Truyện ngôn tình hay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 08

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 08: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thương tích cũa Đào Tử hồi phục nhanh chóng, cô biết nhà Ly Thương là gia tộc phong thủy mấy đời và anh cũng đang ra ngoài để trải luyện như cô. Anh mang theo pháp khí gia truyền chính Là máu phượng Bồ Đề, ngày đó vì cứu cô nên anh đã cho cô máu mắt phượng Bồ Đề quý báu, nỗi niềm cảm động này khiến Đào Tử càng lún càng sâu vào tình cảm dành cho anh.

Thời gian ở bên Ly Thương ngày nào anh cũng nấu canh bồi bổ thân thể cho cô uống, Đào Tử thấy vô cùng hạnh phúc vì đã gặp được chàng trai đốii xử tốt với mình như thế. Cô đắm chìm trong hạnh phúc mà không hề chú ý đến mỗi lần cô uống canh, vẻ mặt Ly Thương vô cùng kì quặc.

Dạo gần đây Đào Tử thấy rất lạ, nhưng kì lạ ở đâu thì lại hoàn toàn không diễn tả được, cảm giác như trong cơ thể có một luồng khí cực nóng muốn đốt cháy cơ thể cô, lại thấy đó chỉ như là ảo giác của bản thân thôi nên Đào Tử không để ý nhiều, mỗi ngày vẫn tu luyện theo cách thức bình thường.

Hôm ấy luồng khí trong người nóng bức, khó chịu vô cùng nên Đào Tử kết thúc tu luyện sóm, trở về nhà với Ly Thương, từ đằng xa cô đã thấy Ly Thương đang trò chuyện với ai đó, Đào Tử nổi hứng đùa nghịch, rón ra rón rén đi đến phía sau anh.

"Sắp thành công rồi, chỉ cần cô ấy tiếp tục ăn canh cháu nấu thì huyết mạch Phượng Hoàng sẽ hoàn toàn thức tỉnh, cháu sẽ nhân cơ hội đó cướp lấy nó. Đến khi đó..."

Đào Tử bàng hoàng khi nghe thấy lời Ly Thương nói, bất giác lui về phía sau một bước, không cẩn thận giẫm phải nhánh cây vang lên tiếng răng rắc rất khẽ, làm kinh động đến Ly Thương.

Ly Thương giật mình vội vàng quay đầu lại, Đào Tử phía sau đang nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng, Ly Thương sửng sốt vội vàng cất lời giải thích, "Đào Tử, anh..."

"Đừng nói nữa, em đã nghe thấy tất cả rồi. Hóa ra anh tiếp cận em chỉ vì huyết mạch Phượng Hoàng, đáng tiếc đã bị em biết được, mưu kế của anh sẽ không thực hiện được đâu."

Nước mắt cô chảy xuổng, đôi mắt chất chứa nổi đau khiến người ta nhìn thấy không nhịn được muốn bước đến dỗ dành.

Trên mặt Ly Thương hiện lên cảm xúc phức tạp, "Anh không muốn làm hại em, chỉ cần em ngoan ngoãn để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như trước."

"Đủ rồi!" Đào Tử run rẩy ngắt lời Ly Thương, "Em không thể nào để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng được, đừng hi vọng hão huyền nữa. Em không muốn làm anh bị thương, từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."

Đào Tử nói xong thì định quay người bỏ đi, Ly Thương cất lời cắt ngang bước chân đang dợm bước đi của cô, "Đợi đã, em không làm anh bị thương nhưng không có nghĩa là anh sẽ để em rời đi, anh nhất định phải lấy được huyết mạch Phượng Hoàng."

Nhìn gương mặt vốn dịu dàng của Ly Thương phút chốc hiện lên vẻ lạnh lùng, Đào Tử lảo đảo. Không ngờ tấm chân tình cô trao cho anh giờ lại đổi lấy kết qua thế này, ngưòi cô càng lúc càng nóng, vị tanh trào lên cổ họng.

Phụt!

Đào Tử ôm ngực, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt Ly Thương hiện vẻ đau xót, tuy nhiên nghĩ đến huyết mạch Phượng Hoàng, như hạ quyết tâm, anh lại bước từng bước đi đến gần Đào Tử, không nhìn vết máu trên khóe miệng cô nữa.

Đào Tử lui về sau nhìn Ly Thương từng bước từng bước một dồn ép mình đến đường cùng, trái tim cô chợt như pha lê rơi xuống đất, vỡ nát tan.

"Anh thật sự sẽ xuống tay vói em ư?"

Ly Thương không nói mà chỉ dừng bước, nếu như không phải là vì huyết mạch Phượng Hoàng, anh thật sự rất muốn chung sống với cô đời đời kiếp kiếp, nhưng mà...

Ly Thương lắc đầu, chướng khí màu đen từ từ dâng lên trong tay, tạt về phía Đào Tử, Đào Tử không tránh kịp bị chướng khí đánh trúng, lại phun thêm một ngụm máu nữa.

Thân hình Phượng Hoàng dần dần hiện ra từ cơ thể Đào Tử, vờn xung quanh cô. Nhìn thấy Phượng Hoàng, trong mắt Ly Thương hiện lên vẻ điên cuồng, chướng khí trong tay dâng cuồn cuộn.

Đào Tử đau khổ do dự một hồi, cuối cùng Phượng Hoàng Hỏa xuất hiện trong tay cô, cô nhắm mắt lại, ngọn lửa trong tay đập thẳng về phía Ly Thương, sau đó nhân lúc Ly Thương tránh né cô dùng bùa bỏ chạy.

Cô cứ lê cơ thể đầy những vết thương chạy đi chẳng có mục đích, Đào Tử không biết mình phải đi đâu, cũng không biết nơi nào là an toàn, nơi nào Ly Thương sẽ không tìm ra cô.

