Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 06

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 06: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Lazada


Tháng Bảy âm lịch là tháng cô hồn theo phong tục dân tộc.

Nghe nói vào Mười ba tháng Sáu hằng năm, Địa Tạng Vương Bồ Tát trông coi địa ngục sẽ mở cửa địa ngục, thả quỷ đói ra, mãi cho đến ngày Mười ba tháng Bảy mới đóng cửa địa ngục lại. Để cân bằng hai giới âm dương, người - quỷ bình an, lúc cửa địa ngục mở rộng, quỷ sai địa phủ sẽ đến nhân gian, duy trì trật tự.

Hằng năm vào thời khắc này, những người có chút hiểu biết về âm dương mới có thể dễ dàng qua lại giữa hai giới. Ngày đầu tiên của tháng cô hồn cũng chính là ngày mùng Một tháng Bảy, ngày cửa địa phủ mở rộng.

Vừa qua nửa đêm, Tô Mạt đứng trên lầu nhà mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên phố thỉnh thoảng có vài chiếc xe phóng qua người đi đường qua lại, nhưng có thể vì đang là tháng cô hồn nên bước chân cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Có lẽ trong mắt người khác, lúc này đường phố chẳng thay đổi gì. Nhưng trong mắt Tô Mạt, vừa qua nửa đêm, trên đường bắt đầu xuất hiện nhiều người muôn hình vạn trạng. Trong số họ có già, có trung niên, thanh niên, thiếu niên, thậm chí trẻ con chưa đầy tháng cũng có, cảnh tượng có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

"Hình như tháng cô hồn mỗi năm đều như vậy? Yêu ma quỷ quái hoành hành ngang ngược. Hì, quỷ sai cũng vất vả đây." Tô Mạt lẩm bẩm một mình.

"Tháng cô hồn đã đến, cửa địa ngục đã mờ, cũng nên chuấn bị chuyện Mạc Ly. Có điều, trước tiên còn có việc quan trọng phải làm hơn nhiều, đó chính là... mình phải đi ngủ thôi, mệt quá rồi."

Tô Mạt ngáp dài, không để ý đến cảnh tượng ngoài cửa sổ nữa, cô quay người trở lại chiếc giường lớn của mình, chọn một con gấu bông màu trắng ôm vào trong lòng.

"Ừm, ái khanh, tối nay đến lượt khanh thị tẩm nhé." Nói xong, cô ôm gấu bông, sau đó kéo tấm chăn mỏng lên, chuẩn bị gặp Chu Công.

"Aaaa!"

Một tiếng thét chói tai phá vỡ vẻ yên tĩnh của buổi sớm mai, Tô Mạt trên giường mơ màng mở mắt, cầm điện thoại đi động bên giường xem thời gian. Ôi, mới bảy giờ đúng!

Chắc lại là hai người kia rồi, sáng nào cũng đấu khẩu nên xem thời sự hay là chương trình thể thao, cãi nhau mãi như vậy không mệt sao, giờ này ngủ mới tốt chứ! Nghĩ đến đây, Tô Mạt trở mình, tiếp tục ngủ say.

Dưới lầu, Hàn Ngạo ra dấu im lặng với Đào Tử đang hét ầm ĩ, sau đó chỉ chỉ lên lầu ý bảo Tô Mạt còn đang ngủ, Đào Tử thở phì phò nhìn Hàn Ngạo.

"Anh nói đi, anh muốn làm loạn đến mức nào? Sáng nào giờ này cũng là thời gian tôi xem thời sự, sao ngày nào anh cũng giành ti vi vói tôi vậy?"

Hàn Ngạo nhìn Đào Tử, chớp chớp mắt vô tội.

"Đâu có, sáng nào giờ này tôi cũng xem kênh thể thao cả, cô làm gì vừa đến đã giành với tôi, bắt nạt người ta cũng không đến mức đó chứ."

"Anh..." Đào Tử chỉ vào Hàn Ngạo mãi mà không nói được lời nào, cô buông tay xuống, bắt đầu đi lên lầu, Nếu ai đó không cho tôi xem ti vi, tôi sẽ..."

Hàn Ngạo nhìn thấy Đào Tử đi lên lầu, vội vàng đi đến kéo Đào Tử, nhấn cô ngồi xuống sô pha.

"Ôi, người đẹp Đào Tử yêu quý, tiểu nhân biết sai rồi, buổi sáng ngài nói nhảm với tiểu nhân lâu như vậy chắc là đói bụng rồi phải không? Xin ngài chờ một chút, tiểu nhân chuẩn bị bữa sáng cho ngài liền, ngài chắc cũng biết rõ hậu quả lên lầu đánh thức Mạt Mạt mà, vì an toàn của hai ta, xin đại nhân đừng chấp tiểu nhân, yên tâm xem thời sự đi nhé."

