Truyện ngôn tình hay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 09

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 09: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi Hàn Ngạo xông vào trong trận, trong căn phòng ngoài kết giới ở thành phố A, dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể thấy cây nến thứ hai và cây nến thứ ba trong bảy cây nến đặt trên chiếc bàn giữa phòng đã lặng lẽ tắt ngúm.

Nhìn hai cây nến đồng thời dập tắt, người đàn ông áo đen trong góc không phản ứng gì mấy, chỉ hơi nhíu mày lại rồi nhắm mắt lại.

Trong kết giới, Hàn Ngạo nhìn sắc tròn tối xuống thì lòng bồn chồn, còn mỗi cửa ải cuối cùng này mà thôi, tìm được cửa Sinh là có thể phá giải trận Cửu Cung Bát Quái. Vậy mà trời lại tối sầm như thế, hơn nữa bản thân vào trận pháp này lại tràn ngập cảm giác quỷ quái, trời đất tối tăm càng khó nhận biết phương hướng. Phải làm sao mới được đây?

Đương lúc khốn khó bỗng Tô Mạt trong lòng anh khẽ nhúc nhích, Hàn Ngạo vội vàng cúi đầu, thấy cô đang trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm.

"Em tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào?"

"Cũng tạm, chỉ hơi váng đầu một chút, đây là đâu? Thả em xuống đi, em không sao mà."

Hàn Ngạo không buông tay mà chỉ nhìn Tô Mạt, nói tiếp, "Sau khi diệt trừ Quỷ Vương thì em ngất xiu, anh bế em tìm được một trang viên, vốn định vào trang viên kiểm tra tình trạng sức khỏe của em xem sao, bây giờ chúng ta đang ở trận trong trận đi thông vào trang viên. Anh đang tìm cửa Sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, nhưng trời sập tối cộng thêm ảnh hưởng của trận pháp nên bây giờ anh không thể tìm được vị trí mắt trận chính xác, tìm được cửa Sinh là phá giải được trận pháp."

"Cần ánh sáng hả?" Nghe Hàn Ngạo nói, Tô Mạt quan sát xung quanh, ngẩng đầu hỏi.

"Ừ."

"Vậy còn không thả em xuống, em sẽ chiếu sáng cho anh."

Hàn Ngạo lưu luyến đặt Tô Mạt trong lòng xuống, tuy cánh tay đã mỏi nhừ nhưng có thể được ôm ngươi nùnh yêu cũng là hạnh phúc, nếu như cô tỉnh táo vậy thì càng tốt hơn.

Phượng Hoàng lao ra khỏi thân thể Tô Mạt bay vờn quanh người cô, trận pháp sáng lên rất nhiều bởi sự xuất hiện của Phượng Hoàng. Tô Mạt giơ tay lên, Phượng Hoàng Hỏa bay lên từ trong bàn tay chiếu sáng các phương hướng cho Hàn Ngạo.

Hàn Ngạo nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí mắt trận.

"Chính là chỗ này. Phá!"

Khi chữ "Phá" thốt lên, trận pháp lập tức ngưng biến hóa, Hàn Ngạo mở mắt ra, kéo Tô Mạt ra khỏi trận Cửu Cung Bát Quái.

Ra khỏi trận pháp, Hàn Ngạo chẳng quan tâm đển việc quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ vội vàng quay đầu kéo Tô Mạt xem xét.

Tô Mạt bị anh nhìn như vậy thì ngượng ngùng, đẩy anh ra.

"Em không sao mà, chỉ vận công quá độ thôi. Lúc em tiêu diệt Quỷ Vương, ngọn lửa sử dụng là Phượng Hoàng Diệm, khác với Phượng Hoàng Hỏa. Phượng Hoàng Hỏa thì em có thể sử dụng bất cứ lúc nào, nhưng Phượng Hoàng Diệm phải tiêu hao một lượng lớn pháp thuật của em, mà thân thể em..."

Dường như ý thức được mình đã lỡ lời, Tô Mạt vội vàng ngừng giải thích, không nói gì nữa.

Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, không hề vặn hỏi việc cô đang nói dang dở, anh kéo Tô Mạt đi, sau đó quay đầu lại quan sát cảnh tượng trong trang viên. Thấy Hàn Ngạo không truy cứu, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô thật đúng là không biết phải làm sao để giải thích tình trạng hiện giờ với anh.

Cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, trong mắt Tô Mạt thêm vẻ dịu dàng. Không biết đôi tay này mình có thể năm được bao lâu nữa đây?

"Đi thôi, đi xem thử mọi chuyện ra sao nào." Tiếng Hàn Ngạo cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Mạt, cô gật đầu để anh kéo đi vào trang viên xa lạ.

Ngoại trừ vườn hoa lê rộng lớn, trang viên chỉ có may gian nhà rất đỗi bình thường, Hàn Ngạo kéo Tô Mạt đi thẳng vào gian chính giữa.

Đẩy cửa ra, màn tơ treo bên trong nhà theo cánh cửa mở ra đón gió bay phấp phới, phòng khách bên ngoài đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương màu tím đậm, trên chiếc lư hương màu vàng ở bàn trà, huân hương đang lẳng lặng bốc khói, căn phòng tràn ngập một mùi thơm thoang thoáng ngọt ngào.

Trên bàn trà còn được đặt một bộ ấm chén tinh xảo, là trà vừa mới pha xong, ly trà còn nghi ngút hơi nông.

Nhìn lên trên, ở bức tường phía sau bàn trà có treo một bức tranh vẽ người, người trong tranh khá nhiều có vẻ     như đang bận rộn làm việc, tất cả đều rất hăng say.

Đảo mắt một vòng gian ngoài, Hàn Ngạo đưa mắt nhìn vào gian trong, còn Tô Mạt thì nhìn chằm chằm vào bức họa kia, cô nhíu mày không nói gì cả.

Dường như cảm thấy có người nhìn, cánh cửa gian trong tự mở ra, Hàn Ngạo thoáng sửng sốt kéo Tô Mạt ra sau mình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở.

"Không phải nhìn nữa, tôi đang ở đây."

Anh quay đầu về phía phát ra tiếng nói, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh bàn trà gỗ tử đàn lại xuất hiện một cô gái áo đỏ, cô gái này mặc một bộ đồ đỏ nhưng hoàn toàn không có cảm giác diêm dúa. Viền ống tay áo đỏ là hoa văn màu vàng kiểu cách, trên áo thêu vài đóa hoa lê rất trang nhã. Thật khó hiểu, cô gái này thích mặc đồ đỏ lại thích hoa lê thanh nhã.

Mái tóc đen được vấn lên cao, trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản, cổ áo hơi mở rộng để lộ đường nét chiếc cổ thon dài trắng nõn xinh đẹp, trên môi mang theo nụ cười mị hoặc, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, vừa nhìn cũng biết cô gái này không phải là người đơn gián.

"Cậu nhìn xong rồi chứ? Không biết có hài lòng với tôi không?"

Cô gái che mặt cười, đôi mắt lộ ra tia sáng sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt chăm chăm đang nhìn cô của Hàn Ngạo.

"Cô chính là chủ nhân trang viên này?" Nhìn cô gái áo đỏ, Hàn Ngạo đề phòng hỏi.

"Ha ha, cậu thật khéo đùa, tôi ở đây đương nhiên là chủ rồi. Cậu đừng nên khách sáo mau ngồi đi, để tôi cùng cậu uống vài chén, được không?"

Cô gái vung tay lên, trên bàn trà gỗ tử đàn liền xuất hiện một bầu rượu và mấy món ăn, nhìn thấy cô gái chỉ cần vung tay mọi thứ đã xuất hiện, đôi mắt Hàn Ngạo càng thêm nặng nề.

Tô Mạt bên cạnh nhìn phản ứng của Hàn Ngạo, liền tiến đến kéo tay anh, đi đến ngồi xuống trưóc bàn trà tử đàn đối diện với cô gái áo đỏ.

Cô gái nhìn phản ứng của Tô Mạt, cười ha ha.

"Vị cô nương này hợp với ý tôi, rất thẳng thắn, không biết cô nương tên là gì? Tôi là Vị Ương."

"Tô Mạt."

"Gặp được nhau là hữu duyên, có thể giải được trận Cửu Cung Bát Quái của tôi mà lại không bị cửa trận Thập Nhị Đô Thiên trong trận làm mê muội, đi đến được trang viên của tôi cũng chẳng dễ dàng. Có rất nhiều người muốn cùng lúc phá giải hai trận pháp lại không biết đó chỉ là thủ thuật che mắt thôi. Chỉ cần phá được trận pháp Cửu Cung thì sẽ tiến vào được trang viên của tôi rồi." Cô gái áo đỏ bất đắc dĩ nhún vai, như đang bày tỏ với Tô Mạt là minh vô tội.

"Bức tranh kia của cô là sao vậy?"

Tô Mạt giơ tay lên, chỉ vào bức họa phía sau Vị Ương. Vị Ương quay đầu.

"Ồ, cô nói bức họa này à? Những kẻ đó đều bị trừng phạt đích đáng, ham mê sắc đẹp của tôi, lại vong ân phụ nghĩa. Người như thế ở trên thế gian này đâu có lợi ích gì, không bằng mỗi ngày cực khổ làm việc, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát."

Nói đến đây, mặt Vị Ương thoáng ảm đạm. Cô nhìn Hàn Ngạo và Tô Mạt mười ngón đan xen trước mặt, chậm rãi nói:

"Hai vị có lẽ là một đôi, hay là tiếp nhận một ải thử thách của tôi xem sao? Nếu qua được, đương nhiên tôi sẽ chiêu đãi một bữa thơm ngon, rạng đông còn đưa hai vị ra khỏi trang viên. Nếu như không qua dược, ha ha, chi bằng ở lại làm bạn với tôi. Có điều, tôi không có ý thương lượng với hai người đâu nhé."

Vị Ương che mặt cười ha ha, mắt không ngừng đảo quanh giữa Tô Mạt và Hàn Ngạo. Tô Mạt liếc nhìn phản ứng của Hàn Ngạo, anh cũng đang nhìn cô đăm đăm. Cô gật đầu với anh rồi chuyển mắt về phía Vị Ương.

"Cô nói đi, thử thách gì?"

"Ha ha, đừng căng thẳng quá, chuyện nhỏ thôi. Trước tiên tôi hỏi vài câu đã. Các người có yêu đối phương hay không? Còn có thể chết vì đối phương hay không?"

Tô Mạt hơi cau mày, đây là ý gì?

"Có thế."

Nghe thấy lời Hàn Ngạo nói Tô Mạt kinh ngạc quay đầu lại, Hàn Ngạo cũng đang nhìn cô, biểu cảm trên mặt vô cùng dịu dàng, đôi mắt hiện lên sự kiên định chứng minh tấm chân tình mà anh dành cho Tô Mạt.

"Cậu ta đã nói rồi, còn cô?"

Tô Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Ngạo, cho đến khi Vị Ương cất lời mới hoàn hồn quay lại nhìn Vị Ương, gật đầu.

Thấy Tô Mạt gật đầu, trong mắt Hàn Ngạo hiện lên vẻ ngạc nhiên, bàn tay đang nắm tay Tô Mạt cũng không kìm được mà siết thật chặt.

Tô Mạt cảm nhận được sự ngạc nhiên vui mừng anh, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ buồn bã.

Nhìn nỗi xúc động của Hàn Ngạo và Tô Mạt, Vị Ương giễu cợt.

"Nói thì ai chẳng nói được nhưng làm chưa chắc đã được, hai người đều đã nói có thế; vậy thế này đi, nếu giữa hai người chỉ có một người có thể bình an rời khỏi đây thì hai người sẽ làm gì? Đừng vọng tưởng phản kháng, vào trang viên của tôi, ngửi huân hương của tôi, dù là Đại La Kim Tiên cũng phải nghe tôi định đoạt."

Nghe thấy lời Vị Ương, Hàn Ngạo và Tô Mạt đưa mắt nhìn nhau, âm thầm vận khí, quả nhiên hai người đều đã không còn chút sức lực nào nữa. Hàn Ngạo trầm giọng, "Câu này của cô nghĩa là sao?"

"Ha ha, có lẽ các người đã thử rồi, bây giờ bản thân không còn bất cứ sức lực nào chứ đừng nói đến phản kháng. Ý của tôi chính là một trong hai người phải dùng con dao của tôi làm đối phương bị thương mới có thể rời khỏi đây." Nói xong, trong tay Vị Ương xuất hiện một con dao, đặt trước mặt Hàn Ngạo và Tô Mạt.

Nhìn con dao đó, lòng Hàn Ngạo và Tô Mạt chợt trĩu nặng, hiện tại hai người hoàn toàn không phản kháng được, không những thế còn phải làm đối phương bị thương mới có thể rời khỏi, vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ.

"Hai người đừng nên nghĩ đến chuyện không ai phải chịu thương tổn nhé. Nếu tôi đã muốn hai người lựa chọn thì không ai có đường lui đâu, nếu không hai người đều phải chết." Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của họ, Vị Ương cười khẩy.

*****

Hàn Ngạo và Tô Mạt rơi vào tình cảnh lưỡng nan còn Đào Tử cũng không thoải mái. Đi theo dòng kí ức Đào Tử quay trở lại ngày truyền thừa huyết mạch.

Khi đó cảm giác cực nóng ngày càng gia tăng trơng cơ thể, Đào Tử ý thức được Thiên Niên Kiếp sắp thức tỉnh, bản thân đã đến thời khắc phải sắp đặt truyền thừa huyêt mạch.

Tô Mạt mỗi ngày bị Đào Tử rèn luyện cũng bắt đâu dậy sớm theo thói quen, lúc nghe nói hôm nay phải tiến hành truyền thừa, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm chuẩn bị. Vốn tưởng rằng quá trình truyền thừa rất phức tạp, nhưng thật không ngờ chỉ cần một con dao găm sạch sẽ, sau đó có mặt hai người nữa là đủ. Ngồi trong hang núi yên tĩnh, Đào Tử nhìn Tô Mạt hỏi lại lần nữa.

"Mạt Mạt, cậu nghĩ kỹ thật chưa? Một khi đã nhận huyết mạch PhượngHoàng thì sẽ không truyền lại được nữa đâu, hơn nữa nếu như cậu gặp phải mối nguy, có thể không còn cách giải quyết nào ngoài cái chết."

"Lời này cậu đã hỏi gần tám trăm lần rồi, mình đã suy nghĩ kỹ, cậu cứ yên tâm di, bây giờ nói cho mình biêì mình phải làm thế nào được không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mạt, Đào Tử gật đầu.

"Cậu nhắm mắt lại đừng nghĩ gì hết, quá trình sẽ hơi đau nên cố chịu đựng là được."

"Ừ." Tô Mạt trả lời một tiếng đơn giản, nhắm hai mắt lại.

Thấy Tô Mạt nhắm hai mắt lại, Đào Tử lấy con dao găm đă chuẩn bị ra, nhẹ nhàng rạch lên bàn tay mình.

Máu tươi từ tay Đào Tử nhỏ xuống mặt đất, cô chấm máu tươi không ngừng chảy lên trán và lòng bàn tay Tô Mạt, sau đó trở lại trước người Tô Mạt đọc chú ngữ.

"Lấy máu của ta mở ra phong ấn, truyền thừa Phượng Hoàng đất trời chứng giám."

Câu chú vừa cất lên, bóng dáng Phượng Hoàng phóng lên từ đầu Đào Tử, bay lượn quanh Đào Tử và Tô Mạt.

Đào Tử vội vàng lấy dao ra rạch một vết tương tự lên tay Tô Mạt, dể cho máu tươi chảy ra.

"Lặp lại lời mình mới vừa nói đi."

Nghe thấy lời của Đào Tử, Tô Mạt vội vàng cất lời.

"Lấy máu của ta mở ra phong ấn, truyền thừa Phượng Hoàng đất trời chứng giám."

Phượng Hoàng màu vàng ngưng vờn quanh hai người, chỉ thấy nó xòe cánh, hào quang tỏa sáng quanh thân hình màu vàng, vươn cổ hót dài, khiến toàn bộ chim chóc khắp nơi cùng bay về phía Tô Mạt và Đào Tử, sà xuống mặt đất cách họ không xa. Sau đó Phượng Hoàng vẽ đôi cánh màu vàng lộng lẫy của minh bay về phía Tô Mạt, chui vào đỉnh đầu Tô Mạt chứ không chui vào thân thể, lúc này cả người Tô Mạt cũng được một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, tạo nên cảm giác thần thánh.

Chim chóc bốn phía tuy đêu sà xuống cách hai người không xa, nhưng không hề gây tiếng động ồn ào nào, như thể đã hẹn trước, không có bất kì một con chim nhỏ nào cất tiếng hót.

Sắc mặt Đào Tử tái nhợt, quá trình truyền thừa nghe có vẻ như đơn giản nhưng sự phức tạp trong đó lại không ai biết được, vốn là huyêì mạch của mình lại muốn thoát ra ngoài, cơn đau này không thua gì Tô Mạt đang thích ứng với huyết mạch Phượng Hoàng cà.

Vết thương trong tay đã sớm đóng vảy, không còn chảy máu nữa, Đào Tử lảo đảo, cảm giác phía sau có người liền quay đầu nhìn lại.

Vừa mới quay đâu cô đã thấy Ly Thương đang đứng cách đó không xa nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

Anh ấy đã đến đây lúc nào? Vậy mà mình lại không phát hiện ra ư? Đào Tử hoảng hốt, cảnh giác nhìn Ly Thương.

"Em thà truyền thừa huyết mạch cho người khác cũng không chịu cho anh."

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Ly Thương, Đào Tử cười sầu thảm.

"Đúng vậy đó, em thà truyền thừa huyết mạch cho người ngoai cũng không muốn trao cho một kẻ mưu mô như anh, hôm nay thế cục đã định, anh đừng hi vọng gì nữa."

"Thế cục dã định à? Anh lại muốn xem đã định thế nào." Ly Thương vừa nói vừa xông về phía Tô Mạt. Đào Tử vội vàng ngăn cản. Thế nhưng thân thể vừa truyền thừa huyết mạch quá mức suy yếu, đành trơ mắt nhìn Ly Thương xông về phía Tô Mạt.

Đúng lúc đó Tô Mạt đang ngồi yên bỗng nhiên mở mắt,  Phượng Hoàngmàu vàng lao ra khỏi đỉnh đầu, vờn quanh cô.

Nhìn chàng trai áo đen xông về phía mình Tô Mạt khẽ cười khẩy, cô vung tay,  Phượng Hoàng Hỏa bay về phía Ly Thương, hắn nhẹ nhàng lách mình,  Phượng Hoàng Hỏa bay sượt qua quần áo hắn.

"Thật kém cỏi." Ly Thương khẽ hừ, chướng khí màu đen dâng lên trong tay, lần nữa xông về phía Tồ Mạt.

"Kém cỏi sao?" Tô Mạt cười khẩy, "Anh quay đâu lại nhìn đi."

Ly Thương ngập ngừng quay đầu lại,  Phượng Hoàng Hỏa phía sau bị hắn tránh được đã quay lại, bay về phía hắn.

Ly Thương vội vàng lách mình, đang định vận công đánh chướng khí trong tay về phía Tô Mạt thì cảm thấy phía sau lại xuất hiện cảm giác nóng rực, Ly Thương cau mày, quả nhiên ngọn lửa lại xông đến.

"Chết tiệt!"

Ly Thương khẽ rủa, bỏ qua Tô Mạt, quay người lại lao về phía Đào Tử.

"Tiêu rồi!"

Thấy Ly Thương dường như muốn bắt Đào Tử để uy hiếp mình, Tô Mạt lo lắng,  Phượng Hoàng Hỏa lại dâng lên trong tay cô, đuổi theo Ly Thương.

Tuy nhiên cô vẫn chậm một bước, Ly Thương đã đến bên cạnh Đào Tử, đưa tay bắt lấy Đào Tử che trước người mình.

Tô Mạt vội vàng rút tay lại, thu hồi Phượng Hoàng Hỏa vừa đánh ra, cô muốn tiến lên thì nghe Ly Thương cất tiếng lạnh lùng.

"Đừng đến đây, nếu không tôi không chắc an toàn của cô ấy được bảo đảm đâu."

Tô Mạt dừng bước, nghe Đào Tử nói.

"Việc gì phải thế, huyêì mạch đã truyền cho cô ấy rồi, bây giờ anh không đoạt được đâu, nếu như anh ra tay chi bằng giết em đi." Đào Tử bình tĩnh nhìn chàng trai mà mình vẫn không nỡ buông bỏ trước mắt, hờ hững cất lời.

Sắc mặt Ly Thương lạnh lẽo không còn vẻ dịu dàng thường ngày, nghe thấy lời nói của Đào Tử, đôi mắt lại hiện lên vẻ không đành lòng, hắn không đáp mà lấy một con dao găm ra từ trong ngực.

Thấy Ly Thương lấy dao ra, Tô Mạt kinh hoàng, cô muôn tiến lên, nhưng lại lo hành động bốc đồng của mình sẽ khiến Ly Thương làm hại Đào Tử.

Đào Tử nhìn thấy Ly Thương lấy con dao găm cũng cười khổ cất tiếng:

"Hạ quyết tâm nhanh vậy ư? Vậy thì ra tay đi."

Nói xong cô nhắm hai mắt lại, một giọt lệ nơi khóe mắt Đào Tử nhỏ xuống, chảy xuôi theo gương mặt còn đang tái nhợt của cô.

Lúc này Đào Tử vẫn đi theo dòng kí ức, lệ đã đong đầy trong đôi mắt, khi đó cô rất tuyệt vọng, cho rằng Ly Thương thạt sự muôh giết mình, cô nản lòng thoái chí nhắm mắt lại nhưng không ngờ rằng...

Ly Thương tiến lên một bước ôm Đào Tử xoay lại, sau đó cúi xuống hôn Đào Tử. Tô Mạt không dự đoán được chuyện này, cô nhìn thấy Ly Thương lấy dao găm ra, còn tưởng rằng hắn muốn làm hại Đào Tử.

Đào Tử vốn chờ đợi cái chết thì bị nụ hôn bất ngờ xuất hiện này khiến bản thân không biết phải làm sao, cô mở mắt ra muốn giãy giụa, nhưng lại nhìn thấy vẻ đau lòng, bất đắc dĩ và nuối tiếc trong mắt Ly Thương. Cô vội vàng chớp mắt, muốn nhìn thật kỹ cảm xúc mà mình vừa mới thấy rốt cuộc là thật hay giả, nhưng cô hoảng sợ nhìn thấy Ly Thương đặt con dao găm vào tay mình, sau đó kéo tay cô đâm thật mạnh vào người hắn.

Ly Thương che vết thương, buông Đào Tử ra, mặt tái nhợt lui về sau vài bước.

"Tình, tôi đã trả cho em. Từ nay về sau gặp lại hai người tôi sẽ không nương tay nữa, tôi nhất định phải có được huyết mạch thần thú." Nói xong hắn không nhìn đến vẻ mặt thất thần của Đào Tử, quay người bỏ đi.

Tô Mạt nhìn bóng dáng Ly Thương biến mất, vội vàng tiến lên xem tình trạng của Đào Tử, Đào Tử còn đắm chìm trong xúc động vừa rồi, nắm con dao đâm Ly Thương bị thương trong tay, ngơ ngác bất động.

Cho đến khi giọng nói lo lắng của Tô Mạt vang lên, cô mới hoàn hồn lại. Cúi đầu nhìn con dao còn vương máu Ly Thương, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.

Chuyện trong kí ức tái diễn, Đào Tử cảm thấy trái tim tưởng đã lành lặn lại một lần nữa vỡ nát, nhớ đến cảm giác của mình khi đó, Đào Tử chỉ cảm thấy không thở nổi, cô ôm ngực, hoàn toàn không chú ý có một bóng đen đang lẳng lặng xuất hiện phía sau mình.

Nguy cơ trập trùng, nhưng Đào Tử đang đắm chìm trong kí ức lại không nhận ra được.

Bóng đen phía sau càng lúc càng đến gần, một bàn tay lông lá màu đen đập thẳng xuống ót Đào Tử.

Đào Tử càm thấy một cơn gió mạnh ập đến phía sau, không kịp nghĩ nhiều đã vội lăn qua bên cạnh né tránh, khi ổn định lại thân thể cô mới phát hiện có một con quái vật lông đen toàn thân xuất hiện tại chỗ mình vừa đứng.

Quái vật lông đen thấy không đánh trúng, thân thê cồng kềnh chao đảo lại xông đến chỗ Đào Tử.

Đào Tử vội vàng đứng dậy, cũng may là tuy đã truyền lại huyết mạchPhượng Hoàng cho Tô Mạt nhưng cô vẫn không bỏ bê tu luyện, trên người luôn chuẩn bị không ít bùa chú.

Tiện tay cô lấy một lá bùa Ngũ Lôi từ trong ngực miệng vội vàng đọc chú ngữ, "Lập tức tuân lệnh!" Sau đó đánh về phía quái vật lông đen.

Con quái vật lông đen này nhìn thấy lá bùa bay đến ngay mặt cũng không buồn tránh né mà đâm đầu xông thẳng đến, bị bùa Ngũ Lôi đánh trúng, nhất thời không khí tràn ngập mùi lông bị cháy khét.

Đào Tử che mũi nhìn quái vật màu đen bị trúng bùa Ngũ Lôi, cũng nhận ra bùa Ngũ Lôi vô hiệu với nó, ngoại trừ biến quái vật lông đen thành quái vật lông quăn ra thì không có bất cứ thay đổi gì.

Đào Tử liếc mắt nhìn rốt cuộc nó là cái gì, không sợ sấm đánh, đen thui, một lá bùa chẳng những vô hiệu mà còn tạo kiểu tóc miễn phí cho nó, từ lông suôn thẳng biến ngay thành kiểu hoa lê (*) mà chẳng cần thuốc uốn tóc, chẳng những thế mà cô còn phải chải sấy cho nó bằng tay nữa, cuối cùng vẫn là cô lỗ vốn, nếu nó đã không sợ sấm vậy thì thử lửa xem sao. Nhìn bộ lông đen của nó có lẽ là sọ lửa nhỉ?

(*) Kiểu tóc uốn cúp ngang vai giống như quả lê.

Đào Tử lại chọn một lá bùa lửa từ đống bùa trong tay đánh về phía quái vật lông đen, lá bùa vừa dính vào người quái vật, Đào Tử vội vàng niệm chú, "Lập tức tuân lệnh!"

Theo câu chú được niệm, lửa cháy rực lập tức vây quanh quái vật lông đen.

Đáng tiếc chính là con quái vật lông đen không hề có phản ứng, bản thân nó dường như khó hiểu vì sao mình lại bị lửa đốt, nên vẫn đứng đó sửng sốt, có lẽ nó cũng biết bị lửa đốt thì lông sẽ bị mất nên nằm xuống đất lăn lộn, nhờ vậy mà ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.

Điều này khiến Đào Tử hoang mang, nỗi đau buồn khi nhớ lại chuyện xưa đã nhanh chóng tan thành mây khói trước sự xuất hiện của con quái vật lông đen này. Nó không sợ sấm cũng không sợ lửa, vậy phải làm sao mới được đây?

Còn đang suy nghĩ, con quái vật lông đen kia đã đứng dậy, đi về phía Đào Tử.

Đào Tử nhìn con quái vật lông đen đang từng bước tiến đến gần, cảm thấy nhức đầu, lúc này trong đầu cô hiện lên vài lựa chọn.

Thứ nhất là ngồi xuống đàm phán vói nó, "Người anh em, mày xem tao vói mày nước sông không phạm nước giếng, hay là mày tha cho tao một mạng có được không?" Có khi con quái vật lông đen kia cho một tát là cô đã xuống uống trà với Diêm Vương rồi.

Lựa chọn thứ hai là xin nó tha cho, "Đại ca, em sai rồi, anh bỏ qua cho em đi, em chỉ nhớ chút chuyện cũ thôi mà, đâu đến nỗi phải diệt trừ em chứ hả?" Nhưng mà có lẽ kết cục cũng chẳng khác gì vừa rồi, cô vẫn phải tìm Diêm Vương uống trà thôi.

Lựa chọn thứ ba, đánh nhau với nó, dùng tất cả các thủ đoạn, nào là chiên, xào, nấu, rang, nào là chưng, kho trực tiếp quật ngã nó. Khụ khụ, hình như cô thấy đói bụng rồi.

Quái vật lông đen từng bước nhích đến gần Đào Tử, tiếng bước chân bình bịch đan xen với tiếng thở phì phò của nó từ từ ép bức cô, đã nhẹ nhàng không được thì phải bạo lực thôi, ngẫm lại thì mấy ý nghĩ vừa rồi của mình không thể trở thành hiện thực được.

Đào Tử lấy ra một chiếc dao găm từ bên hông, sau đó lại lấy một lá bùa trong ngực, kẹp lên con dao găm, nhìn con quái vật lông đen chằm chằm.

Con quái vật này đúng là cố chấp, từ lúc đứng dậy nó vẫn cố đi về phía Đào Tử.

Thấy quái vật lông đen đã đến trước mặt mình, Đào Tử khẽ lách người xông ra sau, chém một nhát vào giữa lưng nó, nhưng không biết da con quái vật kia làm bằng gì mà không hề phản ứng, như thể nhát dao kia chỉ gãi ngứa cho nó thôi vậy.

Sau khi quái vật lông đen bị chém đã nhận ra lưng mình có người đánh lén, nó trực tiếp quay người tung một cú về phía Đào Tử.

Đào Tử vội vàng nhảy lên né cú tát cỡ cây quạt hương bồ này, qua bên trái quái vật lông đen, quơ con dao găm nhào về phía sườn của nó.

Nếu là ngưòi bình thường thì chắc chắn nhát đâm đó đã trở thành đòn chí mạng, đáng tiếc đâm vào người con quái vật lông đen này lại hoàn toàn không có hiệu quả.

Mồ hôi rỉ trên trán cô, Đào Tử cứ thế né trái né phải vài hiệp với con quái vật, đã không có kết quả gì, ngược lại còn khiến bản thân cô mệt bở hơi tai, còn con quái vật lông đen kia thì cứ trơ trơ chẳng mệt chút nào.

Đào Tử cau mày lại, vừa né tránh vừa nghĩ cách giải quyết.

Nểu cứ tiếp tục tình trạng này thì sớm muộn gì cô cũng kiệt sức, bị bàn tay quái vật kia tát cho một phát thì không chết cũng chỉ còn lại nừa cái mạng, sớm muộn gì cũng tìm Diêm Vương uống trà thôi.

Bỗng nhiên cô phát hiện trước ngực con quái vật lông đen dường như có vật gì đó, cô dụi mắt nhìn cẩn thận, hình như là một ấn kí màu nâu xám. Bởi vì lông con quái vật này vốn là màu đen, ẩn kí trước ngực lại là màu nâu xám, vửa rồi nếu cô không nhìn kỹ e rằng cũng không phát hiện được.

Đào Tử không chần chừ nữa, chân vội vàng lấy đà nhảy đến trước người con quái vật, quái vật kia thấy Đào Tử nhảy đến trước người mình thì giơ tay lên đánh cô.

Nhìn thấy bàn tay to đánh về phía mình, Đào Tử không hề tránh né mà giơ một chân đạp thẳng vào lòng bàn tay nó, niệm chú giơ con dao găm kèm theo lá bùa đâm vào ấn kí màu nâu xám trước ngực quái vật lông đen.

May mắn là lần này Đào Tử đã thành công con dao xuyên thẳng vào thân thể nó, găm trước ngực.

Con quái vật rống lên đưa tay chộp về phía ngực mình, Đào Tử vội vàng đạp một cú vào trước ngực quái vật, mượn lực rút dao ra rồi lách mình qua bên cạnh, đáng tiếc là hơi chậm, vẫn bị bàn tay nó đánh sượt qua, cô rơi xuống đống cỏ cách nó không xa.

Quái vật lông đen bị đánh trúng chỗ hiểm, bàn tay huơ huơ vài cái trước ngực, cuối cùng cũng ngửa mặt ngã quỵ, nhìn quái vật lông đen ngã xuống đất Đào Tử thở phào nhẹ nhõm. May quá, kẻ xuống uống trà với Diêm Vương không phải cô, giờ cô cũng phải tìm chung trà để uống nhưng vừa đảo mắt thì đã ngất lịm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-31)