Truyện ngôn tình hay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 07

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 07: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bầu trời địa phủ luôn mang một màu xám xịt, không hề có ánh nắng và cũng không hề có sức sống. Tại địa phủ, ngoại trừ những vong hồn mới chết lảng vảng thì chỉ còn quỷ sai đang thi hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy lác đác vài thầy âm dương qua lại hoặc tạ lễ cho người sống, hoặc chuẩn bị cho người chết ở địa phủ.

Ở một nơi luân hồi nào đó trong địa phủ lại sáng ngời như ban ngày chốn Dương gian, qua ngọn lửa màu vàng có thể thấy thấp thoáng cảnh tượng Bách điểu triều phượng (*) khiến vô số du hồn tranh nhau đi xem cảnh tượng nghìn năm khó gặp này tại đây.

(*) Phượng Hoàng lả vua của loài chim, truyền thuyết từng nói khi Phượng Hoàng xuất hiện, tất cả các loài chim sẽ hót véo von để chào mừng nó.

"Đã xảy ra chuyện gì mà đám ma quỷ huyên náo như thề? Mau đi điều tra rồi báo cho ta biết."

Thập điện Diêm Quân Chuyển Luân Vương đang ở đại điện xử lí chuyện đầu thai, nghe thấy tiếng ồn ào tại nơi luân hồi liền sai bảo quỷ sai bên cạnh đi thăm dò nguyên nhân.

Quỷ sai tuân lệnh rời khỏi, chi chốc lát sau đã quay lại báo cáo, "Khởi bẩm Diêm Quân, chỗ luân hồi xuất hiện huyết mạch thần thú Phượng Hoàng thượng cổ, có lẽ do huyết mạch thần thú vừa mới đánh nhau nên mới xuất hiện cảnh Bách điểu triều phượng. Thuộc hạ đã phái quỷ sai xua đám du hồn, không biết Diêm Quân có gì căn dặn không ạ?"

"Ồ, huyết mạch thần thú giáng thế rồi à? Vậy huyết mạch đến chỗ luân hồi làm gì? Cũng thú vị. Cho truyền."

"Thuộc hạ cẩn tuân pháp chi."

Quỷ sai tuân lệnh rời đi.

Tô Mạt không hề biết cảnh tượng Bách điểu triều phượng nghìn năm khó gặp kia là do chính mình gây ra, khơi gợi hứng thú của Chuyển Luân Vương. Cô nhìn người đàn ông áo đen từ từ biến mất theo ngọn lửa, lo lắng cho tình hình của Kiều Dật, Tử Ngâm, Hàn Ngạo và Đào Tử ờ nhà.

Mạc Ly quan sát vẻ mặt của Tô Mạt, lo âu kéo tay cô lặng lẽ an ủi.

"Không sao đâu, đừng lo. Chúng ta mau hoàn thành việc của cô rồi tôi trở về Dương gian." Tô Mạc vỗ bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, trấn an Mạc Ly.

"Mạt Mạt, hay là chúng ta cứ về trước đi, người đó nói gì tôi đều nghe hết. Tôi biết cô lo lắng cho mọi người, tôi luân hồi muộn chút cũng không sao."

"Không sao đâu. Cô yên tâm, tôi tự biết chừng mực, đi thôi."

Nói xong, cô kéo Mạc Ly đi về phía cửa Lục Đạo Luân Hồi, vừa mới nhích người, Tô Mạt cảm nhận được một luồng âm khí tạt thẳng về phía mình, cô vội vàng tránh né, điều khiển Phượng Hoàng Hỏa tập trung tại lòng bàn tay, vừa định tấn công thì nghe thấy tiếng hét vội vã, "Xin hãy khoan ra tay, tôi là quỷ sai của Thập điện, phụng mệnh Diêm Quân cho mời huyết mạch thần thú."

Tô Mạt dừng tay, đưa mắt nhìn đối phương.

Quả nhiên đối phương mặc bộ quần áo quỷ sai của Thập điện, bộ quần áo màu đen thắt lưng màu xanh, trước ngực hiện rõ một chữ Chuyển, tuyệt đối không thể giả mạo được, Tô Mạt khẽ khom người vái chào quỷ sai.

"Không biết Diêm Quân gọi đến có chuyện gì không?"

Quỷ sai thấy Tô Mạt vái mình, vội vàng nghiêng mình né tránh.

Tôi chỉ là quỷ sai, không nhận được lễ của huyết mạch thần thú, Diêm Quân căn dặn không dám không nghe, tốt hơn huyết mạch thần thú hãy đi theo tôi."

Tô Mạt gật đầu kéo Mạc Ly đi theo quỷ sai, thoáng cái đã đến điện Chuyển Luân Vương, sau khi qua vô số lượt, cô nghe thấy tiếng nói uy nghiêm:

"Cho truyền."

Quỷ sai dẫn đường lập tức đưa Tô Mạt vào trong điện.