Hàn Ngạo liếc nhìn vị trí gian phòng Tô Mạt, sau đó cam chịu đeo tạp dề vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đào Tử nhìn bóng lưng Hàn Ngạo cười khúc khích, cũng biết chiêu này là hiệu nghiệm nhất. Cái tên Hàn Ngạo này giả heo ăn cọp, ngoài mặt thì có vẻ như vô hại, trên mặt luôn nở nụ cười hòa nhã nhưng thật ra là người đàn ông lạnh lùng đến tận xương, có thể khiến anh ta hạ mình cũng chỉ có giở ra đòn sát thủ là Tô Mạt thôi. Xem ra, cô phải sớm tìm cơ hội thích hợp nói cho anh ta biết chuyện của Tô Mạt mới được.

Không bao lâu sau, Hàn Ngạo đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh nhìn Đào Tử đang ngồi trên sô pha chăm chú xem thời sự, cười khổ đi đến bên cạnh, vỗ vai cô.

"Đi gọi Tô Mạt dậy ăn sáng đi."

Đào Tử quay người nhìn Hàn Ngạo lại nhìn hướng phòng Tô Mạt, lắc đầu.

"Tôi không muốn đi, anh đi đi."

"Ơ, đàn ông như tôi sáng sớm vào phòng con gái người ta không hay đâu, cô đi thì hơn." Hàn Ngạo ngẩng đầu nhìn lên phòng Tô Mạt trên lầu, sau đó lắc đầu từ chối.

"Thôi đi, lúc tôi không có ở đây chẳng lẽ anh cũng không lên gọi sao, anh đi đi." Thấy Hàn Ngạo lắc đầu, Đào Tử lườm anh, tức giận tiếp tục thoái thác.

"Cô nhìn đi, bây giờ là mùa hè, ăn mặc cũng mát mẻ hơn đúng không? Phải phiền cô cất công rồi, đi đi mà."

Hai người trong phòng khách cứ đùn đẩy nhau mãi chuyện ai sẽ đánh thức Tô Mạt.

"Hai người đang làm gì thế?" Kiều Dật mới từ ngoài cửa bước vào đã nhìn thấy hai người nhường qua nhường lại thì tò mò hỏi.

Phải biết rằng, hai người này bình thường cứ như là nước vói lửa, chỉ một chuyện cỏn con cũng phải phân cao thấp, vậy mà bây giờ nhường nhịn lẫn nhau như vậy đúng là chuyện lạ hiếm thấy. Nhóm Kiều Dật chỉ dám đứng ngoài cửa là vì mỗi ngày Hàn Ngạo đều nhìn chằm chằm vào ba con ma họ khiến họ không được tự nhiên, sau khi Đào Tù đến thì họ dời đến tiệm của Tô Mạt ở, thỉnh thoảng đến đây, hôm nay là tháng cô hồn nên họ đến để bàn bạc xem tiếp theo sẽ được sắp xếp thế nào.

"Chúng tôi đang bàn xem ai lên lầu gọi Mạt Mạt dậy." Hàn Ngạo và Đào Tử ngùng nhường nhau, nhìn ba con ma vừa mới vào trả lời.

"Không phải chỉ là chuyện ai đi gọi Tô Mạt dậy thôi sao? Sao lại rối rắm như vậy? Tôi đi gọi giúp hai người." Kiều Dật nói rồi không đợi trả lời đã nhẹ nhàng lướt lên lầu.

Lúc Hàn Ngạo và Đào Tử muốn cản lại thì đã không còn thấy bóng dáng Kiều Dật đâu cả, hai người nhìn thoáng qua Tử Ngâm và Mạc Ly bên cạnh, nhún vai bất đắc dĩ.

Đào Tử thở dài, quan sát động tĩnh phòng Tô Mạt, Hàn Ngạo thì chạy thẳng vào bếp trốn như chỉ một lát nữa thôi sẽ xảy ra chuyện gì vô cùng bi thảm vậy.

Mạc Ly và Tử Ngâm nhìn phản ứng của hai người thì lấy làm lạ, còn chưa kịp hỏi đã thấy Kiều Dật bay vút ra khỏi phòng Tô Mạt, một ngọn lửa mang hình dáng Phượng Hoàng bay theo phía sau anh, dù Kiều Dật có chạy đến đâu, Phượng Hoàng Hỏa cũng sẽ đuổi theo ngay lập tức.

Kiều Dật sợ đến mức gào lên thảm thiết, vì Phượng Hoàng Hỏa có thể đốt hết tất cả tà vật, bản thân Kiều Dật lại là ma, một khi bị dính lửa thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đào Tử nhìn Kiều Dật không ngừng né tránh, vội vàng thét lên, "Chi cần anh tiếp tục chạy thì ngọn lửa sẽ đuổi theo, nhưng không gây thương tích gì đâu. Tuy nhiên tuyệt đối đừng dừng lại, nếu dừng lại, ngọn lửa sẽ lập tức cho anh nếm trải cảm giác đau đớn khi bị thiêu cháy đấy."

