thật sự là do mang thai nên đa nghi? Nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo tối hôm qua và vết bầm trên tay, cô lại càng thấy mông lung, vẫn nên cùng chồng đến bệnh viện khám thử xem sao.

Hai người sửa soạn qua loa rồi rời khỏi nhà, trong khoảnh khắc đóng cửa, họ không chú ý thấy chiếc gương trong nhà có một bóng người vụt thoáng qua

*****

Gần đây Tô Mạt hơi nhức đầu, bởi vì khắc tinh của cô đã về nước.

Hàn Ngạo - thanh mai trúc mã của Tô Mạt, lớn hơn cô bốn tuổi, năm nay hai mươi sáu.

Do hai nhà thân thiết từ rất nhiều đời trước, vì vậy lúc Tô Mạt bắt đầu có nhận thức thì Hàn Ngạo đã theo cô như hình với bóng, mà cô từ nhỏ đã lạnh nhạt, không quá chú ý đến xung quanh, nên phần lớn kí ức thời thơ ấu đều có hình bóng chàng trai bảnh bao kia. Lúc nhỏ cô gần như luôn bị anh áp bức, cho đến năm cô mười bốn tuổi, anh bị gia đình đưa ra nước ngoài, sự áp bức của đại gian tặc mới chấm dứt.

Nghĩ đến chiếc máy bay sắp đáp xuống có chàng trai khiến cô nhức đầu kia, Tô Mạt hi vọng mình có thể điều khiển từ xa cho nó bay ngược về trời.

"Em yêu ơi, anh nhớ em quá."

Giọng nói bất chợt vang lên cắt ngang ảo tưởng của Tô Mạt, cô kết thủ ấn đánh về phía đối phương theo bản năng, một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay chuẩn bị ra chiêu của cô.

"Nhóc đừng đánh, là anh đây mà."

Tô Mạt ngẩng đầu sững sờ, mấy năm không gặp, tên nhóc hay cười gian manh bắt nạt cô trong kí ức kia đang dịu dàng nhìn cô, đôi mắt còn có cảm 

xúc mà Tô Mạt không tài nào hiểu nổi. Người này khi còn bé đã rất bắt mắt, lúc xuất ngoại có rất nhiều cô nàng khóc lóc vì anh, không ngờ trưởng thành rồi còn yêu nghiệt hơn nữa.

Tô Mạt bất giác đỏ ửng mặt nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu, khẽ mỉm cười, "Mới xuống máy bay có mệt không? Đi tìm khách sạn cho anh ở đã, rồi anh nghĩ xem muốn ăn gì đi."

"Khách sạn? Không thể nào, sao em có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Anh vất vả lắm mới được đại xá trở về nước từ cảnh lưu vong, vậy mà em nhẫn tâm để anh lẻ loi ở khách sạn lạnh lẽo ư? Em không biết mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào đâu, cứ như người rừng ấy, thịt để ăn thì tái đến mức còn máu, nhiều khi anh chỉ ăn được như con thỏ thôi. Em nhìn đi, bây giờ anh đã gầy còm đến mức nào rồi này?"

Hàn Ngạo vừa nói vừa kéo tay Tô Mạt, nhìn chàng trai đối diện tỏ vẻ tủi thân đang lay tay mình, Tô Mạt chỉ cảm thấy muốn đánh bay anh đi, không ngờ đã nhiều năm vậy rồi, anh chẳng những không hề thay đổi mà còn tệ hơn, thậm chí còn biết giở trò làm nũng.

Nhác thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người tò mò nhìn hai người họ, Tô Mạt nhức đầu kéo tay Hàn Ngạo lôi anh ra khỏi sân bay.

"Đi theo em trước đã, có việc gì lên xe bàn tiếp."

Cô không thấy khi cô kéo tay Hàn Ngạo, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng, Hàn Ngạo nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt, vui vẻ đi theo sau, mặc cho cô kéo anh ra khỏi sân bay.

Nhiều năm trôi qua, tuy Tô Mạt có vẻ lạnh lùng, nhưng cô vẫn là cô bé miệng cứng lòng mềm năm nào, đợi bao nhiêu năm cụối cùng cô đã trưởng thành rồi.

Trong bệnh viện, Văn Huyên vừa mới được xét nghiệm xong, ngồi trong phòng bác sĩ chờ kết quả.

Bác sĩ chẩn trị xem báo cáo kiểm tra của cô xong lên tiếng trấn an, "Không sao đâu, kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm đi."

"Bác sĩ, thế còn vết bầm trên tay tôi thì sao ạ?"

"Không sao, trong thời gian mang thai thì thai phụ rất dễ bị phù nề, bất cẩn va chạm nhẹ cũng có thể bầm tím, cứ thoải mái đi. Tâm trạng của người mẹ rất quan trọng với thai nhi, cô phải luôn vui vẻ đừng căng thẳng quá mức, khám thai đúng kì là được." Bác sĩ nói xong ra hiệu cho y tá gọi người bệnh tiếp theo, sau đó đưa kết quả kiểm tra và sổ dưỡng thai cho chồng Văn Huyên, Minh Viễn nhận lấy những thứ này xong thì chào bác sĩ rồi đưa vợ rời khỏi bệnh viện.

Hai người ngồi vào xe, Minh Viễn kéo tay Văn Huyên dịu dàng nói, "Em xem, anh đã nói không sao rồi mà. Em đó, đừng có suy nghĩ lung tung, nhân lúc bụng em còn nhỏ, bao giờ hết bận anh sẽ đưa em đi du lịch. Không phải em vẫn muốn đi Paris sao?"

Văn Huyên nhìn khuôn mặt tươi cười của chồng, dường như trái tim thấp thỏm đã an ổn phần nào.

"Được, vậy em sẽ mua sắm thả ga đấy."

"Vợ ơi, đừng chi mạnh tay quá, để lại cho con anh chút tiền mua sữa nhé."

