Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 12

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 12: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


Dù là trời đêm có đen tối đến đâu thì cũng sẽ đến lúc bình minh chiếu rọi. Đại điển Bách Quỷ Dạ Hành kết thúc, ba người Tô Mạt trải qua đêm đầu tiên tại phủ Quỷ Vương thành Nam. Bởi vì ở Quỷ giới nên dù là sáng sớm thì sắc trời vẫn không sáng rõ như ở Nhân giới.

Tuy nói là nghỉ ngơi nhưng không ai ngủ ngon giấc cả. Thế nên buổi sáng khi cả ba người xuất hiện nơi đại sảnh, Vị Ương thấy quầng thâm dưới mắt họ có thể sánh ngang với gấu mèo thì bật cười, cất tiếng khuyên, "Mấy người đừng lo lắng, trước sau gì cũng phải đối mặt. Bây giờ điều cần làm là phải nghỉ ngơi thật tốt. Đã tính toán bước tiếp theo phải làm thế nào chưa?"

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Vị Ương.

"Tôi muốn ngày mai rời khỏi đây. Dù thế nào cũng phải đi tiếp, đối mặt sớm bao nhiêu thì kết thúc cũng sớm bấy nhiêu, như vậy chúng tôi cũng nhanh chóng trở lại Nhân giới."

Vị Ương gật đầu, sau đó nói với Mặc Uyên, "Vậy thì nhờ cậu ngày mai đưa họ rời khỏi đây."

Mặc Uyên ngồi tại vị trí chính giữa chỉ im lặng gật đầu, ngược lại Tử Khanh bên cạnh mỉm cười lên tiếng.

"Điều này là đương nhiên, chị yên tâm." Sau đó nói tiếp, "Ba vị không cần lo lắng quá. Tuy nói có thể là trận Thất Tuyệt nhưng cũng chưa xác định rõ kia mà. Có rất nhiều trận pháp tương đồng, nói không chừng các vị có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này đấy."

Tô Mạt ngẩng đầu lên nhìn, cười khổ lắc đầu.

"Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ hi vọng chuyện sau này sẽ không có thêm phiền phức nữa thôi."

Bữa ăn sáng trôi qua trong bầu không khí trầm lắng...

Ăn sáng xong, Vị Ương đề nghị đưa họ đi tham quan phủ Quỷ Vương thành Nam, tuy nhiên ba người từ chối.

Ba người trở về phòng bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Trong phòng yên lặng như tờ, mỗi người ngồi một góc, cúi đầu không nói gì. Tô Mạt lên tiếng đầu tiên.

"Ngày mai chúng ta rời khỏi đây thôi, dù sao cũng phải đi tiếp, đừng trì hoãn nữa. Sớm giải quyết vấn đề sớm về. Hai người thấy sao?"

Hàn Ngạo và Đào Tử đều đồng ý, anh điềm nhiên nói, "Em quyết định là được rồi."

Đào Tử cũng gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Sáng hôm sau, họ đi đến đại sảnh ăn sáng qua loa, Tô Mạt nói với Vị Ương rằng mình muốn rời khỏi đây.

Dĩ nhiên ba người Vị Ương cũng đã sớm liệu được hôm nay họ sẽ giã từ. Vị Ương lấy một chiếc bình ngọc xanh tinh xảo trong ngực ra, khi đưa đến trước mặt Tô Mạt thì vành mắt hoen đỏ, lộ rõ cảm xúc luyến tiếc.

"Cầm lấy đi, thuốc tôi luyện tuy không thể làm người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, song dù sao cũng có thể phòng ngừa bất trắc. Tôi cũng không nói nhiều nữa, lát nữa sẽ bảo Mặc Uyên đưa các người đi."

Tô Mạt nhận chiếc bình từ tay Vị Ương, nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến và biết ơn. Nếu không nhờ Vị Ương thì chắc chắn việc cứu Đào Tử sẽ gặp vô vàn trắc trở chứ đừng nói còn được Quỷ Vương đích thân tiễn.

Muôn vàn lời nói đều chứa đựng trong cái gật đầu khẽ khàng của Tô Mạt, tình bạn của hai người ờ hai thế giới khác nhau này mãi mãi khiến Tô Mạt cảm động mỗi khi nhớ lại.

Tử Khanh nhìn hai người đang thương cảm rồi đi đến bên cạnh chị mình, đưa tay nắm tay Vị Ương, lặng lẽ an ủi cô. Nghìn năm nay, người có thể khiến chị gái mình xúc động như thế này thật hiếm.