Nhìn Kiều Dật xui xẻo, cuối cùng Tử Ngâm và Mạc Ly cũng hiểu được nguyên nhân Hàn Ngạo và Đào Tử cứ một mực đùn đẩy ai là người đi gọi Tô Mạt dậy, xem ra họ đều đã trải qua đau khổ như vậy cho nên trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mạc Ly che miệng cười trộm, xem như mình may mắn, cho dù đã từng nhao nhao đánh thức Tô Mạt khi vừa sáng sớm song chưa từng chịu khổ như vậy.

Tử Ngâm nhìn Kiều Dật không ngừng chạy trốn, tuy biết ma sẽ không cảm thấy mệt nhưng cô vẫn đau lòng, vội vàng gọi với lên trên lầu, "Mạt Mạt, Kiều Dật biết sai rồi, cô bỏ qua cho anh ấy đi."

Dường như nghe thấy tiếng gọi của Tử Ngâm, ngọn lửa Phượng Hoàng ngưng đuổi theo, từ từ tiêu tan.

Kiều Dật nhìn thấy ngọn lửa biến mất, vẫn chưa hết kinh hồn vỗ vỗ lồng ngực mình, ngồi bệt xuống sàn nhà, Tử Ngâm vội vàng dìu anh lên sô pha, vuốt lưng cho anh.

Đám người dưới nhà nghe thấy tiếng cửa phòng lạch cạch mở ra thì nhìn lên lầu.

Tô Mạt vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, tóc dài xõa đến eo, mặc bộ quần áo ở nhà in hình đám gấu nhỏ, chân còn kéo lệt xệt đôi dép có hình gấu Teddy loạng choạng đi xuống, cô nhìn đám người trong phòng khách, sau đó ngồi trước bàn ăn.

Hàn Ngạo vừa thấy Tô Mạt xuống lầu liền vội vàng vào bếp dọn thức ăn đã chuẩn bị lên bàn.

"Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng cô hồn, Tử Ngâm, Kiều Dật, anh chị đừng vội, tối nay tôi đưa Mạc Ly đi luân hồi trước rồi từ từ giải quyết chuyện của anh chị." Tô Mạt vừa ăn sáng vừa chậm rãi nói kế hoạch của mình với ba hồn ma.

Kiều Dật và Tử Ngâm thoáng nhìn nhau rồi gật đầu, Mạc Ly nghe thấy tối nay sẽ phải chia xa mọi người nên có chút luyến tiếc, cô nhìn mọi người muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Đừng buồn Mạc Ly, đây là chuyện tốt cho cô, uống canh Mạnh Bà xong tuy cô sẽ quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra, duyên phận con người thần kì là vậy, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi biết cô không nỡ xa chúng tôi nhưng đời này không có buổi tiệc nào không tàn, chia ly là chuyện không thể tránh khỏi. Đợi đến tối tôi sẽ đưa số mệnh của Tiêu Hàn đã lấy được trước đó cho cô, có thể bảo vệ cô kiếp sau cả đời yên ổn, tôi cũng an tâm. Đào Tử, cậu đi chuẩn bị chút rượu trà, hôm nay là ngày mở cửa địa phủ, dù sao cũng phải cúng tế một chút. Sau đó chuẩn bị ít vàng mã cho mình, để tránh sai sót mình gặp phải khi đưa Mạc Ly đi luân hồi."

Đào Tử gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị đồ Tô Mạt căn dặn.

"Hàn Ngạo, tuy anh có thể thấy ma có điều dù sao cũng không thông thạo âm dương, hôm nay là ngày mở cửa địa ngục, anh nên ở yên trong nhà, em đã thiết lập kết giới sẽ không có ai xông vào đây được đâu."

Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng gật đầu.

"Về phần Tử Ngâm và Kiều Dật, anh chị muốn ở đâu cũng được chỉ cần yên lặng chờ đợi thôi, tôi cũng đã lập kết giới trong tiệm, anh chị không cần lo lắng. Chỉ cần xử lí xong chuyện Mạc Ly thì tôi sẽ giúp anh chị đến Quỷ thành Phong Đô." Tô Mạt tỉ mỉ sắp xếp tất cả mọi chuyện.

"Mạt Mạt, hai vợ chồng tôi tin cô, đợi khi trời tối thêm chút nữa chúng tôi sẽ trở về tiệm."

Tô Mạt gật đầu, sắp xếp xong tất cả thì tiếp tục ăn sáng, mọi người tán gẫu về những chuyện mình tai nghe măt thấy, cả nhà quây quần bên nhau vui vẻ hòa thuận.

