← Ch.21 | Ch.23 → |
Thật ra trong lòng Tô Mạt có hơi hồi hộp, nếu cô phán đoán sai, hậu quả thật không dám tưởng tượng, nhưng thử liều một phen vẫn tốt hơn là không làm gì.
Hàn Ngạo thấy bóng dáng Tô Mạt lướt qua anh bay về phía ông lão thì tim anh như nảy lên đến cổ họng, nhưng nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Ly lão gia, dường như anh đã hiểu cô định làm gì, vội vàng chạy theo hỗ trợ.
"Hai người..." Ly Thương giật mình hét lên, anh có chút khó hiểu với hành động của Tô Mạt và Hàn Ngạo. Tuy ông nội có sai, nhưng dù sao đi nữa ông vẫn là trưởng bối của anh.
"Yên tâm đi, họ sẽ không làm hại ông nội." Đào Tử đúng lúc ngăn cản khiến cho Ly Thương bình tĩnh hơn, anh tin tưởng cô, cũng tin tưởng bạn bè cô.
Thật ra hang núi cũng không lớn lắm, To Mạt trong phút chốc đã chạy đến bên cạnh Ly lão gia, tóm lấy một linh hồn lơ lửng trôi bên cạnh, không để ông ta dùng họ tế long mạch. Đáng tiếc, so với Tô Mạt, ông ta còn nhanh hơn một bước, khẽ hừ một tiếng rồi đánh về phía cô.
Tô Mạt hứng trọn lực đánh, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cô mất cân bằng ngã ra sau, may mà có Hàn Ngạo luôn theo sát kịp thời đỡ lấy cô.
"Hừ, chúng mày cho rằng ông đây không phòng bị sao? Chỗ ông ngồi có thể nắm toàn bộ trận pháp, đừng tưởng dời mấy cô gái kia đi là được. Lúc này long mạch đang suy yếu, máu tươi đã mê hoặc được nó rồi, hơn nữa ta còn nắm giữ bảy linh hồn âm khí, quá dễ dàng phong ấn long mạch này. Đừng hi vọng hão huyền nữa, chờ đại nghiệp hoàn thành tao sẽ xử lý bọn mày sau." Ông ta vừa nói vừa vung tay đưa bảy linh hồn bay về phía long mạch, sau đó bắt đầu nhắm mắt niệm chú, điều khiển Cửu Bảo, chuẩn bị phong ấn long mạch.
"Mau ngăn ông ta lại, không thể để trận pháp đó thành công." Tô Mạt mặt mày trắng bệch nói với Hàn Ngạo.
"Vậy em...hãy chăm sóc mình cho tốt, anh sẽ quay lại ngay."
Nhưng nào có dễ dàng như thế, Ly lão gia vừa không ngừng niệm chú vừa tạt mấy lá bùa về phía anh.
"Hàn Ngạo cẩn thận." Đào Tử vội hô lên, phóng người đến trợ giúp Hàn Ngạo để anh thuận lợi tóm lấy mấy bình đựng linh hồn. Tuy chỉ là bùa chú bình thường nhưng công lực vẽ bùa của Ly lão gia quá thâm hậu, cô phải tốn không ít công sức.
Ly lão gia lúc này đột nhiên liếc nhìn Ly Thương, lạnh lung gọi ra một lá cờ nhỏ màu đen, vứt về phía Đào Tử. Ly Thương chứng kiến từ đầu tới cuối, sắc mặt bỗng tái đi, đây chính cờ hiệu Thiên Hồn sao, không phải lần trước đã bị rách trong lúc anh dùng nó vây khốn nhóm Tô Mạt sao?
"Ly Thương có bất ngờ không, đây chính là cờ hiệu Thiên hòn, cái đưa cho mày vốn chỉ là đồ giả, nếu không sao chúng có thể bảo toàn tính mạng mà thoát khỏi vòng vây quỷ giới? Lúc đó ông chưa cần chúng chết, muốn có cơ hội được 'diện kiến' huyết mạchPhượng Hoàng. Hôm nay nó cũng ở đây, vậy thì hãy viết nên một phần vinh quang cho gia tộc chúng ta đi." Ông vừa nói vừa thi triển cờ hiệu Thiên Hồn, thả ra vô số oán hồn.
Tô Mạt ở một góc nghe thấy lời Ly lão gia, xem như đã hiểu, thảo nào lần đó dễ dàng thoát thân như vậy, thì rachir là đồ giả, đã thế thì lá cờ này tuyệt đối không thể để ông ta thi triển thành công. Cô cố gượng dậy, lảo đảo chạy về phía lá cờ, Ly Thương ở bên cạnh thấy hành động của Tô Mạt, trong mắt thoáng qua một chút phức tạp rồi nhanh chân đi trước Tô Mạt, xông lên ngăn cản oán khí, đồng thời vận dụng bí pháp bảo vệ tâm mạch. Anh biết gia tộc luôn muốn lấy được huyết mạch Phượng Hoàng, nhưng người này là bạn thân nhất của Đào Tử, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Nghỉ ngơi đi, tình trạng hiện giờ của cô không đối phó với nó được, để đó cho tôi." Lời vừa dứt, Ly Thương đã tiến đến ôm lấy lá cờ.
"Nghiệp chướng! Mày dám chống đối ông?" Ly lão gia nhìn thấy đứa cháu mình thương yêu nhiều năm lại ngỗ ngược liều mạng vì người ngoài, giận đến mặt đỏ bừng bừng, bất chấp niệm chú, chỉ vào Ly Thương lớn tiếng quát.
Ly THương vẫn siết chặt tay dù bị sát khí vây quanh không ngừng ăn mòn, sợ mình vừa lơi lỏng thì sẽ thả ra cả nghìn oán linh. Lúc này Tô Mạt đã tìm ra lá bùa phá sát khí từ trong chiếc túi mang theo bên người tạt về phía anh, cầm cự trong thời gian ngắn còn được, chứ mình Ly THương căn bản không thể khống chế loại sát khí này, uy lực của cờ THiên Hồn tuyệt đối không thể khinh thường.
Vất vả lắm mới bắt được cơ hội ông lão vì Ly Thương mà xao nhãng, Hàn Ngạo khi đó chỉ còn cách linh hồn vài bước, anh tóm lấy một linh hồn, chẳng ngờ gặp phải một lực khổng lồ đẩy anh lui về sau vài bước.
"Sao vậy?" Đào Tử lo lắng hỏi.
" Em thử chiêu hồn một cô gái trong đó xem. Đây có lẽ là cách cuối cùng của chúng ta." Bất giác nảy ra ý này, mắt anh tỏa sáng, nói với Đào Tử.
"Được, anh cẩn thận chút." Đào Tử vội vàng đi đến bên cạnh mấy cô gái, nhìn họ mà phát sầu, chiêu hồn cho ai đây, cô không biết ngày sinh tháng đẻ của họ...Đúng rồi, có Lạc Lạc, chính nhờ có cô ấy mà bọn họ mói chú ý đến sự việc này, Đào Tử từng điều tra cô ấy, tất nhiên có cả ngày sinh tháng đẻ, suýt nữa thì quên rồi.
Có lẽ cách này thực sự hiệu quả, theo tiếng niệm chú của Đào Tử, một chiếc bình chứa linh hồn bắt đầu lắc lư.
" Mạt Mạt, Ly Thiên em họ tôi cùng ngày sinh tháng đẻ với Lạc Lạc, nhưng nó sinh vào giờ Tý. Cô chiều hồn đi, nằm ở góc khuất kia chính là nó." Bùa hóa sát khí của Tô Mạt cũng có hiệu quả, hiện tại Ly Thương đã không còn vất vả như lúc đầu nữa, vừa hay theo dõi được động tĩnh bên này, kịp thời nhắc nhở.
Xem như là có thêm một tia hi vọng, Tô Mạt dán lá bùa hóa sát khí cuối cùng lên cờ, sau đó đi về phía Ly Thiên.
Ly lão gia phát hiện cục diện đã bắt đầu xoay chuyển, vội vàng tăng nhanh tốc độ niệm chú. Bảy linh hồn vốn chậm chạp bay về phía mắt trận, song lúc này đã có hai cái bắt đầu chao đảo, sau một hồi vùng vẫy gần như đã ngừng lại, khiến ông vô cùng lo lắng. Ông ta cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên bảy chiếc bình, trong nháy mắt hai bình linh hồn lay động đã yên ổn trở lại.
Gay rồi! Họ không khống chế những linh hồn này được nữa. Nhìn chúng nó từ từ đến gần mắt trận, nhóm Tô Mạt đều không khỏi tuyệt vọng.
"Không được từ bỏ, dù còn một chút cơ hội cũng phải thử. Đào Tử, chúng ta tiếp tục niệm!" Tô Mạt gào lên, "Ông ta lấy máu làm bùa chú, chúng ta cũng làm được!"
