← Ch.13 | Ch.15 → |
"A!!!"
Trong nhà Tô Mạt ở thành phố A, phòng ngủ trên lầu vang lên tiếng kêu sợ hãi của hai cô gái, đánh thức tất cả mọi người.
Tô Mạt ngồi trên giường, mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau khi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Đào Tử đang ở trong phòng riêng của mình, tình trạng cũng chẳng khác Tô Mạt là bao.
Hàn Ngạo vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi đã mở mắt ra ngay, thoắt cái trong tay đã bùng lên ngọn lửa màu vàng xanh. Khi anh định tìm kiếm mục tiêu thì phát hiện mình đang ở trong nhà Tô Mạt, chợt nhớ ra tối hôm mình đã rời khỏi Quỷ giới rồi.
Thu hồi ngọn lửa trong tay, Hàn Ngạo đứng dậy đi đến phòng Tô Mạt. Đứng ngoài cửa phòng, anh không lỗ mãng xông thẳng vào như những lần trước mà gõ cửa nhè nhẹ ý muốn xin vào, sau đó anh mới khẽ đẩy cửa phòng ra. Vừa mới vào phòng, Hàn Ngạo đã ngây người.
Tô Mạt đang ngồi thừ ra trên giường, mái tóc dài đến eo buông xõa sau lưng, vẻ mặt hơi đờ đẫn. Môi thắm khẽ nhếch, bộ đồ ngủ hình gấu trên người có lẽ vì ngồi bật dậy nên dây áo trễ xuống, lộ ra bờ vai mảnh mai. Chiếc chăn mỏng vốn đắp trên người đã tuột xuống đất từ lâu, đôi chân dài trắng nõn phơi bày, tràn ngập vẻ gợi cảm. Điều khiến Hàn Ngạo lúng túng nhất là bộ đồ ngủ hình gấu trên người Tô Mạt không chịu an phận mà vén lên đến tận bắp đùi, thấp thoáng thấy được chiếc quần lót ren màu trắng.
Hàn Ngạo cảm thấy có một dòng máu nóng từ mũi chảy xuống. Anh vội vàng quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Tô Mạt nữa.
Tô Mạt đang đờ đẫn cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn Hàn Ngạo đứng ngay cửa vẫn còn đang đỏ mặt, lại cúi đầu nhìn mình. Trong tích tắc, một con gấu bông to bay về phía Hàn Ngạo...
"Cậu gặp ác mộng à?"
Tô Mạt ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Đào Tử đã ngồi bên cạnh mình.
"Ừ, mình gặp ác mộng." Tô Mạt vừa nói vừa tựa đầu vào vai Đào Tử, thản nhiên kể lại giấc mộng khó hiểu kia.
Đào Tử thầm kinh hãi. Không ngờ mình và Tô Mạt lại nằm mơ giống hệt nhau. Rốt cuộc là sao đây?
Lúc này cũng trong thành phố A, người đàn ông áo đen đang hôn mê cuối cùng đã tỉnh lại. Hắn căm hận nhìn toàn bộ nến đã tắt cùng cờ hiệu Thiên Hồn bỏ bao công sức mới chế luyện được đã bị hủy hết. Hắn lại phun thêm một ngụm máu.
Hắn oán hận lau khóe miệng, đứng dậy rời khỏi căn phòng nhỏ tối tăm, trước khi đi không hề quên dùng một lá bùa lửa thiêu hủy sạch sẽ chứng cứ ở nơi này.
Tô Mạt, chúng ta hãy chờ xem...
"Chuyện kia..." Tử Ngâm thấy không khí buổi sáng quá yên lặng thì sợ sệt cất lời, "Hai vợ chồng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi xem con của chúng tôi còn cứu được không?"
Tô Mạt sững sờ, nếu như Tử Ngâm không nhắc đến thì cô thật sự đã quên chuyện này rồi. Chuyến đi đến Quỷ giới giới đã khiến cô quên khuấy mất.
"Trong hai ngày nữa, khi chúng tôi ổn định lại sẽ làm. Có điều Tử Ngâm à, tuy không hồn phi phách tán nhưng vẫn phải luân hồi mấy kiếp, cũng không được làm người." Tô Mạt nhìn Kiều Dật và Tử Ngâm đang lo lắng bất an, nghiêm túc nói.
"Chúng tôi nghĩ rồi, kết cục gì cũng tốt hơn hồn phi phách tán. Có lẽ sau mấy kiếp luân hồi chúng tôi vẫn còn có duyên ở bên nhau." Nhìn Tô Mạt, Tử Ngâm nói rất chân thành.
"Vậy cũng tốt, chờ tôi xem ngày nào thích hợp, trước Mười lăm sẽ giải quyết xong chuyện này. Lát nữa tôi sẽ liên lạc với Văn Huyên."