Cũng trong lúc đó, không ai phát hiện, bên ngoài căn nhà có một con hạc giấy màu đen đang vỗ cánh phành phạch bay về phương xa.

Lúc này, một âm mưu cực lớn cũng sắp bắt đầu.

Màn đêm buông xuống, vì tối nay phải đưa Mạc Ly đi luân hồi nên mọi người đều chuẩn bị kỹ càng từ sớm.

Theo lời Tô Mạt căn dặn vào buổi sáng, Đào Tử đã chuẩn bị vật phẩm cúng tế đơn giản cùng với một tờ giấy chú ngữ quá âm (*).

(*) Quá âm: Còn được gọi là lên đồng, đuổi ma... tùy theo khu vực mà có cách gọi riêng, ý nghĩa là từ dương gian đi đến âm phủ.

Thấy Đào Tử đã chuẩn bị ổn thỏa, Tô Mạt nhận lấy giấy quá âm rồi cẩn thận cất đi, tuy vào địa phủ không phải là chuyện kì lạ gì vói cô nhưng khó tránh khỏi việc bị quỷ sai nghiêm túc tra xét, phòng ngừa chuyện bất trắcc bao giờ cũng tốt.

Cất tờ giấy xong, Tô Mạt xem qua đồ cúng tế rồi nói với Đào Tử, "Đào Tử, chuyện cúng tế phải làm phiền cậu rồi, mình đưa Mạc Ly đi trước đây."

Đào Tử gật đầu, "Yên tâm đi, khi mình cúng xong sẽ canh giữ bên cạnh cậu, phòng ngừa tà ma quấy nhiễu."

Nói xong Đào Tử cầm vàng mã, thức ăn, cơm rượu đã chuẩn bị, rời khỏi nhà Tô Mạt đi cúng.

Vốn những thứ này chỉ cần làm vào tết Trung nguyên (*), tuy nhiên bởi vì cửa địa ngục vừa mới mở, ma quỷ có người nhà thì có thế hưởng hương khói cúng lễ trong nhà, còn cô hồn dã quỷ thì không có ai cúng cả. Chuẩn bị những thứ này một là bôi trơn cho thủ tục mở cửa địa ngục, hai là coi như đút lót cho những cô hồn dã quỹ để giảm bớt trở ngại cho Tô Mạt đi xuống địa phủ.

(*) Rằm tháng Bảy âm lịch

Tô Mạt nhìn Đào Tử rời khỏi, lại nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật.

"Vợ chồng anh chị về tiệm đi, cửa địa ngục vừa mới mở mọi thứ còn hỗn loạn nên đừng đi lung tung."

Tử Ngâm và Kiều Dật gật đầu, đứng dậy rời đi.

Thấy mọi chuyện đã sắp xếp đâu ra đó, Tô Mạt chuẩn bị dẫn Mạc Ly lên phòng ngủ của mình. Sáng nay cô đã thiết lập xong tầng tầng kết giới ở phòng ngủ, thân xác cô ở lại đây có thể bảo đảm bình yên vô sự, huống hồ một chút nữa Đào Tử sẽ trở về canh giữ.

Trước khi lên lầu, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo vẫn không nói tiếng nào.

"Ngạo, anh ở nhà đừng đi đâu cả, ngoài kia ma quỷ hoành hành, em sợ anh sẽ gây ra tai họa, anh cứ ở đây chờ em về nhé."

Hàn Ngạo không nói gì mà chỉ gật đầu.

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Tô Mạt nhìn đồng hồ rồi dẫn Mạc Ly đi lên lầu, đóng cửa phòng lại, cô nhìn vẻ mặt luyến tiếc của Mạc Ly bèn cười cất lời, "Đừng buồn, tôi đã nói đây là chuyện tốt mà. Cầm lấy đi, đây là số mệnh của Tiêu Hàn, lát nữa tôi dẫn cô đi thẳng xuống chỗ Lục Đạo Luân Hồi của Địa Phủ, cô phải theo sát tôi, đừng nhìn ngó xung quanh, đừng xen vào việc của người khác, lúc vào luân hồi, cô chì cần nắm số mệnh này trong tay là được, chớ nên nhiều chuyện, hiểu chưa?"

"Mạt Mạt, cảm ơn cô, nếu như không có cô thì có lẽ tôi đã biến thành ác quỷ lạm sát người vô tội, đùng nói là luân hồi, không tan thành mây khói cũng đã may mắn vô cùng "

Mạc Ly đi đến chỗ cách Tô Mạt ba bước, gập người cúi lạy Tô Mạt, Tô Mạt hơi né đi chỉ nhận nửa cái lạy cùa Mạc Ly. Cô giúp đỡ cô ấy không phải vì muốn được cảm ơn, song nếu không nhận nửa cái lạy này thì bản thân cô và Mạc Ly chắc chắn sẽ có dây dưa nhân quả.