Đúng vậy, ông ta có thể sao mình lại không thể? Hai cô gái đồng thời cắn đầu lưỡi, phun máu mình lên thân thể Lạc Lạc và Ly Thiên, tiếp tục chiêu hồn. Hai linh hồn mới yên ổn lại lay động, tinh thần Ly lão gia vừa dịu xuống lại bắt đầu căng thẳng, ngay sau đó vẻ mặt ông ta bỗng biến đổi.
"Thôi thôi, bọn mày đã không muốn ông lấy được long mạch thì ông sẽ tặng cho bọn mày một món quà lớn." Nói xong ông ta không niệm chú nữa, vung tay hất những linh hồn đang đến gần mắt trận ra, sau đó thu lại da âm thai từ trong Cửu Bảo.
Hành động này chẳng làm cho nhóm Tô Mạt nhẹ nhõm gì, ngược lại họ đều thấp thỏm sợ rằng lại sắp có tai họa xảy ra.
Ông lão giải chú pháp rồi đi đến bên cạnh Ly Thương, trong một khắc đã có ý định kết thúc tính mạng anh nhưng lại không nhẫn tâm xuống tay, chỉ rút lại cờ Thiên Hồn sau đó ra khỏi hang động.
"Bọn nhóc, tự giải quyết cho tốt. Tai họa hôm nay cũng do bọn mày gây nên, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ thấy kết quả. Nhanh chóng rời khỏi đây đi." Theo người đi xa, tiếng nói cũng từ từ biến mất trong hang động.
Bốn người không hiểu vì sao ông ta đột ngột từ bỏ, đang lúc nghi ngờ thì trận pháp bị phá chợt có biến hóa. Long linh bỗng gào thét vùng khỏi trói buộc rồi chui vào mắt trận. Trong nháy mắt mặt đất liền rung chuyển, song thoắt cái lại khôi phục yên tĩnh như chưa hề xảy ra biến động.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mạt tỏ vẻ khó hiểu, nhìn ba người.
"Mình cũng không biết, có lẽ là vì long linh đã trở về vị trí cũ nên mới như vậy." Đào Tử chống người dậy, nhìn Tô Mạt trả lời."Không sao là tốt rồi, phải nhanh chóng đưa mấy cô gái này đến bệnh viện, chảy máu nhiều nhue vậy rất nguy hiểm. Chỉ là nhiều người như vậy, đưa đi thế nào đây?"
"Em đừng nóng vội, anh gọi hai thằng em họ tỉnh lại giúp đỡ một tay là được thôi." Vừa nói Ly Thương vừa nhặt hai bình linh hồn trên mặt đất, đưa đến hai gã em họ đang hôn mê. Một luồng khói xanh thổi đến, cả hai dần tỉnh lại.
"Bọn em vẫn chưa chết sao?"
"Hai chú đưa mấy cô gái này đến bệnh viện đi, không cần ra mặt, trả lại hồn của từng người là được, tránh bị người ta chú ý đấy. Đừng có ý đồ gì khác, nếu không..." Ly Thương thể hiện roc ràng ý cảnh cáo.
Cả hai vội vàng gật đầu, nhưng cũng có phần khó xử, "Vậy anh họ, làm sao đưa bọn họ lên xe được, bảy người đấy, hơn nữa còn thiếu hai linh hồn."
Ly Thương lấy ra một chiếc bình nhỏ, đồng thời nhận từ Tô Mạt linh hồn còn lại, rồi đưa cả cho hai người kia, cũng không quên hù dọa một phen, "Nhớ kỹ, nếu họ xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ đến hỏi tội hai chú."
"Mọi người có chú ý trong rừng đã không còn yên tĩnh nữa không?" Xe đang chạy trên đường xuống núi, Đào Tử bỗng cất lời, phá vỡ sự im lặng.
Quả thật rừng cây lúc nào cũng vô cùng ồn ào, các loài vật hình như vừa gọi nhau vừa di chuyển, thỉnh thoảng còn có một đám chim chóc trên bầu trời bay về phương xa, rất khác thường.
"Đúng là hơi lạ, đêm khuya thế này, xung quanh phải rất yên tĩnh mới đúng, họa chăng chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim chóc và côn trùng thôi. Tình hình này...giống như muôn loài đang di cư vậy." Tô Mạt quan sát hồi lâu, đưa ra kết luận.
"Lúc Ly lão gia đi có nhắc đến 'món quà lớn' nào đó, liệu có liên quan đến chuyện này chăng? Ông ấy nói trong ba ngày sẽ có kết quả, chúng ta có nên ở lại đợi thêm vài ngày không?" Ngoài cửa xe, bầu trời vẫn đỏ như máu, Đào Tử thất thần nói.
"Ngày mai chúng ta rời khỏi đây trước đã. Ông nội anh từ trước đến nay nói được làm được, nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm." Ly Thương từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng dưng lên tiếng.
"Tôi đồng ý, chúng ta phải sớm trở về thành phố A. Một là trị thương cho Mạt Mạt và Ly Thương, hai là nghỉ ngơi dưỡng sức." Hàn Ngạo vừa lái xe, vừa ra quyết định cuối cùng.
Xe tiếp tục chạy trong khu rừng huyên náo, bọn họ không ngờ rằng thảm họa kinh hoàngkhông lâu nữa sẽ đổ ập xuống nơi này.
*****
"Ôi, vận mệnh đã định, xem ra kiếp nạn này vẫn không tránh khỏi. Việc tính toán mở rộng địa ngục ra sao rồi?" Trong địa phủ, Chuyển Luân Vương bưng ly trà, hỏi Tần Quảng Vương đang cân nhắc nước cờ.
"Sắp hoàn thành rồi, có điều ngài phải gánh trách nhiệm nặng đấy, hàng loạt âm hồn chuyển thế, cần sắp xếp thật kĩ lưỡng." Tân Quảng Vương nhìn bàn cờ, chẳng hề ngẩng đầu.
"Ta thấy không có gì khổ cả. Các ngài tầng tầng thẩm vấn, cuối cùng tới chỗ ta phê duyệt đã là kết quả xong xuôi, suy cho cùng là an bài trật tự một chút thôi. Ta chỉ cảm thán mấy vạn sinh mệnh sắp ngã xuống." Chuyển Luân Vương than thở, đặt ly trà lên bàn.
"Số kiếp đã như thế, trách được ai bây giờ. Nếu không phải nhân gian tối tăm hỗn loạn, làm sao lại xảy ra tai ương nhường này, khổ là người dân vô tội thôi! Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, ngài đừng tự trách. Chuyện Đá Tam Sinh thế nào rồi?" Tân Quảng Vương đặt con cờ xuống, ngẩng đầu nhìn Chuyển Luân Vương.
"Ít ngày nữa sẽ có thể nhận lại, hiện tại hẳn là đang ở trong tay huyết mạch thần thú. Nói đến cô bé này, ta lại có việc muốn hỏi, chuyện kiếp số nghìn năm hẳn ngài cũng biết, liệu có cách nào hóa giải không?" Chuyển Luân Vương bâng quơ hỏi.
"Phượng Hoàng Niết Bàn, tất sẽ tắm lửa sống lại. Đây là ý trời, nhưng có chịu đau khổ hay không thì phải xem tâm trí của cô ấy. Cửa ải này cô ấy nhất định phải trải qua, dù sao chuyện lần này cô ấy cũng bị liên lụy, nghiệp quả như vậy khó mà nói được. Không phá thì làm sao xây."
Nhóm Tô Mạt buổi chiều đã về đến ngôi nhà ở thành phố A, Tô Mạt tựa vào ghế sô pha, thỏa mãn thở dài.
"Đào Tử, cô xem giúp Mạt Mạt có bị thương chỗ nào nữa không?"
"Mình không sao, bây giờ cũng không có chỗ nào khó chịu, mọi người vừa trở về mệt chết đi được, nghỉ ngơi thôi." Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo quở trách, nói với Đào Tử.
"Mình cũng không yên lòng, phải xem qua mới được, Thương, anh có muốn lên lầu nghỉ ngơi trước không?" Đào Tử vừa đi về phía Tô Mạt, vừa hỏi Ly Thương vẻ mặt mệt mỏi bên cạnh.
"Không cần đâu, nói việc chính trước đã. Em xem cho Tô Mạt đi, xem xong anh có chuyện muốn nói."
Mọi người hiển nhiên có chút kinh ngạc khó hiểu, chỉ là anh đã nói vậy rồi thì cứ tiến hành thế đã.