Trên đại điện, Mạc Ly đầy lo lắng bất an, sau khi Tô Mạt đi vào không hề quỳ lạy mà chỉ đứng nhìn chằm chằm Diêm Quân, không sợ chọc giận ông ta. Lỡ như Diêm Quân không vui giữ Tô Mạt lại đánh cờ thì sao? Mình không thể đầu thai cũng không sao, song nếu cô ấy bị giữ lại thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng được.

Mạc Ly ngẩng đầu nhìn Tô Mạt vẫn đứng yên đối mặt với Chuyển Luân Vương, cô khẽ kéo góc áo Tô Mạt mà không thấy hồi đáp, Mạc Ly vẫn cứ quỳ dưới đất như thế, cảm thấy mình như kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.

"Ha ha ha ha ha." Tiếng cười phá vỡ không khí im lặng, "Không hổ là người thừa kế thần thú Phượng Hoàng, quả nhiên gan dạ. Cô có biết nhìn thấy bổn vương mà không quỳ sẽ nhận hậu quả gì không?"

Diêm Quân đã muốn gặp, đương nhiên đơn giản chỉ muốn biết tiểu nữ có đủ tư cách nhận truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng hay không thôi, nếu tiểu nữ bái lạy thì Diêm Quân còn dò xét thế nào được. Bây giờ Diêm

Quân đã thăm dò xong, đương nhiên tiểu nữ phải quỳ lạy trước ngài rồi." Tô Mạt nói xong, cúi người bái lạy.

"Thôi, bổn vương không truy xét mấy nghi lễ của các người."

Chuyển Luân Vương vươn tay đỡ Tô Mạt đang định tham bái, đồng thời cũng nâng Mạc Ly vẫn đang quỳ dưới đất đứng lên.

"Cô bé, không biết cô đến địa phủ làm gì?" Trên điện, Chuyển Luân Vương vuốt chòm râu dài của mình hỏi Tô Mạt dưới điện.

"Khởi bẩm Diêm Quân, tiểu nữ đến đây đưa đứa trẻ âm dương vào luân hồi, cứu người vô tội."

Tuy nói miễn quỳ lạy song dù sao đối phương vẫn là vua Diêm La chủ quản một điện tại địa phủ, vì vậy giọng nói Tô Mạt hết sức cung kính, thái độ vô cùng khiêm nhường.

Chuyển Luân Vương nghe Tô bẩm báo vậy quan sát Mạc Ly bên cạnh cô, sau đó ông bảo quỷ sai cầm sổ sách đặt trên bàn chính điện xem xét kỹ lưỡng.

"Nếu như vậy, hay là giao chuyện này cho bổn vương đi, ta đã xem sổ đầu thai điều tra rõ chân tướng sự việc, cô có thể yên tâm về dương giới, bốn vương sẽ sắp xếp cho cô ta vào luân hồi."

"Chuyện này..." Tô Mạt trầm ngâm một lát, "Nếu đã vậy thì làm phiền Diêm Quân, nhưng việc này vô cùng khẩn cấp xin Diêm Quân mở lòng nhân từ xử lí ngay lập tức."

Chuyển Luân Vương nhìn Tô Mạt, cầm sổ ghi chép đầu thai, gọi quỷ sai ngoài điện, sau đó viết một lệnh đặc xá rồi giao cho quỷ sai, căn dặn, "Lập tức đưa âm hồn này vào luân hồi nhân đạo, không được sai sót."

Quỷ sai tuân lệnh, cầm lệnh đặc xá cung kính lùi đến bên cạnh Mạc Ly, chờ Mạc Ly đi theo mình rời khỏi đại điện, Mạc Ly không ngờ chỉ trong nháy mắt mình đã được trở lại luân hồi, cô cúi người bái lạy Chuyển Luân Vương, sau đó không đứng dậy mà kéo tay Tô Mạt.

Tô Mạt liếc nhìn Chuyển Luân Vương đưa tay đỡ lấy Mạc Ly quỳ dưới đất, trách móc, "Cô làm gì thế? Không cần phải lạy tôi, mau đi với quỷ sai đi, đừng làm trễ giờ, kiếp sau có duyên sẽ gặp lại nhau, cầm lấy đồ tôi đưa cho cô, nhớ đừng quay đầu lại."

Mạc Ly gật đầu, nhìn cô gái đã từng giúp đỡ mình nhiều lần rồi mới đi theo quỷ sai về phía luân hồi nhân đạo.

Sau khi Mạc Ly rời đi, Chuyển Luân Vương nhìn Tô Mạt dưới điện, bỗng nhiên sai bảo, "Người đâu, mang bàn cờ của ta đến đây, bổn vương muốn chơi với huyết mạch thần thú một ván."

Tô Mạt đang buồn bã dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Mạc Ly, nghe thấy Chuyển Luân Vương bảo muốn đánh cờ với mình, chân bỗng lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra đất.

