Truyện ngôn tình hay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 25

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 25: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Đại tiên..." Tại một không gian khác mấy Quỷ vương đang ngồi ở đạo trường bỗng nhiên trầm mặt.

"Đại ca, mọi người sao thế?" Chung sống nghìn năm, Thanh Nương và các Quỷ vương đã sớm thân thiết, bởi vì đạo hạnh của chị nhỏ nhất nên mấy Quỷ vương đều đối đãi như cô em gái nhỏ, thấy không khí đạo trường tĩnh mịch bỗng dưng trở nên nghiêm trọng, chị lo lắng họ hỏi.  

"Đại tiên xảy ra chuyện rồi..." Đại Quỷ vương ngẩng đầu nhìn Thanh Nương, nghẹn giọng lên tiếng.

"Làm sao thế được? Công tử Mặc Bạch đạo hạnh vạn năm, ai có thể tổn thương ngài chứ?" Thanh Nương không thể tin được lời nói của Đại Quỷ vương.

"Đại ca không lừa em đâu, thật đấy. Mấy người bọn anh đã từng định khế ước với đại tiên, nhưng mới vừa nãy dấu ấn trên người bọn anh đột nhiên biến mất. Nếu không phải ngài xảy ra chuyện gì thì bọn anh không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu. Sở dĩ bọn anh không đi đầu thai, không vượt thiên khiếp là vì khế ước với ngài, nhưng chủ yếu là vì tình cảm anh em nhiều năm như vậy. Tuy nhiên hiện tại dấu ấn đã biến mất..." Tam Quỷ vương vỗ vỗ bả vai Đại Quỷ vương, giải thích với Thanh Nương.

"Công tử Mặc Bạch xảy ra chuyện vậy Tô cô nương thì sao? Em không tính ra được bất cứ tin tức gì của họ cả cả, giống như bị gì đó ngăn lại vậy. Đại ca, tam ca làm sao đây?" Nghe hai vị Quỷ vương nói, Thanh Nương vẫn có chút khó tin, bắt đầu tìm quẻ xem có tìm được tung tích Tô Mặc Bạch hay Tô Mạt không. Nhưng nhắm mắt bấm quẻ hồi lâu, chị mở mắt ra, vẻ mặt thất bại.  

"Vô ích thôi, nơi đại tiên và Tô cô nương ở khác không gian với chúng ta, em mới bước vào danh giới quỷ tiên, sẽ không tính ra được đâu. Có lẽ cơn mưa phùn hôm nay than khóc cho Mặc Bạch đại tiên đấy" Mấy Quỷ vương thở dài nhắm mắt lại, không nói gì nữa.  

Thanh Nương quay đầu lại nhìn bầu trời mù mịt, thầm cầu nguyện Tô Mạt ở thời không khác khoẻ mạnh. Nếu như có thể, công tử Mặc Bạch được bình an.

"Tiểu Bạch!" Tô Mạt sợ hãi ngồi bật dậy, lau lau mồ hôi trên trán.

Đây là nhà cô, sau khi nhận thức Tô Mạt đột nhiên đứng dậy, không để ý mình đi chân trần mà lao ra ngoài cửa.

"Mạt Mạt cậu tỉnh rồi à?" Tiếng Đào Tử vui mừng vang lên từ dưới lầu.

"Tiểu Bạch đâu? Tất cả chỉ là mơ thôi phải không?" Tô Mạt đứng trên lầu, vẻ mặt hơi mơ màng, cô thấy Hàn Ngạo đang đi về phía mình, vẻ mặt không vui mừng như Đào Tử.

Thế nhưng câu hỏi của cô lại làm cho mọi người khựng lại, điều này khiến cô xác định tất cả đều là thật. Cô không có nằm mơ, quả nhiên cô đã xuyên không về nghìn trước, cũng thực sự quen biết hồ ly Tô Mặc Bạch, anh cũng vì cô mà biến mất tăm mất tích ở thế giới này.

Tô Mạt ôm lấy cánh tay ngồi bệt xuống đất, im lặng khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng.

"Ngạo, có phải em rất vô dụng không? Nếu không phải vì em, mọi người sẽ không phải ngày ngày lo lắng hãi hùng. Nếu không phải vì em, long mạch sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không phải vì em, Tiểu Bạch sẽ không mất tu vi vạn năm, tan thành mây khói. Có phải em sống trên thế gian này là để tạo ra khiếp nạn không?" Tô Mạt không ngừng rơi nước mắt, thấm ướt cả áo Hàn Ngạo.

Hàn Ngạo không biết nên an ủi thế nào, có lẽ lên để cô trút hết nỗi lòng ra mới là cách tốt nhất. Cái chết của Tô Mặc Bạch là đả kích quá lớn đối với cô.

"Đừng đau buồn quá." Không biết tự lúc nào Đào Tử cũng đi lên, vỗ vỗ vai Tô Mạt, nhẹ giọng an ủi, "Không phải lỗi của cậu, Mạt Mạt. Mình biết trong lòng cậu rất buồn nhưng thân thể vừa khỏe lại, nếu như bi thương mà làm hại sức khỏe vậy thì khổ tâm của Tô Mạc Bạch uổng phí rồi.

"Đào tử nói đúng, với lại nếu như anh ta tu hành vạn năm, chúng ta có thể tìm Chuyển Luân Vương xem sao." Hàn Ngạo ôm chặt Tô Mạt, anh đỡ cô dậy để cô dựa vào ngực mình.

"Cậu ấy ngủ rồi..." Đào Tử khẽ nói, "Xem ra nội đan của Tô Mạc Bạch vẫn còn tác dụng, ngủ vài ngày mới khôi phục sức khỏe."

Hàn Ngạo nhẹ nhàng bế cô lên đặt cô lên giường, u sầu nhìn cô ngủ say, nửa vui nửa buồn, không biết phải làm sao mới tốt.

"Chào..." Khi ánh nắng sớm soi đầy căn phòng, Tô Mạt tỉnh lại, cô nhìn Hàn Ngạo, Đào Tử và Ly Thương dưới lầu mỉm cười.

"Chào..." 

"Em..." Hàn Ngạo định thốt lên nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ cầm lấy cháo bát rồi đặt trước mặt cô.

"Em không sao" Tô Mạt cầm lấy đũa, vứa ăn sáng vừa trấn an Hàn Ngạo và Đào Tử, "Ăn sáng xong đi ra tiệm thôi. Đã lâu không đến, xem ra phải tổng vệ sinh mới được."

Trong lòng hai người càng lo lắng hơn, Tôi Mạt quá bình tĩnh, đâu tuyệt đối không phải biểu cảm mà cô lên có, tuy nhiên họ không dám nói gì, sợ cô sẽ giống như hôm qua.

Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí khá nặng nề, không ai cất tiếng nói gì, chỉ có tiếng bát đũa thỉnh thoảng va chạm, aen xong Tô Mạt đi ra tiệm, tất cả vẫn như lúc trước.

"Hai người theo mình không mệt à? Đã bảo là đi chung với nhau rồi mà?"

Tô Mạt bất đắc dĩ nói về phía cách đó không xa, cô biết là Hàn Ngạo và Đào Tử lo lắng cho mình. Đúng là hiện tại trong lòng cô rất đau khổ, song cô biết Tiểu Bạch muốn thấy cô vui vẻ hơn, Vả lại cô tin tưởng sẽ tìm lại được anh. Chân thành của Tô Mạc Bạch là hồ ly chín đuôi, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy. Cô biết lúc này mình đang khiến Hàn Ngạo và Đào Tử bất an, nhưng cô thật sự cần một chút thời gian để xoa dịu nỗi lòng.

Bên trong rất sạch sẽ, không giăng đầu mạng nhện, cũng không bấm đầy bụi bặm như trong tưởng tượng, như thể cô vừa rời khỏi hôm qua vậy.

"Mỗi ngày Hàn Ngạo Đau đến quét dọn, anh ấy sợ khi cậu tỉnh lại sẽ muốn đến đây" Tiếng Đào Tử vang lên phía sau, đi theo là Hàn Ngạo mang vẻ mặt lo lắng.

Gương mặt Tô Mạt hiện lên nụ cười còn khổ sở hơn cả lúc sáng, có lẽ vẻ mặt này đã tố cáo tâm trạng hiện tại của cô. Nhưng điều này lại khiến hai người còn lại yên tâm hơn một chút, bởi vì biểu cảm này là chân thật, có một số việc hãy cứ để thời gian xoa dịu thôi.

"Trong khoảng thời gian mình hôn mê có gì xảy ra không?" Tô Mạt kéo Đào Tử ngồi xuống hỏi chuyện, còn Hàn Ngạo thì cầm lấy cốc rót nước cho hai người.  

"Không có gì khác thường, có điều nhiều người chết lắm, Chắc hẳn hiện tại quỷ sai ở thành phố T qua lại như thoi đưa, tìm kiếm hồn ma còn chưa đến âm phủ" Đào Tử tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra ở thành phố T.

"Vậy chúng ta tiếp tục kinh doanh thôi. Có lẽ sau trận đại nạn này sẽ có nhiều người đến tìm." Tô Mạt bỗng nhiên nhoẻn môi cười. Ánh sáng tỏa ra trong nháy mắt khiến Hàn Ngạo và Đào Tử hoàn toàn an tâm. Đây mới là tư thái vốn có của Tô Mạt.

Những ngày sau đó, cuộc sống của bọn họ cứ nhàn nhạt trôi qua. Kỳ thật ở đây đúng là có phát sinh một số chuyện kỳ quái, bọn họ vẫn như xưa cùng nhau ứng phó. Người ngoài nhìn vào có thể chỉ thấy đây là một nhóm bạn đồng tâm hiệp lực, tình cảm khăng khít. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, từ khi xảy ra sự cố, giữa Tô Mạt và Hàn Ngạo đã xuất hiện một bức tường vô hình.

Một buổi tối, Đào Tử đột nhiên bất tỉnh khiến cho mọi người nhất thời hoảng sợ.

Tô Mạt biết một chút y thuật nên kiểm tra, đợi đến lúc Ly Thương trở về thì nói ngắn gọn, bảo anh ngày mai mang Đào Tử đến bệnh viện khám, sau đó thì ngáp dài đi về phòng.

Ly Thương không hiểu chuyện gì cả, nghe thấy phải đưa đi bệnh viện còn tưởng rằng Đào Tử xảy ra vấn đề gì, vội vàng kéo Tô Mạt lại, vẻ mặt tối tăm khiến Tô Mạt không nhịn cười được.

"Đến lúc này rồi cô còn cười à? Rốt cuộc Đào Tử bị làm sao? Đi bệnh viện khám cái gì?" Thấy Tô Mạt cười tươi rói, Ly Thương càng thêm khó hiểu.

"Không có gì, đừng lo, cô ấy chỉ mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi thôi. Ngày mai tôi đi cùng hai người." Tô Mạt kéo tay Ly Thương ra, mỉm cười thần bí, sau đó ngáp ngắn ngáp dài bỏ đi.

"Khám gì chứ?  Dù sao cô cũng phải cho tôi biết để tôi an tâm chứ, van cô đấy." Thấy Ly Thương lo sốt vó, Tô Mạt thầm gật đầu, xem ra có thể yên tâm giao Đào Tử cho anh ta rồi.

"Anh sắp làm cha rồi, anh nói xem khám gì nào?" Ly Thương nghe thấy câu này liền sững sờ, Tô Mạt liền kéo Hàn Ngạo đi ra ngoài phòng.

"Ly Thương, hồn ơi trở về." Một đôi tay trắng nõn nhỏ bé lắc lư trước mặt anh. Hôm qua anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thế mà lên giường đi ngủ, đến sáng dậy không đợi được nên gấp gáp đưa Đào Tử đi kiểm tra. Mãi cho đến bây giờ, Ly Thương vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường.

Ngẩng đầu lên, Ly Thương thấy Tô Mạt đang đứng trước mặt và Đào Tử đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình.

"Sao rồi hả?" Ly Thương vội vàng đứng lên bước đến dìu Đào Tử, cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, sau đó hỏi kết quả.

"Chúc mừng anh, thật sự sắp làm cha rồi." Tô Mạt thấy Ly Thương dè dặt bèn cười khúc khích đưa kết quả kiểm tra cho anh.

Ly Thương nhìn Đào Tử, thấy cô cười gật đầu, khuôn mặt vốn ngu ngơ của anh lúc này chợt hiện lên niềm vui khôn tả. Anh muốn ôm Đào Tử xoay một vòng nhưng lại sợ làm sốc cô nên nhất thời do dự, nhìn thấy vẻ mặt của Ly Thương, Đào Tử không nhịn được bèn đứng dậy ôm siết lấy anh.

Hàn Ngạo cũng đi đến bên cạnh Tô Mạt, ôm cô vào lòng. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người có tình rốt cuộc đã được ở bên nhau. Có điều không biết đến khi nào mới là mùa xuân của anh và cô nữa.

"Mạt Mạt, mình không liên lạc được với người nhà, rất nhiều chuyện phải phiền cậu và Hàn Ngạo rồi." Đào Tử khéo tay Tô Mạt, ủ rũ nói.

"Có phiền hà gì đâu, đến lúc gả chồng nơi này chính là nhà mẹ đẻ của cậu, có điều hai cậu chọn nhà xong chưa? Nếu còn chờ tu sửa thì e rằng đến lúc kết hôn cậu cũng không thể mặc áo cưới rồi." Nhìn bụng Đào Tử, Tô Mạt cau mày như thế rất đau đầu với vấn đề này.

"Thật xa nhà đã có từ sớm, Thương  ở thành phố cũng lâu, đã chuẩn bị xong cả rồi. Có điều khi đó cậu vẫn còn hôn mê nên bọn mình mới không dọn sang, bây giờ cậu đã tỉnh lại, bọn mình cũng phải quay về nhà bên kia thôi." Nhìn Ly Thương đang gọt hoa quả trong bếp, Đào Tử mỉm cười hạnh phúc.

"Hóa ra là đã sớm chuẩn bị rồi à, dù hai người kết hôn thì cậu cũng có thể ở đây mà, cậu đang mang thai cũng cần người chăm sóc, với lại bình thường không phải Ly Thương cũng bận việc sao?"

Ly Thương và Hàn Ngạo mang hoa quả đã gọt ra, đặt lên bàn phòng khách rồi ngồi bên cạnh.

"Bọn em bàn bạc thế nào rồi?" Đưa quả táo cho Đào Tử, Ly Thương nhìn Tô Mạt, anh ta biết dù là quyết định gì Đào Tử cũng sẽ bàn bạc với cô.

"Tôi biết hai người đã có nhà riêng, hiện tại Đào Tử lại đang mang thai, cho nên hai người nhất định phải kết hôn. Tuy nhiên bây giờ Đào Tử với anh vẫn còn có thể ở đây, như vậy tiện chăm sóc cho cô ấy hơn, anh là đàn ông nên không có kinh nghiệm, dù tôi cũng không có nhưng ít ra tôi là phụ nữ. Anh thấy sao?"

"Như vậy cũng được, tôi cũng lo lắng mình sẽ không chăm sóc tốt cho cô ấy. Cô nói thế tôi an tâm rất nhiều. Lúc trước nói dọn đi, một là hai chúng tôi không thể xem đây là nhà cưới, thứ hai là thật sự quấy rầy hai người." Ly Thương nghe thấy Tô Mạt nói thế áp lực đã giảm đi nhiều, cảm kích gật đầu với cô, định nói cảm ơn song cuối cùng vẫn ngại ngùng gãi đầu không lên tiếng..

"Bọn tôi là bạn thân nhiều năm, còn hơn cả người nhà, anh đừng ngại, cứ yên tâm đi." Dường như thấy được Ly Thương không tự nhiên, Tô Mạt tinh nghịch nháy mắt.

"Được rồi, quyết định vậy đi." Đào Tử bất chợt thốt ra khiến cả phòng bỗng chốc đầy tiếng cười vui.

Có lẽ do mang thai nên nói chuyện không bao lâu Đào Tử lại bắt đầu buồn ngủ, vì vậy Ly Thương dìu cô trở về phòng nghỉ ngơi.

"Em..." Hàn Ngạo cất tiếng, nhưng lời đến đầu môi lại không thốt ra được, chỉ có thể nhìn Tô Mạt chăm chú, tựa như cô sẽ biến mất trong nháy mắt vậy.

"Ngạo, em xin lỗi." Cuối cùng, Tô Mạt cất lời. Bây giờ Hàn Ngạo gầy hơn lúc mới từ nước ngoài về rất nhiều, điều này làm cô thấy đau lòng.

"Cô bé ngốc, nói xin lỗi với anh gì chứ. Không sao, em bình an là tốt rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng nữa." Hàn Ngạo thỏa mãn ôm Tô Mạt vào lòng.

*****

"Xin hỏi thầy Tô có ở đây không?" Ngoài cửa tiệm số 2008 đường Thanh Lâm vang lên tiếng gọi sợ sệt.

Vì Đào Tử và Ly Thương phải thu xếp cho đám cưới nên Hàn Ngạo đảm nhiệm luôn chức vụ tài xế đưa đón họ, còn Tô Mạt đã khôi phục sức khỏe bèn ra trông tiệm. Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, Tô Mạt đang buồn ngủ nhìn ra, một cô gái trẻ tuổi đang đứng bên ngoài dáo diác nhìn vào trong.

"Tôi đây, cô tìm có việc gì không?" Tô Mạt đứng lên đi ra ngoài, nhìn cô bé mang cả mặt thấp thỏm, khẽ cười.

"Chị là thầy Tô à?" Thấy Tô Mạt, vẻ mặt cô bé rõ ràng là rất sửng sốt, ngay sau đó là buột miệng hỏi với giọng điệu nghi ngờ.

"Tôi tên Tô Mạt, có gì không?" Cô bé trước mặt tựa như đã chọc trúng phải thứ gì đó, ấn đường đen sẫm, đôi mắt hoàn toàn chẳng có chút thần thái.

"Em..." Cô bé thoáng do dự, "Em tên Ngải Giai, em muốn tìm thầy Tô giúp đỡ."

"Vào trong rồi nói." Tô Mạt ra hiệu mời Ngải Giai, đưa cô bé vào tiệm. Sau khi rót cho Ngải Giai một cốc nước, mới thản nhiên cất tiếng, "Nói đi, em gặp phải chuyện phiền phức gì?"

"Em... hình như em gặp ma rồi."

Nghe thấy lời này, Tô Mạt lần nữa ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt của Ngải Giai. Ừ, với sắc mặt này mà nói cô bé không gặp ma cô cũng không tin.

"Không sao, cứ từ từ nói, đừng sợ." Lời nói của Tô Mạt tựa như có sức thôi miên, giúp thần kinh căng thẳng của Ngải Giai thả lỏng rất nhiều.

"Em..." Có lẽ tính cách khá chậm chạp, hoặc gần đây gặp phải chuyện đả kích quá lớn, sau một hồi rất lâu Ngải Giai mới kể lại truyện cô bé gặp phải gần đây.

Ngải Giai không phải dân ở đây, thành phố T vừa xảy ra động đất cách đây không lâu mới là nhà của cô. Vì học đại học xa nhà nên lúc xảy ra động đất cô mới không gặp nguy hiểm, ba mẹ cô cũng thường xuyên đi công tác nên cũng may mắn thoát khỏi thiên tai. sau trận động đất, Ngải Giai và ba mẹ trở về nhà xem xét có thể cứu vãn tổn thất hay không, Ngải Giai không thể nào ngờ được cô sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Vì lúc trở về động đất đã chấm dứt, tuy thường xuyên có dư chấn nhưng không có nguy hiểm gì cả. Vì vậy Ngải Giai và ba mẹ xin tham gia vào nhóm tình nguyện viên, vừa tìm kiếm đồ đạc còn sót lại trong nhà, vừa tìm kiếm người gặp nạn.

Tìm tòi mấy ngày liên tục coi như có chút thu hoạch, Ngải Giai phát hiện một chiếc hộp cổ xưa dưới nền nhà đã bị khùng, tuy nhiên ba mẹ cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với chiếc hộp này. Có điều nếu tìm được ở trong nhà mình thì chắc chắn là đồ của người nhà tôi, vì thế họ không nghĩ ngợi gì nhiều. Sau nửa tháng làm tình nguyện viên thì gia đình cô liền về thành phố A, mua một căn nhà tại đây, do Ngải Giai rất thích chiếc hộp kia nên cô đã đặt nó trong phòng mình.

Chuyển sang nhà mới, lại có được thứ mình thích lên đương nhiên Ngải Giai rất vui vẻ, coi chiếc hộp cổ này như bảo bối, ai tặng món quà nhỏ gì, hay cô mua thứ gì cũng đều bỏ vào, sau đó đặt trên đầu giường. Mỗi đêm Ngải Giai đều liếc nhìn chiếc hộp kia rồi mới đi ngủ. Vào một buổi tối, khi Ngải Giai nhìn chiếc hộp xong chuẩn bị tắt đèn đi ngủ lại không cẩn thận bị dao cạo lông mày cắt vào ngón tay, máu chảy xuống chiếc hộp. Ngải Giai luống cuống khử trùng, sau đó Dán băng cá nhân, không hề chú ý máu nhỏ trên hộp chẳng bao lâu sau thì đã bị chiếc hộp lặng lẽ hút sạch.

Và bắt đầu từ tối hôm đó, chuyện quái lạ cũng đã xảy ra. Trong mơ màng, Ngải Giai cảm thấy có một đôi tay đang vuốt ve gương mặt mình, nhẹ nhàng, nhồn nhột. Theo bản năng cô lấy tay gạt ra, nhưng đụng phải một đôi bàn tay lạnh ngắt. Cô kinh hoàng choàng tỉnh giấc, một người đàn ông vô cùng điển trai đang ngồi bên giường cô.

"Anh là ai?" Cô vội vàng ngồi dậy định cách xa hắn ra, song lúc vui về sau lại kinh ngạc phát hiện mình đã đụng phải vách tường. Tại sao lại như vậy? Giường của cô rõ ràng đặt ở vị trí giữa phòng, lui về sau thì chỉ có thể rơi xuống đất chứ không thể dựa vào đường được, Ngải Giai liền ngẩng đầu quan sát.

Không thấy thì thôi, vừa quan sát cô đã kinh hãi liền bất giác bật dậy, đầu cô đụng ầm vào đầu người đàn ông kia. Ngải Giai đề phòng nhìn người đàn ông muốn đến gần mình, không thể phủ nhận tướng mạo của hắn rất yêu nghiệt, nếu ngày thường gặp phải cô nhất định sẽ si mê, nhưng vào lúc này thật sự Ngải Giai khóc không ra nước mắt.

Có nhìn thấy nước mắt, căn phòng mà cô đã trang trí ấm áp, giấy dán tường cô tỉ mỉ lựa chọn, bàn đọc sách và máy vi tính lúc này đã biến mất tăm. Thay vào đó, trong phòng bỗng dưng xuất hiện một bàn trang điểm cổ xưa, là loại bàn mây, chiếc hộp quen thuộc đang nằm giữa bàn trang điểm này.

"Tại sao lại như vậy?" Ngải Giai lẩm bẩm, "Đây nhất định là mơ. Đúng vậy, đây chính là mơ, hiện tại mình đang ngủ, đến khi tỉnh lại nhất định sẽ trở về nhà thôi."

Ngải Giai đi về phía chiếc giường mang phong cách cổ. không để ý đến người đàn ông trước mặt đang lo lắng nhìn cô, cô kéo chăn lên che kín người. Sau đó lại mở mắt ra, trong phòng gần như tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói loáng thoáng mơ hồ khiến căn phòng tờ mờ.

"Nàng tỉnh rồi à?" Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên, Ngải Giai hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cô bối rối ngẩng đầu, người đàn ông lúc nãy cô nhìn thấy rõ ràng đang ngồi trước bàn.

"Rốt cuộc anh là ai?" Ngải Giai để phòng ôm chăn trước ngực nhìn hắn, trong lòng thấp thỏm bất an, rốt cuộc đây là đâu?

Trong lúc nhất thời, tinh thần Ngải Giai gần như sụp đổ, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hi vọng có thể nhận được đáp án.  

"Ta là phu quân của nàng, nàng là nương tử của ta. Chúng ta vừa mới cưới, nhưng nàng đã ngã bệnh, vì vậy ngủ mê man đến bây giờ mới tỉnh lại."

Phu quân? Nương tử? Nương tử quái gì chứ? Cô là sinh viên thế kỷ hai mươi mốt được hưởng nền giáo dục cao cấp, làm sao biến thành nương tử của ai đó được? Càng không có khả năng có loại tướng công này. Ngải Giai ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, lạnh lùng cất lời, "Anh nói đi, anh ở đâu, ai cử anh đến chỗ trò trêu chọc tôi? như vậy thú vị lắm à? Các người lừa gạt tôi trong tình huống tôi không biết là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy."

Nói xong Ngải Giai cảm giác tim mình đập thình thịch, bình thường cô hay xem những chương trình pháp luật, cũng không biết nói như thế có sơ hở không.

Bất ngờ là hắn chẳng tỏ vẻ gì, như vậy càng khiến lòng Ngải Giai hoảng loạn hơn thêm.

"Đói bụng chưa? Ta gọi tôi tớ dọn bữa, ăn trước chút gì nhé." Nói cho người đàn ông tự nhiên vỗ tay, sau đó cửa phòng mở ra, có mấy tỳ nữ không rõ dáng vẻ đặt từng đĩa thức ăn lên bàn rồi lần lượt lui xuống.

"Nơi này rốt cuộc là đâu? Tôi tên Ngải Giai, anh là ai?" Đối với tình huống trước mắt, Ngải Giai vẫn tin tưởng là mình chỉ nằm mơ hoặc là bị trêu đùa thôi. Nếu không làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được chứ? Xuyên không ư, cho dù đánh chết cô, cô cũng không tin.

"Ăn cơm trước đi." Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đi đến bên giường, một tay ôm lấy cô sau đó nhẹ nhàng đặt cô ngồi bên bàn.

"Anh trả lời tôi đi." Hắn im lặng khiến cô cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, nhưng dù cô nói gì, hắn vẫn lẳng lặng gắp thức ăn bỏ vào chén cô, khiến mối nghi ngờ của cô không thể nào được giải đáp, chỉ có thể oán hận cầm lấy bát đũa trên bàn bất đắc dĩ ăn cơm.

Thấy Ngải Giai bực bội, người đàn ông có vẻ mặt vô cảm rốt cuộc cũng mỉm cười, hắn vẫn không ngừng gắp thức ăn vào chén cô, đến tận khi cô không ăn vô nữa mới dừng tay, nghiêm túc ăn phần của mình.

Sau khi dùng cơm tối, hắn ôm Ngải Giai trở về giường. Có điều thu xếp cho cô sau, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi quay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Ngải Giai bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô mở mắt ra, sau đó chậm chạp ngồi dậy, vừa nghe tiếng gõ cửa bên ngoài vừa thong thả véo mặt mình. Ôi, đau quá, hóa ra chuyện tối qua đều là thật cả.

"Aaaa!"

Ngải Giai bất chợt kêu gào, cửa phòng đang đóng kín bỗng ầm một tiếng oanh liệt rồi hoàn toàn hi sinh. Cô trố mắt nhìn cánh cửa nằm chỏng chơ trên mặt đất, như có gì đó đang di chuyển, một người đàn ông lao đến trước mặt cô như một cơn gió.

"Anh... Anh định làm gì?" Cô lui về sau đến tận khi đụng phải vách tường, không còn chỗ nuôi nữa mới hoảng sợ nhìn người đàn ông đang khẩn trương trước mặt.

"Nàng không sao chứ? Sao lại thét lên?" Thấy Ngải Giai căng thẳng, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ buồn bã, bàn tay đưa ra lúng túng dừng lại giữa không trung.

Thét á? Ngải Giai sửng sốt, ngay sau đó thì hiểu ra ý của hắn. Hóa ra người ta vốn không phải định làm gì hại cô, mà là nghe thấy cô thét lên, tưởng rằng cô gặp nguy hiểm nên mới Phá cửa phòng xông vào. Nghĩ đến đây, Ngải Giai ngại ngùng đưa tay, cầm lấy bàn tay đang dơ lên của hắn, "Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh rồi."

"Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trên tay mình, người đàn ông lắc đầu, ngay sau đó gọi với ra ngoài, "Còn không qua đây hầu phu nhân rửa mặt."

Hắn nắm lấy tay Ngải Giai trấn an rồi quay người ra đi ra ngoài, nhóm tì nữ vội vàng dìu Ngải Giai khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt trang điểm cho cô, sau đó đưa cô ra chính sảnh cùng ăn sáng với người đàn ông khó hiểu kia.

"Chuyện kia..." Nhìn người đàn ông im lặng ăn sáng, Ngải Giai ngập ngừng nói.

"Hả?" hắn cất tiếng hỏi, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngải Giai không chớp mắt.

"Có thể nào sau này sáng sớm đừng cho nhiều người hầu tôi như thế, được không? Tôi không quen lắm, với lại tôi không biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, càng không biết anh là ai. chúng ta có thể trao đổi thông tin, anh nói cho tôi biết được không?"

"Ta biết nàng thật sự không phải người ở đây." Người đàn ông vừa cất lời đã khiến cô bỗng chốc bàng hoàng. Hắn có ý gì?

Không đợi Ngải Giai nghĩ thông suốt, hẳn đã nói tiếp, "Nàng có thể gọi ta là tướng công, cũng có thể gọi ta là Mặc. Nàng là tân nương do ta chọn, cho nên nàng mới xuất hiện ở nơi này."

"Chọn ư? Anh nói thế là có ý gì? Ý của anh là tôi sẽ mãi mãi ở lại nơi này sao? Mãi mãi không thể rời khỏi đây à?" Lời nói của hắn khiến cô tức giận, "Tôi mặc kệ anh có chọn hay không, tôi sẽ không ở lại đây. Tôi có thế giới và ba mẹ của tôi, tôi không thể nào làm tân nương quái quỷ gì đó của anh."

Không kiêng dè lời nói của mình sẽ chọc giận người đàn ông trước mặt, cô chỉ cảm thấy mình đang rất uất ức, vừa ngủ một giấc chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ này, cũng không biết ba mẹ trong nhà thế nào và bản thân cô ở trong tình huống gì.

"Ta sẽ không giam nàng ở đây, thời gian của nàng khác với thời gian của ta, ta sẽ thả nàng về nhà, nhưng một khi đến giờ của ta, nàng nhất định phải về đây. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nàng không trốn thoát đâu. Chúng ta sẽ dây dưa với nhau đời đời kiếp kiếp. Nàng yên tâm đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng, muốn gì được đó, đến tận khi bản thân nàng tình nguyện ở lại đây mới thôi. Ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì quá đáng với nàng." Người đàn ông nhìn Ngải Giai, nghiêm túc cam đoan.

Người ta đã nói như thế nên cô cũng biết mình phải trả lời thế nào, "Vậy khi nào tôi mới có thể về nhà?"

"Ăn sáng xong ta sẽ đích thân đưa nàng về." Hắn cúi đầu xuống, trầm mặc.

Ngải Giai á khẩu nhìn hắn, bất đắc dĩ cầm bát đũa cúi đầu ăn sáng, có điều trong lòng cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng, thật sự muốn nhanh chóng về nhà, sau đó không gặp hắn nữa. tất cả chuyện này đều là giấc mộng mà thôi.

Ăn sáng xong quả nhiên người đàn ông tuân thủ lời hứa, đầu tiên hắn lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo trong ngực, sau đó lấy ra một ngọc bội được chạm trổ vô cùng xinh đẹp, đeo lên cổ Ngải Giai. Miếng ngọc bội lạnh lẽo chạm vào làn da của cô.

"Ngọc bội này nàng nhớ phải luôn đeo trên người, nó tượng trưng cho sự bảo vệ của ta, và còn tượng trưng cho thân phận nàng ở đây, chỉ có nữ chủ nhân nơi này mới xứng đeo nó. Nhắm mắt lại đi." Người đàn ông giới thiệu qua loa tác dụng của ngọc bội rồi ôm lấy cô biến mất khỏi phòng ăn.

Khi Ngải Giai mở mắt ra lần nữa, phát hiện cô đang ở trong phòng ngủ của mình, còn người đàn ông kia không thấy đâu cả.

"Quả nhiên là nằm mơ." Cô nhỏ giọng thì thầm, sau đó đưa tay lần lên cổ, chạm phải ngọc bội đang đeo.

Trời ạ! Mồ hôi chảy xuống trán Ngải Giai, thật sự không phải mơ sao? Vừa ngẩng đầu, Ngải Giai thấy được chiếc hộp giống với cái ở không gian kia. Lẽ nào tất cả đều do nó? Nghĩ đến đây cô cầm lấy chiếc hộp, đổ hết toàn bộ đồ bên trong ra, sau đó ôm lấy nó theo, ngồi xe rất lâu đến một nơi vắng vẻ hoang vu, chôn sâu chiếc hộp xuống đất.

Sau khi làm xong việc này thì trời cũng đã chạng vạng, nhìn đống đất vừa lấp, Ngải Giai phủi tay đứng dậy chuẩn bị trở về. Sau mấy lần chuyển xe, cô đã về đến nhà.

Ăn cơm tối xong, Ngải Giai hài lòng đi về phòng, tuy nhiên vừa mở cửa ra cô liền choáng váng, chiếc hộp vốn đã bị cô chôn đi giờ lại nằm trên đầu giường. Mấy đồ vật đổ ra tứ tán vẫn còn nằm rải rác trên sàn, còn chiếc hộp thì đang mở, bên trong trống rỗng như thể đang cười chế nhạo cô ngây thơ, lại tựa như đang nói với Ngải Giai hãy cam chịu số phận đi thôi, đừng mơ mộng nữa.  

Ngải Giai bất đắc dĩ thu gom đồ đạc bỏ vào hộp, xem ra vứt đi là không thể, phải nghĩ cách khác thôi. Cô tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường, ngẫm nghĩ cách xử lý tình huống hiện tại thế nào, nhưng chẳng biết có phải do mệt mỏi hay không mà chỉ trong chốc lát cô đã ngủ say. Khi mở mắt ra thì phát hiện cô đã đến căn phòng cổ xưa, Ngải Giai cười khổ mở cửa phòng ra, bên ngoài hơn người vì nữ thấy Ngải Giai vội vàng khom người hành lễ.  

"Các người đứng lên đi, Mặc đâu?" Ngải Giai nhìn ra sân, liên tục xua tay bảo mọi người đứng dậy.

"Ta ở đây, nàng tìm ta à?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói, khiến Ngải Giai giật mình, suýt nữa ngã xuống đất. May là hắn có lương tâm đưa tay ra đỡ, ôm cô vào lòng.

"Anh cầm tinh con mèo à? Sao đi đứng không có tiếng động thế? Với lại sao anh xuất hiện sau lưng tôi? Khi nãy rõ ràng trong phòng không có ai mà?"

"Đây là thế giới của ta, chỉ cần ta muốn thì sẽ không có chuyện gì không làm được. Hiện tại nàng là nữ chủ nhân nơi đây, lâu dần nàng cũng sẽ có rất nhiều dị năng." Hắn dìu cô đứng vững, trên mặt đượm vẻ thất vọng, "Có phải nàng muốn rời khỏi ta không?"

Ngải Giai sửng sốt, làm sao hắn biết? Cô thật sự rất muốn rời khỏi đây, đổi ngược là bất kỳ cô gái nào đột nhiên xảy ra chuyện này, chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

"Ta sẽ không để nàng rời đi, nàng là người được ta chọn, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải ràng buộc với nhau. Nàng là chủ nhân ở đây, ta biết hôm qua nàng đã vứt chiếc hộp đi, nhưng vô ích thôi, ta đã sớm nói nàng sẽ không thành công." hắn nhìn xoáy vào mắt Ngải Giai, vô cùng nghiêm túc nói.

"Tại sao nhất định phải chọn tôi? Còn rất nhiều người mà? Tôi tin có rất nhiều người muốn thân phận này, còn tôi chỉ muốn làm một người bình thường thôi." Ngải Giai lùi về sau một bước, mắt ngấn lệ.

"Chuyện này nàng không thể lựa chọn được, nàng đã ký kết khế ước máu với ta rồi, cho dù nàng chết ở thế giới loài người, linh hồn của nàng vẫn sẽ liên hệ đến nơi này. Đây là vận mệnh."

"Khế ước máu?" Ngải Giai lẩm bẩm, cô thật sự không nghĩ ra cô đã ký kết khế ước máu gì với người đàn ông này bao giờ. Lẽ nào... Ngải Giai nhớ đến tối hôm trước cô không cẩn thận cắt phải đầu ngón tay, máu cô liền rơi xuống chiếc hộp kia, sau đó cô xuất hiện tại đây. Đó gọi là khế ước máu?

"Ở đây có gì không tốt chứ?" Tiếng nói người đàn ông đượm vẻ cám dỗ, "Ở đây nàng có quyền lợi tối thượng. Nàng sẽ mãi mãi không chết, dung nhan của nàng sẽ mãi mãi thanh xuân, đây không phải là điều nữ nhân mong muốn sao?"

"Đúng, dung nhan không già, sinh mệnh vĩnh hằng, quyền lợi tối thượng, những điều này đều là những ước nguyện mà có người muốn đạt được. Nhưng tôi không cần, tôi chỉ muốn sống với ba mẹ trong cuộc đời còn lại, trải qua cuộc sống bình an đơn giản."

Lời nói của Ngải Giai khiến Mặc bất giác lùi về sau vài bước. Hắn vẫn cho rằng lòng người đều tham lam, chỉ cần cho họ những thứ đó thì bất cứ ai cũng sẽ động lòng, dù thế nào cuối cùng họ đều sẽ cam tâm tình nguyện ở lại. Trên thực tế, những tỳ nữ chỉ biết cúi đầu hầu hạ đều từng là những cô gái được hắn chọn, nhưng họ quá mức tham lam nên cuối cùng đã đánh mất chính mình.

"Anh thả tôi về đi. Tôi không cần cuộc sống anh nói, tôi tin tưởng có rất nhiều người ưng thuận điều kiện của anh. Cho nên xin anh bỏ qua cho tôi đi." Nhìn chằm chằm Mặc, Ngải Giai vái chào hắn, hi vọng hắn có thể để cô rời đi.

"Nếu đã được chọn thì không thể nào rời khỏi, nàng hết hi vọng đi thôi." Mặc nói xong vung ống tay áo, quay người rời khỏi phòng. Hắn tin tưởng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, tuy hiện tại cô gái này nói không thích cuộc sống như thế, nhưng một thời gian sau cô rất định sẽ giống như những cô gái kia, cuối cùng biến thành tôi tớ trong thế giới này.

Nhìn bóng lưng Mặc đi xa, Ngải Giai thở dài.

*****

"Reng reng..." tiếng điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngải Giai. Cô cầm lấy điện thoại xem, là bạn thân gửi tin nhắn đến hẹn cô đến chùa Bát Nhã cúng bái. Nghĩ đến ở nhà thật sự quá nhàm chán, Ngải Giai liền trả lời tin nhắn, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Cúng bái xong nhóm Ngải Giai đi dạo xung quanh chùa thật lâu mới lưu luyến rồi khỏi. Đúng lúc đó có nghe thấy tiếng con gái thét lên, đến khi quay đầu lại chỉ thấy được một bóng dáng đang ôm đầu.

"Ngải Giai, chúng ta đi mau thôi, mới vừa rồi có một cô gái bị trộm tóc." Cô bạn thân thăm dò tin tức e sợ kéo tay Ngải Giai nhanh chóng bỏ đi. Trong mắt người khác, cô gái kia chẳng qua đột ngột biến thành đầu trọc, nhưng Ngải Giai có thể thấy rõ ràng mới vừa rồi có một bóng đen cướp lấy tóc cô ấy.

Tại sao cô có thể thấy những thứ này? Lẽ nào do miếng ngọc bội trên người cô sao? Ngải Giai thầm suy đoán. Cô nhìn chằm chằm bóng đen lẩn trốn phía trước, sau đó thấy được biển hiệu số 2008 đường Thanh Lâm. Trực giác nói cho cô biết, nơi này có thể giúp đỡ cô.

Lúc này bốn người Hàn Ngạo, Tô Mạt, Ly Thương, Đào Tử đang đứng trước cửa. Lúc cô gái kia chạy đi, hai người đàn ông nhanh chóng đuổi theo, còn hai cô gái thì chẳng hề kinh ngạc, chỉ từ từ đi theo đám người. Đến tận khi Ngải Giai thấy được bóng đen kia lại cướp thêm vài mái tóc của mấy cô gái khác rồi chạy về phương xa thì trong nháy mắt hai cô gái cũng biến mất tăm.

Người trong tiệm này đều không phải người bình thường, Ngải Giai nhìn bóng dáng biến mất, trong lòng bỗng xuất hiện ý nghĩ này. Cũng không biết người này có thể giải quyết tình trạng trước mắt của cô hay không? Theo Ngải Giai, có lẽ cô gặp phải ma quỷ rồi.

"Ngải Giai, đi mau đi, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Cô bạn thân lôi kéo, gọi Ngải Giai hoàn hồn lại.

"Ơ, xin lỗi, mình thấy nhiều người bỗng xảy ra tình huống như vậy nên hơi sợ, chúng ta mau đi thôi." Ngải Giai áy náy cười với cô bạn, sau đó để mặc cô ấy kéo mình rời đi. Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa tiệm kia, trong lòng thầm tính toán.

Vài ngày sau, lúc ngủ thì Ngải Giai sẽ đến thế giới kia, còn ban ngày thì cô quanh quẩn gần tiệm Tô Mạt, quan sát những người lui tới của tiệm này. Cô điều tra thăm dò, đến khi xác định căn tiệm này giống như cô đã nghĩ thì mới can đảm tìm đến.

"Vậy là hiện tại mỗi buổi tối cô đều đến thế giới kia phải không?" Nghe Ngải Giai kể xong, Tô Mạt suy nghĩ cặn kẽ rồi hỏi lại. Tình trạng Ngải Giai dường như cô đã từng thấy ở đâu rồi. Có điều đó không phải là chiếc hộp, mà là một bức tranh.

Mọi người đều biết Dương Quý Phi thời Đường, một trong tứ đại mỹ nhân, xinh đẹp có một không hai, tao nhã tuyệt thế. Bạch Cư Dị từng miêu tả vị mỹ nhân này là "Một cái ngoái đầu trăm quyến rũ. Sáu cung nhan sắc cũng lu mờ". Cũng chính vì vậy mà vị mỹ nhân này cuối cùng chết thảm tại trạm dịch Mã Ngôi trong loạn quân.

Tương truyền rằng, có một vài thuật sĩ ở đảo quốc nào đó thương tiếc Dương Quý Phi chết thảm, vậy nên họ dốc hết lòng để lấy thi hài của bà rồi thiêu thành tro cốt, sau đó thêm thuốc nhuộm, dùng bí pháp phong ấn trong một bức tranh. Phàm là người thấy được bức tranh đó đều điên đảo thần hồn, cuối cùng biến mất trong nhân thể. có điều hiện tại không rõ tung tích bức tranh đó ở đâu.

"Đúng rồi, có thế cho chị xem thử ngọc bội hắn đưa cho em không?" Tô Mạt như chợt nghĩ đến điều gì, cô nhìn Ngải Giai bồn chồn trước mắt, cất lời hỏi.

"Hả? Ngọc bội à? Dĩ nhiên có thể." Ngải Giai vừa trả lời vừa đưa ngọc bội trên cổ ra, sau đó đưa Tô Mạt quan sát, "Xin lỗi, sau khi em đeo miếng Ngọc này vào thì không thể tháo ra được, nên chị chịu khó nhìn như vậy nhé."

"Không sao." Tô Mạt vừa đáp lời vừa đứng dậy đi đến trước mặt cô bé, đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, sau đó nhìn kỹ càng.

"Quả nhiên là như vậy, thật sự khó làm nhỉ?" Nhìn miếng ngọc bội, Tô Mạt cau mày, thật không biết cô bé Ngải Giai này đã tu duyên thế nào mà lại chọc phải thứ rắc rối đến vậy.

"Sao vậy ạ?" Thấy khuôn mặt thờ ơ của Tô Mạt trở nên nghiêm túc, Ngải Giai bất an, "Có phải ngay cả chị cũng không giải quyết được không? Em phải làm sao đây?"

Nói đến đây thì mắt Ngải Giai đỏ hoe.

"Không phải là không xử lí được, có đièu em không suy nghĩ kỹ lại à? Người có thể lấy được miếng ngọc bội này sẽ có được mọi mơ ước của người đời, thật ra cũng không có gì không tốt, chỉ là trong hiện thực sẽ mãi mãi cô đơn thôi. Khi em không thích em có thể lựa chọn không ra ngoài nữa." Tô Mạt nhìn cô bé lần nữa, thấy rõ đôi mắt Ngải Giai trong veo, thảo nào bị chọn trúng. Có điều, không biết nếu ở lâu trong thế giới kia, vẻ tinh khôi này có bị vẩn đục hay không.

"Em không muốn như vậy, em chỉ muốn làm một người bình thường thôi. Xin chị giúp em, dù thế nào em đều bằng lòng hết."

Tô Mạt nghiền ngẫm lại cảm thấy không đúng, nếu quả thật là người trong tưởng tượng của cô thì sao có thể hạ mình làm loài yêu tinh quỷ quái kia được chứ?

"Thầy Tô, chị nói gì đi chứ? Có phải em thật sự không thể trải qua cuộc đời của người bình thường nữa không?" Thấy vẻ mặt Tô Mạt rối rắm, đáy lòng Ngải Giai như rơi vào tột cùng tuyệt vọng, xem ra cô sẽ mãi mãi sống cuộc đời nửa âm nửa dương rồi. Không biết là cô đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại rơi vào tình cảnh như vậy.

"Em khoan sốt ruột đã, chuyện này cần thời gian để suy tính, khó giải quyết lắm. Nếu chị giúp được em, chị sẽ lấy miếng ngọc bội cổ của em làm tiền thù lao. Nếu chị không thể giải quyết thì để lại số mệnh của em ở nhân gian làm phí nhé. Dù sao sau này em cũng không dùng đến nữa." Tô Mạt thản nhiên nói.

"Không giúp được cũng phải trả tiền ư?" Ngải Giai nhìn chằm chằm Tô Mạt, như đang lên án cô là gian thương vậy.

"Có thương nhân nào mà không gian chứ? Nói thật với em, chị thật sự không nắm chắc biện pháp đối phó với sự việc này.  'Mặc' ở trong cuộc sống của chúng ta hằng ngày, nó chỉ một chữ nhưng thật ra không phải thế."

"Mặc... không phải là một chữ sao? Còn thế nào nữa?" Ngải Giai khó hiểu.

"Em từng nghe nói tôn giả Sản Đề chưa?"

"Chưa." Ngải Giai nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu, "Có điều nếu là tôn giả thì hẳn là Phật gia rồi đúng không?"

"Tôn giả Sản Đề là bồ tát Sản Đề, đứng thứ một trăm mười sáu trong năm trăm vị la hán." Tô Mạt thoáng ngừng lại một chút, sau đó nhìn ngọc bội trên cổ Ngải Giai, "Ban đầu chị nghĩ chuyện em gặp phải có liên quan đến Sản Đề, nhưng nghĩ kỹ thì thấy quá buồn cười. Thân là tôn giả sao có thể hạ mình làm quỷ quái, huống chi còn tìm kiếm thiếu nữ kí kết khế ước máu."

"Chị nói không phải là người đó vậy rốt cuộc sẽ là ai? Làm sao mới thoát khỏi việc này đây?" Nói thật không phải Ngải Giai không có cảm tình với hắn, dù tướng mạo, hay cách hắn đối xử ân cần quan tâm đối với cô đều khiến cho cô cảm thấy có chút động lòng, tuy nhiên cô không muốn cả đời bị giam trong thế giới đơn điệu như thế.

"Đúng là người kia không phải Tôn giả Sản Đề, nhưng hắn lại có liên quan rất lớn với Phật hiệu. Có lẽ hắn là một trong những vô số bí pháp, rất nhiều ý nghĩa sâu xa có liên quan đến hắn."

"Em không hiểu rõ ý chị nói lắm, chị nói hắn là bí pháp trong bí pháp là sao?"

"Hắn coi như là một dòng thần niệm, hoặc là một loạt thiền ý, chỉ có điều thiền ý này khá lạc lối. Nếu không sao hắn lại nói em là vợ của hắn hoặc là người định mệnh chứ?"

Tô Mạt cảm thấy chuyện này thật sự là cái hố lớn, dáng vẻ tội nghiệp của cô bé này khiến cô không nhẫn tâm. Nhưng nếu can thiệp vào thì phải làm sao mới loại bỏ được thiền ý kia? Chỉ cần có bí pháp thì thiền ý kia sẽ có thể tiếp tục tái sinh. Như vậy cô giúp lần này cũng nhất định sẽ có lần sau. Đến cùng thì phải làm sao mới tốt đây? Tô Mạt càng nghĩ càng đau đầu, cô im lặng không nói, còn Ngải Giai ngồi đối diện cô thì càng thấp thỏm bất an.

"Thầy Tô à, giờ cũng không còn sớm nữa, em phải về nhà đây, chị thật sự không có cách nào sao?" Ngải Giai cầu khẩn, cô không muốn trở lại thế giới lạnh lẽo kia. Nơi đó tuy có người nhưng họ hoàn toàn không nói chuyện với cô, chỉ biết cúi đầu, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám. Cả căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô thôi.

"Yên tâm đi, chị sẽ giúp em, có điều cần một chút thời gian, mấy ngày này em nhẫn nại trước đã. Chưa có sách lược vẹn toàn chị sẽ không ra tay, bằng không sẽ làm hại đến em. Hắn là thiền ý, chỉ cần có thiền niệm tồn tại thì hắn có thể trùng sinh bất cứ lúc nào."

"Còn phải chờ ư?" Mắt Ngải Giai hiện lên vẻ chán nản, cô cúi người với Tô Mạt, "Xin nhờ chị giúp đỡ, em sẽ chờ, chỉ cần cuộc sống em trở lại bình thường, dù làm gì em cũng bằng lòng."

"Em khách sáo quá." Tô Mạt đỡ Ngải Giai, "Chị đâu có giúp em không công, dù thành công hay thất bại em đều phải trả công. về nhà sớm đi thôi, đừng cả nghĩ, sẽ có cách mà. Lần sau đến thì mang theo chiếc hộp kia, chị xem thử tại sao một chiếc hộp bé nhỏ lại có thiền ý như thế."

"Vậy em về trước, chị Mạt Mạt, nhờ cả vào chị nhé."

*****

Tạm biệt Ngải Giai, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô lững thững cất bước đi về nhà, quan sát dòng xe cộ và người qua lại trên đường. Không biết vì sa Tô Mạt luôn cảm giác có gì đó kỳ lạ nhưng không nói ra được là lạ ở đâu.

Mang theo nỗi hoài nghi to ắp ấy trở về nhà, thế nhưng trong nhà không một bóng người, Tô Mạt cảm thấy lạ. Giờ này lẽ nào họ vẫn chưa dọn đồ xong sao? Tô Mạt lấy điện thoại di động ra định gọi cho Đào Tử, nhưng kinh ngạc phát hiện điện thoại của cô đã tắt máy từ lúc nào.

"Sao thế nhỉ? Khi nãy trong tiệm còn nửa nấc pin kia mà, sao chỉ thoáng chốc đã tắt máy rồi?" Tô Mạt tiện tay vứt lên ghế sofa rồi ngồi dựa vào ghế. Chắc một lát nữa họ sẽ về thôi. Tô Mạt nghĩ như thế rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

"Mạt Mạt, Mạt Mạt, cậu tỉnh lại nào." Ai thế? Ai mà ồn ào thế kia? Trong cơn mơ màng Tô Mạt chỉ cảm thấy bên cạnh có người đang lay gọi mình. Là ai đáng ghét thế nhỉ, không biết cô ghét nhất là đang ngủ bị đánh thức sao?

Theo bản năng, Tô Mạt giơ tay lên định triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa nhưng cảm giác tay mình bị một đôi tay mềm mại cầm lấy, nỗi bực dọc bị đánh thức bỗng chốc tan biến. Lẽ nào là Đào Tử? Tô Mạt mở mắt ra, nhìn thấy ba người Đào Tử đang lo lắng trước mắt, cũng nhìn thấy Ngải Giai đang ngủ đối diện cô.

" Đây là sao? Không phải em ấy đã về nhà rồi sao?" Tô Mạt chỉ vào Ngải Giai đối diện, cảm thấy không tin được. Lẽ nào ban nãy cô nằm mơ ư? Nếu nói như vậy thì thiền ý kia quá cường đại rồi, đây coi như là cảnh cáo cô sao?

"Phu nhân, người đã thức chưa ạ?" Ngoài cửa vang lên tiếng tỳ nữ khiến Ngải Giai sửng sốt. Thường ngày lúc cô tỉnh dậy chỉ có tiếng gõ cửa, cô đáp lời thì nhóm tỳ nữ mới vào hầu hạ rửa mặt, trang điểm. Nhưng hôm nay...

"Vào đi." Ngải Giai đáp lại, mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa phòng mở ra, mấy tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào.

"Các người..."

"Phu nhân, chúng tôi là tỳ nữ mới đến, chủ nhân sợ người tich mịch nên giữ chúng tôi lại nói chuyện với người." Một tỳ nữ lớn nhất trong nhóm cung kính hành lễ với Ngải Giai.

"Các người..." Ngải Giai chỉ bốn tỳ nữ, "Các người tên gì?"

Tỳ nữ chỉ vào mình và ba người kia lần lượt giới thiệu, " Vân Thanh, Vân Vãn, Vân Lam, Vân Y." Nói xong bốn tỳ nữ lại hành lễ với Ngải Giai, "Thỉnh an phu nhân."

"Đừng khách sáo như vậy, các người đứng lên đi." Tuy đã đến thế giới này mấy ngày, nhưng cô vẫn không thích ứng được với mấy việc lễ tiết như vậy, huống chi lúc trước ai nấy đều im thin thít, giờ lại bỗng dưng nói chuyện, cô càng không quen.

Được Ngải Giai cho phép, mấy tỳ nữ bắt đầu tiến lên rửa mặt trang điểm cho cô, rồi sau đó đưa cô đến đại sảnh. Vừa vào đại sảnh cô đã thấy vẻ mặt sa sầm của Mặc, cô chọn một vị trí khá xa với hắn, sau đó ngồi xuống.

"Nàng ngồi cách xa ta như thế là sợ và ăn thịt nàng sao?" Thấy hành động của cô, vẻ mặt Mặc càng khó coi hơn, "Ta đã biết chuyện nàng tìm người đối phó ta. Vô ích thôi, nàng đừng uổng phí công sức. Chắc hẳn nàng đã biết được thân phận của ta, chỉ cần bí pháp Kinh Phật còn tồn tại thì ta sẽ không biến mất. Dù các nàng nghĩ ra cách đối phó ta lần này, ta vẫn sẽ trở lại lần nữa. Về phần người kia, vì thân phận của cô ta nên ta chỉ ra tay cảnh cáo nho nhỏ, nàng cũng đừng nghĩ đến việc tìm cô ta nữa."

"Anh nói gì?" Nghe thấy Mặc nói trừng phạt người giúp mình, Ngải Giai bật dậy khỏi ghế, "Anh đã làm gì chị ấy?"

"Chỉ là từng hạt nho nhỏ thôi, nàng không cần lo lắng. Dọn bữa lên đi." Nhìn Ngải Giai, Mặc vung tay ra lệnh cho đám tỳ nữ.

"Đừng khó chịu, ta không làm gì cô ta cả, chỉ để cô ta mơ một giấc mơ thôi. Ngồi xuống ăn cơm đi, ta sợ nàng cô đơn nên mới tìm mấy cô nương yêu tộc đến làm bạn. Nàng không phải sợ, họ chỉ là hoa yêu thôi." Thấy vẻ mặt Ngải Giai khó coi, Mặc cũng xoa dịu, gắp thức ăn bỏ vào chén cô.

Ngải Giai im lặng, cúi đầu ăn, trong lòng lo lắng cho Tô Mạt không thôi.

Thành phố A, nhà số 2008, đường Thanh Lâm.

"Mạt Mạt, sao cậu ngủ ở đây? Cô gái này là ai?" Đào Tử chỉ cô gái đối diện Tô Mạt, nghi ngờ hỏi.

"Coi như bị gài bẫy đi." Tô Mạt cười khổ nhìn Ngải Giai đối diện, lại nhìn Hàn Ngạo và Ly Thương, mở nụ cười bất đắc dĩ.

"Bị cài bẫy?" Đào Tử kinh ngạc nhìn Tô Mạt, giọng nói mang vẻ khó tin.

"Đúng, bị cài bẫy rồi. Khi nãy rõ ràng mình đã tiễn cô bé này đi, hơn nữa còn trở về nhà, không thấy mọi người đâu, kết quả là mình ngủ thiếp đi. Nhưng mọi người cũng thấy rồi đó, hiện tại mình ngủ trong tiệm, mà cô bé này thì vẫn ở đây." Vẻ mặt Tô Mạt khá trầm trọng.

"Lần này cậu đã đụng phải kẻ có lai lịch gì?"

"Tự bản thân cô không biết thân phận của cô sao?" Tô Mạt bất chợt nhìn chằm chằm Đào Tử, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

"Mạt Mạt, cậu nói vậy là sao? Sao mình không biết thân phận của mình chứ? Mình là Đào Tử mà." Đào Tử mang vẻ mặt ngẩn ngơ vô tội, thấy Tô Mạt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt chợt lóe lên kinh hoàng.

"Từ lúc cô mở miệng nói chuyện tôi đã biết cô không phải Đào Tử thật sự rồi. Từ đầu đến cuối chỉ có mình cô nói, còn Hàn Ngạo và Ly Thương đứng đờ đẫn phía sau không nhúc nhích. Nếu như các người là thật thì Ly Thương đã đến dìu cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nghe tôi nói chuyện. Còn Hàn Ngạo sẽ đi đến bên cạnh tôi, xem xét tình trạng của tôi. Cô là người do người kia phái đến à? Bây giờ tôi vẫn còn ở trong mơ đúng không?" Tô Mạt lạnh lùng vạch trần thân phận của Đào Tử.

"Không hổ danh là huyết mạch thần thú. Có điều ta chính là ta, không cử bất cứ ai đến." Lúc Đào Tử nói ra câu này, Ngải Giai, Hàn Ngạo và Ly Thương biến mất, còn giọng của Đào Tử cũng triệt để biến thành giọng nam.

"Anh làm như vậy đến cùng là vì cái gì? Anh chỉ là một thiền ý, sao lại ký khế ước máu với cô gái loài người. Làm vậy anh không cảm thấy quá đáng sao?" Tô Mạt nhìn kẻ vẫn dùng hình dáng Đào Tử ngồi trên ghế sô pha, hỏi dụng ý của hắn.

"Cô chỉ là loài người tầm thường, làm sao có thể cảm nhận được cảm giác cô độc hàng trăm nghìn vạn năm. Ta chỉ là một thuyền ý, rất nhiều bí pháp đều có tung tích của ta, nhưng sau đó thì sao? Ta mãi mãi sẽ không biến mất, chỉ cần còn bí pháp là còn tồn tại, chỉ cần còn có tín đồ thì ta sẽ mãi mãi sinh tồn trong thế gian này. Ta chỉ lựa chọn vài cô gái loài người làm bạn, ta cho họ sinh mệnh vĩnh hằng, dung nhan không già, mà ở trong thế giới của ta họ lại có quyền lợi tối cao, họ còn có gì cảm thấy không đủ chứ?" Nhìn Tô Mạt, kẻ giả dạng kia nở nụ cười, nhưng giọng lại âm u lạnh lẽo nói ra bất mãn của bản thân.

"Vậy ư? Nói cách khác Ngải Giai không phải nạn nhân đầu tiên sao? Đã có mấy người rồi sao anh không chịu bỏ qua cho Ngải Giai?" Nghe thấy lời hắn nói, Tô Mạt tức giận cau mày.

"Bởi vì họ tham lam, ta không thích. Vì thế ta tước đoạt linh hồn của họ, họ chỉ như cái xác biết đi sống trong thế giới của ta thôi. Còn Ngải Giai, hiện tại ta vẫn chưa phát hiện ra nàng tham lam, nên ta muốn giữ nàng lại thế giới của ta." Hắn nói với giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

"Nhưng cô ấy không thích cuộc sống như vậy, cô ấy cũng không muốn ở trong thế giới của anh. Anh muốn là thiền ý thì nên có Phật tính mới đúng. Anh không nên tước đoạt linh hồn của những thiếu nữ kia, , là người đều sẽ tham lam cả mà." Thái độ của hắn khiến Tô Mạt bất đắc dĩ mở lời "giáo huấn", xem như cô đã nhìn ra được thiền ý này tồn tại trăm nghìn năm rồi, e là năm tháng dài đằng đẵng đã khiến ý niệm của hắn trở nên biến thái.

"Phải làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua Ngải Giai?" Cô biết dù cô có khuyên gì cũng không thay đổi được hắn, thế nên dứt khoát hỏi thẳng hắn muốn thế nào thôi.

"Ta sẽ không từ bỏ nàng, cô đừng hi vọng nữa. Đến khi nàng trở nên tham lam, ta sẽ lấy linh hồn của nàng, sau đó tìm mục tiêu kế tiếp. Đừng nghĩ cách tiêu diệt ta, chỉ vô ích mà thôi." Hắn đắc ý nhìn Tô Mạt, đi đến bên cạnh Ngải Giai, cầm lấy lọn tóc của cô bé vuốt ve.

Tự đáy lòng Tô Mạt cảm thấy bất lực, hắn nói không sai, cô không có cách gì đối phó với hắn, không tiêu diệt hắn được. nhưng không làm thì chẳng phải lại hại thêm một cô gái nữa sao?

"Giờ cũng không còn sớm, ta đi đây, một lát cô ấy sẽ tỉnh lại. Ta cảnh cáo cô, đừng xen vào việc của người khác. Ôi, trời tối rồi." Hắn đứng dậy nhìn căn phòng mờ tối, quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vào khoảnh khắc hắn quay người, thân thể bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Mạt.

Bởi vì nghe hắn nhắc đến từ "tối", Tô Mạt mới triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa trong tay, sau đó tạt về phía hắn. Vốn định soi đường cho hắn đi, trong phòng đã tối đen mà cô lại không muốn đứng dậy bật đèn, không ngờ Phượng Hoàng Hỏa khiến thân thể hắn cứng đờ, phát hiện này khiến Tô Mạt thêm phần tự tin.

"Không phải anh sợ lửa chứ?" Tô Mạt nở nụ cười, cất lời hỏi hắn đang nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng Hỏa.

"Ai bảo ta sợ? Ta chẳng sợ gì cả. Cô có lời gì muốn nói không? Không thì ta đi đây, có điều trong phòng này sáng như thế cô châm nửa làm gì?" Tiếng nói run run đã tiết lộ sự e ngại của hắn.

Sáng ư? Nghe thấy vậy Tô Mạt nhìn một vòng trong phòng theo bản năng. Tuy không đến mức đen như mực, nhưng cũng không thấy rõ bài trí trong phòng. Xem ra nhược điểm của hắn là đây, nhưng tại sao hắn lại sợ lửa chứ? Tô Mạt nghĩ không ra, có điều cô vẫn dập tắt Phượng Hoàng Hỏa, sau đó giương mắt nhìn hắn.

Uy hiếp biến mất, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng màng đến Tô Mạt đang ngây ngẩn, quay người bước nhanh ra ngoài như thể sợ chậm một bước sẽ bị lửa đốt vậy. Đến tận khi hắn biến mất, Tô Mạt mới không nhịn được bật cười, xem ra đã có cách rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-31)