"Các người khoa trương quá rồi. Ngạo, hai người ngồi bên đó đi, Đào Tử ngồi cạnh mình, kiểm tra xong thì nghe Ly Thương nói." Tô Mạt vừa bực vừa buồn cười nói với ba người đang vây quanh như thể cô đang mắc bệnh nặng vậy.
"Cậu yên lặng một chút đã." Đào Tử giữ cánh tay không an phận của Tô Mạt, nghiêm túc kiểm tra.
"Sao rồi?" Trong lòng Hàn Ngạo lướt qua dự cảm chẳng lành. Ly Thương ngồi một bên vỗ vai anh trấn an, anh ta hiểu được tâm trạng của Hàn Ngạo lúc này, nếu đổi lại là Đào Tử, có lẽ anh ta còn cuống hơn nữa kìa.
"Tình trạng thân thể Mạt Mạt không tốt lắm, kiếp số nghìn năm đã mở, cô ấy có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Vả lại, cú đánh của Ly lão gia... gây tổn thương không nhỏ. Hiện tại quan trọng nhất là mau sớm nghĩ cách giải quyết kiếp số. Tôi từng truyền thừa một lần, không thể nào truyền thừa lại lần nữa. Cho nên..." Đào Tử không nói hết, đúng ra là cô không biết nói thế nào mới đúng.
"Cho nên cái gì?" Hàn Ngạo đứng bật dậy, bỗng dưng lớn tiếng.
"Ngạo, anh làm Đào Tử sợ đấy, đừng kích động." Tô Mạt kéo tay Hàn Ngạo, ra hiệu Đào Tử dẫn Ly Thương đi.
"Rốt cuộc lời cô ấy nói là thế nào?" Hàn Ngạo ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Cái anh này, bình thường không phải rất tỉnh táo sao, giờ cứ như con rồng phun lửa vậy?"
"Anh... Vừa nghĩ đến chuyện có thể mất em thì anh đã sợ... làm sao tỉnh táo được."
"Anh không sao chứ?" Đào Tử kéo Ly Thương lên lầu, đánh giá cẩn thận, sợ sát khí hôm đó vẫn còn tổn thương anh.
"Anh không sao, đừng sợ. Thân thể Tô Mạt..." Ly Thương chần chừ, hỏi thăm kết quả kiểm tra lúc nãy.
Không nhắc thì thôi, Ly Thương vừa hỏi đến, mắt Đào Tử đã đỏ hoe, nghẹn ngào, "Tất cả là do em, nếu không truyền thừa cho cô ấy sẽ không xảy ra tình trạng này. Em sợ, ngộ nhỡ Mạt Mạt thật sự xảy ra chuyện thì em phải làm sao, phải đối mặt với Hàn Ngạo thế nào đây?"
Ly Thương ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vai an ủi, "Đều tại anh, nếu ban đầu nói rõ mọi chuyện thì sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy. Em đừng tự trách mình nữa, sẽ có cách thôi, có điều trước mắt..."
Ly Thương vừa định nói chuyện thì đã bị âm thanh dưới lầu ngắt ngang, hai người vội vàng mở cửa phòng, nhìn xuống thấy Phượng Hoàng màu vàng bay vút lên cao xoay quanh Tô Mạt, bên cạnh là Hàn Ngạo đang luống cuống.
"Xảy ra chuyện gì?" Đào Tử kinh ngạc hỏi Hàn Ngạo.
"Tôi cũng không biết, chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên cô ấy ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, sau đó thì Phượng Hoàng hiện ra." Lửa Phượng Hoàng nóng hừng hực khiến cho Hàn Ngạo muốn đến gần Tô Mạt mà không được, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Đào Tử cũng thử lao vào nhưng rốt cuộc vẫn bị cơn nóng bức ngăn lại.
Giằng co hồi lâu, Tô Mạt đột nhiên tỉnh lại, muốn an ủi hai người rằng cô không sao, chỉ là chưa kịp cất lời thì trước mặt chợt tối sầm, sau đó thì không còn biết gì nữa. Đồng thời Phượng Hoàng màu vàng đang bay lượn cũng biến mất, nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ xuống.
Khi Tô Mạt rơi vào hôn mê, Hàn Ngạo và Đào Tử tay chân cuống cuồng, người bế cô vào phòng, kẻ lại chuẩn bị lau sạch người cho cô. Riêng Ly Thương, anh chỉ khẽ lắc đầu, không nói lời nào. Anh muốn động viên, song không biết phải mở lời ra sao, Tô Mạt ra nông nổi này, anh không tránh khỏi liên quan.
"Tôi không sao, không trách cậu, nếu đổi lại là tôi... có lẽ tôi cũng làm như vậy." Thấy Ly Thương ngập ngừng, Hàn Ngạo đến bên cạnh trấn an anh ta.
Hàn Ngạo vào phòng chăm sóc cho Tô Mạt, vừa mới nhấc chân đã cảm thấy một luồng sát khí tạt đến, anh lập tức giơ tay lên theo bản năng, một lá bùa liền bay về phía đó.
"Huyết mạch thần thú xin dừng tay, tôi phụng mệnh nên mới đến đây." Quỷ sai đưa tin kinh sợ vội vàng tránh né, miệng không ngớt kêu lên.
"Xin hỏi ngài quỷ sai đến đây có chuyện gì?"
"Tuân lệnh Chuyển Luân Vương điện hạ, hy vọng nhanh chóng lấy lại Đá Tam Sinh."
"Nhưng bây giờ Tô Mạt đã hôn mê, có thể phiền ngài mang về giúp được không?"
"Diêm Quân đã biết chuyện này, lệnh cho tiểu nhân đến đây truyền lời với huyết mạchthần thú, cũng không nhất định phải huyết mạch thần thú đưa về, ai tạo nghiệp thì người đó đi trả, tiểu nhân đã truyền lời xong, tạm biệt." Dứt lời, quỷ sai hóa thành một cơn gió lốc, rời khỏi nhà Tô Mạt.
"Thương, ý họ là bảo anh mang đi trả sao?" Đào Tử căng thẳng hỏi anh.
"Chắc vậy, Đá Tam Sinh này là anh trộm, tạo nghiệp thì phải trả, đừng lo." Tuy là nói lời an ủi Đào Tử, nhưng trong mắt Ly Thương lại hiện lên vẻ lo lắng.
Đào Tử không yên lòng nên nhất định muốn đi cùng Ly Thương xuống Âm Phủ giao trả Đá Tam Sinh.
Tô Mạt đến thế giới này đã hai ngày, ban đầu đúng là không thích ứng được, sau đó từ từ cô đã bình tâm lại, có lẽ cô đã đến một không gian song song nào đó rồi. May mà ngày đầu tiên đến, vị trưởng thôn tốt bụng đã dẫn cô đến một ngôi nhà nhỏ ở tạm, hơn nữa cô vẫn có thể tự vệ bằng năng lực của huyết mạch thần thú, chỉ có điều không biết đây là nơi nào.
Tô Mạt nghe ngóng triều đại và địa danh nơi này, cơ mà không thu hoạch được gì. Người trong thôn dường như không hề liên lạc với thế giới bên ngoài, đã thế lại thường xảy ra đủ thứ chuyện kì quái, cô mới đến hai ngày mà đã âm thầm giải quyết vài chuyện rồi.
"Người đâu mau đến đi, con gái nhà lão Lý không biết bị gì nữa. Mọi người mau giúp đỡ đi." Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Mạt.
Cô mở thiên nhãn, phát hiện cô gái kia đang bị một đám khí đen bao phủ, định liều mình xông về phía cửa, lão Lý bất đắc dĩ cầu xin mấy người đàn ông thân thể cường tráng trói cô ấy lại.
Dân làng trong thôn đứng vây quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, một cô gái bình thường ngoan ngoãn lại bỗng dưng nổi loạn, có lẽ đã chọc phải thứ gì để bị trúng tà rồi.
Chỉ có Tô Mạt biết, cô gái kia không phải bị ma nhập...
Quan sát một lượt, cuối cùng cô phát hiện được vấn đề, cách đám người không xa, một con hồ ly trắng nho nhỏ đang làm đủ trò. Con gái nhà họ Lý bị trói chặt, hồ ly cũng làm bộ như chính mình bị trói vậy, giãy giụa không ngừng, thoạt trông rất buồn cười.
Tô Mạt đi đến nhìn nó đương vò đầu bứt tai."Mi hành hạ cô ấy làm gì?"
Bỗng dưng nghe thấy tiếng người nói, hồ ly nhỏ giật mình ngã bịch xuống đất, chổng vó lên trời vô cùng đáng yêu, Tô Mạt không nhịn được khẽ phì cười.
"Người phàm đừng xen vào chuyện của bổn đại tiên. Ả kia rất quá đáng, ta chỉ đi ngang qua nơi này, thế mà ả lại đánh ta." Tiếng nói khàn khàn vang lên khiến Tô Mạt sửng sốt, không ngờ tên nhóc này đã tu thành tiên, còn biết nói chuyện nữa.