Nhận lạy của Mạc Ly xong, Tô Mạt đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhắm hai mắt lại chuyên tâm nhập định. Qua chừng một khắc, chỉ thấy một con Phượng Hoàng phóng lên cao từ phía sau Tô Mạt, lượn quanh cô một vòng, thoáng chốc người Tô Mạt hiện ra một luồng sáng màu vàng đỏ.

Mạc Ly nhắm mắt lại theo bản năng, khi hé mắt ra, Tô Mạt đã đứng bên cạnh cười khúc khích nhìn mình.

"Đi thôi."

Tô Mạt vung tay lên, trong phòng xuất hiện một cánh cửa kết giới, cô kéo tay Mạc Ly, lách mình đi vào đó.

Dưới nhà, Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt lên lầu, khi cửa phòng ngủ đóng lại, trên mặt anh mới hiện ra nét lo lắng. Anh đứng dậy đi lên theo, trở về phòng của mình, nhắm mắt lại cảm ứng tất cả những chuyện xảy ra trong phòng Tô Mạt.

Cho đến khi Tô Mạt mở kết giới đi vào địa phủ Hàn Ngạo mới mở mắt ra, sau đó tiện tay mở cửa địa phủ trong phòng rồi bước vào bằng thân xác thật của mình.

Phía Đào Tử xử lí xong chuyện cúng tế thì trở về nhà Tô Mạt, cô kiểm tra kết giới trong nhà một lượt rồi vào phòng Tô Mạt xem tình hình, sau khi xác nhận không có vấn đề gì cả, cô định đi đến phòng Hàn Ngạo để nói với anh về chuyện Tô Mạt.

Nhưng mới vừa đi vào đã nhìn thấy kết giới biến mất, Hàn Ngạo không hề để lại thứ gì trong phòng, Đào Tử lắc đầu, người đàn ông này quả nhiên dũng cảm. Mạt Mạt đi xuống địa phủ cũng phải thông qua cách xuất hồn, thế mà tên này lại xông thẳng vào bằng thân xác, xem ra ở trong lòng anh ta, Mạt Mạt thật sự rất quan trọng.

"Không biết là quan tâm nên rối loạn hay là anh ta thật sự có được bản lĩnh này nữa." Tìm không được người cần tìm, Đào Tử vừa lẩm bẩm vừa đi về phía phòng Tô Mạt.

*****

Quỷ giới.

Tô Mạt dẫn Mạc Ly đi vào cửa kết giới, nối liền bên kia cửa chính là trạm đầu tiên của Quỷ giới - Miếu Thổ Địa.

Tuy Mạc Ly không cần đăng kí xác minh ở miếu thổ địa như những âm hồn khác, nhưng quãng đường này vẫn phải đi qua.

Cô nhìn hai lối đi bên cạnh án thờ Thổ Địa rồi Mạc Ly đi thẳng vào đường Hoàng Tuyền.

Trên đường Hoàng Tuyền xám xịt, không nhìn thấy trăng sao, cũng không nhìn thấy đất đai bụi bặm.

Tô Mạt kéo Mạc Ly đi sát bên mình, khẽ nói, "Theo sát tôi đừng nói chuyện, con đường này rất nguy hiểm, thầy âm dương có năng lực đều mua thọ đoạt hồn ở nơi này, cô giữ số mệnh cùaTiêu Hàn cho cẩn thận, đừng để bị người khác cướp mất."

Mạc Ly dè dặt gật đầu, theo sát phía sau Tô Mạt.

Cứ thế, hai ngưòi đi thẳng một mạch qua đài Vọng Hương, đinh Ác Khuyển, núi Kim Kê, điện Mê Hồn, cuối cùng đi đến thành Phong Đô.

Dường như quỷ sai ở cửa thành quen biết Tô Mạt, gã gật đầu chào rồi cho cô đi vào cửa thành.

Mạc Ly ngẩng đầu nhìn, hai ngọn đèn dầu treo cao cao tại hai cánh cừa thành chính, phía sau là mười cửa thành sắp hàng theo thứ tự, mỗi cánh cửa đều có âm binh chặn lại, mỗi âm hồn đi qua đều bị tầng tầng lớp lớp âm binh kiểm ưa, vì Mạc Ly đi theo Tô Mạt đến đây nên âm binh chỉ liếc nhìn cô rồi tiếp tục kiểm tra những âm hồn khác

"Đừng sợ, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu " Dường như nhìn ra được vẻ lo lắng của Mạc Ly, Tô Mạt nhỏ nhẹ an ủi.

Mạc Ly gật đầu, "Mạt Mạt, chúng ta còn phải đi bao lâu?"