"Cô bé sao vậy?" Chuyển Luân Vương thấy phản ứng của Tô Mạt ân cần hỏi thăm.

"Hồi bẩm Diêm Quân, tiểu nữ không sao. Chỉ là, cờ vây này nó biết tiểu nữ nhưng tiểu nữ lại không biết nó, sợ rằng sẽ khiến Diêm Quân mất vui, huống chi ở Dương gian tiểu nữ còn có chuyện quan trọng phải xử lí, không dám kéo dài."

"Cô bé chớ vội, một ngày ở địa phủ chỉ là vài canh giờ ở Dương gian thôi. Với lại, với tình trạng bây giờ của cô, bổn vương cho rằng trở về lúc này không hẳn là chuyện tốt, nếu không biết chơi cờ vây, vậy cô biết chơi cái gì?"

"À, cờ ca rô được không..." Tô Mạt miễn cưỡng nhoẻn miệng cưòi với Chuyển Luân Vương.

"Bổn vương không biết..."

Câu trả lời nghiêm túc khiến Tô Mạt lại xụ xuống.

"Không sao, tiểu nữ dạy ngài."

Kết quả là, một cảnh tượng khá kì quặc xuất hiện trên đại điện của Thập điện, Chuyển Luân Vương mặc mãng bào màu vàng đang chơi... cờ ca rô với Tô Mạt khiến sắc mặt quỷ sai xung quanh đều quái dị, buồn cười mà lại không dám cười.

"Ôi, đi sai rồi, bổn vưomg muốn đi ở đây. Ôi, không đúng không đúng, cô đi ở đây à. Không phải bổn vương được năm con rồi sao?"

Chuyển Luân Vương đưa tay, muốn cầm lại con cờ mình mới vừa đi.

Tô Mạt nghẹn họng.

Tuy tay không ngừng hầu Chuyển Luân Vương đánh cờ, song trong lòng Tô Mạt lại không bình tĩnh nối, cô lo lắng cho mọi ngưòi ở Dương gian, vì vậy lộ vẻ bất an.

"Cô bé, bổn vương đã sớm nói rồi, cô phải tĩnh tâm. Bây giờ cô trở về chỉ uổng công vô ích. Lẽ nào cô không hiểu rõ tình trạng của mình sao? Tuy bổn vương không rõ tại sao cô lại gặp phải tình thế hiện giờ, có điều bổn vương biết nếu cô cố gượng, e là sau này cũng chỉ có thể ở đây đánh cờ với bổn vương thôi."

Tô Mạt hoảng hốt, xem ra không thể giấu diếm Quỷ Vương trước mắt này được, nhưng làm sao đây, người cô quan tâm rất có thể đã gặp phải nghìn trùng nguy hiểm, làm sao có thể tĩnh tâm được chứ?

Chuyển Luân Vương thấy Tô Mạt không trả lời, nói tiếp.

"Cô đã tìm được cách phá giải chưa? Bổn vương nghe nói cô chẳng những hàng yêu trừ ma, còn trút giận giúp quỷ tích lũy công đức. Lẽ nào vẫn chưa có cách gì kéo dài à? Hôm nay bổn vương thấy được số mệnh mà âm hồn kia nắm giữ trong tay, rõ ràng cô có thể dùng cho bản thân nhưng lại nhường cho người khác, đây cũng là lí do tại sao bổn vương thích cô và muốn giữ cô lại. Bổn vương có thể chỉ cho cô một giải pháp, chỉ cần tìm được huyết mạch thần thú Kỳ Lân thượng cổ thì mới có thế hóa giải nguy hiểm cho cô, nếu không đến thời gian Thiên Niên Kiếp..."

Chuyển Luân Vương nói đến Thiên Niên Kiếp thì dừng lại, ông như cười như không nhìn Tô Mạt trước mắt, sau đó vung tay lên.

"Được rồi, bổn vương chỉ nói đến đây thôi, đã thắng cô được một ván, cô mau trở về Dương gian đi."

Rõ ràng là chưa thắng được ván nào mà... Tô Mạt thầm oán trong lòng.

"Tiểu nữ xin từ biệt, cảm ơn Diêm Quân đã chỉ dạy."

Lùi đến cửa, Tô Mạt dừng bước.

"Diêm Quân, tiểu nữ còn có một chuyện muốn nhờ."

"Nói nghe xem." Chuyển Luân Vương vuốt râu trầm giọng cất lời.

"Từng có âm thai chưa xuất thế nhưng bị tà pháp cưỡng ép lấy ra, gã ta lại còn dùng tính mệnh trả giá để phong ấn, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp âm thai này không bị hồn phi phách tán ạ?"

Tô Mạt cúi người bái lạy đợi Chuyển Luân Vưong nói đáp án, Chuyển Luân Vương không ngờ Tô Mạt hỏi điều này, ông trầm ngâm một thoáng.