"Cô ấy đánh mi là không đúng, có điều mi cũng không thể hành hạ cô ấy như thế. Mi không lo tu luyện, quậy phá thế này cũng là phạm luật trời đấy." Tô Mạt không hiểu sao rất thích hồ ly nhỏ lông xù này, tốt bụng khuyên bảo.
"Đây... là luật trời á?" Hồ ly ngừng lại nghi vấn nhìn Tô Mạt, "Nhưng ta không thể bị đánh như vậy, người phàm các người không phải nói người không phạm ta thì ta không phạm người sao?"
Từ khi hồ ly dừng lại, cô con gái nhà họ Lý cũng ngừng giãy giụa, cô ta ngây dại nhìn thôn dân xung quanh, mắt trợn ngược lên rồi hôn mê bất tỉnh.
"Ở đây đông người không tiện, mi tạm thời đến nhà ta. Nhà ta ở phía kia, đợi ta trở về hãy nói tiếp chuyện này, được chứ?" Tô Mạt chỉ gian nhà nhỏ của mình, nói.
"Cũng được, cô đừng gạt ta đấy..." Hồ ly thoáng lo lắng liếc nhìn Tô Mạt, chần chừ một chút rồi biến mất.
"Sao rồi Tô cô nương? Con gái tôi hiện tại hôn mê nhưng không biết lúc nào sẽ nổi điên, cô đừng nên đến gần quá." Lão Lý tốt bụng khuyên, ông sợ con gái nhà mình làm cô bị thương, người ta là vì cứu người nên mới đến đây mà.
Tô Mạt lắc đầu, "Không sao, có thể tôi trị được cho cô ấy, để tôi thử xem."
Cô ra hiệu lão Lý lùi về sau một chút, kiểm tra mí mắt cô gái xác định không có dấu hiệu nào khác mới đặt tay lên đỉnh đầu cô ta, thầm niệm chú trừ tà tránh sát. Hồ ly nhỏ nhất định để lại dấu ấn trên người cô ấy, lấy vật này đi thì sẽ không sao nữa.
Động tác của Tô Mạt tuy có khiến mọi người nghi ngờ nhưng không ai lên tiếng, giống như cô là người cùng thôn đã quen thuộc nhiều năm, hoàn toàn tin tưởng.
*****
Xong xuôi tất cả Tô Mạt trở về gian nhà nhỏ của mình, vừa vào nhà thì hồ ly nhỏ lập tức nhảy phóc đến, khiến cô giật thót.
"Cái chỗ tồi tàn của cô không có gì cả, ngay cả thức ăn cũng không. Cô thật đáng thương mà." Nó vừa nói vừa khóc hu hu.
Vẻ tha thiết của hồ ly nhỏ lông xù khiến Tô Mạt không nhịn được bật cười. Tuy truyền thuyết nhân gian đều nói Hồ ly hại người, song thật ra không phải tất cả đều như vậy, người có người tốt người xấu, yêu tinh hay động vật cũng vậy thôi. Tô Mạt vô cùng yêu thích hồ ly nhỏ, ôm nó ngồi lên giường, cẩn thận quan sát.
Hồ ly này quả nhiên có chút đạo hạnh, bộ lông tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có lẽ do tu luyện đã lâu nên bộ lông trắng muốt, chỉ có chóp đuôi là màu đen. Có câu nói là, nói động vật tu hành nghìn năm thì đen, vạn năm thì trắng. Xem ra tên nhóc này đã gần bước vào ngưỡng vạn năm rồi.
"Này nhóc, mi tu luyện ở đây sao?" Tô Mạt vuốt nhẹ lông hồ ly, cúi đầu hỏi.
Có lẽ vì động tác của cô khá dịu dàng khiến hồ ly hơi buồn ngủ, nghe thấy cô hỏi, nó nhúc nhích lỗ tai, lười nhác đáp, "Ừ, cũng không xa nơi này lắm. Cô không được gọi ta là nhóc, tuổi của ta có thể làm tổ tiên mấy đời của cô đó, ta sắp đạt cảnh giới vạn năm rồi."
"Tô cô nương có nhà không?" Tiếng nói chợt vang lên ngoài cửa khiến Tô Mạt sửng sốt, vội vàng đáp lại, sau đó ôm hồ ly đi ra.
"Ôi chao, con chó của cháu xinh quá." Thím Lý theo phản xạ vuốt ve hồ ly nhỏ, Tô Mạt giả vờ giật mình khẽ buông tay, thoắt cái hồ ly đã nhảy phóc xuống đất.
"Tên nhóc này nghịch ngợm lắm nhưng lại sợ người lạ, thím xem, chạy trốn rồi kìa." Cô vừa cười trong lòng vừa nghĩ, nếu không làm vậy thể nào thím ấy cũng bị cắn một cái cho xem, còn nói nó là chó nữa chứ. May mà tên nhóc này tính tình không lỗ mãng, không lên tiếng, nếu không sẽ lập tức bị người ta xem là yêu quái mất.
Thật ra Tô Mạt không biết, điều cô lo sợ căn bản không thể xảy ra, vì ngoài cô ra đâu có ai nghe được lời hồ ly nói chứ.
Đang được ôm trong lòng lại bị Tô Mạt đột ngột ném xuống đất, hồ ly nhỏ liếc cô một cái, nét mặt sa sầm. Nó đâu phải con chó con mèo không hiểu chuyện, người kia sờ một chút cũng đâu có sao, vậy mà cô gái này lại ném nó xuống đất. Nếu không phải thân thủ lanh lợi thì chắc nó đã ngã dập đầu hôn mê rồi. Còn người đàn bà kia nói nó là chó nữa chứ, chó mà có huyết thống dòng dõi cao quý như nó à? Thật là! Ngáp một cái, hồ ly lảo đảo đi vào trong tìm chỗ ngủ.
Vất vả lắm mới tiễn thím Lý về, Tô Mạt cầm chiếc rổ thức ăn bà tặng đóng cửa quay vào nhà tìm tên nhóc kia, không biết đã đi đâu mất rồi.
"Tôi đói rồi." Một giọng nói trẻ con vang lên, nhóc hồ ly cuộn mình trong chăn bỗng cất tiếng, mắt lấp lánh nhìn cô, khiến Tô Mạt giật mình nhưng cũng cảm thấy nhóc này đáng yêu vô cùng.
"Ở đây có thức ăn thím Lý mang đến, cậu có muốn ăn không?"
Hồ ly nhỏ ngập ngừng một hồi, cuối cùng không nhịn được há mồm tấn công thức ăn trong đĩa Tô Mạt đã chuẩn bị sẵn, cô cũng không nói gì, chậm rãi ăn.
Thật ra lòng cô đang rất lo lắng, không biết nhóm Hàn Ngạo thế nào, sợ là hiện tại thế giới của cô đã xảy ra đại biến rồi. Cô loay hoay tìm cách thoát khỏi đây suốt một ngày nhưng vẫn chưa có manh mối nào cả.
Tô Mạt buông đũa, vô thức thở dài. Hồ ly đang cắm cúi ăn, thấy người bên cạnh bỗng yên lặng thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, bất chợt thấy mắt Tô Mạt đỏ hoe.
"Cô... cô làm sao thế? Không phải vì tôi giành ăn với cô chứ? Tôi không giành là được mà, cô đừng khóc nữa."
Nhìn vẻ mặt bối rối của hồ ly, Tô Mạt vốn u sầu đột nhiên bật cười, cô lấy một chậu nước, ôm vật nhỏ chuẩn bị rửa mặt cho nó.
"Này, cô ác quá, không phải chỉ là chút thức ăn thôi sao, vậy mà cô định dìm chết tôi à? Cứu mạng đi, có người giết hồ ly kìa!" Hồ ly vừa thấy nước liền vùng vẫy, khiến sắc mặt Tô Mạt tối sầm lại, khẽ đánh cái mông lắc lư của nó một cái.
"Thôi đi, tôi chỉ muốn rửa mặt cho cậu, cậu xem lông còn dính đầy thức ăn kia kìa."
Dọn dẹp xong hết thì trời cũng đã chạng vạng tối, Tô Mạt không buồn ra ngoài tản bộ mà chuẩn bị đi ngủ, ngày mai dậy sớm leo núi, đằng nào cũng tạm thời ở đây một thời gian, tìm chút gì để bảo đảm cho cuộc sống thì tốt hơn.
"Cô buồn ngủ rồi à?" Mắt hồ ly sáng rực nhhìn Tô Mạt chuẩn bị cởi áo, vẻ mặt mong đợi.
"Ừ, cậu phấn khởi thế làm gì?" Tô Mạt không hiểu gì cả, mơ hồ hỏi lại.
"Tôi mệt rồi, cũng muốn ngủ." Hồ ly vừa nói vừa chui vào trong chăn Tô Mạt đã trải sẵn, chỉ còn lại chiếc đuôi ngoe nguẩy bên ngoài. Không lâu sau, cô cũng chui vào cùng với nó.
"Cô tên gì?" Giọng hồ ly ỡm ờ vang lên, đồng thời thân thể nho nhỏ cũng chậm rãi nhích đến gần Tô Mạt.
"Tô Mạt ... còn cậu? " Tô Mạt nhìn Hồ Ly liên tục nhích đến gần mình, chợ như nhớ ra gì đó, " Cậu là đực hay cái thế:"
" Tôi còn chưa có tên, đực" Hồ Ly sắp đến gần Tô Mạt nhỏ nhẹ trả lời.
" Đực á:" Tô Mạt bông khựng lại, sau dó xách Hồ Ly nhô lên làm nó vừa mới vất vả nhích đến gần cô, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ liền tức thì vùng vẫy.
" Tô Tô, buông tôi ra, cô làm gì vậy hả? tôi bị cô nhìn sạch rồi, cô phải chịu trách nhiệm chứ." Hồ Ly nhỏ giãy giụa ai oán la lên như oan ức lắm.
" Nếu là đực thì ngoan ngoãn tìm chỗ khách ngủ đi. Về phần tên, chờ tôi suy nghĩ kỹ rồi đặt cho cậu." Nói xong Tô Mạt vứt nó lên trên bàn.
"Cô không thể đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ là 1 loài vật nhỏ bé yếu ớt thôi, cho tôi ngủ trong chăn đi" Hồ Ly mon men đến gần Tô Mạt, song thử vài lần kết quả vẫn chỉ có một. Cô nghĩ một hồi rồi thiết lập kết giới bao quanh mình, khiến Hồ Ly cố gắng mấy cũng không thể đến gần. nó oán hận nằm nhoài trên bàn, lát sau lại ngồi dậy nhìn Tô Mạt chằm chằm.
Cô không thèm quan tâm, nghiên người nhắm mắt ngủ, có lẽ gần dây bị giày vò quá mệt mỏi, chỉ chốc lát tiếng ngãy đã vang lên.
Hồ Ly nhỏ dóng tai nghe thấy tiếng ngáy liền dè dặt đứng đậy, đi đến trước kết giưới vung móng vuốt, kết giới lập tức biến mất, nó rón rén nhate lên chăn, không chui vào ngay mà quan sát Tô Mạt hồi lâu, cưới cùng mới cẩn thận nằm bên cạnh cô, ngủ say sưa.
Sáng sớm Tô Mạt tỉnh đạy đã thấy Hồ Ly nhỏ cuộn tròn nằm bên cạnh, phát hiện kết giới của cô ffã biến mất, sao cô lại quên mất Hồ Ly nhỏ thật sự có bản lĩnh chứ. Nhưng mà nếu phải đặt tên thì gọi thế nào cho hay nhỉ?
Cô họ Tô, hay là cứ cho n ó cùng họ với cô đi, về phần tên... Cô chống cằm, chăm chú nhìn Hồ Ly không chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ ngợi.
"Gọi cậu là Mặc Bạch được không? Tôi họ Tô, cậu cũng họ Tô giống tôi vậy, cậu là Hồ Ly trắng mà có đuôi chòm màu đen, nên gọi là Mặc Bạch đi. Sau này chúng ta bầu bạn với nhau nhé." Tô Mạt cười ngắm nhìn Hồ Ly ngủ say, nhẹ vuốt bộ log trắng muốt của nó, lầm bẩm.
Không lâu sau đó bầu trời đã hừng sáng. Tô Mạt sửa soạn chuẩn bị lên núi đi dạo một vòng. Còn Hồ Ly vẫn ngủ say kia, sau khi cô rời khỏi liền mở mắt nhing theo bóng lưng cô, trong mắt lướt qua một tia sáng lạ lùng. Tô Mặc Bạch không hiểu sao nó lại bối rối vì cái tên này, ma quỷ xui khiến thấy cô ra cửa nó liền theo sau vì sợ cô gặp nguy hiểm, có điều như thế bị gì đó quấy nhiễu, cô gái phía trước lúc thì cau mày, lúc thì đau buồn, lúc thì im lặng.
Tô Mạt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề chú ý đến Tiểu Bạch lãng lẽ theo sau, cơ bản là cô nhất thời nghĩ không ra cách gì có thể dùng làm kế sinh nhai ở thế giới nà. Lòng Tô Mạt ngốn ngang, cô tìm một cây đại thụ ngồi đại xuống.
Mặt trời đã lên cao, chim chóc côn trùng hót vang trog rừng vô cùng náo nhiệt. Tô Mạt nhàm chán ngắm nhìn xung quanh, bỗng nhiên thất vật nhỏ lông trắng muọt mà đang núp sau rừng cây xanh biếc.
"Hồ Ly nhỏ, ra đay đi, phát hiện cậu rồi."
Nghe thất tiếng Tô Mạt, Hồ Ly liền nhảy vài bước đến bên canh, lòng thầm đắc ý, nếu tôi không muốn để cô thấy thì làm sao cô tìm được tôi chứ. Nó vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng nhảy lên đùi cô, thoải mái nằm xuống.
"Tôi đã nghĩ ra tên rồi, gọi cậu là Tô Mặc Bạch đi. Ttôi tên Tô Mạt, câu tên Tô Mặc Bạch. Mặc là đen như mực, bởi vì đuôi cậu có chòm màu đen, bạch là vì cậu là 1 con Hồ Ly trắng, vì thế gọi là Tô Mặc Bạch cậu thấy thế nào?" Tô Mạt vuốt bộ lông trắng của nó, khẽ hỏi.
"Được rồi, được rồi, nghe thao cô, gọi là Tô Mặc Bạch. Cô phải nhớ kĩ tên này không được quên đâu nhé." Hồ Ly ngẩng đầu lên, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc khiến Tô Mạt có chút sửng sốt, dường như đây là lần đầutiên cô nhìn thấy được cảm xúc trong đôi mắt động vật như vậy.
"Tôi đói rồi." Hồ Ly cúi đầu giấu mặt đi, sau đó ngạo nghễ nói.
"Vậy chúng ta trờ về ăn cơm thôi." Tô Mạt ôm Tiểu Bạch trong tay đi xuống núi.
"Cậu không thấy là cậu rất nặng sao?" cô buông tay ra, Tiểu Bạch vốn an nhàn dựa vào người Tô Mạt nháy mắt đã rơi phịch xuống đất.
Nó ai oán nhìn cô " Thật nhẫn tâm, nói buông tay là buông tay ngay, đánh rơi tôi thì sai?"
Tô Mạt phì 1 tiếng, nhìn bộ dạng ai oán của Hồ Ly nhỏ rốt cuộc không nhịn được bật cười. dù cô hoàn toàn lạ lẫm với không gian và thời gian ở nơi này, nhưng ít ra cô đã có một người bầu bạn, trêu chọc giúp cô vui vẻ, mà nụ cười này của cô đã khiến Tiểu Bạch nảy sinh một cảm giác rung động mà ngay chính bản thân nó cũng không rõ. Nó lững thững theo sau, cùng cô trở về nhà.
*****
Mới về đến cửa đã thấy một đám người vây quanh trước nhà minh, Tô Mạt hơi ngạc nhiên, vội vàng bước nhanh hơn, dến hỏi thăm, " chuyện gì thế ạ? Sao các vị đều ở đây?"
Thấy Tô Mạt trở về, thông dẫn vội vàng tráng ra một lỗi nhỏ, nhường cho cô vào.
"Tô cô nương, là thế này. Hôm qua chúng tôi thấy cô chữa bệnh cho con gái lão Lý, hôm nay nghe nói con gái ông ấy đã bình phục, không biết có phải cô biết y thuật hay không, mà trong thôn lại không có đại phu, như vậy sau này mọi người bị đau đầu cảm sốt gì đó có thể nhờ cô giúp đỡ không?" người nói chuyện chính là trưởng thôn.
"Chuyện này..." Tô Mạt hơi do dự, chuyện hôm qua nào liên quan đến y thật, cô chỉ biết sơ sơ thôi, nếu có Đào Tử ở đây thì tốt rồi.
"Tô cô nương, không phải là chúng tôi đã đường đột rồi chứ? Thế này đi, trong thôn còn có một căn nhà để không, tốt hơn chỗ này một chút, cô cứ ăn tâm đến ở, có cần gì chúng tôi đều chuẩn bị tất cả. cũng không có bệnh nặng gì đâu, chỉ là mấy bênh lặt vặt thôi. Có thể thì trị, không thể thì chúng tôi lại ra ngoài tìm đại phu, cô xem thử nhé?"
"Tôi..." Tô Mạt thật sự không biết có nên nhận lời hay không.
"Tôi có biết kha khá về thảo dược đấy." Tiểu Bạch đứng một bên chớp chớp mắt, cất giọng trẻ con, "nếu cô có thể khám bệnh, tôi có thể tìm thảo dược, " Hồ Ly nhìn cô, nghiêm túc truyền đạt ý nghĩ.
" Tôi nhận lời, nhưng không cần đổi nhà gì cả, nơi này cũng được rồi." Cuối cùng Tô Mạt gập đầu đồng ý.
Trưởng thôn vui mừng vội vã ra hiệu cho thôn dân giúp cô dọn nhà, mặc kệ Tô Mạt luôn miệng từ chối. họ còn màn đến cho cô một ít thức ăn và quần áo, nghe nói đều là cửa người trong thôn tự làm.
"Căn nhà này vốn cửa một người xứ khác đến, là chúng tôi giúp đỡ xây lên. Nhưng sau đó không biết tại sao người kia lặng lẽ rời đi, nơi này từ đó liền để trống. nếu không phải rùng hợp cô đến dây, tôi nghĩ căn nhà cứ bỏ không thế thôi.." ông ngập ngừng trong giây lát, có lẽ đang tự tranh đấu trong long, rốt cuộc có lẽ lương tâm cắn rứt, ông mới nói tiếp"
"Từ khi người kia biến mất có vài thôn dân thường hay nghe tiếng phụ nữ khóc lóc ở đây. Người kia đến cùng một cô vợ xinh đẹp, do vậy lúc đó chúng tôi nghĩ có lẽ anh ta xảy ra chuyện nên người vợ mới khóc lóc thảm thiết như vậy. Nhưng dù đã tìm hết từ trong ra ngoài đều không thấy người nào cả." Trưởng thôn nói đến đây thì lau mồ hôi trên trán, cũng không biết vì nóng hay vì sợ hãi.
"Sau đó trong thôn còn xảy ra một số chuyện rất đáng sợ, không phải là chó nhà này bỗng dưng chết khó hiểu thì cũng là gà nhà kia chết khô cả máu ở trong chuồng. Gần đây lại càng quỷ dị hơn, điển hình là chuyện con gái lão Lý. Ôi!"
Tô Mạt nghe xong lặng lẽ nhéo thật mạnh vào bụng Tiểu Bạch, hồ ly nhỏ đang buồn ngủ thoắt cái tỉnh táo hẳn, hoang mang nhìn cô, chẳng hiểu gì cả.
"Tô Tô, sao cô nhéo tôi? Đau quá đi mất!" Nó ấm ức nhìn Tô Mạt, không biết rốt cuộc mình đã phạm lỗi gì.
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu giết chó gà trong thôn không?" Cô nghiêm khắc truyền âm chất vấn nó.
"Không phải tôi, tôi chỉ trêu chọc cô gái kia. Tôi đã có nội đan, lại không phải cáo, tôi làm mấy chuyện đó có ích lợi gì chứ." Dáng vẻ ủy khuất của Tiểu Bạch khiến Tô Mạt mềm lòng.
"Được rồi, xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu rồi. Nếu không phải cậu, chẳng lẽ thôn này còn có yêu tinh khác?"
"Tô cô nương, không biết căn nhà kia thật sự có ma quái hay do chúng tôi suy đoán lung tung, nhưng nếu cô cảm thấy sợ, không muốn vào ở, tôi sẽ tìm chỗ khác cho cô." Trưởng thôn khẩn trương bổ sung, thành tâm quan tâm cô.
Tô Mạt hoàn hồn lại cười với ông, "Không sao, bác đừng đổi gì cả. Nếu không phảimọi người cưu mang, hiện tại cháu còn không biết phải ở đâu mà."
"Vậy cô vào ở vài ngày xem sao, nếu lại gặp những chuyện kia thì nói với tôi. Tôi nhất định sẽ sắp xếp nơi ở mới cho cô." Nói xong ông tiếp tục dẫn cô đi tiếp.
Tô Mạt vừa đi vừa thầm nghĩ, căn nhà này có ma quỷ hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cái chết kì lạ của động vật trong thôn, nếu không phải Tiểu Bạch thì cuối cùng là thế nào? Liệu có liên quan đến những chuyện cô âm thầm giải quyết mấy ngày nay không.
"Tô cô nương, tới rồi, chính là đây." Trưởng thôn dừng bước, chỉ vào căn nhà trước mặt nói với cô.
Tô Mạt quan sát một lượt, quả nhiên dày đặc oán khí, lại còn là oán khí cấp cao nữa cơ, nhuộm một màu tối đen.
"Tô Tô, oán khí lớn quá, căn nhà này không đơn giản đâu." Hồ ly nhỏ cũng phát hiện vấn đề, âm thầm nhắc nhở cô.
"Ừ. Tôi biết, nhưng đã đến rồi thì vào ở thôi."
Tô Mạt và trưởng thôn nói thêm vài câu, cô phải khẳng định lần nữa là mình muốn ở trong căn nhà này thì ông mới an tâm, dù sao người ta đã nhận lời giúp thôn dân bắt mạch khám bệnh, không thể quá qua loa đại khác được. Sau cùng ông từ biệt cô đi xử lí công chuyện khác.
Thật ra cho dù trưởng thôn không đi thì Tô Mạt cũng sẽ viện cớ để ông nhanh chóng rời khỏi chỗ này, người thường như ông nếu nhiễm oán khí quá nặng sẽ ốm mất.
Tô Mạt chậm rãi đi vào "nhà mới", trên tay cầm lá bùa trừ tà tránh sát.
"Tô Tô, cô đi vào như vậy không sao chứ?" Tiểu Bạch nhúc nhích lỗ tai, lo lắng hỏi. Nó đã tu luyện hơn nghìn năm, chút oán khí này chỉ là mưa bụi, cô là người phàm, chỉ sống vài chục năm đã chết, tùy tiện xông vào như vậy lỡ như bị nhiễm thì sẽ bệnh nặng cho xem
"Không sao, tôi có bùa trừ tà tránh sát, cậu không cần lo..." Chưa nói hết câu thì một luồng khí đen xông về phía Tô Mạt.
"Mạt Mạt, tại sao em còn chưa tỉnh?" Trong phòng Hàn Ngạo tiều tụy lẩm bẩm.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn chính mình nằm trên giường còn Hàn Ngạo đang ngồi bên cạnh, cô lớn tiếng kêu, đáng tiếc anh hoàn toàn không nghe hay nhìn thấy cô, vẫn nắm chặt bàn tay Tô Mạt hôn mê trên giường.
Tại sao lại như vậy? Hồn cô lìa khỏi xác à? Cô thử đi đến bên cạnh, sờ mặt Hàn Ngạo, chẳng ngờ lại không bắt được gì cả. Tô Mạt kinh ngạc một hồi, rốt cuộc là tình huống gì vậy, nếu cô đang ở tình trạng hồn lìa khỏi xác, Hàn Ngạo nhất định sẽ cảm nhận được. Chưa từ bỏ ý định, cô sang phòng tìm Đào Tử nhưng cả cô ấy và Ly Thương đều không có nhà, việc ở thành phố T xử lí chưa xong sao?
Đến lúc quay lại phòng ngủ thì Hàn Ngạo đã gục xuống bên cạnh "cô", ngủ thiếp đi. Cô vươn tay, muốn xác định lần nữa có phải thật sự không thể chạm vào anh không, kết quả vẫn giống như trước, hại cô ủ rũ một hồi. Nhìn chính mình đang mê man, ánh mắt Tô Mạt nhất thời sáng lên, hay là thử xem có thể trở về thân thể không?
... Một khắc trôi qua, cô vẫn đứng bên cạnh Hàn Ngạo, bản thân cô trên giường vẫn ngủ mê man, không có biến hóa gì. Lẽ nào...
Kiếp số nghìn năm...
Đầu Tô Mạt vụt lóe lên bốn chữ này, chẳng lẽ thông trang kia chính là kiếp số nghìn năm?
Lúc đó cô đang miên man suy nghĩ, Hàn Ngạo bất chợt giật mình, lại lo lắng nhìn bản thể của cô trên giường.
"Ngạo! Em ở đây. Anh thật sự không nhìn thấy em sao?" Tô Mạt gọi lớn nhưng anh vẫn không đáp.
Lúc đó cô định đến gần anh lần nữa thì cảm thấy chân bước hụt, liền choàng mở mắt.
"Nằm mơ sao?" Tô Mạt lẩm bẩm, một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mi. Có lẽ khi nãy đấu pháp với oán khí trong nhà mệt đến mức nằm mơ như vậy. Nhưng cái cảm giác không thể đến gần Han Ngạo... rất thống khổ.
"Tô Tô, không phải cô bị đám oán khí dọa đấy chứ?" Từ lúc Tô Mạt mở mắt, Tiểu Bạch vẫn quan sát, thấy cô khóc, nó không nhịn được hỏi thăm.
"Cậu còn chưa ngủ à? Không bị dọa, chẳng phải tôi đã tiêu diệt nó sao?"
...
Lúc đó, cô cầm lấy lá bùa đi thẳng vào cửa, chưa kịp đến gần thì một đám đen ùa tới, cô bèn tạt lá bùa đáp trả, nháy mắt đám khí đã bị tinh lọc sạch sẽ.
Bởi vì là ban ngày, Tô Mạt không hành động quá nhiều, lỡ như bị xem là tà pháp sẽ rất phiền phức. Cho nên sau khi tiêu diệt oán khí, cô liền dẫn Tiểu Bạch vào nhà, định bụng đến lúc đem khuya yên tĩnh sẽ giải quyết triệt để. Đang suy nghĩ bỗng trong nhà vang lên tiếng khóc, đêm tối yên tĩnh kết hợp với gió núi vi vu thật sự rất kinh khủng.
Tiểu Bạch dỏng tai lắng nghe, nhận biết phương hướng âm thanh vọng lại, sau đó nháy mắt với Tô Mạt, ý bảo cô đi theo mình.
"Tôi nói này Tiểu Bạch, có phải cậu nên đánh hơi cẩn thận rồi chúng ta hẳn đi không? Sao tôi cảm thấy càng ngày càng cách xa thanh âm kia vậy?" Nhìn hồ ly đi qua đi lại, Tô Mạt chợt cất tiếng.
Nghe thấy hai chữ kia bất chợt vang lên, hồ ly nhỏ cúi đầu xuống đất. Tiểu Bạch! Nó anh minh thần võ như vậy lại bị gọi là Tiểu Bạch, liền tức giận bất mãn nhìn cô, "Tôi không phải Tiểu Bạch, cô mới là Tiểu Bạch, cả nhà cô đều là Tiểu Bạch! Với lại cô bảo tôi đánh hơi gì hả? Tôi là hồ ly không phải chó."
"Tôi nói này hồ ly nhỏ, chúng ta đi hai vòng quanh nhà rồi, tóm lại cậu đang làm gì thế?"
Lại đi một hồi, rốt cuộc Tô Mạt không nhịn được sải bước chắn trước mặt nó.
"Hả? Đi vòng quanh nhà, tôi chỉ nghe âm thanh, không chú ý nữa." Nó dừng bước lại, nhìn chung quanh, có hơi xấu hổ, "Tô Tô, có phải chúng ta gặp quỷ dựng tường hay không?"
"Cũng có thể, tôi phá màn quỷ dựng tường này trước đã." Nói xong, Tô Mạt liền lục tìm bùa chú đối phó.
"Không cần, tôi có thể phá, có điều... cô không được nhìn lén." Hồ ly nhỏ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
"Tại sao không thể nhìn?" Tô Mạt ngạc nhiên, không nhịn được trêu chọc.
"Cô hỏi nhiều vậy làm gì." Nó vừa nói vừa vẫy vẫy móng vuốt với Tô Mạt, sau đó chạy đến nơi cách đó không xa, "Không được nhìn lén đấy."
Dù đang chạy nó vẫn không quên dặn dò, cô bất đắc dĩ quay người đưa lưng lại, đánh giá màn "quỷ dựng tường" này.
*****
Thấy Tô Mạt quay người, nó giơ móng vuốt lên, muốn trực tiếp phá màn quỷ dựng tường cỏn con này. Lúc nó thực hiện pháp thuật, dáng vẻ bất chợt thay đổi kì lạ, tròng mắt đen nhánh thoáng chốc ánh lên một lớp màu vàng, đuôi chia ra làm tám cái, mơ hồ còn có cái thứ chín trôi lơ lửng phía sau, nó cào nhẹ vài cái.
"Tiểu Bạch, cậu xong chưa vậy? Tôi quay đầu lại đấy nhé?"
"Đợi đã, tôi xong ngay đây." Nó nhắm mắt, khôi phục dáng vẻ ban đầu, ngẩng lên nhìn trời lẳng lặng thở dài, tiếp theo giơ chân sau lên.
Tô Mạt bỗng dưng nghe thấy âm thanh như tiếng nước chảy, ngạc nhiên xoay người lại, phút chốc cười nghiêng ngả.
"Tiểu Bạch, đây chính là phương pháp mà cậu nói à? Ha ha ha, nghe nói nước tiểu đồng tử có thể phá giải quỷ dựng tường, Tiểu Bạch của chúng ta vẫn còn là đồng tử hồ ly sao?" Vừa cười Tô Mạt vừa giơ tay lau nước mắt.
Tiểu Bạch ngượng ngùng giương nanh múa vuốt xông về phía cô, "Không phải đã nói không cho nhìn rồi sao? Cô không giữ chữ tín gì cả, tôi muốn ăn thịt cô."
Tô Mạt không đề phòng nên bị nó nhào lên người, cô ngã xuống đất nhưng vẫn cười khanh khách.
Hồ ly nhỏ mất kiên nhẫn lườm cô, nghiêm trang nói, "Tôi mặc kệ, cô nhìn lén tôi tiểu tiện thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy."
Dáng vẻ nghiêm túc ấy khiến Tô Mạt càng cười dữ dội hơn, cô gật đầu, "Được, tôi chịu trách nhiệm với cậu. Cậu đáng yêu quá."
Nó nghe thấy lời Tô Mạt nói thì ánh mắt bất chợt tỏa sáng, nhẹ nhàng cọ cọ bộ lông xù của mình vào mặt cô. Giọng nói trẻ con thoáng cái đã trưởng thành không ít, thanh âm trầm thấp vang lên, "Tô Tô, nhớ kĩ lời cô nói, phải chịu trách nhiệm với tôi đấy..."
Tô Mạt ngồi dậy, trên mặt vẫn còn trao ý cười, trở lại chuyện chính, "Đã xử lí xong quỷ dựng tường chưa?"
Tiểu Bạch nhất thời xụ mặt xuống, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô nữa, ngẩng đầu lên hiên ngang đi về phía căn nhà. Tô Mạt muốn cười nhìn nó, biết quỷ dựng tường đã bị phá giải tồi, có điều tiếng khóc dứt quãng vẫn còn.
Vừa mới bước qua cửa thì một luồng oán khí lại ập đến, loại lạnh lẽo này khiến Tô Mạt sở gai ốc.
"Tô Tô, chút chuyện này không làm khó cô chứ?" Mặt Tiểu Bạch đanh lại, lo lắng hỏi.
"Không sao."
"Vậy đi thôi, xem rốt cuộc là thứ gì đang giở trò." Tiểu Bạch đi lên phía trước dẫn đường, một người một hồ ly bắt đầu đi lòng vòng trong nhà giữa đêm khuya yên tĩnh.
Tô Mạt nhìn cách bài trí, tính toán phong thủy, dù là vị trí căn nhà hay cách bài trí bên trong chẳng có gì bất thường, thật kì lạ. Lẽ nào...
Dường như nghĩ ra điều gì đó, Tô Mạt lại tìm kiếm khắp nơi, bếp lò, tủ quần áo, bàn... Cuối cùng cô tập trung vào bếp lò và chiếc giường gạch ở phòng trong.
"Tiểu Bạch, cậu ngửi thử xem xung quanh chiếc giường và bếp lò có gì khác thường không." Cô chỉ chỉ hai bếp lò cách đó không xa, nói với con hồ ly đang buồn ngủ.
"Cô coi tôi là chó đấy à? Được rồi, tôi đi thử xem." Hồ ly lững thững đi vào phòng trong, chỉ chốc lát lại lảo đảo đi ra, "Phòng chúng ta không có vấn đề, nhưng chỗ bếp lò làm mũi tôi hơi khó chịu, cô chờ ở đây, tôi xem lại đã."
Hồ ly vừa đi vừa lẩm bẩm, Tô Mạt cũng lấy ra một lá bùa, chuẩn bị chứng thực suy nghĩ của mình bất cứ lúc nào.
"Tô Tô, bếp lò có vấn đề." Khi quay đầu lại nói với Tô Mạt chuyện mình vừa phát hiện, thì bất ngờ một đám lửa tạt về phía cô.
"Tô Tô, cô muốn giết chồng à?" Tiểu Bạch hét toáng lên vội vàng tránh sang bên cạnh, lại phát hiện hóa ra ngọn lửa tạt về phía bếp lò.