Cô chạy vào một thôn núi hẻo lánh, cơ thể cô đã nặng nề đến cùng cực, tầm mắt cũng càng lúc càng mơ hồ. Đào Tử trấn định lại tinh thần muốn tiếp tục đi về phía trưóc, đáng tiếc thân thể không nghe theo suy nghĩ của cô. Trước mắt tối sầm, Đào Tử hôn mê bất tỉnh.

Khi cô tỉnh lại, thấy vẫn là một căn phòng cổ kính Đào Tử hốt hoảng, lẽ nào cô đã trở lại nơi kia? Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, cô phát hiện căn phòng này bày trí hơi... lạ đời. Trong căn phòng cổ kính vậy mà chất đủ loại gấu bông, có loại gấu bông lông nhung, gấu bông lông dài, gấu bông lông ngắn, gấu bông Teddy.

Nhất thời Đào Tử cảm thấy có một đàn quạ bay qua đầu mình, đây là phong cách gì vậy? Căn cứ theo cách bài trí, chắc chủ căn phòng này là con gái.

"Cô đã tỉnh rồi à."

Đào Tử đang nghĩ ngợi thì trong góc có một giọng nữ lành lạnh vang lên.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Đào Tử là một cánh tay, nó đẩy hết mấy con gấu bông sang một bên, sau đó một khuôi mặt trái xoan trắng ngần ló ra, dưới chân mày cong cong là đôi mắt tròn xoe rất dáng yêu. Đáng tiếc, trong đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, dưới chiếc mũi nhỏ nhắn là đôi môi hồng thắm, mái tóc dài buộc phía sau ót, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta trầm trồ, nhưng quả thật rất dễ thương.

Cô gái đứng dậy đi đến bên cạnh Đào Tử, sờ trán cô.

"Ừm, đã hạ sốt rồi. Cô cảm thấy thế nào?"

Giọng nói có chút lạnh nhạt còn trong đôi mắt cô gái này lại hiển hiện sự quan tâm không hề che giấu, Đào Tử có cảm giác rất gắn bó, giống như gặp được người thân, những uất ức chất chứa trong lòng khiến cô khóc thất thanh trước mặt một người chưa từng quen biết.

Người ấy không ghét bỏ cô, ngược lại còn bước đến gần khẽ ôm lấy cô, tay còn nhè nhẹ vỗ lên người cô.

Thật lâu sau, chẳng còn nghe thấy tiếng khóc nữa, cô gái kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện Đào Tử đã ngủ say trong lòng mình, trên mặt còn vương hàng lệ chưa kịp lau, bèn đặt Đào Tử xuống, cẩn thận đắp kín chăn lại cho cô.

Sáng sớm hôm sau Đào Tử bị cơn đói đánh thức, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô vén tấm chăn mỏng trên người rồi lần theo mùi thơm đi đến phòng khách. Cô gái hôm qua đang chuẩn bị bữa sáng, dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên chợt ngẩng đầu lên.

"Dậy rồi à? Đói bụng không? Đến đây ăn sáng đi."

Đào Tử đi đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.

"Tôi tên Đào Tử, còn cô?"

"Tôi tên Tô Mạt. Chút nữa ăn sáng xong, tôi sẽ đưa quần áo của tôi để cô tắm nhé."

"Ừ, cảm ơn cô."

Hai cô gái nhìn nhau cùng cười, tình bạn được thiết lập trong buổi sáng lặng yên như thế, Đào Tử ở lại trong nhà Tô Mạt.

Mỗi đêm Đào Tử đều bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu trong người, cô hiểu huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể mình sắp thức tỉnh. Một khi huyết mạch Phượng Hoàng thức tỉnh, có thể cô sẽ phải đối mặt với Thiên Niên Kiếp, mà người thành công vượt qua Thiên Niên Kiếp có được mấy ai. Cách thức giải quyết khi Thiên Niên Kiếp đến là truyền huyết mạch Phượng Hoàng cho người khác. Cơ mà... cô truyền cho ai đây?

Đào Tử thở dài, trở mình.

"Đang nghĩ gì thế?" Giọng nói cùa Tô Mạt cắt ngang tiếng thở dài của Đào Tử.

"Tôi đánh thức cô à?"

"Đêm nào cô cũng giật mình tỉnh giấc, bị sao vậy? Tôi cảm thấy trong cơ thế cô tồn tại một nội lực tựa như muốn thoát ra ngoài. Có thể nói với không?" Tô Mạt mở mắt nhìn Đào Tử đối diện mình.

"Cô cảm nhận được sao?" Đào Tử kinh ngạc ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tô Mạt hỏi.

"Ừ, nhà tôi đời đời đều làm nghề âm dương, tròi sinh tôi đã có mắt âm dương, cảm giác luôn chính xác."

"Tôi..." Đào Tử ngẫm nghĩ, cuối cùng cùng nói thân thế của mình cho Tô Mạt nghe, bao gồm cả chuyện gặp phải Ly Thương cùng với tình trạng cơ thể hiện tại.

"Tức là nếu như trước khi Thiên Niên Kiếp đến, không thể tìm ra người truyền thừa thì cô sẽ phải chết ư?"

"Ừ."

Nghe câu trả lời của Đào Tử, Tô Mạt cúi đầu không nói, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

"Vậy thì truyền cho tôi đi, nếu như cô tin tưởng tôi."

"Không được... Không phải là tôi không tin cô, nếu cô nhận truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, một khi cơ thể xuất hiện tình trạng tương tự thì chỉ còn một đường chết mà thôi."

Tô Mạt liếc mắt, "Không phải là nếu như thôi sao? Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cứ giao cho tôi đi."

"Nhưng mà..." Đào Tử do dự.

"Không có nhưng nhị gì hết, mau ngủ đi, cứ quyết định vậy nhé."