"Đã như thế, nếu cô cố làm hết sức cũng không phải không được, Bổn vương cho cô thêm một sắc lệnh dán lên âm thai, tuy có thể bảo vệ nó không bị hồn phi phách tán, song trong chín kiếp chỉ có thể luân hồi vào súc sinh đạo, cô hãy suy nghĩ cẩn thận." Nói xong Chuyển Luân Vương phất tay, một lá bùa bay xuống tay Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng cúi gập người bái lạy dập dầu cảm ơn Chuyển Luân Vương, Chuyển Luân Vương phất tay lần nữa rồi biến mất khỏi đại điện Thập điện. Tô Mạt rời khỏi đại điện nhanh chóng chạy đến cửa ra Dương giới, Chuyển Luân Vương ở chỗ tối nhìn thấy Tô Mạt rời đi, lại hỏi quỷ sai bên cạnh.

"Có giao đồ đến tay chàng trai kia chưa?"

"Khởi bẩm Diêm Quân, thuộc hạ đã giao lá thư kia cho chàng trai đi đến địa phủ bằng thể xác theo căn dặn của ngài rồi ạ, tuy nhiên có một chuyện thuộc hạ không rõ." Quỷ sai ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Chuyển Luân Vương, "Ngài không hay xen vào chuyện người khác, sao lần này lại nhiều lần giúp đỡ cho người phàm? Tuy nói đó là huyết mạch thần thú song ngài cũng quá bao dung cô ta, còn thêm chàng trai kia nữa. Ngài..."

Chuyển Luân Vương phất tay ngắt lời của quỷ sai.

"Không phải là bổn vương xen vào việc của người khác, giờ huyết mạch của thần thú Phượng Hoàng và Kỳ Lân đều truyền thừa ở nhân gian, e rằng nhân gian sắp có thay đổi lớn, ôi..."

Chuyển Luân Vương nhìn bầu trời xám xịt chốn Minh giới rồi thở dài, vừa quay lại bóng dáng đã tan biến.

*****

Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đi ra từ đại điện, chạy về phía cửa Dương giới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng ẩn thân đi theo.

Dọc theo đường đi, Hàn Ngạo nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Tô Mạt đi vào đại điện Thập điện.

Đương lúc nhìn thấy Tô Mạt và quỷ sai rời khỏi, anh cũng nhận được một lá thư quỷ sai Thập điện đưa cho mình, sau đó còn dặn dò đây là của Chuyển Luân Vương giao cho, đến thời khắc then chốt thì hãy mở ra, cũng bảo anh đứng chờ ngoài điện, rồi liền quay người rời đi. Hàn Ngạo nhìn lá thư trong tay, quả nhiên được phong ấn rất chặt chẽ bèn cất lá thư, ẩn thân đứng ở ngoài điện đợi Tô Mạt.

Hai người nhanh chóng thấy cửa Dương giới, trong Minh giới xám xịt, cửa ra Dưong giói là nơi sáng rõ nhất, ánh sáng chói lòa khiến người ta cảm thấy ra khỏi đêm tối nhất định sẽ là bầu trời tươi sáng. Nhưng ra khỏi vầng sáng này, liệu thế giới ngoài kia có nhất định không tăm tối?

Đến cùng, món quà của người đàn ông áo đen kia sẽ mang đến mối nguy thế nào?

Băng qua lối đi thông từ địa phủ tới Nhân giới cuối cùng Tô Mạt cũng trở lại nhân gian, cô nhìn lên bầu trời thành phố A, mặt trời cũng mới vừa ló dạng, cô xuống địa phủ lâu như vậy mà nhân gian chỉ mới hửng sáng. Cô còn được thấy cảnh tượng bình minh này bao lần nữa đây? Thiên Niên Kiếp...

Tô Mạt cười khổ, nhìn người tập thể dục buổi sáng bắt đầu xuất hiện trên đường phố, cất bước trở về nhà.

Ở phía sau Hàn Ngạo nhìn từng biểu cảm của Tồ Mạt, anh rất muốn bước tới ôm lấy cô, mấy lần đưa tay ra cuối cùng kìm lòng lại, anh chỉ ẩn thân, yên lặng đi theo sau cô.

Hai người nhanh chóng về đến nhà, Tô Mạt dừng bước ngước mắt nhìn lên tầng trên, đèn trong nhà còn đang sáng. Là Đào Tử sao? Hay là Hàn Ngạo? Cảm giác có người chờ mình ở nhà thật hạnh phúc. Ôi! Không nghĩ nữa, nên xem tình hình trước đã.

Tô Mạt vừa nghĩ vừa đi về nhà, cách đó không xa Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đi lên lầu, suy nghĩ gì đó rồi quay người rảo bưóc về phía ngược lại.

"Mình đã về rồi."