"Chuyện đó... Mạt Mạt này, " Đào Tử lên tiếng, "Lúc chúng ta ở Quỷ giới không phải đã nói rồi sao, nếu như được trở lại nhân gian sẽ ăn uống thả cửa, đi chơi thư giãn một chuyến mà? Chuyển nhà cho gia đình Tử Ngâm xong chúng ta đi du lịch một thời gian nhé?"
Tôi thấy ý kiến này không tệ, về nước cũng được một thời gian rồi, anh còn chưa đi tham quan đâu cả. Chi bằng nhân dịp này tôi dẫn hai người ra ngoài chơi cho khuây khỏa."
Nhìn hai người vô cùng phấn khởi, Tô Mạt cũng chỉ biết "ngậm ngùi' mà gật đầu. Dù sao đợi cũng là đợi, thôi thì cứ đi chơi cùng với mọi người, tạm thời nghỉ ngơi chút. Qua thật lần này đúng là đã tìm được đường sống trong chỗ chết, huống chi giấc mộng kia... Có lẽ thời gian của mình thật sự không còn nhiều nữa...
Cẩn thận giao xá lệnh bao bọc hồn phách âm thai cho Đào Tử, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô lau mồ hôi trên trán, khẽ cất tiếng, "Xong!"
Đào Tử nhận lấy hồn phách âm thai, nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật kích động bên cạnh, cô mỉm cười giao hồn phách âm thai cho Tử Ngâm.
Bình an vô sự trải qua một ngày, vừa rạng sáng hôm sau Tô Mạt đã thức dậy sửa soạn. Tất cả đã được chuẩn bị ốn thỏa, ba người hai ma cùng đi đến nhà Văn Huyên.
Văn Huyên thần sắc rất tốt, không nghén nhiều trong lúc mang thai. Thấy Tô Mạt, cô rất vui, nhìn khắp mọi nơi như đang tìm kiếm bóng dáng Tử Ngâm.
Tô Mạt mỉm cười, kéo tay Văn Huyên, vừa đi vào phòng vừa giải thích, "Chị không thấy họ đâu. Nếu chị thật sự muốn nhìn thấy thì lát nữa tôi mở mắt âm dương cho chị gặp họ."
Căn phòng vẫn bài trí hệt như lúc họ đi. Có lẽ sợ phá hỏng phong thủy trong phòng gây ra biến cố nên dù là một chậu cây họ cũng không thay đổi.
Ngắm nghía cách trang trí trong phòng, To Mạt gật đầu đặt ngón tay lên đầu Văn Huyên.
"Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì hết. Đến khi chị mở mắt ra sẽ thấy được. Bây giờ Tử Ngâm và Kiều Dật đang đứng bên cạnh chị, nên đừng kinh ngạc nhé."
Văn Huyên nghe lời nhắm mắt lại. Quả nhiên lúc mở mắt ra vừa nhìn đã thấy vợ chồng Tử Ngâm và Kiều Dật đứng sau Tô Mạt không xa.
Văn Huyên cười vui mừng bước đến bên cạnh Từ Ngâm. Biết mình không chạm vào Tử Ngâm được nên cô chỉ nhìn và nói một vài việc vặt vãnh.
Sau khi giúp Minh Viễn mở mắt âm dương, Tô Mạt quay người đi, không để ý đến hai người hai ma còn đang trò chuyện. Cô nhận lấy la bàn từ Đào Tử, bắt đầu tìm kiếm vị trí âm thai.
Vợ chồng Văn Huyên và vợ chồng Tử Ngâm đang tán gẫu, thấy hành động của Tô Mạt đều im lặng, sợ mình phát ra âm thanh sẽ quấy nhiễu cô.
Tô Mạt dừng bước, đứng chính giữa phòng, la bàn đặt trong tay đang yên tĩnh chợt quay điên cuồng. Tô Mạt lúc thì bước qua trái một bước, lúc thì bước qua phải một bước nhìn rất kì lạ. Đến khi la bàn ngừng quay, Tô Mạt mới dừng chân, đi đến hướng kim la bàn chỉ.
Tô Mạt lấy một lá bùa phát ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt trong ngực ra dán lên góc phòng. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sẽ rất thuận lợi đây.
Quả nhiên như Tô Mạt dự liệu, phong ấn nơi góc phòng dần dần hiện ra khi lá bùa phát huy hiệu lực. Vì ngày đó lão già kia đã dùng tính mạng mình đế phong ấn nên âm thai trong phong ấn run rẩy mãnh liệt. Có điều lá bùa này không phải xá lệnh đơn giản, nó chính xá lệnh Chuyển Luân Vương tặng cho Tô Mạt, làm sao có thể sẽ dễ dàng đối phó như vậy?
"Đưa nhang cho mình!"
Tô Mạt nhìn thoáng qua tình trạng âm thai, quay đầu đưa tay về phía Đào Tử. Đào Tử liền ấy một nén nhang đưa cho Tô Mạt.
Phượng Hoàng Hỏa bùng lên trong tay Tô Mạt, đốt nén nhang trên tay cô. Cô cắm nén nhang bên dưới vị trí phong ấn âm thai rồi lẳng lặng quan sát.