Tô Mạt bận chăm chú nhìn nơi lá bùa bay tới, không nghe thấy tiếng hét của nó. Lúc này trên bếp lò vẫn còn nhánh cây khô chưa đốt hết, bị đám lửa của Tô Mạt tạt đến liền bốc cháy trong nháy mắt, tiếng khóc kia phút chốc trở nên rõ ràng hơn. Quả nhiên vấn đề chính ở chỗ này.
Tô Mạt bưng một chậu nước đến, dập tắt lửa, sau đó trở về phòng. Trong đầu vẫn quanh quẩn câu hỏi tại sao cái bếp lò lại có oán khí mạnh đến thế. Cùng Tiểu Bạch thảo luận một hồi, cảm thấy sáng mai nên tìm trưởng thôn hỏi thêm một chút thông tin về căn nhà này mới được.
"Tô cô nương, Tô cô nương!"
Sáng sớm, Tô Mạt bị tiếng gọi ngoài cửa đánh thức. Cô mơ màng mở mắt, theo bản năng muốn phóng ra Phượng Hoàng Hỏa, nhưng lúc ngọn lửa bùng lên trong ray, cô ủ rũ bỏ tay xuống, trả lời với bên ngoài rồi vội vàng đi ra sân.
"Trưởng thôn, sao bác đến sớm vậy ạ? Có chuyện gì sao?"
"Người già nên ngủ cũng ít. Sáng thức dậy sớm, mang cho cháu ít rau tươi và bánh ngô của nhà bác, cháu mang vào dùng nhé." Trưởng thôn giao chiếc giỏ cho Tô Mạt, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
"Tối hôm qua cháu ngủ có ngon không?"
"Ngon ạ, ngủ một giấc đến sáng luôn."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Như thể nhận được tin tốt lành, trưởng thôn lặp đi lặp lại, "Vậy bác đi trước đây, có gì cứ tìm bác nhé."
"Bác trưởng thôn." Tô Mạt vội gọi ông lại, "Cháu có chút chuyện muốn hỏi, không biết bác có rảnh không?"
"Chuyện gì? Cháu nói đi."
"Tất cả đồ đạc trong nhà này đều do trước đây bác lo liệu giúp ạ?"
Ông cúi đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu, "Đúng vậy, đều do bác và mấy người trong thôn lo liệu."
"Căn nhà chưa hề có gì thay đổi chứ ạ?" Tô Mạt cau mày, trong lòng thầm nghi ngờ.
"Thay đổi?" Trưởng thôn cúi đầu cố nhớ lại, "Có đấy. Giếng nước trong sân là làm sau, cũng do bác làm giúp sau khi người kia biến mất, hình như bếp lò có đổi."
"Làm lại bếp lò ư? Bếp lò này làm thế nào hả bác? Thế này đi, bác vào nhà ngồi với cháu, từ từ nói cho cháu biết với, trước đây cháu chưa từng sống ở nông thông nên rất tò mò." Đến lúc này cô càng khẳng định bếp lò có vấn đề.
"Không cần, bác đứng đây được rồi, không cần khách sáo. Là thế này, bếp lò đầu tiên là phải chọn loại bùn đất chịu lửa, đem trộn bùn với nước, làm dựa theo bản vẽ có sẵn, hoặc là trước tiên xây một lớp gạch đá sau đó mới thoa lớp nước bùn kia lên, tiếp theo đợi khô rồi đặt nồi lên trên là có thể nấu ăn." Chỉ chỉ đống đất cách đó không xa, ông nói tiếp, "Ở trong thôn chúng ta loại đất này là tốt nhất, chịu được lửa, cũng có thể làm bếp lò."
Sau khi trưởng thôn rời đi, Tô Mạt cũng trở vào phòng ăn sáng. Dự định phải tìm hiểu đám đất kia mới được, tính theo mốc thời gian thì điểm này đáng ngờ nhất.
Đêm khuya, tiếng khóc loáng thoáng lại văng vẳng trong căn nhà mờ tối. Lúc này một người một thú đang lén la lén lút vây quanh bếp lò, cười rất gian.
"Tô Tô, mau ra tay đi, nhìn lâu như vậy rồi, đang nghĩ ngợi gì thế?" Tô Mạt chậm chạp vẫn chưa chịu hành động, Tiểu Bạch rốt cuộc sốt ruột thúc giục.
"Tiểu Bạch, tôi nên ra tay từ đâu đây?" Cô cầm một cây búa, nhìn xung quanh bếp lò, do dự tìm vị trí để xuống tay.
Nó tức giận lườm cô, "Dù sao cũng phải phá, thích chỗ nào thì bắt đầu ở chỗ đó đi."
Tô Mạt bị giục rốt cuộc cùng dứt khoát giơ bùa lên nên xuống rìa bếp, miệng còn lẩm bẩm như đang siêu độ vong linh chưa biết danh tính ở trong đó. Vách bếp vốn rất chắc chắn dần xuất hiện vài vết nứt, Tô Mạt mừng thầm trong lòng, nhắm vào mấy vị trí đó, đập mạnh thêm vài cái, cuối cùng chiếc nồi đen nhánh cũng tách khỏi bếp lò.
"Tiểu Bạch, tha cái nồi đi đi." Tô Mạt bất giác cười cười với hồ ly nhỏ.
"Cô thật sự xem tôi là chó à?" Tiểu Bạch nhỏ tức giận liếc Tô Mạt, nhẹ nhàng giơ vuốt, chiếc nồi liền bay xuống đất.
"Được đấy, khai thật đi, cậu đã tu mấy nghìn năm rồi?" Thõa mãn với hành động vừa rồi, Tô Mạt cười khúc khích vuốt đầu nó.
Tiểu Bạch lừ mắt không lên tiếng, trong lòng thầm suy nghĩ, nghìn năm cái gì, bản công tử đây đã sắp vạn năm rồi.
Biết vật nhỏ đang buồn bực, Tô Mạt thôi không trêu ghẹo nó nữa. Cô nhìn về phía bếp lò, quả nhiên vấn đề nằm ở đây. Vị trí vốn đặt chiếc nồi bấy giờ lộ ra một lá bùa. Cô dùng Phượng Hoàng Hỏa soi sáng, nhận ra đây là bùa trấn hồn. Nhưng tại sao nó lại ở đó.
"Tiểu Bạch, cậu có thông tuệ về bùa chú không?" Tô Mạt ôm lấy hồ ly, chỉ chỉ lá bùa.
"Lá bùa này để trấn hồn." Tiểu Bạch vừa nhìn đã trả lời ngay.
Tuy vậy Tô Mạt vẫn xé lá bùa ra, cẩn thận quan sát lần nữa. Không sa, đích thị là bùa trấn hồn, mà còn là loại chú có thể giam cầm, không lo linh hồn giãy giụa hay làm loạn. Bất thình lình, từ trong bếp lò xuất hiện một linh hồn đen xì pha lẫn màu trắng lao về phía Tô Mạt, cô vội vàng tránh sang một bên, triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa.
"Tao phải giết bọn mày! Tao phải giết bọn mày!" Nôi căm hận phát ra trong từng câu chữ của oán linh khiến cô rất ngạc nhiên.
Tô Mạt lấy ra ba lá bùa phá sát khí xông về phía oán linh. Không ngờ tới cô phản xông nhanh như vậy, oán linh không kịp phản ứng, bị ba lá bùa của Tô Mạt liên tiếp đánh trúng, một tiếng gào thét vang lên, âm thanh chói tai đến nỗi Tô Mạt có cảm giác đau. Tiểu Bạch lập tức cụp tai lại, nhào về phía oán linh, trong khoảng khắc oán linh đã bị đẩy ngã trên mặt đất.
"Tô Tô, tiêu diệt cô ta đi." Đè oán linh bên dưới, Tiểu Bạch í ới gọi Tô Mạt.
"Giỏi nhỉ, oán linh đã ngưng tụ thành hình thế mà cậu cũng có thể áp chế được." Tô Mạt khen ngợi, lấy ra một lá bùa tinh lọc định dán lên đầu oán linh. Có điều lúc lá bùa sắp đến gần nó thì Tô Mạt bỗng khựng lại, bởi vì cô nghe được lời lẩm bẩm.
"Tại sao? Chúng tôi chẳng làm gì cả, sao lại đối xử với chúng tôi như vậy? Đè dưới bếp lò còn chưa đủ, giờ lại muốn chúng tôi tan thành mây khói mới can tâm sao?"
Chúng tôi? Tô Mạt nghi ngờ nhìn xung quanh, chẳng có gì ngoài oán linh này.
"Tiểu Bạch, đứng dậy trước đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta."
Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi người oán linh, thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm, sợ nó bỗng nhiên nổi điên tổn hại Tô Mạt.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |