← Ch.0408 | Ch.0410 → |
Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32
Những tiếng "Ầm ầm" vang lên!
Đoản bổng màu đen trước ngực Liễu Ngạn chợt sáng rực lên giống như mặt trời màu đen. Sau đó hắc quang thình lình lan ra bốn phía.
Một chùm sáng màu đen từ đó bay ra được Cự viên thu vào trong tay.
Gần như cùng lúc, thân thể của Liễu Ngạn bị đánh bay ra xa, trước ngực lộ ra đám máu thịt lẫn với xương trắng, rơi mạnh xuống mặt đất.
Thương thế này nhìn như rất nặng, nhưng đối với Liễu Ngạn lúc này mà nói, tựa hồ chẳng hề nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đứng dậy, hồn lửa màu bạc trong đôi mắt chợt hiện, liêm đao màu đen trong tay vung lên.
Những tiếng "Xuy Xuy" vang lên!
Một đạo ánh sáng hình bán nguyệt quét tới Bạch Viên.
Vẫn Thiết Đoản Côn trong tay Cự viên khẽ động sau đó hóa thành một đạo cầu vồng màu đen bắn ra!
Những tiếng " Ầm ầm" vang dội, Vẫn Thiết Đoản Côn cùng ánh sáng hình bán nguyệt chạm vào nhau, ánh lên những chùm sáng màu đen, rốt cuộc tạo thành tình thế cân bằng.
Ngay khi liêm đao màu đen trong tay Liễu Ngạn chực chờ phát sinh biến hóa, thì trước người hắn bỗng hiện ra bóng trắng. Trong chớp mắt Bạch Viên xuất hiện ở trước người Liễu Ngạn, nắm tay trái mạnh mẽ đánh tới.
Khi quyền trái đánh tới lập tức biến thành màu đỏ rực, lửa cháy rực cũng xuất hiện, trong ngọn lửa màu đỏ lúc này chen lẫn một ngọn lửa màu vàng.
Nắm tay chưa đến, nhưng ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt bức ra mà vòng lại, bao vây đường rút lui của Liễu Ngạn.
Anhs mắt Liễu Ngạn rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi, biết rằng không thể lui lại được nữa, chỉ có thể cầm liêm đao màu đen trong tay chắn ở trước người.
Những tiếng "Bang bang" vang lên!
Liêm đao màu đen hứng lấy quyền trái đỏ rực liền vỡ vụn thành từng mảnh, cứ thế biến mất giữa ngọn lửa rực cháy!
Thế nhưng thế đánh của một quyền đó không hề suy giảm mà tiếp tục đánh mạnh lên đầu Liễu Ngạn.
"Không!"
Răng rắc! Sau những tiếng rống lớn không cam lòng của Liễu Ngạn, đầu hắn rốt cuộc vỡ tung.
Thi thể không đầu dưới lực lượng đột ngột này mà từ trong biển lửa bay ra ngoài, đồng thời nhanh chóng héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nhận ra. Từ đó toát ra một luồng khói xám, như có như không mà bay vào bên trong Trụy Tiên Đài.
Trong chớp mắt, thân thể Liễu Ngạn chỉ còn lại một bộ xương khô rơi xuống mặt đất.
Không có sự duy trì của Liễu Ngạn, Trụy Tiên Đài bị Vẫn Thiết Hắc Đao đánh bay ra mà trôi dạt ở ngoài mười mấy trượng trong không trung, nó vẫn tản mát ra những ánh sáng màu đen bao trùm cả khu vực quanh đó.
Sau một quyền của con Cự viên màu trắng đánh ra, sự hung tàn ở trong mắt của nó dường như đã giảm bớt. Bề mặt thân thể to lớn lóe lên ánh sáng màu bạc, bộ lông màu bạc ở trên thân thể cũng nhanh chóng biến mất, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, lần nữa trở về hình dáng ban đầu.
Vào lúc này sắc mặt Thạch Mục trắng bệch không gì sánh được, một chút huyết sắc cũng không có.
Cả người hắn lay động một cái sau đó lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Trong cơ thể hắn vào lúc này không còn tí chân khí nào, đặc biệt là một đòn cuối cùng của con Bạch Viên, hầu như thoáng chốc rút cạn máu huyết trong cơ thể ra, nguyên bản tầng chân khí màu đỏ bao quanh bảo vệ hắn giờ không còn nữa.
Theo đó khí tức Tử Linh ở bốn phương tám hướng không ngừng vọt tới, hắn cảm giác được sinh cơ trong cơ thể tựa hồ cũng nhanh chóng giảm xuống. Toàn thân hắn ngay đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Hắn liếc mắt nhìn Yên La ở cách đó không xa, thần thức vẫn còn cảm nhận được sự liên hệ, vả lại đang có chút chậm rãi dần dần khôi phục, nội tâm khẽ buông lỏng.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Trụy Tiên Đài ở giữa không trung, liền hít sâu một hơi, chậm rãi lấy ra một viên thuốc ăn vào, sau đó dùng một chút khí lực đang dần hồi phục bò tới phía trước.
Khoảng cách ngắn ngủi có mười mấy trượng, nhưng với hắn lúc này lại giống như một đoạn hành trình thật dài.
Nếu thân thể hắn không có trải qua sự tôi luyện của Thoát Thai Quyết, sợ rằng lúc này đã không thể chịu đựng được nữa.
Chừng một khắc sau đó, rốt cuộc hắn mới bò được tới trong phạm vi bao phủ chùm sáng màu đen của Trụy Tiên Đài phát ra. Khí tức Tử Linh bao vây thân thể nhất thời bị một cổ vô hình lực ngăn cách ở bên ngoài, trong lòng hắn buông lỏng, thân thể dường như đã mệt lả.
Đan dược vừa ăn vào dược hiệu đã phát huy, Thạch Mục thoáng khôi phục vài phần khí lực, xoay người ngồi dậy, cánh tay phải vẫn còn sức lực liền lấy ra một khối Linh Thạch trung phẩm để hấp thu linh lực.
Theo ánh sáng màu đỏ từng chút nhập vào thân thể hắn, sắc mặt của hắn cũng bắt đầu có chuyển biến tốt.
Cứ như vậy không biết thời gian qua bao lâu, Thạch Mục đứng dậy, tay phải hướng lên trên đánh một chiêu, một đoàn Khống Hồn Pháp Liên vô hình thong thả vươn lên, cẩn thận trói buộc Trụy Tiên Đài.
Thạch Mục thử cảm ứng một chút, phát hiện những chùm sáng màu đen phát ra ở trong Trụy Tiên Đài chỉ là tự phát mà thôi, đối với bản thân mình cũng không có chống cự, vì vậy tay đánh ra một chiêu thu hồi nó lại.
Cầm lấy Trụy Tiên Đài trong tay, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thoạt nhìn, Trụy Tiên Đài trông rất bình thường, giống một viên gạch màu đen thường gặp trên đường, chỉ là ở trước Linh Mục Thần Thông mà Thạch Mục thúc động, lúc này mới phát hiện mặt ngoài Trụy Tiên Đài thật ra hiện đầy ký hiệu huyền ảo nhỏ tới mức không thể nhận ra được.
Với tạo nghệ phù sư của Thạch Mục hiện giờ, cũng khó có thể nhận ra ký hiệu ở trên Trụy Tiên Đài này.
Thạch Mục quan sát một hồi, cũng không có kết quả gì, lòng bàn tay sáng ngời ánh sáng, đem một luồng linh lực truyền vào trong Trụy Tiên Đài.
Làm hắn mừng rỡ chính là khi linh lực xâm nhập vào trong đó, liền cùng với Trụy Tiên Đài có liên hệ dù có chút yếu ớt, nhưng có thể tùy tâm mà khống chế được phạm vi bao phủ của màn sáng màu đen.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, đem màn sáng màu đen vừa vặn bao trùm lấy bản thân rồi đứng dậy sau đó thu hồi Vẫn Thiết Hắc Đao và Đoản côn gần đó.
Nhưng vào lúc này, Yên La ở cách đó không xa đứng lên có vẻ run rẩy, sau đó bước tới một cách chập choạng.
Trên những đoạn xương cốt của nàng có rất nhiều vết rạn, nhưng trải qua một khoảng thời gian khôi phục, hồn hỏa trong đôi mắt ổn định hơn một chút, miễn cưỡng có thể đi lại được.
Thạch Mục thấy vậy, theo bản năng muốn đi tới.
"Khỏi cần qua đây!" Yên La thông qua truyền âm mà ngăn cản cử động của Thạch Mục, tự mình đi tới trước đống xương trong suốt.
Đó là hài cốt của Võ Dạ. Nó bị Liễu Ngạn đánh tan, hồn hỏa trong đôi mắt đã tắt chỉ còn lại một đống xương.
Yên La dùng tay phải điểm cái, đem những cái xương trong suốt đó thu lại vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Sau khi làm xong hết thảy, Yên La xoay người hướng Thạch Mục nói: "Đi theo ta."
Dứt lời, Yên La không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi đến nơi nào đó.
Thạch Mục thấy vậy, quay đầu liếc nhìn thi hài không đầu của Liễu Ngạn cách đó không xa, không nói gì thêm, cất bước đi theo.
.... .
Đi theo Yên La hơn một canh giờ, Thạch Mục mới chính thức biết được sự hoang vắng của giới diện này.
Bọn họ đi qua một mảnh sa mạc hoang vu mênh mông, đâu đâu cũng là đá sỏi hai màu đỏ nâu. Trải một đoạn hành trình dài, cả hai mới có thể đi ngang qua một dãy sườn núi.
Trong những đoạn sườn núi đều có một ít hoặc nhiều sinh vật Tử Linh tồn tại, trong đó có mấy cái khí tức có phần cường đại, hiển nhiên là thực lực không hề tầm thường.
Thạch Mục bước theo Yên La không dừng lại, theo dọc đường thỉnh thoảng cũng có gặp một số sinh vật Tử Linh toan tính lại gần, thế nhưng sau khi nhìn thấy Yên La, tất cả đều lựa chọn rời đi chỗ khác.
Cuối cùng Yên La dừng lại trước một tế đàn cao gần trượng.
Tế đàn này là những tảng đá màu đỏ, có thể thấy được ở khắp trong sa mạc mà xếp thành, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả. Đằng sau tế đàn đó, Thạch Mục lại thấy được một hồ nước màu máu đỏ có diện tích khá lớn.
"Nơi đây có rất nhiều hồ nước như này, một ít hồn hỏa bị đánh nát thường thường lập tức sẽ bị lưu lại trong hồ." Yên La lên tiếng.
Lúc này Thạch Mục mới chú ý tới trong hồ nước màu đỏ như máu vẫn còn hiện lên lân tinh yếu ớt.
Yên La ở bên hồ lẳng lặng đứng một hồi, bất ngờ hồn hỏa trong đôi mắt nhanh chóng bùng lên, nó ngửa đầu phát ra những tiếng hú như tru lên.
Chỉ chốc lát sau, Thạch Mục liền thấy từ bốn phương tám hướng có không ít khô lâu Tử Linh tụ tập đến đây, số lượng khoảng hơn một ngàn.
Trong lòng Thạch Mục cả kinh, nhưng sau đó lại phát hiện những khô lâu này khi tới trước người Yên La đều quỳ xuống.
"Canh giữ ở bốn phía tế đàn, trong vòng trăm dặm không cho phép bất luận sinh vật Tử Linh nào tới gần." Hồn hỏa trong đôi mắt Yên La chợt hiện, hạ lệnh.
Cũng không thấy những khô lâu này trả lời, tất cả đều đứng dậy mà tự giác chia thành những tiểu đội hướng bốn phía xung quanh đi tới, bảo vệ nơi đây một cách chặt chẽ.
Thạch Mục cũng là lần đầu tiên thấy được một nhóm quân đội Tử Linh của Yên La, trong lòng nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Tuy rằng phần lớn đám sinh vật Tử Linh này chỉ có thực lực Hậu Thiên và Tiên Thiên, nhưng với số lượng khổng lồ như này thì thật là một thế lực không nhỏ.
Nghĩ tới cảnh tương ở thành Thiên Ngu lúc trước, Liễu Ngạn triệu hồi rất nhiều quân đoàn Tử Linh từ đó hoành hành trong thành, trong chớp nhoáng này, trong lòng hắn tựa hồ có chút rõ ràng, vì sao Liễu Ngạn cùng với những giáo chúng Minh Nguyệt Giáo, lại phải vắt óc tìm mưu kế chiêu mộ quân đoàn Tử Linh đến vậy.
Nếu như loại sinh vật Tử Linh không sợ chết này đạt được một số lượng nhất định, cũng có thể nhanh chóng chiêu mộ ra bên ngoài mà nói, thật sự không thể khinh thường. Thậm chí với sự tổng tấn công của chúng, một bang phái, thậm trí cả một tông môn cũng không địch lại được.
"Hoá ra hồn sư lợi hại như vậy! "Thạch Mục nghĩ như vậy.
Trên thực tế, lấy tư cách là một hồn sư, hiểu biết của hắn đối với dị giới, cùng linh sủng vô cùng hạn chế, có chăng chỉ là những điều liên quan đến Yên La mà thôi.
Yên La không để ý đến Thạch Mục mà đi tới một chỗ góc khuất của hồ nước. Mặt đất nơi đó khắc họa một đồ án.
Chỉ chốc lát sau, một hình tròn, một hình tam giác và một số đường cong quỷ dị tạo thành một đồ án ở bên hồ.
Thạch Mục không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát Yên La, ý niệm trong lòng chuyển động, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Khắc hoạ xong đồ án, Yên La liền lấy hài cốt Võ Dạ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, đặt ngang trên mặt đất. Ngay sau đó, hồn hỏa trong đôi mắt của Yên La trở nên rực rỡ đến chói mắt, hai tay liên tục biến hóa, một loạt thủ quyết huyền diệu được nàng liên tiếp đánh ra.
Theo đó là những tiếng ông ông vang lên, đồ án trên đất bắt đầu sáng lên, một luồng ánh sáng quỷ dị màu đỏ khiến hài cốt Võ Dạ trở nên đỏ bừng.
Thạch Mục phát hiện, mặt hồ vốn đang yên ắng bất ngờ sôi sục, tạo nên từng vòng sóng gợn. Một cột nước như giao long phóng lên cao, tiếp đó lao xuống rơi vào phạm vi đồ án rực lên ánh sáng màu đỏ.
Sau khi nước hồ rơi vào ánh sáng màu đỏ, nó từ từ trở nên yên tĩnh, tiếp đó bao bọc toàn bộ hài cốt Võ Dạ.
Đôi mắt Thạch Mục lưu chuyển ánh sáng vàng chói. Hắn chợt nhận ra vô số tinh quang li ti đang dần hình thành bên trong hốc mắt Võ Dạ.
Sau khoảng ba lần nước hồ qua lại như vậy, mới chậm rãi bình phục lại, cuối cùng trở nên yên tĩnh, mà đồ án bên này cũng không ánh lên ánh sáng màu đỏ nữa.
Những tiếng "Phần phật" vang lên!
Hồn hỏa trong hốc mắt của Võ Dạ trở nên ngưng thực, biến thành hai luồng ngọn lửa nhỏ màu lam nhạt.
"Chủ nhân! " Sau khi sống lại, Võ Dạ lập tức quỳ lạy Yên La.
"Ngươi ở nơi này mà khôi phục đi nhé." Yên La nhìn nó một cái rồi nói.
"Tuân lệnh."
Võ Dạ đáp một tiếng, lập tức ở tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
"Yên La, ta..."Thạch Mục mở miệng nói.
"Ngươi dưỡng thương, không được rời khỏi tế đàn quá xa." Yên La tựa hồ nhìn ra Thạch Mục muốn mở miệng hỏi, trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn.
Nói xong, nàng từng bước một đi tới trung tâm hồ nước u tối, chậm rãi nhấn chìm toàn bộ cơ thể của mình trong hồ nước màu máu.
← Ch. 0408 | Ch. 0410 → |