Nghe chồng vờ tủi thân, Văn Huyên cười khúc khích, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Vài ngày trôi qua Văn Huyên cảm thấy đúng là mình chỉ căng thẳng quá mức thôi, mấy đêm nay cô vẫn ngủ ngon lành. Nghĩ chồng đã nói vài ngày nữa sẽ đưa mình đi Paris du lịch, Văn Huyên cảm thấy lòng đầy ắp ngọt ngào, hồi cô nói muốn đi Paris là lúc hai người đang yêu đương, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Nghĩ đến đây Văn Huyên cầm điện thoại gọi cho Minh Viễn, hỏi xem khi nào anh về, điện thoại đổ chuông khá lâu nhưng bên kia không có người nghe, cô ủ ê cúp máy, tiện tay bật ti vi lên.

Một lát sau điện thoại báo có tin nhắn, Văn Huyên cầm lên xem, là tin nhắn chồng cô gửi, anh đang bàn công việc ở ngoài có thể sẽ về rất muộn, sau đó dặn cô đi ngủ sớm một chút xong việc sẽ về ngay. Vì tín hiệu không tốt nên không gọi cho cô được, cuối cùng còn bảo cô không thích nấu cơm thì ra ngoài ăn chút gì đó đi. Văn Huyên xem xong cảm thấy hơi đói bụng thật nên tắt ti vi, thay quần áo định đến nhà hàng Tây mà hôm trước bạn cô giới thiệu để dùng cơm, nếu ngon thật thì lần sau có thể rủ chồng đến đây ăn.

Cô thay quần áo, kiểm tra công tắc điện trong phòng rồi rời khỏi nhà, lúc cửa đóng lại chiếc ti vi trong phòng khách vốn đã tắt đột ngột bật lên, mà giờ phút này trong phòng không hề có một bóng người.

Nhà của Văn Huyên ở tầng mười bảy vì vậy thời gian chờ thang máy khá lâu, lần này khá may mắn, Văn Huyên vừa đến cửa thang máy đã thấy thang máy đang đi xuống từ tầng mười chín, cô vội vàng nhấn nút, cửa thang máy từ từ mớ ra, bên trong có hai người trung niên có vẻ là một cặp vợ chồng, cô bèn cười với họ sau đó bước vào thang máy. Hai vợ chồng nọ thấy Văn Huyên cười với mình cũng gật đầu chào cô, người phụ nữ trung niên thấy cô ở tầng mười bảy thì cất lời hỏi thăm, "Cô ở nhà số mấy?"

"1703 ạ, cháu mới dọn đến được tầm nửa năm nay"

"1703?" Người phụ nữ trung niên hỏi lại, vẻ mặt kì quái."Ở đó có tốt không? Hình như cô đang mang thai thì phải?"

"Dạ vâng, gần bốn tháng rồi. Cháu sống ở đó cũng được, sao vậy ạ?" Thấy phản ứng của người phụ nữ trung niên, Văn Huyên lo lắng hỏi.

"Ồ, không có gì, tôi..." Người phụ nữ đang định nói gì đó, người đàn ông trung niên bên cạnh như vô tình huých bà, bà lập tức im bặt, người đàn ông trung niên tiếp lời, "Không có gì, nếu đã là hàng xóm, sau này có việc cứ mở lời. Chúng tôi ở tầng hai mươi, căn hộ số 2005, hoan nghênh cô và chồng cô lên chơi."

"Vâng, cháu cảm ơn ạ."

Đang lúc nói chuyện thang máy đã đến tầng trệt, Văn Huyên cười nói với hai vợ chồng nọ rồi bước ra khỏi thang may. Hai vợ chồng này thật dễ gần, Văn Huyên vừa nghĩ vừa vuốt ve bụng.

"Con cưng, con đói bụng rồi phải không? Bây giờ mẹ dẫn con đi ăn nhé."

Ra khỏi cổng chung cư, Văn Huyên vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau khi nói địa điểm cô tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Văn Huyên mở mắt ra, tiếng chuông đó là của tài xế, tài xế thấy cô bị đánh thức thì áy náy gật đầu với cô, sau đó đeo tai nghe rồi bắt máy.

Văn Huyên vốn không quan tâm, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại khiến cô tập trung chú ý.

"A lô, bà xã, Tiểu Tân thế nào rồi? Vẫn sốt hả? Em nói xem thằng nhóc này nghỉ hè còn bày đặt tham gia liên hoan gì không biết, lần này thì hay rồi, chắc là mẹ anh nói đúng đó, có phải con trai đã gặp phải thứ gì không? Sao tự nhiên tối nào cũng sốt vậy, hơn nữa còn nói sảng mấy thứ anh chẳng hiểu gì cả? Lúc nào rồi còn quan tâm mê tín không mê tín gì nữa, con cứ sốt vậy sẽ ngớ ngẩn luôn cho xem. Vậy đi, sáng mai anh không chạy xe, chúng ta đưa con đến đường Thanh Lâm xem thử, nghe nói ở đó có một thầy rất lợi hại, ừ, được, cứ vậy nhé. Anh đang lái xe, về nhà nói sau."

Có lẽ bởi vì lái xe, cũng có lẽ tính cách tài xế vốn nhanh nhẹn nên nói vài câu đã cúp máy tháo tai nghe ra.

"Anh nói đường Thanh Lâm là con đường có chùa Bát Nhã sao? Con anh bị sao vậy?" Thấy tài xế cúp điện thoại, Văn Huyên bèn hỏi thăm.

Tài xế nghe Văn Huyên hỏi mình cũng ngại ngùng gãi đầu, "Ôi, gần đây bọn trẻ thi xong đều được nghỉ hè, con tôi nói muốn tham gia lien hoan gì đó, tôi và mẹ nó nghĩ để nó thư giãn một chút cũng tốt nên đồng ý, nào ngờ nó về thì bắt đầu sốt, hơn nữa còn sốt đêm. Ban ngày tuy không sốt song cứ ngủ mê man, còn mê sảng nói mấy thứ mà chúng tôi chẳng hiểu gì cả. Chuyện này đã xảy ra vài ngày rồi, tôi nghĩ cứ sốt thế này con sẽ ngớ ngẩn mất, bà nội nó nói có lẽ thằng bé này gặp phải thứ gì đó. Bây giờ còn quan tâm mê tín với không mê tín gì nữa chứ, nghe nói bên đường Thanh Lâm có thầy Tô, tuy còn trẻ nhưng rất cao tay, tên tiệm hình như chỉ có một chữ 'Điếm'. Em gái này, không phải em cũng gặp chuyện đấy chứ?"

"Ơ, không, chỉ tò mò chút thôi."

Đường Thanh Lâm, Văn Huyên thầm ghi nhớ tên tiệm.

"Em gái, đến rồi, tổng cộng ba mươi hai đồng."

Văn Huyên trả tiền xe xong đẩy cửa đi xuống, vài giọt mưa lất phất rơi trên mặt cô. Trời mưa rồi sao? Cô không khỏi hồi tưởng lại đêm mưa dông kinh khủng ấy, bất giác rùng mình, đẩy cửa vào nhà hàng Tây.

Cơm nước xong xuôi Văn Huyên nhìn bầu trời âm u, bắt xe trở về nhà trong tâm trạng thấp thỏm lo âu.

Vừa đẩy cửa ra Văn Huyên liền sửng sốt, hình như lúc đi cô có kiểm tra công tắc nguồn, lúc đó ti vi đã tắt mà.

Văn Huyên nghi ngờ bật đèn phòng khách, đóng cửa nhà rồi ngồi xuống ghế sô pha.

*****

Sắp đến tháng Bảy, trời đổ mưa nhưng cũng không thể làm dịu cơn nóng của ngày hè, song không biết tại sao Văn Huyên lại cảm thấy trong nhà khá lạnh. Cô cầm lấy tấm chăn trên ghế sô pha đắp lên người, nhìn đồng hồ mới sáu giờ, bây giờ ngủ thì còn hơi sớm, chi bằng xem ti vi thì hơn.

Thời gian tích tắc trôi qua, tập phim với tình tiết cũ mèm trên ti vi khiến Văn Huyên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cô mệt mỏi ngáp một cái rồi tiện tay tắt ti vi, cầm điện thoại đứng dậy trở về phòng. Bởi vì ngoài trời đổ mưa, Văn Huyên không tắt hết đèn trong phòng ngủ mà để một ngọn đèn nhỏ bên giường, nằm ngủ rất ngon.

Đến nửa đêm tiếng sấm đùng đoàng lại đánh thức Văn Huyên đang ngủ say, chẳng biết chiếc đèn nhỏ bên giường đã tắt từ lúc nào, tuy nhiên vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy xung quanh, Văn Huyên đưa tay bật đèn đầu giường nhưng đèn không sáng, xem ra sấm chớp đã làm cháy đèn rồi.

Tiện tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô nhìn thoáng qua, đã mười hai giờ ba mươi phút.

Văn Huyên thấy hơi đói, định rời giường bật đèn phòng rồi xuống bếp tìm chút thức ăn, cô đặt di động lại trên tủ rồi nhích tới mép giường, cúi đầu tìm giày song không biết đã bị đá đi đâu mất.

"Aaaa!"

Văn Huyên hoảng sợ hét lên, chẳng biết tự lúc nào bên giường cô bỗng có một người xuất hiện, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, người đó đang lặng lẽ đứng bên cạnh cô. Là hắn, kẻ xuất hiện trong đêm mưa lần trước.

Cô sợ hãi lùi lại bên kia giường, đưa tay bảo vệ bụng theo bản năng, tiếng nói run rẩy cho thấy lúc này cô đang sợ đến tột cùng, "Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ỏ đây? Tôi cho anh biết, chồng tôi sắp về, nếu anh cần tiền thì ở dưới ti vi ngoài phòng khách có một cái tủ nhỏ, trong đó có ba trăm nghìn tệ, anh lấy đi đừng làm hại tôi."

Người bên giường không nói tiếng nào, tựa như đang suy nghĩ lời cô nói, lại tựa như đang nghĩ xem xử lí Văn Huyên thế nào, nỗi khiếp sợ lặng lẽ này làm Văn Huyên không thở nổi.

Bỗng nhiên kẻ kia cử động, hắn không đi ra ngoài phòng khách cũng không tiến lên làm hại cô, mà giơ một tay lên chỉ vào Văn Huyên, giữ nguyên động tác đó không nhúc nhích.

Văn Huyên cảm thấy nỗi kinh hoàng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm, không thể chịu nổi nữa, cô bật khóc.

Reng reng... Điện thoại chợt đổ chuông, Văn Huyên như chết đuối tìm được một cái phao cứu mạng, đưa tay cầm điện thoại bên tủ đầu giường, nhanh chóng nhìn về phía người đang chỉ vào cô không nhúc nhích kia, tay run rẩy bắt điện thoại. Không đợi bên kia điện thoại lên tiếng, cô đã lớn tiếng kêu gào:

"Chồng, chồng ơi, cứu em, trong nhà có ma, anh mau về đi, em sắp chết rồi."

Văn Huyên cảm thấy mình sẽ sụp đổ ngay lập tức, vừa dứt lời thì cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn người đứng bên giường kia nữa, sợ bước tiếp theo hắn sẽ làm hại mình.

Minh Viễn bên kia điện thoại vốn đã bàn việc làm ăn xong, đúng lúc chạy ngang qua nhà hàng vợ thích nên gọi điện thoại định hỏi xem vợ mình có muốn ăn gì không, song vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng gào khóc mất khống chế của cô, anh hoảng hốt vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc vừa trấn an vợ.

"Đừng sợ, anh về ngay đây, em đừng cúp máy, anh nói chuyện với em, không việc gì đâu." Minh Viễn vừa lái xe vừa nói với Văn Huyên mình đã đến đâu, bao lâu nữa thì về đến nhà.

"Anh sắp về rồi, đang ở dưới lầu, chờ anh."

Trong vài phút ngắn ngủi nhưng Văn Huyên cảm thấyy như sống một ngày bằng một năm, cô không dám mở mắt cũng không có can đảm nhìn xem người bên giường còn ở đó hay không.

Minh Viễn dừng xe, tiện tay lấy chiếc mỏ lết trong hộp dụng cụ đặt sẵn ở xe, sau đó nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, Minh Viễn chạy đến phòng ngủ, bật đèn, phòng ngủ chẳng có ai, vẫn giống hệt như lúc sáng anh rời đi, còn vợ anh thì đang núp ở bên giường, một tay che bụng một tay nắm điện thoại, mắt nhắm chặt, nước mắt rơi không ngừng.

Anh vội vàng bỏ mỏ lết xuống, tiến đến rồi ôm lấy vợ mình:

"Đừng sợ, là anh, anh về rồi đây."

Văn Huyên cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, cô sợ hãi mở mắt ra, vừa thấy người đó là chồng mình thì khóc òa lên, đến khi bình tĩnh hơn, cô mới nức nở từ kể cho anh nghe chuyện xảy ra tối nay.

"Chồng ơi, không phải là ảo giác, lần này thật sự không phải là ảo giác. Em thật sự nhìn thấy, thật sự có ma."

Minh Viễn ôm lấy vợ, nghe vợ miêu tả chuyện xảy ra tối nay cũng cảm thấy sợ hãi. Anh vỗ lưng cô, chờ tâm trạng vợ mình dịu xuống.

"Chồng ơi, anh nói có khi nào trong nhà chúng ta có thứ gì không sạch sẽ không? Ở đây vị trí tốt như vậy, sao chủ nhà kia lại dễ dàng bán cho chúng ta với giá rẻ như vậy chứ?"

Minh Viễn không nói gì, Văn Huyên thấy chồng im lặng đành nói tiếp, "Ngày mai chúng ta mời thầy về xem có được không? Bây giờ em đang có thai, em thật sự không thế chịu đựng thêm nỗi sợ hãi nào nữa. Coi như vì con đi, có được không anh?"

Nghe vợ nói như vậy, Minh Viễn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai anh sẽ đi với em, nhưng mà tìm thầy ở đâu đây?"

Văn Huyên thấy chồng đồng ý, suy nghĩ một chút rồi nói "Hôm nay em đi taxi, nghe tài xế nói đường Thanh Lâm có một tiệm tên là Điếm, ở đó có thầy Tô rất lợi hại, ngày mai chúng ta đến đó nhé anh."

"Đường Thanh Lâm? Được, em nghỉ ngơi đi đã, sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đường Thanh Lâm."

Sáng sớm Tô Mạt vẫn còn đang say giấc, đối với cô sáng sớm là thời khắc đẹp nhất trên đời, nếu có thể thì cô hi vọng ngày nào cũng được sống trong thế giới chỉ có ăn và ngủ, tiếc thay thời gian đẹp nhất sắp sửa bị phá tan.

"Mạt Mạt, Mạt Mạt! Người đàn ông cô mang về sắp hành hạ tôi đến phát điên mất, nếu cô không quan tâm thì tôi sẽ tìm người mang anh ta đi, để anh ta yên tĩnh một chút đấy."

Tô Mạt mơ màng mở mắt ra, nhìn cô gái áo đỏ đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

"Sao vậy? Động đất à? Nếu như không phải tận thế, xin chớ gọi tôi." Nói xong Tô Mạt trở mình, định tiếp tục đánh cờ với Chu Công.

Cô gái áo đỏ thấy cô định ngủ tiếp đành phải ra đòn sát thủ, đặt tay mình lên cánh tay của Tô Mạt.

"A, chị hai, cô là ma đó, lạnh quá đi! Được rồi, được rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hàn Ngạo vô lễ với cô à?" Tô Mạt thất bại mở mắt ra, trợn trừng nhìn cô gái áo đỏ phá tan giấc ngủ của mình.

"Nghiêm chỉnh đi, tôi hỏi cô, có phải là anh ta cũng có thể nhìn thấy tôi không?" Cô gái tức giận chống nạnh chất vấn Tô Mạt.

"Nói thật tôi cũng không rõ, đã nhiều năm không gặp anh ấy rồi. Mà sao hả?" Tô Mạt ngồi dậy ôm con gấu bông to đùng bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ trả lời cô gái áo đỏ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy hành hạ cô, cô cũng không thể đến hành hạ tôi. Giấc ngủ với tôi rất quan trọng, khuya nay tôi còn có việc phải làm nữa." Vò rối mái tóc dài của mình, tâm trạng của Tô Mạt khá ủ rũ.

"Tôi có muốn vậy đâu nhưng sáng nay lúc tôi ra phòng khách thì thấy anh ta đã ở đó, sau đó tôi còn phát hiện dù mình đi đến đâu, mắt anh ta cũng sẽ theo đến đó mà vẻ mặt còn nghiêm túc, không tươi cười hớn hở như hôm qua cô dẫn về đây nữa."

Vé mặt nghiêm túc? Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Tô Mạt chỉ thấy Hàn Ngạo cười cợt ngả ngớn chứ chưa hề nhìn thấy anh nghiêm túc với thứ gì.

"Được được, tôi dậy đây, tôi đầu hàng, tôi đi xem, được rồi chứ?" Nói xong, Tô Mạt bỏ con gấu bông to qua một bên đứng dậy đi ra phòng khách, Hàn Ngạo không còn ở đó nữa.

Ơ, thơm quá! Tô Mạt theo mùi thơm đi vào bếp, một chàng trai mặc tạp dề hình gấu đang nấu cháo, vô cùng chuyên tâm.

Tô Mạt sủng sốt, phải nói là cô chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh như vậy bao giờ, lúc nhỏ anh thường xuyên nghĩ đủ trò bắt nạt cô, khiến cô vừa thấy anh đã đau đầu ngay.

Hình như nhận ra có người đang nhìn mình, Hàn Ngạo ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn ra cửa, khi thấy Tô Mạt thì ánh mắt anh hệt như con chó sói đói bụng lâu ngày nhìn thấy cục xương vậy, ánh mắt rực lửa đó khiến Tô Mạt bất giác thụt lùi tránh sau cánh cửa, chỉ thò đầu ra.

Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo đang nấu ăn.

"Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy? Học lúc ở nước ngoài à?"

"Ừ, không quen ăn thức ăn ở bên đó nên học nấu ăn, hi vọng sau này có cơ hội nấu cho người anh yêu, xong ngay đây, ra ngoài chờ anh đi, chúng ta cùng ăn sáng."

Tô Mạt gật đầu trở về phòng tựa hờ vào cửa, đặt tay lên lồng ngực mình, vừa rồi lúc Hàn Ngạo nói muốn nấu ăn cho người anh yêu, sự dịu dàng ấy khiến Tô Mạt không được thoải mái lắm, cô không hiểu tại sao lại như vậy nữa. Ôi, thôi đi đừng nghĩ nữa, ăn sáng xong đến xế chiều còn phải làm việc.

Khi Tô Mạt rửa mặt xong trở lại phòng khách, Hàn Ngạo đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh vẫy tay ra hiệu cho cô nhanh đến.

Tô Mạt đi đến nhìn thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, vội vàng ngồi xuống, cô không hề khách sáo với Hàn Ngạo, cầm lấy chén đũa đã sắp sẵn trên bàn bắt đầu ăn sáng.

"Đúng rồi, Hàn Ngạo, lát nữa em phải ra ngoài làm việc có thể tối nay sẽ về trễ, cơm tối anh khỏi phải chờ em, cứ ăn trước đi." Húp một hớp cháo, Tô Mạt thỏa mãn ngẩng đầu nói với Hàn Ngạo.

"Là chuyện cô gái áo đỏ kia à?" Hàn Ngạo không ngẩng đầu, gắp một chút thức ăn cho vào miệng vừa nhai vừa hỏi Tô Mạt.

To Mạt kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo phía đối diện: "Sao anh biết? Anh cũng thấy đưọc hả?"

"Cô bé ngốc, dù gì nhà anh cũng chuyên về phong thủy, tuy từ nhỏ anh đã xuất ngoại nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, cơ bản nhất là anh cũng thường thấy được thứ người bình thường không thế thấy. Đây chính là nguyên nhân em phản đối anh ở nhà em à? Chuyện chiều nay em phải làm cũng là mấy chuyện như vậy sao?"

Tô Mạt nhớ đến hôm qua, để quyết định vấn đề chỗ ở, Hàn Ngạo đã dùng hết thủ đoạn, gần như trình diễn màn một khóc lóc hai làm loạn ba thắt cổ, vốn cô không cho anh ở nhà mình cũng bởi chỗ cô hay có những người không bình thường xuất hiện, sợ rằng ở lâu sẽ ảnh hưởng đến thân thể anh, không ngờ anh lại có thể nhìn thấy.

"Cô nhóc, sao không nói gì? Đang nghĩ gì thế?" Hàn Ngạo thấy Tô Mạt vẫn im lặng không khỏi có phần hoảng sợ, anh lựa chọn sống cùng cô để chứng tỏ mình có thể thấy được những thứ cô thấy là quyết định sai lầm sao? Anh chỉ hi vọng thỉnh thoảng có thể giúp đỡ cô thôi.

"Không có gì, em buồn ngủ lắm, rất nhớ Chu Công nhà em." Tô Mạt ngẩng đầu chỉ vào mặt mình, "Nào, nhìn xem, trên mặt em có gì?"

Hàn Ngạo nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu.

"Mắt của anh còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, trên mặt em rõ ràng viết bốn chữ "Tôi muốn đi ngủ" to đùng, anh đã nhìn thấy Tiểu Hồng Hồng, em cũng khỏi phải nói nhiều, chung sống hòa thuận nhé. Dĩ nhiên là quý trọng tính mạng, cách xa Hồng Hồng một chút."

Hàn Ngạo: "..."

Mạc Ly: "..."

Ăn sáng xong Tô Mạt trở về phòng chuẩn bị đồ buổi tối cần dùng.

"Em chuẩn bị những thứ này để dùng cho buổi tối sao? Sao em biết nhất định có người đến tìm?"

Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hàn Ngạo đang dựa vào cửa phòng.

"Trực giác, đương nhiên là cũng có phần em cố ý sắp xếp."

"Làm người bình thường không tốt sao?"

"Em cũng muốn đáng tiếc là không được, cho dù nhắm mắt không nhìn cũng không thể bịt tai không nghe, huống chi em có năng lực này, thay vì để nó lãng phí, chi bằng sử dụng nó còn hơn. Nếu anh có thể thấy, vậy anh có thể xem phong thủy được không? Việc này thật sự không phải là thế mạnh của em."

"Phong thủy? Miễn cưỡng biết sơ sơ, em muốn làm gì?"

"Chuyển nhà cho ma! Chiều nay ra tiệm cùng em đi, ăn chùa uống chùa trong nhà em cũng phải trả chút thù lao chứ."

Hàn Ngạo buồn cười nhìn Tô Mạt trước mắt, hồi bé cô luôn lạnh lùng, rất ít khi cười nên anh nghĩ ra rất nhiều trò trêu cô, xem cô tức giận cau mày, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi anh đều cảm thấy rất vui. Lần này trở về, thoạt đầu nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh còn tưởng tính tình cô vẫn như hồi còn bé, không ngờ giờ lại có chút tính quái. Về phần biểu hiện ở sân bay ngày đó, sau được Tô Mạt tổng kết nói là chưa ngủ đủ giấc, tâm trạng không tốt.

"Được, được, được, em nói gì cũng đúng hết, anh đi với em, tuy nhiên anh không bảo đảm là có thể xem được trò trống gì đâu nhé."

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo vói vẻ mặt quái dị:

"Không định để anh xem gì đâu, chỉ đến đó làm chút việc khổ sai là được rồi, đừng nghĩ nhiều. Anh đồng ý vậy thì chuẩn bị đi, theo bổn cung một chuyến nào."

Hàn Ngạo cười khổ, "Vâng thưa ngài, nô tài đi chuẩn bị xe cho ngài đây."

Nhìn anh nói đùa, Tô Mạt cười khúc khích, kéo tay anh đi ra ngoài.

*****

Cuối tuần nên tình trạng kẹt xe tương đối nghiêm trọng, hai vợ chồng Văn Huyên tốn gần một buổi sáng mới đến được đường Thanh Lâm, Minh Viễn đỗ xe xong, hai vợ chồng đi dọc theo con đường tìm kiếm căn tiệm có tên chỉ một chữ "Điếm" kia.

"Chồng, anh xem, tiệm kia có phải là nơi chúng ta cần tìm hay không vậy? Anh thấy cách trang trí có đáng tin không?"

Minh Viễn nhìn theo tay vợ chỉ, cách đó không xa có một cửa tiệm, trên bảng hiệu chỉ có một chữ "Điếm" thật to, xem ra chính là nơi họ cần tìm, nhưng cách bày biện ở cửa lại khiến Minh Viễn không biết nói sao. Cả con đường bày bán đồ thờ cúng, ở cửa không trưng bày bàn thờ thì cũng tượng Phật, căn tiệm này lại trưng Cậu Bé Bút Chì nhồi bông, cửa còn lắp mái che nắng, bày ghế dựa bằng mây, dùng từ ngữ hiện đại để tả thì chính là lạ đời.

Cặp vợ chồng trẻ đang nghĩ thầm thì thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đi đến. Cô gái trông chỉ chừng hơn hai mươi, tuy không phải kiểu xinh đẹp chấn động nhưng nụ cười lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nếu như chàng trai kia đi làm thần tượng thì nhất định sẽ có rất nhiều fan hâm mộ. Hai người đi đến cửa căn tiệm, chàng trai sửng sốt chỉ vào Cậu Bé Bút Chì cười ha hả. Còn cô gái thì lại không thèm để ý, bước đến mở cửa tiệm. Sau đó cô ngồi xuống ghế mây, nhìn chàng trai lẩm bẩm nói gì đó.

Văn Huyên và Minh Viễn nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là kinh ngạc. Cô gái trẻ tuổi này không phải là thầy Tô họ cần tìm chứ? Ban đầu còn tưởng ít ra cũng phải là ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại trẻ đến mức này. Hai vợ chồng chần chừ đi về phía Tô Mạt, theo khoảng cách càng lúc càng gần, hai người cũng từ từ nghe rõ mấy lời hai người trẻ tuổi kia đang nói với nhau.

"Em nói anh bệnh lắm rồi đó, cười đến rút gân luôn đi." Tô Mạt bất mãn nhìn anh đầy khinh bỉ, tức giận nói.

"Anh nói nè cô nhóc, bày Cậu Bé Bút Chì ở ngoài như vậy, thế có thể thỉnh con búp bê của em về nhà thắp hương cúng bái được không?" Hàn Ngạo nén cười, chỉ vào con búp bê nhồi bông trước mắt, nhìn Tô Mạt.

"Không có, có điều những thứ này vốn không phải chuẩn bị cho người khác, sở thích cá nhân thôi. Em bỏ tiền mở tiệm còn phải trang trí theo phong cách của người ta sao? Như thế chán phèo, đừng cười nữa, khách đến rồi."

Văn Huyên và Minh Viễn nghe thấy cô gái trẻ tuổi nói đến khách thì kinh ngạc. Khách à? Là nói hai người họ sao? Nghĩ đến đây, Văn Huyên lôi Minh Viễn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, "Xin chào, cô đúng là thầy Tô à?"

"Đừng gọi tôi là thầy, gọi Tô Mạt là được." Tô Mạt đứng lên "Đi thôi, vào nhà rồi nói. Tôi biết lí do anh chị đến đây."

Văn Huyên và Minh Viễn đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo Tô Mạt vào trong tiệm.

"Cứ ngồi đi, anh chị không cần băn khoăn nhiều, không sao cả, tôi sẽ giúp anh chị. Hơn nữa cũng không thu thù lao, bởi tôi và đứa bé trong bụng chị rất có duyên, coi như là tôi tặng quà cho nó đi."

Dứt lời, Tô Mạt liếc nhìn một góc trong nhà rồi nói tiếp, "Thật ra người chị nhìn thấy không có ý làm hại chị, nếu không chị đã không thể an ổn ngồi đây. Lát nữa tôi và anh chị về nhà một chuyến, thuận tiện xem xem rốt cuộc vấn đề nảy sinh từ đâu."

Văn Huyên vừa nghe chuyện có thể giải quyết được thì mừng rỡ nắm tay chồng. Nhưng cuối cùng nghe thấy Tô Mạt nói muốn đi đến nhà mình, cô bỗng dung thấy sợ.

Minh Viễn vỗ vỗ tay vợ, quay đầu nhìn Tô Mạt, "Cô Tô, buổi tối chúng tôi về liệu có gặp nguy hiểm gì không vậy? Vợ tôi đã bị hắn dọa hai lần rồi, bây giờ cô ấy đang mang thai, thật sự không chịu nổi nữa. Chi bằng cô nghĩ xem có cách nào mà không cần về nhà nhưng vẫn có thể xem được tình hình nhà chúng tôi không?"

"Vậy à." Tô Mạt suy nghĩ một chút, lấy một con hạc giấy ra, cắn ngón tay mình nhỏ máu lên mắt hạc giấy rồi khẽ nói, "Đi đĩ."

Văn Huyên và Minh Viễn tò mò nhìn xem Tô Mạt đang làm gì, không ngờ con hạc giấy kia lại bay được. Tiếp theo Tô Mạt gật đầu về phía góc phòng khi nãy, như thể trong góc đó có người tồn tại, còn ra hiệu cho người kia đi cùng con hạc giấy.

Sau khi xong, Tô Mạt nhìn Văn Huyên mệt mỏi phờ phạc, "Chị vào căn phòng nhỏ của tôi nghỉ ngơi một lát đi, có lẽ một lúc nữa mới có tin tức." Dứt lời, cô bảo Minh Viễn đỡ Văn Huyên vào phòng rồi bình thản chờ con hạc giấy đưa tin về.

Hạc giấy vỗ cánh bay về phía nhà Văn Huyên. Nói cũng kì lạ, trên đường có rất nhiều người đi lại, song không một ai thấy con hạc giấy bay trên đỉnh đầu họ. Lúc này, cô gái áo đỏ Mạc Ly theo sát bên cạnh con hạc, không hề để ý đám người huyên náo xung quanh, nhớ lại cuộc đối thoại sáng nay.

"Mạc Ly, xem chừng cô phải thay tôi đến nhà của người khách hôm nay để xử lí một số việc. Khi đó, tôi sẽ thả hạc giấy dẫn đường, cô đi theo nó là được." Tô Mạt nhìn Mạc Ly, nói nghiêm túc.

"Muôh tôi đi à? Tôi có thể đi được không?" Mạc Ly không tin, bất an hỏi lại.

"Cô còn chưa tin tôi ư? Tôi nói được là được. Nói cho cùng, chuyện này cũng coi như là then chốt của cô, hơn nữa căn nhà mà hôm nay cô đến, có liên quan vô cùng mật thiết tới cô trong tương lai."

Mạc Ly nhìn Tô Mạt, ngạc nhiên với lời Tô Mạt vừa nói, "Cô nói là... Lẽ nào..."

Tô Mạt nhìn Mạc Ly

"Suỵt. Phật dạy, không thể nói, không thể nói. Trong lòng cô đoán ra là được, tôi đã tiết lộ thiên cơ cho cô, những thứ khác phải xem năng lực của bản thân cô. Được rồi, chúng ta đi thôi."

Bởi vì gần đến tháng cô hồn nên dù là ban ngày vẫn có một số âm binh qua lại trên đường, họ ở đây để duy trì cân bằng hai giới âm dương trong tháng cô hồn, lúc cửa địa ngục được mở. Nhưng do có hạc giấy mở đường nên dù có nhìn thấy Mạc Ly, họ cũng không ngăn cản cô, quãng đường vô cùng thuận lợi.

Mạc Ly nhanh chóng đi theo hạc giấy nhỏ đến dưới lầu nhà Văn Huyên, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời không dám chậm trễ, nhanh chóng đi vào. Mới vừa đến gần cửa nhà Mạc Ly đã bị bao trùm bởi cảm xúc đau khổ. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả cô cũng cảm thấy rất khó chịu.

Phòng khách trống không, cảm giác này dường như đến từ phòng ngủ, nếu thế thì xem phòng ngủ trước đã.

Càng đến gần phòng ngủ thì cảm giác đau khổ càng mãnh liệt, Mạc Ly đẩy cửa, có một cô gái ngồi trên ban công trong phòng. Cô gái nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, thấy Mạc Ly nhưng có vẻ không kinh ngạc lắm, trong đôi mắt đong đầy khổ não lại có chút cảm xúc vui mừng khiến Mạc Ly bất ngờ.

Mạc Ly lẳng lặng quan sát cô gái trước mắt. Cô ấy rất đẹp cũng rất trẻ, chừng hơn hai mươi, thế nhưng nỗi đau toát lên từ cô ấy khiến Mạc Ly vô cùng hoài nghi.

Tại sao lại đau khổ đến vậy? Mạc Ly nhìn chằm chằm vào cô gái, hỏi, "Cô thấy tôi mà không kinh ngạc, có lẽ cũng biết mục đích tôi đến phải không? Tại sao cô lại dọa Văn Huyên vậy? Cô ấy đang mang thai, lẽ nào các người có thù oán sao?"

Cô gái thấy Mạc Ly thoáng nổi giận, khẽ nói, "Tôi không có ý hại cô ấy, chỉ muốn cô ấy giúp tôi thôi, nếu tôi muốn hại thì cô ấy đã chết từ lâu rồi. Hai ta đều là ma nên tôi nghĩ cô cũng hiểu, tôi biết cô đến đây làm gì, tôi từng đi tìm Tiểu Tô, tôi hi vọng cô ấy có thể giúp tôi, nhưng cô ấy nói cơ duyên chưa đến nên cô ấy cũng không làm được. Hôm nay thấy cô xuất hiện, tôi nghĩ chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết rồi. Cuối cùng tôi đã có thể đoàn tụ với chồng và con của tôi rồi."

Con? Chồng? Tiểu Tô?

Mạc Ly không ngờ cô gái trông trẻ như vậy mà đã có con, có lẽ Tiểu Tô chính là Tô Mạt, chỉ có cô nàng kia mới quan tâm đến mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn. Có điều, rốt cuộc chồng và con của cô gái này đang ở đâu? Hiện tại Văn Huyên đang mang thai, lẽ nào cô ta đang có ý định với Văn Huyên ư?

"Không phải là cô định làm tu hú chiếm tổ chim khách, muốn chiếm thân xác của Văn Huyên chứ?"

Cô gái nhìn Mạc Ly lắc đầu, "Không, tôi không muốn làm hại bất cứ ai. Tôi nói chính là con của tôi, nó bị người ta phong ấn trong căn nhà này, nhưng tôi lại bất lực không cứu được nó."

Mạc Ly sửng sốt, "Bị phong ấn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể kể với tôi không?"

Cô gái nhìn Mạc Ly, u buồn rồi kể lại câu chuyện của mình.

Cô gái có cái tên rất hay - Tử Ngâm. Bởi vì trong dòng họ chỉ có một mình cô là con gái nên từ lúc mới ra đời Tử Ngâm đã được mọi người vô cùng yêu chiều.

Đến khi Tử Ngâm đến tuổi thi đại học, thành phố cô ở cũng có vài trường đại học khá tốt, nhưng Tử Ngâm khăng khăng muốn trải nghiệm cuộc sống bên ngoài nên không màng đến sự phản đối cực lực của người nhà, thi vào một trường đại học trọng điểm rất xa. Cuối cùng người nhà không lay chuyển được cô, Tử Ngâm cũng nhận được giấy báo tuyển sinh của trường đại học, họ đành phải để cô đi.

Nhưng chẳng ngờ chuyến đi này của Tử Ngâm lại bắt đầu một chuỗi bi kịch.

Đó là lần đầu tiên Tử Ngâm xa nhà, tất cả đều mới mẻ, cô cũng giống như bao cô gái khác, ảo tưởng về một chuyện tình lãng mạn và tuyệt đẹp thời đại học.

Từ khi cuộc sống đại học bắt đầu, Tử Ngâm thật đúng là nghênh đón mùa xuân tình yêu của cô, đối tượng yêu đương của cô chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường Đại học - Kiều Dật.

Không bao lâu Kiều Dật tốt nghiệp, không như đa số các cặp tình nhân khác tốt nghiệp xong thì mỗi người một ngả, hai người lại ước hẹn, đợi đến khi Tử Ngâm tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.

Bởi vì kí túc xá trong trường có quy định giờ đóng cửa, mà Kiều Dật đã bắt đầu đi làm nên tương đối bận rộn, hai người không thể thường xuyên gặp gỡ, vì vậy họ quyết định sống chung với nhau như những cặp tình nhân đương thời, đôi tình nhân trong thời gian ngọt ngào đâu hay biết cơn ác mộng sắp bắt đầu với họ.

Cứ như thế trôi qua khoảng hai tháng, Tử Ngâm phát hiện trong bụng mình đã có một sinh mệnh nhỏ. Khi Kiều Dật hay tin thì nhìn chằm chằm kết quả trong tay, không nhúc nhích, miệng cười toe toét ngây ngô. Sau đó hai người vội vàng gọi điện thoại báo tin cho gia đình.

Sau bữa cơm gặp mặt nho nhỏ, hai bà mẹ liền dẫn nhau đi xem tuổi cho đôi trẻ. Nơi xem bói không lớn, họ còn chưa tới cửa thì một người đàn ông trung niên khoảng tứ tuần đã ra đón.

"Đã đợi hai vị từ sớm, mời vào!"

Hai người mẹ liếc nhìn nhau rồi cùng bước vào trong.

"Xin tự giới thiệu, tôi họ Thôi, cứ gọi tôi là thầy Thôi. Nhìn hai vị thì biết chắc là sắp có chuyện vui, đưa ngày sinh tháng đẻ của con hai vị cho tôi, tôi sẽ chọn cho hai vị một ngày lành."

Mẹ Kiều vừa thấy ông thầy này thần thông như vậy thì không do dự nữa, lấy ra ngày sinh tháng đẻ của Tử Ngâm và Kiều Dật đưa cho ông ta.

"Ồ hai người này duyên phận cũng tốt, có thể nói là ông trời tác hợp. Nhưng mà gặp phải thời vận không tốt, phạm vào thai sát, muốn phá giải nhất định phải chờ sau khi đứa bé ra đời mới nghĩ cách được."

Hai người phụ nữ vừa nghe vậy bèn lo lắng, chuyện cưới xin này phải đợi đứa bé ra đời mới nghĩ cách sao? Nói vậy dù sinh con ra rồi cũng không biết thế nào?

"Thầy à, thầy thử nghĩ cách xem, chỉ cần có thể hóa giải được thai sát của hai đứa nó, tiền bạc không thành vấn đề."

"Ôi, đây không phải là chuyện tiền bạc, cũng được, coi như có duyên. Như vậy đi, hôm nay các vị trở về, mỗi người lấy một sợi tóc của con mình, tốt nhất là sợi tóc giữa gáy, ngày mai mang đến đây cho tôi. Nhớ là, chuyện này không thể nói với bất cứ ai, chỉ hai người biết thôi."

Hôm sau ăn sáng xong hai người lại tiếp tục đi đến nơi xin quẻ ngày hôm qua, vừa vào nhà hai bà đã vội vàng lấy tóc con mình ra đưa cho thầy Thôi.

Thầy Thôi nhận lấy rồi nói với mẹ Kiều, "Đã mua nhà tân hôn cho hai đứa trẻ chưa? Không biết có thể đưa tôi đến xem không, để tôi thuận tiện bày trận phong thủy cho hai đứa. Cam đoan sau chuyện này, cuộc sống của hai con các vị sẽ viên mãn."

Hai người mẹ vừa nghe tốt cho con mình đã dẫn thầy Thôi đến nhà tân hôn luôn mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Vừa vào nhà thầy Thôi đã cầm lấy một la bàn đi tới đi lui, cuối cùng nói với hai bà, "Tôi chọn hướng bày trận phong thủy xong rồi, là ở trong phòng ngủ. Giờ tôi vào bày trận, hai người không thể đi theo, không thể nghe lén, nếu không trận pháp phản phệ, tôi không thể đảm bảo con các vị bình an đâu."

Mẹ Tử Ngâm và Kiều Dật nghe vậy thì gật đầu lia lịa, để thầy Thôi đi vào phòng.

Thầy Thôi đi vào phòng lấy tóc Tử Ngâm và Kiều Dật ra, nắm tóc và ngày sinh tháng đẻ của họ trong lòng bàn tay, đi một vòng dọc theo góc phòng, đến mỗi góc nhỏ lại rắc thứ gì đó, nhưng nhìn kỹ thì lại như không có gì cả.

Thầy Thôi đi đủ bốn góc rồi đi đến chính giữa căn phòng, sau đó đứng lại rồi lẩm bẩm niệm chú, chú niệm vừa dứt thì căn phòng như nổi lên gió lốc, làm góc áo ông ta bay phấp phới.

Khi thầy Thôi mở mắt ra, căn phòng cũng dần yên tĩnh trở lại.

Không bao lâu sau thầy Thôi bước ra khỏi phòng ngủ, lau mồ hôi trên trán.

"Xong rồi, các vị cứ yên tâm tổ chức đám cưới đi."

Xong xuôi mọi việc, tảng đá trong lòng họ cũng được bỏ xuống, nhưng họ không ngờ rằng, tất cả những gì họ làm hôm nay đã mang đến tai họa tang thưong cho hai đứa con họ.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng của Tử Ngâm, kể lại niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời ngắn ngủi của mình...

Tử Ngâm mà Mạc Ly nhìn thấy bây giờ không còn vẻ mặt bi thương đến mức khiến người ta nghẹn thở nữa, nỗi niềm ngọt ngào trên mặt cô lúc này khiến người ta cảm thấy cuộc sống vốn vô cùng hạnh phúc.

Người nhà tổ chức đám cưới cho hai người, đây là chuyện tốt, sau này thì sao? Sao cô lại biến thành như vậy?" Mạc Ly tò mò hỏi chuyện xảy ra sau đó.

"Sau này?" Tử Ngâm lẩm bẩm lặp lại lời của Mạc Ly, nét mặt của cô cũng dần trở lại đau khổ...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-31)