Tô Mạt đi đến trước cửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi xuyên qua cửa phòng, gọi vọng vào trong nhà, nghe thấy tiếng của Tô Mạt, Đào Tử đang lim dim buồn ngủ giật mình tỉnh dậy, vội vàng lắc đầu để tỉnh táo hơn, bước ra khỏi phòng ngủ chạy một mạch xuống lầu, đi đến bên cạnh Tô Mạt, nhìn ngó Tô Mạt kỹ lưỡng một hồi mới cất lời hỏi, "Sao rồi? Mọi chuyện thuận lợi không?"

Tô Mạt cười khổ.

"Coi như thuận lợi, mình gặp được Chuyển Luân Vương - Thập điện Diêm Quân, hơn nữa ngài còn cho mình lệnh đặc xá. Tuy nhiên cũng gặp chút phiền phức, không ngờ ở địa phủ cũng gặp phải tên đó, hắn nói đâ chuẩn bị một món quà cho mình, không biết lần này sẽ là phiền phức gì đây. Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ? Hàn Ngạo đâu?"

Cậu trở về thể xác của mình trước đi, sau đó nói tiếp. Hàn Ngạo..."

Tiếng mở cửa cắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra Hàn Ngạo đi từ ngoài vào. Tay anh cầm mấy chiếc túi, thấy Tô Mạt thì cong khóe môi dịu dàng cưòi, "Không biết bao giờ em về nên anh đến quán ăn sáng em thích nhất mua điểm tâm cho em, đề phòng lỡ em trở về đói bụng lại không có đồ ăn, không ngờ lại đúng lúc như vậy."

Tô Mạt nhìn bữa sáng trong tay Hàn Ngạo, đôi mắt cay cay, cô quay đầu đi không đế cho Hàn Ngạo thấy vẻ mặt lúc này của mình, sau đó vừa lên lầu vừa nói, "Em đi rửa mặt rồi thay quần áo rồi chúng ta cùng ăn sáng nhé"

"Chắc anh cũng biết chuyện gì xảy ra với cô ấy phải không?"

"Ừ, nhưng tôi vẫn không rõ cuối cùng Thiên Niên Kiếp mà hai người nói là cái gì?"

Đào Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, "Anh định gạt cô ấy đến bao giờ? Khả năng của anh không chỉ dừng lại ở mức độ này, tôi chưa thấy có mấy ai dám dùng thân xác đi đến địa phủ như vậy bao giờ."

"Tạm thời vẫn chưa định nói cho cô ấy biết, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy bằng cách của mình thôi. Hơn nữa, nếu để cô ấy mỗi ngày lo lắng đến an nguy của tôi như tôi lo lắng cho cô ấy vậy chi bằng không nói, chuyện như vậy một người gánh chịu là được rồi." Hàn Ngạo vừa bày bữa sáng vừa nói thản nhiên, như thể trong mắt anh những chuyện này rất đỗi bình thường.

Đào Tử nhìn Hàn Ngạo, do dự cất lời, "Thật ra thì..."

"Thơm quá, em đói meo rồi." Tiếng nói Tô Mạt ngắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra, hai người đồng thời quay đầu lại thấy Tô Mạt đã thay quần áo đứng phía sau, cười khúc khích nhìn họ.

"Sao hai người cứ nhìn tôi mãi thể? Ăn cùng đi, ăn xong chúng ta đến tiệm xem Tử Ngâm và Kiều Dật."

Trong lòng ba người đều hiểu, qua thời gian này, thòi khắc yên bình thế này sẽ bị phá vỡ, cũng như khoảnh khắc ánh mặt trời vạch đêm đen lúc bình minh, đúng là mặt trời mang đến ánh sáng, song thứ họ sắp phải đối mặt chính là màn đêm bí ẩn.

"Ngạo, anh ở nhà đi, em đã thiết lập kết giới trong nhà, em và Đào Tử ra tiệm một lát sẽ về ngay, anh an tâm chờ bọn em ờ nhà nhé!"

Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, giống như anh không biết Tô Mạt đi làm chuyện gì, chỉ biết ở nhà đợi cô trở về mà thôi. Lòng anh như đang bị vô số vuốt mèo cào cấu, các trạng thái cảm xúc đan xen lẫn nhau, dù vậy khuôn mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Đào Tử đồng cảm nhìn Hàn Ngạo không nói gì, chỉ gật đầu với anh rồi quay người đi đến cửa đứng đợi Tô Mạt. Dặn dò Hàn Ngạo xong, Tô Mạt quan sát kết giới trong nhà, không ngoảnh đầu lại mà theo Đào Tử rời khỏi nhà đi về hướng cửa tiệm.

Tô Mạt mở cửa, trong tiệm không hề có gì thay đổi, Đào Tử tiến lên một bước mở cánh cửa căn phòng nhỏ bên trong ra, căn phòng trống huơ trống hoác.

Tô Mạt đi theo Đào Tử vào căn phòng nhỏ xung quanh, Tử Ngâm và Kiều Dật không có ở đây.