Tử Ngâm và Kiều Dật giật thót. Nhang này...
"Chớ xem thường nhang này, một nén cũng là nghìn vàng khó cầu. Ban đầu nếu như không phải tôi và Tô Mạt cứu vị hòa thượng kia có lẽ không có được vật này đâu. Dù là vậy nhưng trong tay chúng tôi cũng không có hơn mười nén. Loại nhang này nếu dùng cho người sắp chết có thể kéo dài được một thời gian nhất định, cứu vãn tính mạng họ. Nếu dùng cho linh thể, nhất là linh thể bị hao tổn, hiệu quả lại càng phi phàm. Con anh chị bị tà pháp cưỡng ép lấy ra, tất nhiên linh hồn đã bi hao tổn. Tuy có xá lệnh của Chuyển Luân Vương, nhưng Mạt Mạt vẫn không yên Iòng nên mới sử dụng loại nhang đặc chế này."
Tử Ngâm và Kiều Dật cảm kích nhìn Tô Mạt, họ thật sự không biết nên nói gì. Từ đầu đến giờ cô gái mang vẻ mặt lạnh lùng này luôn giúp đỡ họ. Dù chưa quen thân nhưng nếu không phải vì giúp họ, ba người Tô Mạt cũng không bị giam trong Quỷ giới đối mặt với bao nguy hiểm.
"Đừng nói chuyện!"
Tô Mạt ngắt lời Đào Tử, cũng chặn ngang dòng suy nghĩ của Kiều Dật. Mọi người ngẩng đầu im lặng nhìn phong ấn từ từ bắt đầu biến hóa...
Phong ấn bị xá lệnh bao phủ đang dần tan rã, từng vết nứt từ từ xuất hiện. Lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người dường như sợ kinh động đến phong ẩn, thậm chí còn không dám thở mạnh. Yên tĩnh đến mức dường như ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng nghe thấy được.
Thời gian trôi đi từng chút từng chút, cuối cùng phong ấn cũng hoàn toàn được phá giải.
Âm thai bị phong ấn được xá lệnh màu vàng kim chói sáng bao phủ chầm chậm hạ xuống tay Tô Mạt. Cô cẩn thận đón lấy âm thai rồi thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đã kết thúc rồi... Tiếp theo là đưa vợ chồng Tử Ngâm đi, rồi đưa âm thai vào luân hôig, mọi thứ sẽ chìm vào cát bụi.
"Tôi có thể nhìn con mình không?" Tử Ngâm run rẩy hỏi Tô Mạt.
Tô Mạt giao âm thai cho Tử Ngâm.
"Đứa bé đáng thương của mẹ, mẹ là mẹ của con đây. Mẹ xin lỗi, là do mẹ không tốt, không bảo vệ được con. Mẹ xin lỗi..."
Nước mắt từ khóe mắt Tử Ngâm rơi xuống trên sàn nhà. Tuy chỉ có một giọt, có điều phải biết rằng ma không có nước mắt. Vậy mà Tử Ngâm lại vì con mà để lại một giọt nước mắt hiếm có này.
Nước mắt Tử Ngâm rơi xuống mặt đất vang lên tiếng "tách" giòn tan.
Tô Mạt thoáng sững sờ rồi bước đến nhặt giọt nước mắt này lên, cất giữ...
"Tối nay tôi sẽ đưa anh chị xuống địa phủ, vào Phong Đô. Anh chị chuẩn bị sớm một chút, thời gian không còn nhiều nữa nên phải tranh thủ đưa con anh chị vào luân hồi. Bây giờ hồn phách của nó không ổn định, nếu còn kéo dài sẽ hồn phi phách tán."
Thấm thoát đã đến tối. Tô Mạt đứng trong phòng ngủ, vẻ bi thương trên mặt Tử Ngâm và Kiều Dật càng nặng nề hơn. Bởi vì giờ Tý qua là họ phải chia lìa con mình.
Nhìn hai vợ chồng họ, Tô Mạt thở dài, "Đừng suy nghĩ nhiều. Ý trời đã vậy, thật ra kết cục không phải hồn phi phách tán đã là tốt nhất rồi. Tuy chín kiếp phải luân hồi trong súc sinh đạo song cuối cùng vẫn có cơ hội trở lại làm người. Nếu có duyên sẽ còn gặp lại... Anh chị đau buồn như vậy sẽ khiến hồn phách nó không được yên ổn..."
"Đi thôi."
Một kết giới lại xuất hiện trong phòng Tô Mạt, lần này đi cùng cô còn có Hàn Ngạo. Lần trước giữa đường gặp phải nguy hiểm nên lần này Hàn Ngạo nói thế nào cũng không đồng ý để Tô Mạt xuống địa phủ một mình. Phần cũng là vì hầu hết năng lực của anh cũng đã phơi bày, không cần giấu giếm nữa.