Tô Mạt suy nghĩ một lát.

"Phía trước chính là mười tám tầng địa ngục, như vậy đi, tôi thu hồn cô vào trước đã để tránh cho cô bị sợ hãi, đến nơi rồi thì thả hồn cô ra."

Mạc Ly vừa nghe đã vội vàng gật đầu đồng ý, Tô Mạt lấy bình thu hồn ra hút Mạc Ly vào trong.

Bởi vì đã thu hồn Mạc Ly nên tốc độ Tô Mạt tăng lên rõ rệt, cô nhanh chóng đi qua địa ngục, lầu Cung Dưỡng, pháo đài Quỷ giới, đài Liên Hoa, cuối cùng là đến cửa ra vào Lục Đạo Luân Hồi, phía sau Tô Mạt luôn có một bóng người vẫn theo sát.

Cô thở hắt một hơi, lấy chiếc bình chứa Mạc Ly ra, vừa định mở bình thì bỗng có một bóng đen hiện lên, chiếc bình trong tay Tô Mạt đột nhiên biến mất.

Tô Mạt kinh hoàng, không ngờ đến lúc này còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cô tức giận, một con Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao từ đỉnh đầu Tô Mạt, vòn quanh cô, càng khiến cô thêm phần thần thánh, Tô Mạt cảm nhận phương hướng của Mạc Ly, sau đó đuổi theo bóng đen mới vừa biến mất.

Vừa rời khỏi, Hàn Ngạo ở phía sau cũng từ từ lộ dạng, anh nhìn theo hướng Tô Mạt đi, vội vàng đuổi theo không hề chần chừ.

Ở dưới Quỷ giới Tô Mạt gặp phải trở ngại, còn tiên dương giới, Tử Ngâm và Kiều Dật nghe theo lời dặn của Tô Mạt trở về tiệm, vừa mới vào tiệm, họ đã nhạy bén cảm giác được trong phòng có thêm khí tức của người sống.

Hai vợ chồng cảnh giác từ từ đi vào trong nhà, nhìn thấy trên sô pha thường ngày Tô Mạt hay nằm có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang ngồi đó, dường như đã sớm đoán được họ sẽ trở về, khuôn mặt người đàn ông hiện nét cười.

Tử Ngâm và Kiều Dật nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, cảm giác nguy hiểm khôn tả, người đàn ông này là đối tượng mà họ tuyệt đối không đụng đến được, hai vợ chồng vội vàng quay người định rời đi.

Vừa mới quay người, đã nghe thấy người đàn ông phía sau thản nhiên cất lời.

"Nếu đã về rồi, chi bằng ở lại đi."

Hai vợ chồng kinh hoàng, còn chưa quay đầu lại thì đã cùng bất động.

Người đàn ông đi đến bên cạnh hai vợ chồng, lấy ra một chiếc bình nhỏ màu đen thu hai người vào, trên thân bình có một dòng chú ngữ màu đen vô cùng rõ ràng, hắn tiện tay đặt chiếc bình lên bàn trước sô pha, sau đó vung tay lên, một kết giới xuất hiện ờ trong phòng. Người đàn ông nhìn kết giới mở ra, vừa bước vào vừa cười thâm hiểm.

"Sóng trưóc chưa tan, sóng sau lại đến. Tô Mạt lần này xem huyết mạch Phượng Hoàng của cô rốt cuộc có thể làm gì? Ha ha ha ha."

Đối với người bình thường, đêm tháng Bảy là đêm hè yên tĩnh, ngoại trừ nóng nực khiến người ta cáu kỉnh, còn thì vẫn rất được mọi người chào đón. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tô Mạt hiện đang ở địa phủ đuổi theo bóng đen đã cướp Mạc Ly kia.

Phượng Hoàng màu vàng kéo chiếc đuôi thật dài, không ngừng vỗ cánh bay quanh Tô Mạt, bầu trời địa phủ tối om gần như bị ngọn lửa rực rỡ trên người Phượng Hoàng chiếu sáng, ánh sáng Phượng Hoàng càng mãnh liệt càng chứng tỏ giờ phút này chủ nhân của nó tức giận đến cỡ nào.

Tô Mạt không ngờ vào lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện phiền phức như thế. Cô trách mình sơ suất, đã sớm biết tên kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, lại không ngờ hắn sẽ đến đây quấy rối.

Tô Mạt liên tục tăng tốc tìm kiếm tung tích của bóng đen, tuy nhiên vẫn chẳng mảy may có thu hoạch gì, bỗng dưng Tô Mạt dừng bước, đặt tay lên ngực.

"Không xong rồi..."

Thân hình Tô Mạt loạng choạng đi đến ven đường ngồi xuống, Phượng Hoàng vờn quanh cô lúc này cũng đã ẩn mình vào trong thân thể Tô Mạt.

Tô Mạt nhíu mày, không ngờ mối hiểm họa ngầm trong thân thể lại xuất hiện, tuy không trì hoãn quá lâu nhưng Mạc Ly vẫn còn chờ cô đến cứu, cô muốn đứng dậy nhưng rõ ràng là lực bất tòng tâm. Ôi, đều do mình chuẩn bị không chu đáo! vốn đinh ninh rằng chỉ xuống Quỷ giới một chuyến đưa ma đi luân hồi mà thôi, nào ngờ lại bị ngưòi khác cướp mất Mạc Ly, còn thân mình lại xảy ra chuyện vào thời điểm then chốt này. Bây giờ nên làm sao mới vẹn toàn đây?

Cô và Đào Tử âm dương cách biệt, có lẽ cô ấy cũng không cách nào biết được tình trạng hiện giờ của cô. Cho dù cô ấy có thể đến nhưng thân xác cô sẽ không ai trông coi, vấn đề nan giải ngang nhau cả.

"Ngạo..."

Tô Mạt khẽ gọi tên Hàn Ngạo, đáng tiếc Hàn Ngạo chì có thiên nhãn, ngoại trừ thấy rõ âm dương thì cũng chỉ là một người phàm. Không biết bây giờ anh ở nhà có lo lắng cho mình hay không.

Cô cứ ngồi dưới đất như thế, không nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng khẽ rung động khi nghe thấy cô khẽ gọi tên mình. Hóa ra cô không hoàn toàn thờ ơ vói anh, hóa ra anh cũng có trọng lượng trong lòng cô đấy. Nhưng tại sao cô lại muốn lẩn tránh anh cơ chứ?

Nhìn tình trạng hiện giờ của cô, có lẽ thân thể đã xảy ra vấn đề rất lớn. Rốt cuộc là thế nào? Cô không chịu nói rõ với anh, xem ra giải quyết xong chuyện này anh nhất định phải tìm Đào Tử hỏi rõ ràng mói được.

Hàn Ngạo đứng ở chỗ tối vẫn chú ý tình trạng của Tô Mạt, đúng lúc anh muốn lộ diện, phía Tô Mạt lại xảy ra thay đổi khác thường.

Tô Mạt đang ngồi dưới đất suy nghĩ cách giải quyết cảnh khó khăn trước mắt, bất chợt chỗ tối xuất hiện một con quái vật có hình dạng giống hổ có cánh vây lấy cô.

Tô Mạt nhìn thấy quái vật trước mặt thì vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ đến gần nơi luân hồi lại có mãnh thú Cùng Kỳ (*) thượng cổ tồn tại.

(*) Theo Sơn Hải Kinh, Cùng Kỳ có hình dạng giống hổ, kích cỡ bằng con trâu, có một đôi cánh, thích ăn thịt người, còn ăn từ đầu trước, là một loại thú lạ hung ác.

Tô Mạt quan sát Cùng Kỳ trước mắt, không xong rồi, nếu ở trạng thái bình thường thì một con Cùng Kỳ đối với cô hoàn toàn là chuyện nhỏ, có điều bây giờ, muốn khôi phục cô cần một khoảng thời gian, phải làm sao đây?

Mãnh thú Cùng Kỳ vô cùng hài lòng vói Tô Mạt trước mắt, nó phe phẩy đôi cánh của mình bắt đầu vờn quanh Tô Mạt, dường như đang tìm cơ hội để nhào đến ngoạm lấy cô vậy.

Noi góc tối Hàn Ngạo cũng kinh ngạc, anh cũng không ngờ lại gặp phải mãnh thú Cùng Kỳ ở nơi này, dường như chuyện này quái lạ rồi đây, anh kiềm chế thôi thúc muốn xông ra cứu Tô Mạt, quan sát tình hình xung quanh.

Bỗng nhiên Hàn Ngạo phát hiện cách chỗ Tô Mạt không xa có một bóng đen lẳng lặng đứng đó, vị trí của anh khá khuất nên có thể thấy rõ đối phương, còn đối phương lại không nhìn thấy anh.

Hàn Ngạo nhìn về phía Tô Mạt, mãnh thú Cùng Kỳ vẫn đang vờn quanh vây lấy cô, xem ra tạm thời Tô Mạt vẫn an toàn, anh liền tranh thủ lợi thế ẩn hình, lặng lẽ đến gần bóng đen cách đó không xa.

Hàn Ngạo đang nhích đến gần bóng đen còn Tô Mạt nhìn Cùng Kỳ trước mắt, cảm thấy khốn đốn khôn cùng.

Cùng Kỳ tính cách hung tợn, hơn nữa còn kì dị. Theo truyền thuyết, nếu như nó nhìn thấy hai người đang đánh nhau thì nhất định sẽ ăn kẻ mạnh hơn, hơn nữa nó là thú dữ ăn thịt người, nhưng tại sao lại vây quanh cô cả buổi mà chậm chạp không hành động? Lẽ nào trong chuyện này có gì đó quái gở?