"Mạt Mạt, anh ta nói thế nào?"

Tô Mạt suy nghĩ một chút, kể tường tận chuyện xảy ra ở địa phủ cho Đào Tử nghe, Đào Tử nghe xong lại hoang mang khó hiểu.

"Nếu như nói có quà cho cậu, không thể có chuyện anh ta rảnh rỗi nói giỡn chơi rồi, nhưng trong nhà không có thay đổi, trong tiệm cũng không thấy gì cả. Ôi, Kiều Dật và Tử Ngâm đã đi đâu đây?" Đào Tử nói xong thì ngồi xuống sô pha.

"Đây là cái gì?"

Đào Tử vừa mới ngồi xuống đã phát hiện có một chiếc bình nhỏ màu đen đặt trên bàn trà, trên bình còn khắc một loạt bùa chú, nhìn có vẻ rất kì dị.

Tô Mạt sừng sốt, dòng bùa chú này hình như hơi quen, đây là...

Nguy rồi, không đợi Tô Mạt bảo Đào Tử bỏ chiếc bình xuống, dòng bùa chú bỗng rời khỏi bình, trong nháy mắt cả căn phòng bị bùa chú vây quanh tạo thành một kết giới màu đen, chính giữa kết giới thình lình xuất hiện một khe nứt, một lực hút khổng lồ phát ra từ cái khe đó. Đào Tử không phòng bị nên bị hút vào khe ngay lập tức, còn Tô Mạt tuy vừa nhìn thấy bùa chú triển khai đã có dề phòng, có điểu bởi vì lực hút kia quá mạnh, chưa kịp phản kháng cô đã bị nó hút vào không gian của kết giới.

Khi hai người bị kết giới cuốn đi, cái khe xuất hiện tại kết giới bắt đầu thu hẹp dần, lúc sắp biến mất, một bóng đen cũng chui vào theo, sau đó căn phòng yên tĩnh trở lại.

Trong một căn phòng nhỏ nào đó tại thành phố A, một trận pháp mở ra ngay sau khi kết giới biến mất, căn phòng đó không bật đèn nên nhuốm màu âm u, có bày giá nến được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ở giữa phòng, những chiếc giá đó đều được cắm nến trắng, sắp hàng theo thứ tự. Khi kết giới tạo ra bởi bùa chú trong tiệm của Tô Mạt biến mất, cây nến đầu tiên trên giá cắm cũng lặng lẽ tắt ngúm. Tại góc phòng, một người đàn ông mặc áo đen đứng đó nhìn ánh lửa lụi tàn, nở nụ cười nham hiểm.

*****

Bóng tối đen kịt vô tận bủa vây khắp lối, Đào Tử mở mắt ra, đâu đâu cũng tối om không thể nhìn thấy gì cả, vừa rồi cô còn ở trong căn phòng nhỏ của Tô Mạt, chỉ chớp mắt sao lại đến nơi này?

Trong tâm trí, hình như cô cầm một chiếc bình nhỏ có vẽ bùa chú, sau đó, sau đó thì đã đến đây. Tuy nhiên đây rốt cuộc là đâu? Mạt Mạt đã đi đâu? Bây giò cậu ấy thế nào?

Vụt một tia sáng chiếu rọi con đưòng tối đen, Đào Tử cầm một tấm bùa lửa soi đường, quan sát xung quanh nhưng không thấy gì cả.

Cô nương theo ánh sáng trong tay đi về phía trước.

Hình như phía trước không xa có ánh sáng, Đào Tử dập tắt ngọn lửa trong tay từ từ đi thẳng về nơi đó, khi đến được nơi có ánh sáng kia thì Đào Tử lại đứng ngây người.

Phía bên kia vầng sáng xuất hiện một hình ảnh, một cô gái đang đứng trước hồ nước trong suốt, bóng in lên mặt nước, mái tóc dài buông xõa đến tận eo, dưới lớp tóc mái bằng dễ thương là đôi mắt to tròn, hiện vẻ tinh nghịch.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt cô gái mang một màu đen thăm thẳm, như thể vừa không để ý là sẽ bị hút vào ngay, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi anh đào hé mở. Khi cô gái nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt trắng nõn nà ấy liền ẩn hiện một lúm đồng tiền dễ thương, khiến cho người ngắm nhìn có cảm giác muốn cắn lên bầu má đó. Cô gái kia chính là Đào Tử, chính xác mà nói là cô của ngày xưa.

Khi đó cô vừa mới truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, có pháp thuật Đạo gia chính tông nhất, không kiêng dè bất cứ yêu ma quỷ quái nào trên thế gian, chỉ cần có Phượng Hoàng Hỏa là có thể một đấu một với mãnh thú thượng cổ hung tàn nhất, cho đến khi cô gặp phải người kia.