Khi kết giới mở ra, Tô Mạt đi vào đầu tiên, theo sát chính là Tử Ngâm, Kiều Dật và âm thai Tử Ngâm đang ôm trong lòng, đi cuối cùng là Hàn Ngạo. Còn Đào Tử vẫn ở nhân gian trông giữ nhà và cơ thể Tô Mạt.
*****
Xuống địa phủ lần này, Tô Mạt không đi đường bên Miếu Thành Hoàngnhư hồi đưa Mạc Ly đi. Vì theo dự định là đưa vợ chồng Tử Ngâm và Kiều Dật đến Phong Đô, nên lần này cô đi vào đường Hồi Hồn.
Bầu trời vẫn xám xịt, điểm khác biệt chính là trên đường Hồi Hồn thỉnh thoảng có một số người lạ mặc bộ đồ đen qua lại. Có lẽ đây là thầy âm dương đến quá âm. Cuối cùng, cảnh sắc muôn nơi như một cũng có sự thay đổi, họ nhìn thấy một cửa sành to lớn đứng sừng sững phía trước cách đó không xa, trang trọng oai nghiêm vô cùng, trên đó viết ba chữ to "Bán Bộ Đa" (*)
(*) Bán Bộ Đa là một khách điếm thông đến Nhân giới, Ma giới, Tiên giới. Người – Ma – Tiên đều nghỉ chân tại khách điếm này. Bán Bộ Đa là bước ngoặt tam giới, trung tâm của tam giới. Tại khu nối liền tam giới chỉ có Bán Bộ Đa mới có thể đi đến thế giới khác và một ngày nó chỉ mở của đúng một lần.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn ba chữ to kia, không lên tiếng mà ra hiệu cho Tử Ngâm tiếp tục đi theo.
Tử Ngâm và Kiều Dật cảm thấy kì lạ. Trái tim vốn đã chẳng còn đập vậy mà lúc này lại nhảy lên thình thịch, chỉ là nhịp đập lại hơi kì lạ. Thình... thịch... thình... thịch... thình thịch...
"Người" ven đường càng lúc càng đông, qua lại như thoi đưa, không như quãng đường vắng hoe vừa mới đi qua.
Cách đó không xa hình như vang lên một tiếng nổ rền vang. Tử Ngâm và Kiều Dật nhìn sang. Bên đó... là xe lửa...
Hai vợ chồng Kiều Dật nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ. Đây là địa phủ mà còn có xe lửa ư?
"Địa phủ thật sự có xe lửa, ma quỷ muốn đến Phong Đô đều phải lên xe lửa này mới đi được. Nếu không chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ thôi."
Hàn Ngạo trước sau vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Mạt, nắm chặt tay cô.
"Đi theo tôi."
Tô Mạt lên tiếng cắt đứt ưu sầu của Tử Ngâm và Kiều Dật. Hai vợ chồng họ nhìn nhau rồi đi theo cô. Phía trước gần giống sảnh buôn bán, "người" ở đó xếp một hàng dài, thấp thoáng trong đấy có vài người ăn mặc khác hẳn. Họ cầm trong tay một thứ đen thui đặt lên người mấy con ma kia.
"Chúng là quỷ sai, đang đổi tim ma cho những hồn ma kia. Hồn ma không có tim ma thì không thể nào vào Phong Đô ở được. Dĩ nhiên cũng không thể đầu thai và cuối cùng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Mạc Ly là vì tôi cho cô ấy số mệnh cộng thêm Chuyển Luân Vương đặc biệt phê chuẩn nên mới thuận lợi luân hồi."
Tô Mạt dẫn Tử Ngâm và Kiều Dật đi thẳng đến phía trưóc, đưa đứa bé Tử Ngâm đang ôm đến trước mặt quỷ sai.
"Cô đây là ai vậy? Đây là xá lệnh của Chuyển Luân Vương, xin hỏi cô có gì cần không?"
"Quỷ sai đại nhân, tiểu nữ đưa hai vong hồn này vào thành Phong Đô, thuận tiện đưa âm thai nhận được xá lệnh của Chuyển Luân Vương đi luân hồi. Hi vọng quỷ sai đại nhân cho tim ma, mau chóng hoàn thành thủ tục để tôi sớm trở về Nhân giới."
Đưa năm vé xe cho Tô Mạt, quỷ sai nhận tiền rồi vẫy vẫy tay với Tử Ngâm và Kiều Dật đang sững sờ.
"Đến đây, đổi tim ma lại cho các người."
Hai vợ chồng nghi ngờ nhìn nhau, tuy hai người không có ấn tượng gì, nhưng ma mà còn có tim à?
"Anh chị không có tim ma thì không thể vào thành Phong Đô ở được, đổi tim sẽ có lợi cho anh chị, nếu không tôi đâu cần đưa anh chị đến Bán Bộ Đa."
Nghe Tô Mạt giải thích, hai vợ chồng Kiều Dật và Tử Ngâm bước lên đứng trước mặt quỷ sai.
Cầm hai trái tim ma đen thui trong tay, quỷ sai nhận tiền và quỷ sai lấy vé bắt đầu đổi tim cho Kiều Dật và Tử Ngâm. Hai tên quỷ sai tách ngực Tử Ngâm và Kiều Dật ra, hai trái tim ma rạn nứt hiện ra trong tay chúng. Chúng ném sang một bên, lấy hai trái tim mới đặt vào lại thân thể của Tử Ngâm và Kiều Dật.
"Được rồi, hai người mau đi đi, lát nữa xe lửa sẽ chạy đó. Chuyến tiếp theo phải đợi hai tiếng nữa."
Quỷ sai đổi tim xong hất hàm với Tô Mạt, ra hiệu cho cô nhanh chóng đưa Tử Ngâm và Kiều Dật lên xe lừa.
"Tiểu nữ còn một việc..."
"Cứ việc nói đi." Quỷ sai nhận tiền cũng dễ chịu, trả lời ngay lập tức.
"Âm thai này tuy có xá lệnh nhưng vẫn không co tim ma. Không biết hai vị quỷ sai có thể nghĩ cách giúp nó không?"
"Chuyện này đơn giản thôi, đã có xá lệnh của Chuyển Luân Vương điện hạ cũng tương đương vói tim ma rồi. Nếu sau khi đầu thai tu hành tốt, biết đâu còn đắc đạo đấy chứ!"
Ngồi trên xe lửa đến thành Phong Đô, Tử Ngâm và Kiều Dật đều có cảm giác khó nói, thời gian chia xa lại đến gần rồi...
Cuối cùng xe lửa đã đến Nhất Bộ Thiếu.
Tử Ngâm và Kiều Dật nhanh chóng thấy cửa thành Phong Đô. Hàng chữ to cứng cáp hùng hồn trên cửa thành sừng sững nguy nga cao vút. Hồn ma qua lại rất náo nhiệt.
Đi vào cửa thành Phong Đô, Tử Ngâm và Kiều Dật kinh ngạc phát hiện thành Phong Đô này giống hệt thế giới loài người. Hai bên đường là cửa hàng san sát, tiệm bán vật dụng đủ loại kiểu dáng. Nhà cũng rất cao, có lẽ dưới lầu để buôn bán, trên lầu là nhà ở. Ngoại trừ mấy căn nhà lầu này ra còn có rất nhiều căn nhà lớn nhỏ không đều.
Cuối cùng Tô Mạt dừng lại trước một tòa nhà vô cùng trang nghiêm nơi góc đường nhưng trên cửa không thấy bảng hiệu gì cả.
"Đi theo tôi!"
Tô Mạt dẫn Kiều Dật và Tử Ngâm vào phòng hộ tịch.
Lúc này trong phòng đăng kí không có con ma nào, chỉ có hai quỷ sai địa phủ ngồi trên ghế nhàm chán chơi máy tính. Thấy có ngưòi vào, một tên trong đó ngước mắt nhìn Tô Mạt rồi tiếp tục việc của mình. Thay vào đó một tên khác lạnh lùng hỏi cô:
"Có việc gì?"
"Tôi đưa hai hồn ma đến làm thủ tục nhập cư "
Tô Mạt cau mày, nói mục đích đến đây của mình.
"Nhập cư? Hiện tại địa phủ đã kín hết rồi, không nhập cư được, nghĩ cách khác đi!"
Không ngờ tên quỷ sai lại từ chối yêu cầu của cô, Tô Mạt sửng sốt, thật quá vô lí! Cho dù người đã ở kín hết thì thành Phong Đô này cũng không thể không cho hồn ma đăng kí được. Lẽ nào... ?
Tô Mạt vừa nghĩ vừa lấy ra tiền âm phủ trong túi đã chuẩn bị từ trước đưa cho tên quỷ sai vừa mới lên tiếng.
"Hai vị quỷ sai đại nhân, ngài xem cho dù đã kín hết cùng phiền hai vị giúp đỡ một chút, sắp xếp chỗ ở giúp tôi nhé."
Quỷ sai cầm tiền nhìn thoáng qua, cũng không từ chối, gã đưa mắt nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật rồi nói tiếp, "Sắp xếp cũng được, có điều phải đến ở tầng đầu tiên của địa ngục."
Cái gì? Lời nói của quỷ sai khiến sắc mặt Tô Mạt hơi khó coi, xem ra không phải là không thể bố trí, rõ ràng là tên quỷ sai này chê tiền hối lộ ít, Tô Mạt đang định cất lời thì Hàn Ngạo vẫn im lặng đi theo cuối cùng cũng lên tiếng.
"Mạt Mạt đừng nóng, để anh xử lí."
Tô Mạt lui về phía sau một bước.
"Quỷ sai đại nhân, tại sao chỉ có thể bố trí đến tầng đầu tiên của địa ngục vậy ạ? Nơi đó làm sao ở được, hay là chúng tôi nộp chút phí an gia (*) cho ngài nhé?"