Tô Mạt đưa tay ôm lấy con gấu bông lông nhung ở đầu giường, nhắm hai mắt lại.

"Chậc, Mạt Mạt, tôi không nói là từ chối truyền thừa cho cô, song bắt đầu từ sáng ngày mai cô không được ngủ nướng nữa đâu, phải thức dậy luyện công, tôi sẽ đốc thúc cô đấy."

Nghe Đào Tử nói vậy, Tồ Mạt liền rên lên, "Không phải chứ? Còn phải rèn luyện ư? Có thể thương lượng một chút không?"

"Không được, không thương lượng gì cả, mau ngủ đi."

Nhìn phản ứng của Tô Mạt, Đào Tử che miệng cưòi trộm.

"Tròi ạ, Đào Tử, cô đúng là ác ma." Che gấu bông lên mặt, Tô Mạt thốt ra tiếng nói mơ hồ.

"Ha ha, giờ cô mới biết à. Sáng mai tôi sẽ gọi cô dậy, đừng phản đối, phản đối vô hiệu thôi."

Đào Tử nhớ lại thời điểm mình gặp Tô Mạt khiến cô bật cười, Khi đó Tô Mạt bị cô hành hạ rất thê thảm.

Cô ấy thích ngủ nướng, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị mình giày vò dựng dậy, đi theo ra cửa tập hít thở, chạy bộ, luyện tập vẽ bùa chú. Bởi vì Tô Mạt xuất thân từ thế gia âm dưong nên bùa chú chỉ là chuyện nhỏ, song ngày nào cũng phải dậy sớm thì đúng là ác mộng, chuyện này khiến cô vô cùng đau đầu. Tô Mạt vốn tính tình lạnh nhạt dần dà trở nên cởi mở hơn.

Lòng Đào Tử lúc này không khỏi lo lắng, cô gặp lại cảnh trong hồi ức, bây giờ xem ra còn chưa có nguy hiểm gì. Còn Tô Mạt bị hút vào chung với cô đã đi đâu? Rốt cuộc đã gặp phải tình cảnh gì?

*****

Trong nháy mắt bị hút vào khe kết giới, Tô Mạt cũng bị khung cảnh tăm tối bao quanh,  Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao bay vờn quanh Tô Mạt, chiếu sáng dẫn đường phía trước.

Trước lúc đi vào, Tô Mạt loáng thoáng nhìn thấy bùa chú trên bình giống dấu hiệu đi vào trận pháp thượng cổ nào đó vậy, cô không nhớ rõ tên, nhưng đã từng thấy bùa chú tương tự trong sổ ghi chép của gia tộc.

Hình như đây là một tà trận, trong đó có bảy trận pháp nhỏ, người bị hút vào trận pháp sẽ gặp phải những mối nguy hiểm khác nhau. Người may mắn một chút sẽ hồi tưởng lại chuyện mà mình không muốn nhớ lại nhất trong kí ức, có thể nói là chống lại chướng ngại trong lòng mình, chưa diệt trừ được chướng ngại thì sẽ không gặp được trận pháp khác.

Mà người xui xẻo một chút có thể phải đối mặt với các loại yêu ma quỷ quái gây nguy hiểm đến tính mạng. Tóm lại, mọi thứ đều không biết trước được, cô cũng không biết kết giới này có phải là trận pháp cô đã từng thấy trong sách tay không.

Điểm tốt duy nhất là thời gian trong trận pháp chênh lệch vói thực tế. Nói cách khác, người trong trận pháp có thể trải qua một cuộc đời, nhưng ở thực tế thì chỉ vài giờ mà thôi, có điều nếu muốn bình an và sống sót ra khỏi trận pháp, có lẽ còn khó hơn cả khó.

Tô Mạt vừa nhớ lại những gì mình từng thấy trong sổ ghi chép về trận pháp, vừa cẩn thận quan sát tình cảnh xung quanh, biến hóa kì lạ nhanh chóng diễn ra.

Phía trước cách Tô Mạt không xa xuất hiện một đội ngũ rước dâu, kiệu hoa ư? Thời đại này còn kiệu hoa sao? Nhìn kỹ lại, Tô Mạt không khỏi cười khẩy, không ngờ mình lại gặp được cảnh quỷ đón dâu này.

Một đoàn tùy tùng gióng trống thổi kèn đi trước mở đường, phía sau đội ngũ kèn trống là kiệu hoa, hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao cao trên kiệu. Kiệu phu khiêng bốn góc kiệu chẳng khác gì người thật, tuy nhiên chỉ như thế thì sao có thể che giấu được mắt Tô Mạt, rõ ràng đó chính là tám ngưòi giấy.

Thật quá phô trương, kiệu tám người khiêng nữa chứ!

Hai bên kiệu hoa còn có vài đồng nữ (*) đi theo, trên khuôn mặt má đỏ hây hây có nụ cười quái gở.

(*) Bé gái còn trinh

Sau các cô bé là một phụ nữ trung niên thân hình béo núc, lăc lư đi theo phía sau kiệu, Tô Mạt quan sát cẩn thận, cuối cùng không nhịn được bật cười. Đồng nữ hai bên giống hệt kiệu phu, đều làm từ người giấy, còn người phụ nữ trung niên kia rõ ràng là một con chồn hôi thành tinh đang lắc lư cái đầu.      

Nghe thấy tiếng Tô Mạt cười, chồn tinh liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt lóe lên tia sáng tính quái, nhìn thấy Tô Mạt cười cũng không giận, còn phất tay ra lệnh cho cả đoàn kiệu dừng lại, cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Mạt, nịnh nọt mở lời.

"Không biết cô nương đã bao nhiêu xuân xanh? Đã đính hôn với ai chưa?"

Ối chà, điều này thật hết sức thú vị, mình không phản ứng, ngược lại ả dám đụng đến mình. Chẳng biết con chồn hôi này nghĩ thế nào, chi bằng đi theo một đoạn tìm hiểu tình hình xem sao, dù gì trận pháp này không phá được thì mình cũng chẳng qua được trận kế tiếp.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ lắc đầu.

Khi chồn hôi kia thấy Tô Mạt lắc đầu thì không khỏi mừng rỡ.

"Ôi chao, cô nương gặp được tôi là may mắn lắm nhé, vài trăm dặm xung quanh đây ai mà không biết bà mai Khả Khả tôi chứ. Cô có thấy đội ngũ rước dâu này không? Đây chính là nhà phú hộ giàu có nhất trong vòng vài trăm dặm, cô nương nhà ai được rước về là có phúc tu mấy kiếp đấy, hiện giờ công tử của thành chủ Tuyên Thành đang nhờ tôi làm mai, tôi thấy tướng mạo cô nương cũng thật là trăm người mới có một, cô có chịu làm vợ thành chủ không?"

Tô Mạt nghe đến đây không khói bật cười, cô cười vì tên thành chủ kia không biết lai lịch ra sao, không chừng cũng là súc sinh giống con chồn hôi thành tinh này. Bây giờ giả làm người ở nơi đây, còn vọng tưởng muốn kết hôn nữa, chi bằng mình đi theo qua đó dò xét xem thế nào.

Chồn tinh thấy Tô Mạt cười thì cho rằng chuyện vui đã thành, vội vàng bảo đám kiệu phu hạ kiệu rồi dìu Tồ Mạt ngồi vào trong kiệu giấy, đám người tiếp tục gióng trống thổi kèn đi thẳng về phía trước.

Tô Mạt ngồi trong kiệu ngắm nhìn cảnh ven đường, cô ủ rũ phát hiện dù đi bao lâu nhưng vẫn là cảnh này chẳng mảy may thay đổi, ngoại trừ thấy bọn người giấy dốc sức gióng trống thổi kèn phía ngoài thì chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

Tô Mạt nhàm chán ngáp mà lại không dám ngủ, dẫu sao vẫn chưa nắm rõ tình trạng hiện giờ và cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, hơn nữa trong lòng cô còn đang lo lắng cho Đào Tử không biết đã gặp phải chuyện gì trong kết giới.

Chiếc kiệu chậm rãi lắc lư, đương lúc Tô Mạt cho rằng mình không thể khống chế được cơn buồn ngủ nữa thì nghe thấy con chồn tinh Khả Khả gọi mình.

"Cô nương, cô nương, đã đến rồi, mau tỉnh lại đi."

Tô Mạt mở đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía trước, một tòa dinh thự có thể nói là xa hoa hiển hiện trước mắt cô.

Hai con sử tử đá lớn ngồi bên cửa, tay cầm cửa là hình ba đầu thú, trên cửa giăng đèn kết hoa treo vài đèn lồng đỏ thẫm, chữ hỷ to đùng dán trên cửa son, cửa chính mở rộng để nghênh đón cô dâu.

Trên cửa chính có một tấm biển viết vài chữ to mạ vàng sáng loáng: "Đại viện thành chủ". Tô Mạt nghĩ thầm cái này cũng mới mẻ nhỉ, dẫu tên chẳng ra sao, nhà người ta đều là phủ gì gì đó, ở đây ghi hẳn là đại viện mà còn ghi rõ mồn một là dinh thự của thành chủ, cũng thú vị đây.

Ra cửa đón chào có già có trẻ có nam có nữ, Tô Mạt ngước mắt quan sát, thật đúng là mèo rừng dã thú tụ hội, thứ gì cũng có. Có yêu, có quỷ, đủ mọi giống loài, không biết trong phủ này là thứ gì đây.

Tô Mạt xuống kiệu đi đến cửa lớn, vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh, bởi vì cô bị chặn giữa đường nên không mặc áo cưới gì cả, cũng chẳng có tấm khăn che mặt cho cô dâu nên tầm mắt không bị hạn chế.

Vào cửa chính, băng qua một hành lang gấp khúc nhỏ rồi vào cửa thùy hoa (1), hai bên là hành lang có hàng rào (2), chính giữa là tiền sảnh, nơi đó đặt một giá gỗ từ đàn, bình phong đá cẩm thạch, xung quanh là đồ trang trí, trong sảnh ba gian nho nhỏ chất đầy quà tặng chúc mừng của khách khứa, sau tiền sảnh là dãy nhà chính của đại viện.

(1) Cửa thùy hoa là loại cửa được rất chú trọng trong kiến trúc cúa người Hán. Nó là lối đi duy nhất nối liền giữa nhà trong và sân trước. Trên cửa có mái, bốn góc vuông bốn trụ lửng đẽo hình cánh hoa, đỉnh trụ trạm trổ sơn màu.  

(2) Hành lang có hàng rào là một kiến trúc phụ, kết hợp với cửa thùy hoa, nó bao quanh hiên nhà và nhà chính nhằm tiện cho việc đi lại trong ngày gió tuyết.

Chính diện có năm căn phòng chính, đều sang trọng hoa lệ, căn phòng ở giữa chính là nơi làm lễ cưới, a hoàn xếp thành hai hàng đứng hai bên cửa, tay bưng rượu bánh, trong sân bày đầy bàn tiệc, khách khứa đến chúc mừng ngồi đông đủ tất cả các bàn, hình như đang chờ cô dâu đến.

Tô Mạt được đồng nữ giấy dìu, đi theo con chồn tinh kia đến nơi làm lễ cưới, có lẽ chủ nhân trong nhà chính biết cô dâu đã đến nên bước ra đón. Tô Mạt quan sát người ra đón kia không khỏi hoảng hốt, hắn đã thành Quỷ Vương nơi này, thảo nào phô trương như thế, nhiều yêu ma quỷ quái đến chúc mừng như vậy, một mình cô thật đúng là không đối phó được, cuối cùng phải làm sao mới được đây?

Tô Mạt vừa suy tính cách giải quyết, vừa tiếp tục đi về phía trước, cô không hề hay biết trong đám đông khách khứa đầy cả sân này có một người đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp và lo lắng.

Nhìn thấy chủ nhân ra nghênh đón, Tô Mạt theo chồn tinh tiếp tục đi đến nơi làm lễ cưới, đồng thời cũng thầm tính toán nên làm cách nào để mình có thể rút lui an toàn.

Trông thấy chủ nhân đang bước tới hỉ đường, chồn tinh vội vàng chạy đến nịnh nọt.

"Tiểu Thành chủ đại nhân, tiện tỳ tìm được tân nương cho ngài rồi đây, không biết ngài có hài lòng không ạ? Ngài xem thân hình này, gương mặt này, thật sự là trong hàng nghìn người mới tìm được một người đó."

Nghe thấy câu nói của chồn tinh trong lòng Tô Mạt không khỏi cười mỉa mai, vừa rồi là trong trăm có một, giờ thì đã lên cấp, trực tiếp thành trong nghìn có một luôn rồi, con chồn tinh này chém gió siêu thật. Có điều tên con trai đã mang thân phận Quỷ Vương, không biết cha hắn sẽ là nhân vật lợi hại cỡ nào, Tô Mạt thầm lo lắng.

Quỷ Vương nghe thấy chồn tinh tâng bốc như vậy cũng ra sức ngắm nghía Tô Mạt, rõ ràng là hắn rất hài lòng với tân nương của mình, vừa gật đầu vừa ra hiệu thị nữ hầu hạ bên cạnh đưa Tô Mạt vào trong thay áo cưới.

Đúng lúc này thì trong nhà bỗng xôn xao, Tô Mạt nhìn vào trong thấy một ông lão rất lớn tuổi xuất hiện.

Quỷ Vương nghe thấy tiếng động phía sau cũng vội quay đầu lại, hắn thấy ông lão đi đến thì vội vàng bước đến bên cạnh dìu ông ta, cung kính nói, "Phụ thân đại nhân, sao cha lại đi ra đây, an tâm ở trong phòng chờ con dâu đến dâng trà cho cha là được rồi."

Nhìn thấy phán ứng của Quỳ Vương, Tô Mạt hiểu ông lão trước mắt này chính là cha của hắn, cũng chính là Thành chủ đại nhân kia.

Nhưng mà... Tô Mạt rất muốn biết, hắn đã thành Quỷ Vương sao còn phải gọi một con rùa già rụng răng là cha, hơn nữa còn vô cùng tôn kính. Thế giới này sao vậy nhỉ? Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Tô Mạt ngây người nhìn hai cha con lạ đời trước mắt, cô không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp này rốt cuộc từ đâu mà đến.

Con rùa già ngẩng đầu lụ khụ quan sát Tô Mạt, nhếch mép cười, chậc, răng cũng chẳng còn.

Dễ dàng nhận ra con rùa già kia rất hài lòng với cô con dâu trước mắt, không biết lão nói gì với Quỷ Vương bên cạnh mà khiến hắn cười ngả nghiêng, vừa cười vừa phất tay bảo thị nữ đưa Tô Mạt đi thay quần áo.

Tô Mạt vừa đi theo thị nữ, vừa quan sát bố cục căn nhà để tìm đường trốn chạy cho mình.

Theo thị nữ dẫn đường, cô nhìn thấy hành lang quanh co, dưới thềm có con đường lát đầy đá vụn, trước mặt là ba gian nhà nhỏ, cửa khép cửa mở. Trong phòng được kê bàn ghế giưòng chiếu ngay ngắn gọn gàng, từ phía trong có cửa phụ đi ra sân sau, ra ngoài chính là vườn sau, có mấy cây hòe sum sê, mấy cụm liễu xanh um tùm.

Trên Dương gian là nhà trước phòng sau, trước không trồng dương, sau không trồng liễu, như thế này thật không hổ là nhà của quỷ, cây cối trong vườn đều là loài cây nhân gian kiêng kị nhất.

Thêm vài bước nữa, cô thấy chân tường ở vườn sau có một dòng suối rộng chừng ba mươi phân chảy quanh co theo thềm đến dãy nhà đằng trước, róc rách quẩn quanh khóm trúc, một ngọn núi xanh chênh chếch, đi vào trong núi thấp thoáng có một bức tường thấp đắp từ bùn đất, trên mái tường phủ đầy rơm, là con đường thích hợp để chạy trốn!

Ngoài tường có vài cây hoa lê trắng muốt, mùa hoa khác vói thế giới hiện tại của loài người, xem ra cũng do Quỷ Vương cố ý biến thành.

Giữa những cây lê có mấy gian nhà tranh, phía ngoài hồng dâu, dâm bụt và găng non mơn mởn mới đâm chồi, chỗ nhô ra chỗ lượn vào, đan thành hai hàng rào xanh (*)

(*) Câu văn trích trong chương mười bảy thuộc tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Dịch bởi nhóm dịch Vũ Bội Hoàng, nhà xuất bản Văn học năm 2007.

Thị nữ phía trước bỗng dừng lại, ý bảo Tô Mạt đã đến phòng thay áo cưới, Tô Mạt phất tay cho các cô nàng lui ra, cố chấp muốn tự thay quần áo, nghĩ đến một đám người giấy sờ tới sờ lui trên người, Tô Mạt cảm thấy rợn người.

Tô Mạt khẽ đóng cửa phòng lại quan sát căn phòng, cô thấy trong phòng lụa mỏng phất phơ, tầng tầng lớp lớp sa mỏng sắc màu thanh tao khiến mọi ngóc ngách trong phòng ẩn chứa cảm giác mông lung mờ ảo. Có lẽ nơi này thưòng ngày được lau dọn sạch sẽ, một bức bình phong che một góc phòng, bước vào liền nhìn thấy trên giường có đặt một chiếc áo cưới đỏ thẫm.

Tồ Mạt bước đến cầm lấy áo cưới, ướm thử lên ngưòi mình, cạnh giường có một chiếc gương đồng nhỏ, trong đó in bóng Tô Mạt đang mặc áo cưới, chỉ là một hình bóng mò nhạt nhưng vẫn khiến người ta thấy xinh đẹp.

"Ai?"

Nhận ra trong phòng còn có người khác, một ngọn lửa Phượng Hoàngbùng lên trong tay Tô Mạt, chưa kịp ra đòn thì một giọng nam quen thuộc vang lên khiến cô nhất thời ngây ngẩn.

"Là anh."

*****

Tại nơi bình phong trong góc xuất hiện bóng người.

"Ngạo, sao anh lại ở đây?"

Thấy Tô Mạt giật mình, Hàn Ngạo khẽ mỉm cười bước đến vài bước, kéo cô ôm vào lòng.

"Chuyện này giải thích với em sau, chúng ta tính sổ việc em muốn lấy người khác trước đã, dù thế nào đi nữa em cũng chỉ có thể làm cô dâu của anh thôi."     

Tô Mạt thấy Hàn Ngạo nghiêm túc như thế cũng quên mất mình còn đang ở trong lòng anh, cứ thế lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt thoáng vẻ đau đớn.

Hàn Ngạo không hề bỏ lỡ vẻ mặt của Tô Mạt, anh không lên tiếng song cánh tay ôm lấy Tô Mạt siết chặt lại, tuy không làm cô đau nhưng biểu đạt được sự kiên quyết của anh.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cảnh hai người đang dùng dằng, Tô Mạt mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, giận dỗi nói.

"Buông em ra trước đã, còn việc nghiêm chỉnh phải làm nữa. Bây giờ nên xử lí sao đây? Không giải quyết được vấn đề hiện tại thì không ai rời khỏi đây được đâu."

Hàn Ngạo vẫn không chịu buông tay.

"Tóm lại anh sẽ không trơ mắt nhìn em bước vào cửa nhà người ta, chuyện khác đều có thể bàn bạc, duy chỉ có chuyện này thì em đừng hòng."

Dường như thấy trong phòng không ai đáp lời, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên lần nữa, nghe ngóng cẩn thận còn có tiếng đám người huyên náo cách đó không xa đang đi về phía bên này.

"Nguy rồi, có thể là tên Quỷ Vương kia đã dẫn người dến, anh trốn trước đi, em không cưới hắn thật đâu, anh xem thời cơ thích hợp thì tấn công hắn, chúng ta cũng dễ trốn đi hơn, nếu không nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, chỉ bằng em và anh thì không thể nào đối phó được."

Hàn Ngạo không trả lời, đôi môi chu lên cho thấy lúc này anh đang không vui.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo còn đang giận dỗi thì cũng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy cô, Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt rồi bất đắc dĩ ẩn mình.

Thấy Hàn Ngạo đã ẩn mình, Tô Mạt soi gưong đồng sửa sang lại quần áo rồi mở cửa phòng ra, ngoài cửa ngoại trừ Quỷ Vương mặc bộ đồ cưới ra còn có vài tùy tùng quỷ quái đi theo.

Tô Mạt thử tính toán, dù mình và Hàn Ngạo đánh bất ngờ cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui, hơn nữa chỉ cần ra tay thì chắn chắn sẽ không thể âm thầm giải quyết được nữa, tất nhiên sẽ kinh động đến đám yêu ma quỷ quái đang ở tiền sảnh kia.

Tô Mạt đang tự tìm cách giải quyết còn Quỷ Vương nhìn Tô Mạt đã thay áo cưới xong, không dằn lòng được đi về phía cô.

Còn chưa kịp nhích đến gần đã nghe phía sau mình vang lên mấy tiếng bình bịch, giống như tiếng vật thể rơi xuống đất, Quỷ Vương quay đầu lại nhìn thấy mấy tùy tùng quỷ quái đi theo mình đã nằm la liệt.

Đương lúc Quỷ Vương đưa mắt khắp nơi tìm kiếm kẻ tác quái kia, phía trước bỗng thoáng hiện một bóng người, một tấm bùa chú đánh vào trán Quỷ Vương, y giật mình muốn né tránh nhưng cảm thấy phía sau nóng rực, Quỷ Vương bị bao vây vội vàng bay lên, tránh khỏi cơn nóng từ phía sau, lại né được đòn tấn công từ phía trước.

Đang lúc muốn quay đầu lại xem phía sau có thứ gì đang tấn công mình, bóng đen trước mặt lại đánh đến lần nữa, ỷ vào bản lĩnh của mình, Quỷ Vương không buồn gọi người hộ giá mà ra một đòn hư ảo tấn công bóng đen vừa hiện ra trước mặt mình.

Tô Mạt nhìn Quỷ Vương không ngừng tránh né, trong lòng thầm sốt ruột, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì y tự cao tự đại, không thèm lên tiếng nếu không đám quỷ quái ngoài tiền sảnh chạy đến đây thì sẽ càng khó khăn hơn. Tô Mạt xoay cổ tay lại, trong hai bàn tay lại đồng thời xuất hiện hai ngọn lửa khác màu, hai bàn tay cô đối nhau, hai ngọn lửa khác màu tụ lại, màu sắc hòa quyện vô cùng rực rỡ.

Tô Mạt khẽ vung tay lên, ngọn lửa trong tay cô ập về phía Quỷ Vương. Quỷ Vương mệt mỏi đối phó với bóng đen không ngừng tấn công vào quỷ môn của y, hoàn toàn không chú ý đến ngọn lửa lặng lẽ đến gần, trong tích tắc đã bị ngọn lửa hợp nhất này đánh trúng.

Quỷ Vương chưa kịp kêu lên thảm thiết, một lá bùa đã giáng xuống quỷ môn của y, đồng thời bóng đen lại nhét thêm một lá bùa nữa vào miệng y.

Dưới sự tấn công liên hiệp của Tô Mạt và Hàn Ngạo, Quỷ Vương tự đại không kịp hét lên một tiếng thê thảm nào đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Nhìn Quỷ Vương đã hóa thành tro Tô Mạt thò phào nhẹ nhõm, bóng đen cũng cũng dần lộ rõ mặt mũi, ngoài Hàn Ngạo ra thì còn có thể là ai nữa.

Nhìn anh đi về phía mình, Tô Mạt không khỏi mỉm cười, vừa muốn cất lời đã cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác, Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đột ngột ngất xỉu thì hoảng hốt đưa tay đỡ lấy, đúng lúc muốn xem tình trạng của cô thì tiếng ồn ào ngoài tiền sảnh đã vọng vào sân sau, bèn vội vàng ôm Tô Mạt và sử dụng bùa chú nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.

Nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trong lòng, vẻ mặt Hàn Ngạo trở nên vô cùng nghiêm trọng, anh đang ở trong trạng thái gặp thần giết thần, gặp phật độ phật, nếu bây giờ có ai dám xuất hiện cản trở anh thì chắc chắn người đó sẽ chết rất thê thảm.

Mà đúng là có kẻ xui xẻo như vậy xuất hiện.

Hàn Ngạo ôm Tô Mạt nhanh chóng rời khỏi nhà Quỷ Vương, vừa qua một khúc rẽ đã chạm mặt con chồn tinh đưa Tô Mạt đến đây.

Anh quan sát ả đàn bà trung niên béo núc trước mắt, đột nhiên nhớ ra chính ả đã đưa Tô Mạt vào trong căn nhà quỷ quái này, nếu không phải là ả thì không chừng bây giờ Tô Mạt vẫn còn khỏe mạnh, không hôn mê bất tỉnh trong lòng mình.

Hàn Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm con chồn tinh trước mắt, càng nhìn lửa giận càng hừng hực, con chồn tinh nhìn thấy chàng trai trước mắt càng lúc càng đen mặt, dĩ nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm, ả vội vàng quay người về phía ngược lại, chuẩn bị chạy trốn.

Nhìn thấy tên đầu sỏ đưa Tô Mạt đến đây còn định bỏ chạy, Hàn Ngạo cười khẩy vung tay ném ra một lá bùa.

Chồn tình xui xẻo không kịp chạy hai bước đã bị lá bùa Hàn Ngạo ném ra khóa chặt người, ả hoảng sợ nhìn Hàn Ngạo đi đến trước mình, gương mặt mang vẻ thờ ơ kia vô tình khiến chồn tình cảm thấy thêm phần áp lực.

Ả nuốt nước miếng, muốn mở miệng cầu xin song há miệng ra lại hoảng sợ phát hiện mình chẳng thể thốt được lời nào.

Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt trong lòng mình, cất tiếng, "Đừng phí công, ta đã phong bế tiếng nói của mi. Thôi, coi như mi gặp may, ta sẽ cho mi được chết nhanh chóng, nếu không chỉ bằng việc mi dám đưa người của ta đi lấy người khác để trục lợi, cũng đủ để ta băm mi ra thành nghìn mảnh rồi."

Anh lấy một lá bùa từ trong ngực ra dán lên đầu chồn tinh.

"Tặng mi một bùa thiên lôi, chúc mi sớm ngày tan t11111111hành mây khói. Xá!"

Tiếng "xá" vừa dứt thì mây đen kéo đến, không bao lâu sau trên đầu chồn tính bao phủ một đám mây khổng lồ đen kịt, khiến người ta kinh hãi.

Điều này càng khiến chồn tính tuyệt vọng, giữa tầng mây không ngừng hiện lên tia chớp màu tím, chính là sắc thiên lôi mà yêu ma quỷ quái sợ nhất, tia chớp này vừa đánh xuống thì bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng hồn phi phách tán, không bao giờ siêu sinh.

Điều hành hạ nhất chính là thiên lôi hội tụ phải cần khoảng nửa tiếng, bị thiên lôi này chụp trên đầu dù chạy trốn đến đâu cũng uổng công vô ích, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào kết quả sấm chớp bổ xuống đầu, thể xác hồn phách đều tiêu tan.

Chờ chết thế này thì chi bằng bị chém một nhát, chết sớm cho xong.

Dán bùa thiên lôi xong Hàn Ngạo không quay đầu lại mà bỏ đi luôn, cho đến khi chạy đến nơi rất xa mới nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm, có lẽ con chồn tinh kia cũng đã nhận được cái giá đích đáng

Anh vội ôm Tô Mạt tìm kiếm nơi có thể trị thương, đương nhiên không phải nơi núi non hoang dã như hiện tại, dù là hang cũng tốt, ít nhất có thể kiểm tra tình trạng cho Tô Mạt trước đã.

Dường như trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Hàn Ngạo, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một trang viên cách đó không xa. Nhìn từ xa trang viên đó đưọc phủ một màu trắng xóa, chẳng quan tâm đến gốc gác của trang viên anh vội vàng đi về phía đó, lúc đi đến gần anh phát hiện ra trang viên này tuy được xây dựng ở chân núi hoang vu, so với cả ngọn núi thì quả thật cách biệt một trời một vực

Màu trắng xóa vừa thấy từ phía xa chính là sắc hoa lê nở rộ trong vườn.

Những bông hoa lê trắng muốt chụm lại như mây khẽ lay động, không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, trong cảnh núi non hoang dã này lại có một vườn hoa lê nở rộ, tôn lên cả trang viên là điều vô cùng kì lạ.

Quan sát cẩn thận những gốc hoa lê này, có thể thấy chúng được xếp đặt không hề đơn giản, rõ ràng là một trận pháp mê cung, tuy nói không rành phong thủy song trận pháp trong trang viên này anh cũng hiểu một hai, trận pháp hoa lê trong trang viên chính là trận Cửu Cung Bát Quái.

Hàn Ngạo vừa cố nhớ lại cách phá giải mình đã từng xem qua, vừa quan sát cách sắp xếp hoa lê trong trang viên.

Trận bát quái này theo tám cửa Hưu - Sinh - Thương - Đồ - Cảnh - Tử - Kinh - Khai, biến ảo phong phú khôn lường. Vừa vào trận sẽ cảm thấy xung quanh u ám như đêm tối, âm khí dày đặc không tìm được lối ra, rõ ràng trận bát quái trước mặt phức tạp hơn rất nhiều. Trong trận pháp này còn thiết lập những trận pháp khác, hai trận kết hợp, trong trận chứa trận.

Hàn Ngạo cẩn thận quan sát trận trong trận trước mắt, suy đoán trận bát quái còn lại trong trận Cửu Cung Bát Quái đến tột cùng là gì, nó khiến cho người đứng ngoài trận pháp mà vẫn cảm giác được sát ý đậm đặc và áp lực khó hiểu.

Hàn Ngạo để ý thấy giữa mấy cây lê luôn có một cây côn tròn cắm trên mặt đất, chỗ này một cây, chỗ kia một cây, thoạt nhìn rõ ràng chẳng hề có quy luật gì cả.

Anh suy nghĩ một đoạn, bắt đầu đếm số lượng cây côn, không nhiều không ít, vừa đúng mười hai cây. Chẳng lẽ...

Hàn Ngạo trầm ngâm trong chốc lát, rõ ràng là cửa trận Thập Nhị Đô Thiên - trận thứ nhất trong bốn mươi chín trận của Đạo gia, trận pháp này được thiết lập dựa theo Kinh Dịch.

Xem ra chủ nhân trang viên này thật sự không hề đơn giản, kết hợp trận Cửu Cung Bát Quái và cửa trận Thập Nhị Thiên Đô của trận pháp Đạo gia này, thích hợp nhất là dùng để đối phó phụ nữ.

Nếu vừa rồi anh tùy tiện xông vào, có lẽ bây giờ anh và Tô Mạt đã bị vây chết trong trận rồi. Hàn Ngạo quan sát xung quanh, sắc trời đã hơi tối, thế giới trong này biến ảo quá mức, không biết sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn Tô Mạt còn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Hàn Ngạo quyết định xông vào trận, nhưng nên làm sao với Tô Mạt là điều khiến Hàn Ngạo khó xử.

Nếu đặt cô ngoài trận pháp, một khi có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì anh cũng không cứu kịp, còn nếu mang theo cô vào trong trận, lỡ như có sai sót thì cô sẽ bị giam hãm cùng anh.

Thay vì đặt cô trong mối nguy hiểm chưa biết ngoài kia thì chi bằng cùng anh trải qua một lần sinh tử, để anh ích kỉ một lần có thể được ôm cô vào lòng thật lâu, có lẽ chuyện này chỉ có một lần mà thôi. Tuy anh không muốn điều này xảy ra, song không còn cách nào khác, người mình yêu đang hôn mê trong lòng, sống chết còn chưa biết được.

Hàn Ngạo cười khổ ôm Tô Mạt chặt hơn nữa, sau đó đi xung quanh trang viên tìm kiếm vị trí chính Đông.

Vị trí chính Đông là cửa sống trong trận Cửu Cung Bát Quái.

Vừa mới bước vào trận pháp, đi vào cửa sống, cây hoa lê và mười hai cây côn nhỏ có vẻ như sắp xếp lộn xộn bắt đầu không ngừng thay đổi phương hướng, Hàn Ngạo dừng lại nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong trận pháp, mồ hôi trên trán cho thấy giờ phút này anh đang rất căng thẳng.

Cảm nhận thấu đáo, Hàn Ngạo mở mắt ra, nhận biết cửa Tử và cửa Diệt trong trận Thập Nhị Thiên Đô, sau khi xác nhận mình không đi vào cửa Tử và cửa Diệt, anh đi đến phía Tây Nam vừa cảm nhận được.

Vị trí Tây Nam chính là cửa Hưu trong trận Cửu Cung Bát Quái.

Đi qua Tây Nam, Hàn Ngạo đứng lại lần nữa, dựa theo phương pháp vừa rồi anh xác định vị trí cửa Bắc trong trận pháp, chỉ cần tìm được cửa Bắc thì có thể tìm được cửa Sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, trận Cửu Cung Bát Quái tự nhiên sẽ được giải, tránh khỏi cửa Tử và cửa Diệt của trận Thập Nhị Thiên Đô đã đủ bình yên vô sự.

Sắc trời càng lúc càng tối, tình hình trong trận pháp cũng càng lúc càng tệ hại, mấy lần Hàn Ngạo muốn phân biệt vị trí cửa Bắc cửa Sinh đều thất bại, uy lực hai trận kết hợp quả nhiên mạnh mẽ.

Hàn Ngạo cứ thế đứng yên tại chỗ không dám có hành động khinh suất, bởi vì anh biết, nếu mắc sai lầm dù chỉ là một chút thì anh và Tô Mạt sẽ bị vây chết trong trận pháp này, anh không thể thua ván cược này cũng thật sự không dám đánh cược. Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-31)