Đào Tử ngẩn ngơ nhìn một lúc, hình ảnh chuyển đổi, vừa rồi cô còn đang nhìn mình trong ảo ảnh vậy mà bây giờ đã đi vào trong đó. Cô cúi đầu nhìn quần áo, trang sức và trạng thái cơ thể, chính là bản thân cô nhiều năm trước, trí nhớ đang trôi trong quá khứ không tính là xưa cũ đó.

Hồi ấy Đào Từ vừa tròn mười sáu tuổi, sau khi truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng cô phải rời thung lũng nơi mình đã sinh sống từ thuờ bé, bởi vì trong gia tộc là mỗi đứa trẻ sau khi được kế thừa huyết mạch đều phải ra ngoài trải luyện một mình, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.

Nếu trải luyện thất bại thì sẽ có thế mất đi huyết mạch Phượng Hoàng, không có căn cơ huyết mạch thì sẽ không tìm được đường về nhà được nữa, chỉ có thể đi lòng vòng trong núi mà thôi.

Những gian truân người kế thừa phải trải qua cũng hoàn toàn không giống nhau, có điều, khi đó Đào Tử không biết bản thân cô phải đối mặt với thừ thách như thế nào.

Đào Tử vừa mới xuống núi thấy gì cũng mới lạ, ở thế giói phàm tục càng lâu cô càng hiểu rõ niềm vui nỗi buồn, tình người lạnh ấm trong cuộc sống.

Ban ngày, Đào Tử tìm nơi ẩn náu, khi đêm đến cô sẽ băng qua những đường lớn ngõ nhỏ, thôn núi hoang vắng tìm kiếm yêu ma quỷ quái gây nguy hại cho nhân gian.

Chỉ chớp mắt hai năm đã trôi qua, Đào Tử đã lên mười tám. Hôm đó, Đào Tử đuổi theo một con Nhiếp Thanh Quỷ (*) đến một kho hàng bỏ hoang vắng vẻ. Nói đến

(*) Tương truyền nếu như người có thâm thù đại hận mà không thể báo, nằm trong quan tài không ăn không uống bốn mươi chín ngày máu sẽ nghịch hành, hóa thành màu xanh, tu luyện thành nửa người nửa quỷ, gọi là Nhiếp Thanh Quỷ.

Nhiếp Thanh Quỷ này, Đào Tử đã lần theo dấu vết nó hơn nửa năm, mấy lần giao chiến cũng chỉ làm nó xước ít da mà thôi.

Cách đó không lâu, thừa lúc nó đang tu luyện Đào Tử mới miễn cưỡng làm tổn thương căn cơ của nó được, song nó vẫn may mắn trốn thoát. Lần này, cô bao vây nó trong kho hàng bỏ hoang, tất nhiên là phải tiêu diệt nó triệt để.

Phượng Hoàng màu vàng lượn quanh người Đào Tử, ngọn lừa bùng cháy trên tay cô, có thể loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh một con Phượng Hoàng nhỏ bé trong ngọn lửa đó. Nhiếp Thanh Quỷ màu xanh oán hận nhìn Phượng Hoàng tỏa sáng, hầm hè nói, "Cô gái, tôi và cô vốn nước sông không phạm nước giếng, sao cô lại cố ép bức tôi mãi thế?"

Nhìn oán khí toát ra từ Nhiếp Thanh Quỷ, Đào Tử không hề e ngại, thản nhiên ngắm ngía ngọn lửa trong tay, cất lời chậm rãi:

"Có trách thì trách mi xui xẻo đụng phải ta, đã để cho mi trốn thoát nhiều lần như vậy rồi, lần này kết thúc tất cả đi thôi." Cô vừa nói, vừa tạt thẳng ngọn lửa Phượng Hoàng vào Nhiếp Thanh Quỷ. Nhiếp Thanh Quỷ không ngừng kêu rên, tránh trái tránh phải, mà phàm đã là quỷ thì chỉ cần chạm phải lửa của Phượng Hoàng Hảa, kết cục cũng sẽ là tan thành mây khói.

Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Quỷ ngừng kêu rên hệt như hiện tượng hồi dương của con người, nó cất giọng yếu ớt nói với Đào Tử, "Tôi cũng từng là người, hôm nay tôi phải tan thành mây khói, cô có thể giúp tôi làm một việc hay không?"

"Chuyện gì? Mi nói đi."

Đào Tử nghe thấy giọng nói Nhiếp Thanh Quỷ đã suy yếu đến nhường này, hơn nữa cũng sắp hồn phi phách tán nên động lòng trắc ẩn. Vì thế cô liền tiến lên phía trước, cách Nhiếp Thanh Quỷ một khoáng chỉ chừng vài bước chân.

Nhiếp Thanh Quỷ thấy Đào Tử đứng gần mình như thế thì đôi mắt ánh lên vẻ hiểm độc.

Đột nhiên nó đứng phắt dậy, thân thể đang bị thiêu đốt bất chợt nhào về phía Đào Tử, đồng thời miệng còn phun ra một luồng khí màu xanh, phả vào mặt cô. Cô không đề phòng, bị chướng khí Nhiếp Thanh Quỷ phun ra đập trúng, trong nháy mắt, cô cảm thấy một luồng oán khí chạy tán loạn khắp thân thể mình, Đào Tử kinh hoàng, vội vàng dùng Phượng Hoàng Hỏa ngăn chặn.

Nhiếp Thanh Quỷ thấy mình dốc hết toàn lực đánh một cú đạt được thành công, không khỏi cười to

"Ha ha ha, con nhóc, mày đã trúng oán khí của tao rồi, nào có dễ ngăn chặn như vậy, đáng tiếc tao không được thấy mày bị oán khí nuốt chửng, tao..." Sau khi dồn sức tung ra đòn cuối cùng trả thù Đào Tử, cuối cùng Nhiếp Thanh Quỷ hoàn toàn tan thành mây khói bởi ngọn lửa phượng Hoàng.

Còn Đào Tử chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo xuyên thấu toàn thân, cô không ngờ đến giây phút cuối cùng mình lại sơ suất như vậy. Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ, Đào Tử lảo đảo rời khỏi kho hàng, dựa vào ý chí đi đến ven đưòng, lúc bản thân sắp mất đi ý thức, hình như bên cạnh xuất hiện một chàng trai mặc áo đen, sau đó thì hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, cô đang nằm trong một căn phòng mang phong cách cổ điển, cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể dường như đã biến mất, Đào Tử khẽ giơ tay lên, ngọn lửa Phượng Hoàng xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Em đã tỉnh rồi à?"

Một giọng nam êm ái vang lên, Đào Từ vội vàng thu tay lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, một chàng trai áo đen trẻ tuổi đang đứng dựa bên cạnh cửa phòng.

Anh ta có làn da rất trắng, thậm chí là còn trắng hơn cả con gái, hơn nữa da dẻ có vẻ rất đẹp, mái tóc ngắn lưa thưa khá mềm mại khiến người ta có cảm giác muốn bước đến vò rối nó. Dưới vầng trán sáng láng là hàng mày hoàn mỹ kết hợp với đôi mắt sâu thẳm, vẻ dịu dàng nồng nàn trong đôi mắt ấy như có thể khiến người khác tan chảy bất cứ lúc nào. Nối tiếp với chiếc mũi anh tuấn là đôi môi dày vừa phải, bên khóe môi còn mang nụ cười như có như không, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, với lại trên tai anh ta đeo một viên đá tím không hề gây phản cảm mà còn tăng thêm vẻ thần bí.

Đào Tử quan sát từ đầu đến chân, thấy được vẻ mặt của đối phương thì hơi ngại ngùng, thôi không nhìn nữa.

"Anh tên là gì? Là anh đã cứu tôi sao?"

"Ừ, đúng lúc tán bộ qua đó, nhìn thấy em ngất xỉu ven đường."

"Vậy làm sao anh cứu được tôi?"

Đào Tử hiểu rõ mình bị nhiễm oán khí của Nhiếp Thanh Quỷ, người bình thường sao có thể dễ dàng hóa giải được chứ.

"Tối dùng máu mắt phượng Bồ Đề mà ông nội tôi để lại để cứu em, nếu không tôi cũng bất lực. Còn nữa, tôi tên là Ly Thương." Chàng trai cười dịu dàng giải thích với Đào Tử.

"Máu mắt phượng Bồ Đề?"

Đào Tử ngạc nhiên, cô từng nghe cha nói máu mắt phượng Bồ Đề là một trong những Bồ Đề quý báu nhất, cũng hiếm có nhất thế gian, không những thế trên trăm năm mới có thế sinh ra một viên, gần như có thể nói là có thể cứu người chết sống lại, giúp xương trắng mọc thịt. Vật quý báu như thế vậy mà chàng trai trước mặt lại cho mình uống, trong lòng Đào Tử lướt qua một cảm giác khác thường.

Những ngày kế tiếp, bởi vì thân thể Đào Tử còn hơi yếu nên cô ở lại nhà của chàng trai tên Ly Thương đó.

Qua tiếp xúc Đào Tử phát hiện Ly Thương không chỉ có tính cách ôn hòa hơn nữa cũng rất bảo vệ cô, lúc nhìn cô đôi mắt ấy luôn luôn tràn ngập vẻ dịu dàng.

Đào Tử phát hiện không biết tự lúc nào mình đã đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, Ly Thương cũng có tình cảm với cô. Hai người cứ thế thuận theo lẽ thường trở thành tình nhân, trải qua cuộc sống như thể trong mơ, niềm hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trái tim thiếu nữ mới biết yêu lần đầu của Đào Tử.

Đào Tử không hề hay biết, chàng trai luôn nhìn mình vói vẻ mặt dịu dàng đó lại là tình kiếp cả đời của cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-31)