(*) Phí an gia là tiền phí bố trí nhà
"Bây giờ kín chỗ hết rồi, có thể vào ở tầng đầu tiên của địa ngục đã không tệ, còn muốn thế nào nữa? Nhưng mà, cậu nói nộp phí an gia là muốn nộp bao nhiêu hả?"
Nghe vậy Hàn Ngạo thầm phỉ nhổ, quả nhiên là vòi tiền mà. Chỉ cần có đòi hỏi vậy thì dễ rồi! Nghĩ đến đây, anh tiếp tục hỏi quỷ sai hộ tịch.
"Ngài xem bao nhiêu thì thích hợp, chỉ cần có thể vào ở thành Phong Đô là được rồi."
Lời của Hàn Ngạo khiến quỷ sai hộ tịch thỏa mãn gật đầu.
"Phần này cũng hòm hòm rồi, các người đã hiểu chuyện như thế vậy dứt khoát là thế này đi!"
Quỷ sai vừa nói vừa đưa năm ngón tay huơ huơ trước mặt Hàn Ngạo.
"Đây là... Kính xin quỷ sai đại nhân nói thẳng đi ạ!"
Tên quỷ sai hộ tịch nhìn tên quỷ sai vẫn không lên tiếng phía đối diện, suy nghĩ rồi nói tiếp, "Năm mươi triệu tỷ."
Hàn Ngạo sững sờ quay đầu lại nhìn Tô Mạt, anh cũng biết tiền âm phủ không đáng giá, thông thường tiền âm phủ có loại một trăm triệu, nhưng mà năm mươi triệu tỷ ư? Thấy vẻ mặt Hàn Ngạo, sắc mặt quỷ sai hộ tịch sầm xuống, nói với giọng lạnh lùng.
"Thế nào? Chê đắt à? Đó chỉ là giá tiền cho một người thôi đó nhé!"
Một người?
Tô Mạt và Hàn Ngạo lại nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ bất mãn, nhưng nếu có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền thì thật đúng là không cần thiết nói thêm gì với chúng nữa, Hàn Ngạo đi đến bên cạnh Tô Mạt khẽ hỏi cô.
"Mạt Mạt, em có mang nhiều tiền âm phủ như vậy không?"
Nhìn Hàn Ngạo, Tô Mạt cau mày lắc đầu, "Chỉ mang theo một ít thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện này."
"Quỷ sai đại nhân, chúng tôi không mang theo nhiều tiền như vậy."
"Sáu mươi triệu tỷ!"
Tên quỷ sai cười cười bỗng nghiêm mặt cất lời lần nữa.
"Mi"
...
Tô Mạt không còn kiên nhẫn nữa, vừa định lên tiếng thì Tử Ngâm phía sau đã kéo góc áo Tô Mạt, quay đầu lại nhìn Tử Ngâm, Tô Mạt đành im lặng. Vì người phải vào ở là Tử Ngâm và Kiều Dật, nếu nhất thời nổi giận với tên quỷ sai này, vói tình hình hiện giờ, khó báo đảm sau này quỷ sai sẽ không làm khó họ nữa.
Thấy Tô Mạt đang định lên tiếng lại im lặng, tên quỷ sai hộ tịch rất đắc ý, gã gác hai chân lên bàn làm việc lắc la lắc lư, miệng còn hát ngâm nga, khiến người ta muốn nhào đến dần gã một trận cho hoa đào nở đầy mặt.
Nếu quả thật xảy ra xung đột đương nhiên tên quỷ sai này không được lợi lộc gì từ họ, song khó bảo đảm sau khi Hàn Ngạo và Tô Mạt rời khỏi, chúng sẽ không làm khó Tử Ngâm và Kiều Dật, dù muốn nổi giận cũng chỉ có thể cố chịu đựng.
"Được, được, được. Nếu vậy giờ chúng tôi đi chuẩn bị tiền, xin quỷ sai đại nhân chờ chút."
Ha ha, chờ thì được thôi, chỉ là thời gian của chúng tôi quý giá, chỗ ở lại càng quý hơn. Chín mươi triệu tỷ!"
"Chuyện này anh tính thế nào?"
"Em có thể liên lạc với Đào Tử không? Bảo cô ấy chuẩn bị nhiều tiền hơn chút để tránh lại xảy ra trục trặc, mau chóng giái quyết chuyện này."
"Ừ, được!"
Tô Mạt nói xong liền lấy ra một con hạc giấy màu vàng trong tay áo, cắn ngón giữa nhỏ một giọt máu lên người hạc giấy, mở mắt cho nó.
Đặt hạc giấy trong lòng bàn tay, Tô Mạt khẽ nói với nó, "Đi đi."
Nhận được mệnh lệnh, con hạc giấy vỗ đôi cánh màu vàng bay ra ngoài thành Phong Đô.
"Chờ chút, nhanh thôi." Tô Mạt nói với Tử Ngâm và Kiều Dật.
Lúc này tại Nhân giói, Đào Tử ở lại canh nhà mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đang chờ đợi, quả nhiên không đến nửa tiếng, cách đó không xa thấp thoáng bóng hình con hạc giấy nho nhỏ đang bay từ từ về phía cô, Đào Tử mở cửa sổ lẳng lặng chờ hạc giấy đáp xuống.
Con hạc giấy nho nhỏ nhanh chóng đậu xuống tay Đào Tử, cô nhắm mắt lại, thông qua giọt máu của Tô Mạt trên mắt hạc giấy, Đào Tử biết được tình hình hiện tại trong thành Phong Đô.
Cất hạc giấy đi, Đào Tử quay người rời nhà đi về phía đường Thanh Lâm, chuẩn bị số tiền tên quỷ sai đòi hỏi.
Đi đến đường Thanh Lâm, Đào Tử tìm bừa một tiệm bán đồ cúng, nói yêu cầu của mình rồi nhanh chóng hóa vàng, toàn bộ đồ Tô Mạt cần đã chuyển đến ngân hàng tại Phong Đô, vì để phòng ngừa chuyện bất trắc nên Đào Tử cố ý chuẩn bị thêm không ít vàng thỏi, để Tô Mạt sử dụng bất cứ lúc nào.
Tô Mạt vẫn chờ trực trong thành Phong Đô, cô nhìn lên bầu trời rồi nói với Tử Ngâm và Kiều Dật.
"Đi thôi, đã đến rồi."
Tò mò nhìn lên bầu trời theo Tô Mạt, Tử Ngâm và Kiều Dật thất bại cúi đầu, họ chẳng nhìn thấy gì cả, không biết Tô Mạt đang nhìn gì nữa.
"Mạt Mạt đang đem tiền đến, bình thường người thân gửi tiền sẽ đến thẳng ngân hàng tại thành Phong Đô, trên trời sẽ xuất hiện hiện tượng như báo tin nhưng chỉ có người nhận nhìn thấy được, nếu ai ai cũng nhìn thấy thì chẳng phải sẽ rối loạn sao?"
Tử Ngâm cùng Kiều Dật đi theo Tô Mạt và Hàn Ngạo đến ngân hàng thành Phong Đô, cô làm xong tất cả thủ tục rồi thuận lợi lấy tiền vàng âm phủ mà Đào Tử gửi đến cho mình, mọi người mang theo tiền vàng đi đến phòng đăng kí hộ tịch thành Phong Đô lần nữa.
Thấy tiền âm phủ trong tay Tô Mạt, quỷ sai hộ tịch thỏa mãn gật đầu, lấy ra một sâu chìa khóa tại bàn làm việc, uể oải nói.
"Đi thôi."
Đi theo quỷ sai ra khỏi phòng đăng kí hộ tịch, rẽ bảy tám lối đến một con phố cực kì vắng vẻ, trước không nói đến vi trí ra sao, song cảnh tượng nơi đây trông như một bãi đổ rác vậy.
Tô Mạt cau mày nhìn tình cảnh trước mắt.
"Chính là chỗ này à?"
"Hừ hừ, điều kiện nơi này đã không tệ rồi, cô còn muốn sao nữa hả? Nếu không cần cũng không lấy tiền lại được đâu, tự nghĩ cách đi."
Không ngờ tên quỷ sai hộ tịch trừng mắt nói với Tô Mạt như vậy.
"Anh khinh người quá đáng mà!"
Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao bay vờn quanh Tô Mạt. Phượng Hoàng Hỏa bốc lên từ tay cô đánh về phía quỷ sai.
"Huyết mạch thần thú?"
Quỷ sai hộ tịch thấy Phượng Hoàng Hỏa bay về phía mình thì hốt hoảng. Gã không ngờ mình lại giở lòng tham với vị chủ nhân không dễ trêu chọc này. Nghe nói trược đó không lâu thậm chí Chuyển Luân Vương của Thập điện cũng từng gặp gỡ huyết mạch thần thú, thật là vạn lần cũng không nghĩ đến...
Nhìn ngọn lửa vàng rực đánh về phía mình, quỷ sai hộ tịch vội vàng trốn ra phía sau. Phải biết rằng Phượng Hoàng Hỏa là ngọn lửa chí dương, nếu bị nó đốt cũng chẳng phải là chuyện giỡn chơi.
Vừa thầm kêu khổ, quỷ sai hộ tịch vừa tránh né Phượng Hoàng Hỏa không ngừng vờn quanh. Ôi, ngàn không nên vạn không nên, sớm biết vậy thì đừng có tham tiền quá. Vừa tránh né quỷ sai vừa xin tha.
"Huyết mạch thần thú tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, xin hãy bỏ qua cho tôi."
Phượng Hoàng quyết đuổi theo quỷ sai hộ tịch, Tô Mạt lạnh lùng đứng cách đó không xa nhìn gã tránh né khắp nơi.