Tô Mạt vừa liếc mắt quan sát hành động cùa Cùng Kỳ vừa quan sát tình hình xung quanh, cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng đen cách đó không xa liên tưởng đến hành dộng cùa Cùng Kỳ trước mặt, Tô Mạt không khỏi cười khấy. Thuật che mắt như thế cũng muốn đem ra dọa cô à? Ôi, người đó thật đúng là xem trọng cô quá đi mất.

Tô Mạt thử cử động thân thể, rất tốt, sức lực đã khôi phục phần nào, tuy không nắm chắc một cú đã giành thắng lợi song cũng có thể nhân lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị mà làm hắn bị thương.

Dù sao sức lực đối phương cũng giống như cô, không dùng thân xác thật đến đây. Tô Mạt nhắm hai mắt lại, không để ý đến mãnh thú Cùng Kỳ trước mắt mà tập trung tinh thần sức lực để khôi phục sức mạnh, chuẩn bị tặng cho bóng đen một món quà lớn.

Vào lúc đó, Hàn Ngạo đã chậm rãi đến vị trí gần sát bóng đen, thỉnh thoảng quay dầu lại kiểm tra xem Tô Mạt thế nào, anh nhanh chóng tiến tới càng lúc càng cận kề với bóng đen, cuối cùng dừng bước, đánh giá trạng thái của bóng đen kia. Anh có chút hoài nghi tính cảnh giác của bóng đen này sao lại thấp đến thế, anh đã đến gần như vậy vẫn không phát hiện ra, nếu như vậy thì đừng trách anh ra tay đánh lén.

Đương lúc Hàn Ngạo định tấn công bóng đen thì một con Phượng Hoàng mang theo ngọn lửa màu vàng đã bay vút qua bên cạnh anh, vọt đến phía bóng đen, xem chừng muốn vây khốn bóng đen kia lại.

Hàn Ngạo giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạt, chẳng biết từ lúc nào, Tô Mạt phía sau đã đứng lên. Có điều, dường như bởi vì quá chăm chú vào bóng đen nên không nhìn thấy Hàn Ngạo đang ở ngay gần đó.

Hàn Ngạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ẩn mình tiếp.

Phượng Hoàng Hỏa màu vàng nhanh chóng vọt đển bên cạnh bóng đen, kì lạ thay, dường như bóng đen nhìn thấy Phượng Hoàng Hỏa song không hề kinh hoàng, vẫn đứng đó không cử động.

Tô Mạt cảm thấy khá lạ, cô chẳng quan tâm Cùng Kỳ còn đang lượn lờ kia, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, lúc đến gần mới phát hiện bóng đen kia chỉ là một con rối được điều khiển bằng bùa phép, trong tay con rối còn nắm chặt lấy chiếc bình chứa hồn phách Mạc Ly. Cô vội vàng tiến đến cầm lấy bình, mở nắp ra, Mạc Ly bay ra khỏi bình, nhìn tình hình xung quanh với vẻ khó hiểu, "Mạt Mạt, chúng ta đã đến chỗ luân hồi rồi sao?"

Tô Mạt thấy Mạc Ly bình yên vô sự thì lắc đầu.

"Chưa đâu, gặp phải vài chuyện bất ngờ, cô không sao là tốt rồi." Nói xong Tô Mạt lại nhìn về phía Cùng Kỳ cách đó không xa, khi phong ấn trên chiếc bình nhỏ chứa hồn Mạc Ly bị rút đi, bóng dáng Cùng Kỳ cũng chậm rãi mờ theo, cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết.

"Ha ha ha ha, Tô Mạt, có thấy bất ngờ không? Đừng căng thẳng, bạn bè cũ lâu ngày không gặp, tôi chỉ đùa với cô chút thôi. Không biết cô có thích món quà tôi tặng không nhỉ? Không thích cũng không sao, tôi còn sắp xếp một món quà lớn cho cô ở tiệm nữa. Lần này tôi nghiêm túc đấy, không phải là thuật che mắt, càng không phải là con rối cỏn con vừa rồi đâu. Tôi thật sự vô cùng mong mỏi biểu hiện của cô khi nhìn thấy quà của tôi, phải nhanh hơn nữa nhé..."

Người đàn ông trong ánh lửa từ từ biến mất không còn tăm hơi, trái tim Tô Mạt chùng xuống. Nghe thấy lời của người đàn ông áo đen, trên mặt cô hiện lên vẻ lo lắng, Tử Ngâm, Kiều Dật... không biết mọi người ở nhà bình an hay không, xin hãy chờ tôi...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-31)