Vị Ương quay đầu về phía Mặc Uyên, "Bắt đầu đi."

Mặc Uyên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh ba người Tô Mạt, vừa mới phất tay lên trong phòng lập tức xuất hiện một kết giới.

Mặc Uyên thản nhiên lên tiếng, "Các người đi theo kết giới này là có thể rời khỏi Quỷ giới. Có điều là dù về được Nhân giới song vẫn chưa thoát khỏi trận pháp."

Tô Mạt lại nhìn về phía Vị Ương, hít một hơi thật sâu rồi đi vào kết giới. Hàn Ngạo và Đào Tứ nhìn Tô Mạt rời đi liền xoay người chào đám người Vị Ương rồi cũng vào theo, kết giới tức thì biến mất.

Buồn thương ly biệt trong trận pháp không hề ảnh hướng đến thế giới ngoài trận. Lúc này, tại thành phố A, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh thắp bảy cây nến cũng phát sinh động tĩnh. Ánh đèn leo lét chiếu lên mặt bàn chỉ còn hai cây nến đang cháy, như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào. Người đàn ông áo đen nơi góc phòng khoanh tay nhìn hai ngọn nến sắp sửa tắt kia, dường như đang mưu tính gì đó.

Đột nhiên người đàn ông lấy một món đồ từ trong ngực ra. Đó là một tấm da chi chít tự kì dị. Hẳn trải tấm da lên bàn rồi đặt cây nến gần như sắp tắt lên trên.

Tat ca đã sẵn sàng, hắn lấy ra tiếp một lá cờ nhỏ màu đen cỡ lòng bàn tay trông chẳng có gì đặc biệt. Nếu như lúc này nhóm Tô Mạt có mặt ở đây sẽ phát hiện ra trên lá cờ màu đen kia là vô số gương mặt người, có gương mặt đau đớn, có gương mặt dữ tợn. Nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng đáng sợ.

Hắn cầm lá cờ đen quay xung quanh hai cây nến còn sót lại, miệng lẩm bẩm niệm gì đó. Chú ngữ phát ra nhanh dần, trong nhà nổi lên một trận gió lạ. Kì lạ là, ngọn nến lập lòe trên bàn chẳng mảy may có phản ứng.

Trận gió lạ càng thổi càng mạnh, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó giảm xuống nhanh chóng. Tiết trời tháng Bảy nóng bức vô cùng, vậy mà nếu ở trong phòng này mà thở ra thì sẽ thấy được một luồng khí lạnh màu trắng.

Chỉ trong chốc lát, trên lông mi người đàn ông kết một lớp sương trắng, nhưng chú ngữ trong miệng hắn vẫn không hề gián đoạn. Lúc này theo nhiệt độ trong phòng giảm xuống, vô số gương mặt dữ tợn trên lá cờ bắt đầu dần hiện ra rõ ràng, từng cái từng cái một như muốn xông ra ngoài.

Thấy lá cờ đã có phản ứng, khuôn mặt người đàn ông hiện vẻ thỏa mãn, hắn cầm lá cờ trong tay phủ lên hai ngọn nến leo lắt, vậy mà ánh lửa trên ngọn nến lại bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Cùng lúc đó tấm da trải trên mặt bàn cũng bốc cháy     theo lá cờ đen kia, trong ngọn lửa, những khuôn mặt vốn dữ tợn lại càng trở nên hung tợn...

Khi lá cờ màu đen và tấm da cháy gần hết, hai ánh nến leo lắt trên bàn rốt cuộc cũng hoàn toàn tắt ngúm...  

Hai trận cuối cùng của trận Thất Tuyệt đã mở ra toàn bộ...      

Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao tỏa sáng trong không gian đen kịt, Phượng Hoàng Hỏa từ từ bùng cháy trong tay Tô Mạt, chiếu sáng khung cảnh xung quanh và con đường mờ tối phía trước.

Nương theo ánh lửa trong tay Tô Mạt, Đào Tử nhìn về phía trước, sau đó hỏi Hàn Ngạo bên cạnh, "Anh nói thử xem đây là nơi quái quỷ nào vậy?"

Quan sát xung quanh một lượt, Hàn Ngạo nhún vai.

"Đây không phải là nơi quỷ quái à?"

Nhất thời Đào Tử cảm thấy đầu mình tối sầm. Củng phải thôi, sao mình lại quên mất đây chính là Quỷ giới chứ, không phải là nơi quỷ quái hay sao.

Khẽ thở dài, Đào Tử nhìn Tô Mạt bên cạnh vẫn im lặng.

"Mạt Mạt, cậu đang nghĩ gì thế? Sao lại không lên tiếng vậy?"

Tô Mạt ngoảnh sang nhìn Đào Tử, lo lắng nói, "Mình nhớ lúc chúng ta rời khỏi phủ Quỷ Vương, rõ ràng Mặc Uyên nói đưa chúng ta rời khỏi Quỷ giới có thể sẽ đến Nhân giới, chỉ là không biết vị trí mà thôi. Nhưng mà tình hình trước mắt thì rõ ràng chúng ta chưa ra khỏi Quỷ giới."

"Liệu có phải..." Dừng lại một chút, Đào Tử hơi hoài nghi nói tiếp, "Có phải Mặc Uyên lừa chúng ta hay không?"

"Không phải đâu, Mặc Uyên không phải là kiểu 'người' sẽ đối phó với chúng ta bằng cách vặt vãnh này." Hàn Ngạo bình thản lên tiếng, anh tin tưởng Mặc Uyên.

"Mình cũng đồng ý với A Ngạo, Mặc Uyên không phải loại người này. Cho dù hắn thật sự muốn đối phó với chúng ta cũng không sử dụng cách này đâu."

Vừa nói, ba người vừa tiếp tục đi về phía trước, có điều con đường này cứ như không có điểm cuối vậy. Trong không gian tối tăm, họ đã đi nửa tiếng đồng hồ vậy mà vẫn không có gì thay đổi.

"Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút đi."

Rõ ràng là đi lâu như vậy, ba người đều cảm thấy mệt mỏi. Đào Tử ngẩng đầu nhìn phía trước, ủ rũ lên tiếng.

"Ừ, mình thấy cùng được, đi lâu như vậy mình cũng mệt ròi." Ba người tựa lưng vào nhau ngồi bệt xuống đất.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Tô Mạt hỏi thăm Đào Tử chuyện đã xảy ra với cô trong kết giới. Đào Tử thở dài, nói hết tất cả những chuyện mình đã trải qua cho Tô Mạt nghe. Lúc nói đến Ly Thương, giọng Đào Tử thoáng chút nghẹn ngào.

Tô Mạt cũng thở dài theo, chuyện thất tình người ngoài không ai có thể an ủi được, có nói gì cũng vô dụng, chỉ còn cách để thời gian xóa nhòa tất cả thôi.

Ba người ngồi dưới đất vừa nghỉ ngơi vừa kể về những việc đã trải qua sau khi đi đến Quỷ giới. Tô Mạt bất ngờ dừng lại một chút rồi hỏi hai người bên cạnh.

"Hai người có cảm thấy hình như là càng lúc càng lạnh không?"

Nhắm mắt lại, Hàn Ngạo cảm nhận tình trạng xung quanh, sau đó gật đầu, "Đúng vậy, hình như nhiệt độ thấp hơn ban nãy nhiều."

Quả là có hơi khác. Ngoại trừ không khí càng lúc càng lạnh, dường như còn có một luồng sát khí từ từ tiến đến gần.

Không đợi Đào Tử phát biểu ý kiến, Tô Mạt lạnh lùng cất tiếng, "Đến rồi, tất cả chú ý, đừng ngồi nữa."

*****

Ba người lập tức đứng dậy, tập trung cảm nhận tình huống thay đổi lúc này. Đào Tử lấy bùa hóa sát (*) đem theo bên người, đưa cho Tô Mạt và Hàn Ngạo.

(*) Bùa hỏa sát khí, hung thần, bảo vệ bình an.

"Cầm lấy đi, đặt trên người đề phòng sát khí nhập vào cơ thể."

Sát khí tựa như mỗi lúc một gần hơn, bốn phía thình lình vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Âm thanh này khiến lòng dạ họ rối bời, có cảm giác như muốn cùng ai đó đại chiến một trận để giải tỏa tâm trạng.

"Tĩnh tâm, niệm chú tĩnh tâm đi."

Tô Mạt vội vàng lên tiếng, sau đó trong lòng thầm đọc Bát Nhã Tâm Kinh để bình tâm lại. Cô nhìn thấy từ nơi xa dường như có rất nhiều bóng người đang lắc lư tiến lại gần.

Lúc này Hàn Ngạo và Đào Tử đã bình ổn cũng mờ mắt ra, họ cũng nhìn thấy y như Tô Mạt.

Khi những bóng người kia từng bước đến gần hơn, rốt cuộc ba người cũng thấy được mặt mũi đám người kia.

Đó là một đoàn người, có nam có nữ, có già có trẻ. Nhỏ nhất là trẻ con vừa mới biết đi, mà già nhất là người đã đến tuổi tóc hoa râm.

Hàn Ngạo lấy tay huých Đào Tử bên cạnh, "Cô có thấy không?"

Đào Tử sững sờ, ngay sau đó nhận ra Hàn Ngạo đang hỏi mình có nhìn thấy cảnh trước mắt hay không, bèn khẽ gật đầu, "Ừ, có thấy."

Tô Mạt nhìn hai người bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười. Đã đến lúc nào rồi mà hai người này còn có thời gian tám chuyện nữa chứ.

Nhìn đám người càng lúc càng đến gần, họ có thể xác định tất cả đều còn sống. Kì lạ là trạng thái của đám người này rất kì dị, đôi mắt vô hồn, mặt thì dại ra. Như thểphía trước có gì đó dẫn dắt, tất cả đều nhìn về một phía mà đi đến. Dù là đứa bé vừa biết đi hay là người già tóc hoa râm đều như vậy cả.

"Họ bị làm sao thế nhỉ? Mất hồn ư? Mà cũng không thể mất hồn tập thể như vậy chứ? Nhìn số người này không một trăm cũng phải trên vài chục. Có thể khiến cả đám người cùng mất hồn như thế thì phải tài giỏi đến cỡ nào?"

Càng lúc càng nhiều người đi lướt qua họ, cùng hướng với đám người kia, ba người nhìn nhau rồi đi theo sau.

Khung cảnh vẫn mờ tối như vậy, đi thẳng đến phía trước, trong lòng họ cũng phập phồng lo lắng. Không biết lần này rốt cuộc sẽ gặp phải nhân vật thế nào đây?

Cuối cùng, khi đã đi được nửa tiếng, tốc độ đám người kia bắt đầu chậm lại. Lúc này Phượng Hoàng màu vàng bay lượn đã sớm ẩn mình trong thân thể Tô Mạt.  Phượng Hoàng Hỏa trong tay cũng đã tắt, không gian tối om đen kịt chi có thể nhìn thấy ở khoảng cách vài bưóc mà thôi

Tô Mạt nhỏ giọng hỏi Hàn Ngạo và Đào Tử bên cạnh.

"Hai ngưòi có thấy sát khí càng lúc càng nặng không?"

Đào Tử gật đầu, ý bảo là cảm giác của mình cũng giống với Tô Mạt.

"Minh cảm thấy sát khí kia sắp khiến mình không đi nổi nữa rồi, còn anh, Hàn Ngạo?"

Hàn Ngạo im lặng, cỉi gật đầu, sau đó tiếp tục đi theo đám người kì dị.

Tốc độ của đám người kia càng lúc càng chậm, tựa như dừng lại vài phút mới đi tiếp vài bước.

Một giờ...

Hai giờ...

Ba giờ...

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cuối cùng họ nhìn thấy thấp thoáng cảnh tượng trước mắt.

Ở phía trước có không ít người nằm ngổn ngang, nguyên nhân đám người càng lúc càng ít có lẽ là do phần lớn trong số đó đã nằm lăn ra đất.

Trên mặt Tô Mạt lộ rõ sự tức giận.

Rõ ràng là đám người kia bị kéo mệnh hồn!

Nguyên thần của con người được tạo thành bởi hồn phách. Hồn có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Phách thì có bảy, một là Thiên Xung, hai là Linh Tuệ, ba là Vi Khí, bốn là Vi Lực, năm là Trung Khu, sáu là Vi Tinh, bảy là Vi Anh.

Mệnh hồn vốn là gốc rễ của bảy phách, những ngưòi kia không biết bị ai thao túng mà đều bị rút đi mệnh hồn, làm sao Tô Mạt không tức giận cho được.

Đương nhiên Hàn Ngạo và Đào Tử cũng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đứng tại chỗ quan sát.

Càng lúc càng có nhiều người đi về phía trước, cũng càng lúc càng có nhiều người dần dần ngã xuống.

"Mạt Mạt, chúng ta nên làm thế nào đây? Chuyện này e rằng... không thể can thiệp được. Huống chi chúng ta đang ớ Quỷ giới, hoàn toàn không biết rõ tình hình." Đào Tử nhìn số người ngã xuống càng lúc càng nhiều, lo lắng nói.

"Anh đồng ý với Đào Tử, chuyện này không nằm trong phạm vi chúng ta có thể can thiệp." Sắc mặt Hàn Ngạo thoáng u ám, nhìn tất cả mọi chuyện lạ lùng ở phía trước, lên tiếng khuyên Tô Mạt.

"Ôi..." Tô Mạt quay đầu lại thở dài, "Làm sao em không biết chuyện này không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng ta, và chúng ta cũng không can thiệp được chứ? Có điều hai người đừng quên rằng chúng ta đang ở trong trận Thất Tuyệt. Ngay cả Quỷ Vương Mặc Uyên cũng không thể đưa chúng ta ra khỏi Quỷ giói. Hai người cảm thấy chuyện xảy ra trước mắt là trùng hợp hay sao?"

Đúng vậy đó, Hàn Ngạo và Đào Tử đều nghĩ, tại sao mình lại quên mất hiện tại bản thân còn đang ở trong trận Thất Tuyệt chết tiệt này. Trận chiến trước mắt không phải do họ muốn mặc kệ là mặc kệ được.

"Đi thôi, chuyện nên tới trước sau gì cũng sẽ tới, chúng ta phải biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đi xem thử nào!"

Phượng Hoàng màu vàng lại phóng lên cao, Tô Mạt được PhượngHoàng vờn quanh bảo vệ, dứt khoát đi về phía trước, không màng đến nguy hiểm đang chờ đợi mình.

"Chờ một chút."

...

Cảm thấy tay mình được một đôi bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, Tô Mạt quay đầu lại. Phía sau, Hàn Ngạo nở nụ cười dịu dàng.

"Cô bé ngốc, chuyện nguy hiểm như vậy sao lại để mình em làm chứ? Muốn đi thì chúng ta cùng đi."

Lời nói của Hàn Ngạo khiến vẻ mặt nghiêm trọng của Tô Mạt bỗng nhiên dịu lại, cô mỉm cười nhìn anh, nắm ngược lại tay anh. Hai người cùng nhìn nhau cười, cảm giác ấm áp thấp thoáng lan tràn tại nơi tối tăm xa lạ này.

Tô Mạt xoay đầu sang bên cạnh, chìa một bàn tay khác về phía Đào Tử đang đứng kề bên lẳng lặng nhìn họ, "Chúng ta đi thôi."

Cầm tay Tô Mạt, Đào Tử cười với hai người, "Lần này mọi chuyện kết thúc chúng ta nhất định phải về nhân gian ăn mừng thật lớn mới được!"

Càng đến gần nơi đám người ngã xuống, ba người lại càng có ther nhận thấy rõ sát khí dày đặc lan tỏa.

"Chú ý đề phòng!"

Kì lạ là khi ba ngưòi tiếp cận nơi đám người ngã xuống thì lại chẳng hề hấn gì, chỉ cảm thấy sát khí rất nặng mà thôi.

Tiếp tục tiến về phía trước, ánh sáng dần tối hơn, không khí dường như cũng lạnh thêm...

"Hai người có cảm thấy gì không?"

Tô Mạt xoay sang nhìn hai người bên cạnh, khoan đã... Cô cảm thấy lông tơ trên người mình đã dựng đứng cả lên. Từ lúc nào mà bên cạnh họ lại im hơi lặng tiếng xuất hiện một "người" thế kia...

Tô Mạt không dám kêu lên, nhìn chằm chằm vào "người" kia. Nếu như hắn thật sự là "người"...

Hàn Ngạo vẫn chú ý đến tình hình xung quanh, anh cũng phát hiện ra điều khác thường bên cạnh. Có điều ánh sáng càng lúc càng kém, hắn lại không đi gần họ lắm nên anh không thấy rỏ dáng vẻ "người" kia. Dù có ánh sáng bao quanh Phượng Hoàng nhưng vẫn không phân biệt được "người" không rõ lai lịch kia là ai.

"Mạt..."

Người vừa thốt ra một tiếng kêu khẽ là Đào Tử vội vàng che miệng mình, từ từ dựa sát vào Tô Mạt bên cạnh, khóe mắt không ngừng quan sát bóng đen đang cách họ không xa kia.

"Đây là cái gì?" Đào Tử hạ giọng hỏi Tô Mạt.

Tô Mạt không trả lời, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ. Bước chân vẫn đi về phía trước, song ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng cứ đi theo họ mãi.

Bóng dáng gần đó vô cùng kiên nhẫn, thời gian trói qua từng giây từng phút, họ kiên trì với hắn chừng một tiếng, hắn vẫn bám dính lấy họ.

Tô Mạt có chút dở khóc dở cười nhìn Hàn Ngạo và Đào Tử, chỉ chiếc bóng đối diện kia, "Rốt cuộc nó là thứ gì vậy, đi theo chúng ta lâu như vậy mà chưa ra tay, muốn làm gì đây?"

Hàn Ngạo và Đào Tử cũng rất hoang mang. Đúng là đã theo mình lâu như vậy rồi, cái bóng này rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Lúc ba người thì thầm, bóng đen đối diện cuối cùng cũng có hành động. Hắn bất ngờ lui về phía sau vài bước, Sau đó lao thẳng về phía ba người. Một mặt quỷ nhe răng như bảng màu thình lình hiện ra trước mặt họ.

Đây là...

Phượng Hoàng vờn quanh đột ngột biến mất, khiến cho bốn phía vốn đã u ám càng trở nên tối tăm kì dị.

Tô Mạt sa sầm mặt, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần vậy mà lại bị một con quỷ bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ đến mức ngay cả Phượng Hoàngcũng biến mất. Thật đúng là...

Tô Mạt thử triệu hồi tàn ảnh của Phượng Hoàng một lần nữa, cố gắng soi sáng bốn phía, củng thuận tiện quan sát thứ vừa mới xuất hiện xem rốt cuộc là gì?

Hàn Ngạo và Đào Tử nhận thấy phía sau im lặng thật lâu cũng kinh ngạc, họ quay đầu lại nhìn Tô Mạt đang ngơ ngác.

"Sao vậy?"

"Không triệu hồi được Phượng Hoàng nữa." Tô Mạt sững sờ ngẩng đầu, nhìn Hàn Ngạo đang lo lắng trước mặt.

"Mạt Mạt, cậu nói là tàn ảnh Phượng Hoàng không ra ngoài được à?" Đào Tử vội vàng xoay lại nhìn Tô Mạt đang ngu ngơ.

"Ừ, vừa rồi bị thứ bất chợt xuất hiện kia làm giật mình, tàn ảnh Phượng Hoàng biến mất, mình thử triệu hồi mấy lần mà vẫn không được."

Trên mặt Đào Tử hiện vẻ bất an, không phải là Thiên Niên Kiếp đến sớm chứ? Nhưng mà Tô Mạt vẫn bình thường, không giống trạng thái của Thiên Niên Kiếp.

Nhìn Đào Tử rồi lại nhìn Tô Mạt, Hàn Ngạo thình lình giơ tay vung một lá bùa. Bùa chú không có bất kì phản ứng nào, rơi thẳng xuống đất.

Đào Tử và Tô Mạt đều không hiểu tại sao anh làm vậy nhìn hai người ngơ ngác, Hàn Ngạo cười giải thích, "Vừa rồi anh sử dụng một lá bùa lửa, có điều hai người thấy đó bùa chú chẳng có bất kì phản ứng nào đã rơi xuống đất. Rõ ràng không gian này đã hạn chế năng lực của chúng ta."

Nghe vậy, hai người đang ngu ngơ bừng tỉnh. Đào Tử suy nghĩ một chút cũng ném ngay lá bùa vừa chuẩn bị ra, hơn nữa còn đọc thần chú. Quả nhiên lá bùa không có bất kì phản ứng nào, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Hiện tại chúng ta không có năng lực, hơn nữa không hề biết gì về thứ vừa xuất hiện. Lại còn bị mắc kẹt ở trong trận Thất Tuyệt, nói không lo lắng là giả. Hai người thấy rõ thứ vừa mới xuất hiện kia rốt cuộc là gì không?"

"Hình như là quỷ tiêu (*)." Mặt Đào Từ hiện vẻ lo lắng, 'Nhưng mình thấy không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là mặt quỷ tiêu giống với mặt thứ vừa xuất hiện thôi. Nhăn mặt nhe răng, hơn nữa còn như một bảng màu, xanh đỏ xen kẽ. Bây giờ mình chỉ cầu nguyện không phải là quỷ tiêu, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đây.

(*) Loại quỷ núi có hình dạng giống khỉ, mặt màu xanh, lỗ mũi màu đỏ, trên mép có râu bạc, toàn thân màu nâu đen, bụng màu trắng, sống theo bầy đàn, chỉ xuất hiện khi trời tối.

"Quỷ tiêu?" Tô Mạt lặp lại lời nói của Đào Tử, "Sao quỷ tiêu lại xuất hiện ở đây? Nó là quỷ ăn thịt người đó. Nhưng những người ngã xuống kia do bị rút mệnh hồn nên mới bị như vậy."

"Chắc chắn là quỷ tiêu, tuy chỉ thoáng qua thì đã biến mất nhưng theo ánh sáng mỏng manh vừa rồi vẫn có thể thấy được một chút. Màu sắc trên mặt là quỷ tiêu không sai đâu, có điều mình cũng tò mò tại sao bọn chúng     lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa chỉ xuất hiện có một con. Không phải quỷ tiêu sống theo bầy sao?" Đào Tử tiếp tục bổ sung thêm.

"Nếu quả thật là quỷ tiêu thì mình nghĩ bọn mình là cũng may mắn quá, có thể đi thẳng xuống gặp Diêm Vương đánh cờ rồi! Không có pháp lực, hơn nữa còn gặp phải cả bầy quỷ tiêu, thật khó mà tưởng tượng được!"

Tô Mạt đang nói bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến vài tiếng gọi to. Mặt Đào Tử liền biến sắc.

"Nguy rồi, đó chính là tiếng kêu gọi của quỷ tiêu đầu đàn."

Xung quanh họ bắt đầu từ từ xuất hiện những âm thanh dài ngắn không đồng nhất đáp lại, giống như khẩu hiệu vậy. Khi âm thanh từ từ gia tăng, thấp thoáng bốn phía dần dần xuất hiện những đôi mắt sáng, càng lúc càng đến gần ba người họ.

Họ căng thẳng tựa lưng vào nhau, nhìn những mắt xanh lục từ từ đến gần mình, hơi thở của ba người không khỏi trở nên dồn dập hơn.

Hú... hú...

Tiếng tru kéo dài càng khiến khung cảnh tối tăm thêm phần áp bức khác thường.

Những đôi mắt xanh lè kia dừng lại tại vị trí cách ba người họ khoảng hơn mười bước. Dường như đang đợi con đầu đàn ra lệnh, lại tựa như muốn nhắm thời cơ giải quyết cả ba người.

Ba người cứ im lặng bất động giằng co với bầy quỷ tiêu đông đúc trước mặt. Cho dù Quỷ giới không có mặt trời, song lúc này trên trán họ vẫn có một lớp mồ hôi mỏng.

"Làm sao đây? Nhiều quỷ tiêu quá, không phải là chúng ta sẽ đi tìm Diêm Vương đánh cờ thật chứ?"

Đào Tử nhìn bầy quỷ tiêu trước mặtt, huých khuỷu tay vào Tô Mạt, nghịch ngợm nói, "Đến lúc nào rồi mà cậu còn nói đùa cho được. Trước tiên nghĩ cách giữ lại mạng nhỏ rồi nói sau. Còn tìm Diêm Vương đánh cờ a? Cờ ca rô ư?"

Tô Mạt có chút dở khóc dở cười.

"Thật ra anh thấy sau này tốt nhất là chúng ta nên mang theo bộ bài Tây, dù gì cũng có thể dạy Diêm Vương đánh tiến lên, còn không thì chơi với đám quỷ sai cũng không tệ." Nghe thấy hai cô gái bên cạnh thì thầm, Hàn Ngạo cũng tham gia góp vui.

Tô Mạt còn chưa lên tiếng, cách đó không xa lại truyền đến tiếng kêu sắc bén. Mặt Tô Mạt liền biến sắc, cảnh giác nhìn hành động của quỷ tiêu bốn phía, tuy nhiên đám quỷ dường như không hề có ý tấn công họ.

"Mạt Mạt, đừng nóng vội, đây không phải là hiệu lệnh tấn công đâu. Hình như con quỷ tiêu đầu đàn muốn đi qua đây. Song phải chú ý cảnh giác!" Đào Tử có vẻ rất hiểu biết về phương diện này.

Không khí càng lúc càng căng thẳng, bầy quỷ tiêu xung quanh kích động, có vẻ bọn chúng mỗi lúc một hưng phấn hơn.

Bầy quỷ tiêu bất ngờ rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi, phía cuối bầy quỷ tiêu có một ánh sáng xanh lục từ từ đến gần họ. Quỷ tiêu đầu đàn nhanh chóng để lộ khuôn mặt thật sự.

Có điều kì lạ là, dường như vì sự xuất hiện của quỷ tiêu đầu đàn nên bốn phía cũng sáng lên rất nhiều.

Thứ ánh sáng xanh phát ra từ phía xa kia chính là một con mắt của quỷ tiêu, không biết có phải vì là quỷ đầu đàn mà thân hình nó lớn gấp đôi những con quỷ xung quanh hay không.

Đối diện với ánh nhìn săm soi của ba người, quỷ tiêu đầu đàn vẫn không nhúc nhích, dường như nó đang mưu tính hay chờ đợi điều gì đó. Thinh thoảng nó ngoái đầu lại nhìn về phía sau cách đó không xa, song kì lạ là phía sau chẳng có gì cả. Sau mỗi lần ngoảnh đầu lại, nó sẽ nhìn ba người, sau đó đưa đầu lên trước, hít ngửi như có gì đó hấp dẫn.

"Hai người nói con quỷ tiêu đầu đàn này hành động chậm chạp như vậy là tốt hay xấu? Sao mình cảm thấy nó chẳng hề có ác ý gì, giống như chỉ đến vì thứ gì đó trên người chúng ta vậy." Tô Mạt hỏi Hàn Ngạo và Đào Tử bên cạnh.

"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy nó hơi kì lạ. Nhưng cụ thể là kì lạ ở đâu thì mình lại không nói ra được. Có điều đúng như cậu vừa nói, hình như nó đang tìm kiếm gì đó." Đào Tử đồng ý với ý kiến của Tô Mạt.

"Ngạo, anh cảm thấy thế nào?" Nghe Đào Tử trả lời, Tô Mạt lại huých tay vào Hàn Ngạo, hỏi ý kiến của anh.

"Anh cũng đang quan sát. Có điều loài quỷ tiêu này dường như vui giận thất thường, anh không thể xác định chính xác nó có ác ý vói chúng ta hay không, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao hiện tại ba người chúng ta chỉ là ba người không thể bình thường hơn được nữa."

Quỷ tiêu đầu đàn lại tru lên một tiếng, quỷ tiêu xung quanh liền tạo thành vòng vây, lấp kín con đường ban nãy.

Nhìn quý tiêu đầu đàn đến gần từng bước, ba người Tô Mạt hốt hoảng. Nếu đổi lại là ai khác bị một bầy ăn thịt người vây quanh, chắc cũng không giữ được bình tĩnh.

Dường như có chút kì lạ, Tô Mạt quan sát quỷ tiêu đầu đàn đã đến gần trước mắt. Trong con mắt duy nhất của nó dường như không hiện vẻ ác ý, mà là cảm xúc bi thương và... cầu khấn.

"Mày có thể nghe hiểu lời của tao không?" Tô Mạt nhìn quỷ tiêu đầu đàn, thử thăm dò.

Không ngờ nó lại gật đầu xác nhận, rồi nó lại chỉ ngón tay vào miệng mình, sau đó lắc tay, biểu hiện như bảo là mình không biết nói.

Tô Mạt liền hỏi tiếp, "Sao mày lại bao vây bọn tao? Muốn làm hại bọn tao à?"

Quỷ tiêu đầu đàn lập tức lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía Tô Mạt, rồi lại rút tay về, hai bàn tay đầy lông lá và mỏng vuốt đan chéo vào nhau như đang chắp tay.

Tô Mạt sừng sốt, ý con quỷ tiêu đầu đàn này là cầu xin mình sao? Nghĩ đến đây, cô hỏi tiếp, "Vậy đám người phía sau là do mày làm à?"

Hú hú...

Quỷ tiêu đầu đàn bất ngờ ngửa mặt lên trời tru lên trong âm thanh có sự tức giận, cũng có đau khổ, nhưng nhiều hon cảm xúc vô cùng sợ hãi.

"Mày đừng kích động, tao tin đám người kia không phải do mày làm rồi. Như vậy mày tìm tao là muốn tao giúp đỡ mày gì đó đúng không?"

Nhận thấy Tô Mạt dường như tin tưởng mình, quỷ tiêu đầu đàn muốn thể hiện lòng biết ơn nhưng biểu cảm hiện ra trên mặt nó lại chỉ có thể gọi là kinh khủng. Có điều nhìn vào mắt nó thì biết nó đang biểu đạt thiện ý.

Nó ra hiệu ba người đi theo mình, tru lên một tiếng rồi dẫn đầu mở đường, quỷ tiêu xung quanh vội rối rít nhường đường, nhìn quỷ tiêu đầu đàn mớ đường phía trước, ba người Tô Mạt cùng đi theo nó.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-31)