"Huyết mạch thần thú bớt giận!"
Cách đó không xa có một tiếng nói hổn hển vang lên. Tô Mạt quay đầu nhìn, hóa ra là tên quỷ sai vẫn im lặng trong phòng đăng kí hộ tịch.
Tên quỷ sai này nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Mạt, vừa xin lỗi hội Tô Mạt vì phục vụ không đúng, vừa cầu xin giúp cho tên quỷ sai mấy lần suýt bị Phượng Hoàng Hỏa đốt trúng.
"Làm phiền hai vị quỷ sai sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi lại một lần nữa."
Tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến tên quỷ sai hộ tịch ngồi dưới đất rùng mình một cái. Hắn biết rõ vị trước mắt này tuyệt đối là nhân vật không thể đụng đến, không ngờ mình lại xui xẻo vậy. Gã đứng dậy, móc tiền âm phủ vừa vơ vét được từ trong ngực ra.
"Tiền không cần nữa, hai vị quỷ sai cầm đi. vẫn làm phiền hai vị bố trí cho chúng tôi một chỗ ở tạm đưọc một chút. Làm xong những việc này chúng tôi còn phải đến chỗ Chuyển Luân Vương." Hàn Ngạo ôn hòa nói, song sự cảnh cáo trong giọng nói vô cùng rõ ràng.
"Đây là đương nhiên, đều tại chúng tôi có mắt như mù mới đụng chạm đến huyết mạch thần thú. Để chúng tôi bố trí ạ."
Đi theo quỷ sai, mọi người đến một tòa nhà rất sạch sẽ.
"Tôi vừa mới điều tra sổ sách, hai vị không có mộ địa, vì vậy nhất định phải ở tòa nhà này. Đợi đến khi hai vị có mộ trên Dương gian thì tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho hai vị trong thành Phong Đô."
Quỷ sai vừa giải thích vừa đưa họ đi sâu vào trong tòa nhà.
"Nơi này tương đối an tĩnh, hai vị có thể ở đây trước, không biết có cần đăng kí trước một chỗ hay không? Sau này âm trạch của hai vị có thể bố trí thẳng đến đó."
"Không cần, họ sẽ không ở đây lâu đâu." Tô Mạt thản nhiên từ chối thẳng đề nghị của quỷ sai.
Quỷ sai hơi lúng túng nhìn Tô Mạt, rồi tiếp tục đưa Tử Ngâm va Kiều Dật đi tham quan nơi họ sắp vào ở. Tất cả đều không khác với thế giới loài người, chỉ có điều lúc này nhà cửa trống rỗng không có gì cả, dù chỉ là một cái giường.
"Chờ chúng tôi xử lí xong chuyện ở đây sẽ chuẩn bị cho anh chị. Lúc nãy ở phòng đăng kí hộ tịch anh chị không nhận được. Còn chúng tôi thì khác, tôi thường xuyên quá âm nên cũng có tài liệu."
Tô Mạt giao âm thai đã bị phong ấn tại Bán Bộ Đa vào tay Tử Ngâm và Kiều Dật.
Thấy xá lệnh của Chuyển Luân Vương trên âm thai, sắc mặt hai tên quỷ sai vẫn đi theo họ liền thay đổi. Quả nhiên là huyết mạch thần thú đã có giao tình với Chuyển Luân Vương điện hạ. Không ngờ chúng lại đen đủi tham lam vòi vĩnh nhầm người, không biết họ có nói gì trước mặt Chuyển Luân Vương không nữa.
"Hai vị yên tâm, chúng tôi sẽ không nói gì hết. Nhưng nếu lỡ khi chúng tôi không ở đây mà các người làm khó bạn chúng tôi thì không biết chừng đâu." Quay đầu lại liếc nhìn hai tên quỷ sai đang lau mồ hôi lạnh, Tô Mạt nói thản nhiên.
"Chậc, dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi. Chúng tôi tuyệt đối không dám đâu. Xin huyết mạch thần thú hãy yên tâm, nếu không có việc gì nữa vậy chúng tôi đi đây ạ."
"Làm phiền rồi!"
Hàn Ngạo quay đầu lại nhìn hai tên quỷ sai khẽ cúi đầu coi như là đáp lễ. Hai tên quỷ sai sợ đến mức vội vàng né tránh, sau đó quay người rời khỏi.
Tử Ngâm ôm âm thai trong ngực vẻ lưu luyến. Cô muốn khóc nhưng nước mắt đâu còn để tuôn rơi nữa.
"Tử Ngâm, đừng làm lỡ thời gian."
"Chúng tôi đi đây. Đồ đạc chậm nhất là ngày mai sẽ đến, anh chị chú ý một chút."
Tô Mạt lên tiếng chào từ biệt, cô mang âm thai cùng Hàn Ngạo rời khỏi nhà mới của Tử Ngâm, đến Thập điện luân hồi.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |