← Ch.0421 | Ch.0423 → |
Dịch giả: nila32
"Ta biết rồi. Ngươi muốn ăn gì, uống gì, cứ việc nói ra." Thạch Mục cười nói.
Lại nói, ngày đó hắn lẻn vào Lăng Thiên Phong, may mắn không mang Thải Nhi đi theo. Không nói đến kịch chiến trong bí khố Lăng Thiên Phong, với thân thể của nó, nhất định sẽ không duy trì được lâu ở giới diện Tử Linh.
Có điều, trải qua một phen cửu tử nhất sinh ở mật khố Lăng Thiên cùng với hành trình tại giới diện Tử Linh, tâm tính Thạch Mục trong lúc vô tình đã có chút biến hóa. Hôm nay có thể trở lại nhân gian, lần nữa nhìn thấy dòng người hối hả cùng vẻ líu ríu của Thải Nhi, hắn có cảm giác giống như được sống một cuộc đời mới vậy.
"Cạc cạc, ta đợi những lời này của người từ lâu rồi. Những ngày tháng trốn tránh khổ sở khiến ta gầy đến da bọc xương rồi." Thải Nhi hoan hô.
"Đến đó đi." Thạch Mục đưa mắt nhìn về phía một quán rượu không xa phía trước, cất bước đi tới.
Đi vào một căn phòng thượng hạng trên lầu hai, Thạch Mục chọn mấy món điểm tâm, một bình rượu ngon đặc sản địa phương. Đồ ăn vừa lên, Thải Nhi lập tức nhào tới, bộ dáng vô cùng đói khát.
"Thải Nhi, ngươi ăn từ từ, không ai giành đâu. Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi. Ngươi ở Lăng Thiên Phong lâu như vậy, có biết nơi đó gần đây tình huống như thế nào? Có gì rối loạn phát sinh không?" Thạch Mục nhìn Thải Nhi vùi đầu ăn uống, không nhịn được bật cười vui vẻ, sau khi uống một hớp trà mới hỏi.
"Ta sợ bị Yêu tộc bắt được nên cũng không dám lại gần Lăng Thiên Phong, chỉ theo dõi lân cận... Có điều nơi đó tựa hồ không có gì phát sinh. Hóa Hình đại điển cũng được tiến hành thuận lợi... Không nghe nói có chỗ nào nhiễu loạn... Hây dô..." Thải Nhi vừa ăn vừa nói, cuối cùng uống một hớp rượu lớn, lúc này mới thỏa mãn hé mắt.
"Hết thảy bình thường?" Thạch Mục nhíu mày, bộ dạng có chút khó tin.
Ngày đó, Thương Viên Vương thành công đào thoát, đồ vật Bạch Viên Yêu Vương phong ấn bên trong bảo khố Lăng Thiên cũng bị hắn lấy đi. Hoàng Long đạo nhân chờ đợi suốt ba trăm năm, cuối cùng tất cả công sức đều đổ xuống sông xuống biển. Song phương thân là cường giả Thiên Vị, đáng ra sẽ không từ bỏ ý đồ mới đúng.
Chẳng lẽ đằng sau lại xảy ra chuyện gì khác?
Thạch Mục không ngừng suy tính, ánh mắt lập lòe.
"Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi quá trình lẻn vào Lăng Thiên Phong có thuận lợi không?" Thải Nhi chợt hỏi.
Thạch Mục gật nhẹ đầu, lập tức kể lại sơ lược sự tình xảy ra bên trong bí khố Lăng Thiên Phong cùng hành trình sau khi bị truyền tống đến giới diện Tử Linh.
Tràng diện phát sinh tại Lăng Thiên Phong vốn đã ly kỳ, nghe đến giới diện Tử Linh, vẻ mặt Thải Nhi lập tức cứng đờ, điểm tâm trong miệng rơi xuống mặt đất cũng không phát hiện ra.
"Không ngờ nguy hiểm đến mức như vậy, cũng may ta không ở đó." Thải Nhi nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
Thạch Mục cười nhạt một tiếng. Tràng diện nguy hiểm như vậy, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, sớm thành thói quen.
"Thạch Đầu, đã có được tinh huyết Bạch Viên, kế tiếp ngươi định làm gì?" Thải Nhi hỏi.
"Tất nhiên là tìm một chỗ nào đó, luyện hóa tinh huyết Bạch Viên, tu thành tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Huyền Công." Thạch Mục trả lời.
"Chúng ta có nên trở lại thành Xích Viêm không?" Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục rơi vào trầm mặc, hắn cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Luyện hóa tinh huyết Bạch Viên hay là tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công tốt nhất cần đến một địa phương với Hỏa Linh cực nóng. Dung Nham Trì ở thành Xích Viêm vừa vặn phù hợp. Thế nhưng Lãnh Nguyệt Đồng cũng đang ở đó. Thạch Mục vô thức không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô gái này.
Đúng vào lúc này, dưới tửu lâu truyền đến một hồi rối loạn.
Thạch Mục ngồi gần cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt theo đó phát sinh biến hóa.
Trên không thành Phượng Tê, một nhóm phi thuyền khổng lồ dài chừng hai ba mươi trượng bay vụt qua. Có thể lờ mờ nhìn thấy vô số nhân ảnh trên đó. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, phi thuyền đã xé rách không khí, bay về phía Tây Nam sau đó nhanh chóng biến mất.
Dưới lầu trên phố đều có người chỉ trỏ, bàn luận.
Thạch Mục nhíu mày, thu hồi ánh mắt, ngồi xuống.
Dựa vào một ít cờ xí cắm trên phi thuyền, hắn đã nhận ra dấu hiệu của thập đại bộ lạc Man tộc.
Từ lúc vào thành Xích Viêm, hắn đã nghe Dư Ý nói mối hận xưa cũ giữa hai tộc Man Yêu. Qua nhiều lần phát sinh xung đột, lúc này xem ra, quy mô tranh đấu đã dần biến chuyển gay gắt. Nếu không, thập đại bộ lạc sẽ không sử dụng loại chiến thuyền khổng lồ như vậy để vận chuyển nhân lực.
Sau một hồi suy nghĩ, Thạch Mục đứng dậy gọi một tiểu nhị đến, hỏi thăm sự tình liên quan đến phi thuyền vừa rồi.
"Chẳng lẽ tiền bối không biết. Cách đây không lâu, mâu thuẫn giữa Man tộc chúng ta với Yêu tộc lại trở nên gay gắt. Biên giới hai bên đã mấy lần bạo phát tranh đấu với quy mô không nhỏ. Nhóm phi thuyền vừa rồi chính là viện binh mà Huyền Hùng nhất tộc, đại tộc gần nhất, phái đến tiền tuyến." Tiểu nhị trả lời.
Thạch Mục âm thầm cả kinh. Xung đột giữa Man tộc và Yêu tộc không ngờ đã chuyển thành chiến tranh quy mô lớn, hơn nữa xem ra còn có xu hướng ngày càng lan rộng.
"Ta một mực bế quan tu luyện, không để tâm đến sự tình bên ngoài. Tình hình tiền tuyến gần đây thế nào, sẽ không lan đến nơi này chứ?" Thạch Mục gật nhẹ đầu, lại hỏi.
"Yêu tộc bên kia thì tiểu nhân không biết thế nào chứ Man tộc chúng ta bên này, thập đại Man tộc đã có ba tộc phái ra lượng lớn binh sĩ đóng quân. Nghe nói tiền tuyến tụ tập không dưới mấy vạn nhân mã, đại chiến hết sức căng thẳng..." Tiểu nhị nói tiếp.
Thạch Mục lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó tùy tiện thưởng cho gã vài khối Linh Thạch hạ phẩm rồi đuổi xuống dưới.
Thạch Mục nhìn lêu bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mắt lập lòe, thật lâu vẫn không lên tiếng.
Thải Nhi nhìn thấy bộ dạng suy tư của Thạch Mục, cũng không quấy rầy mà tiếp tục ăn hết điểm tâm trên bàn.
"Đi thôi."
Một lát sau, Thạch Mục đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
"A..., Thạch Đầu, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Thải Nhi thấy vậy, lật đật nhét vội chỗ thức ăn còn lại vào miệng sau đó bay đến bờ vai Thạch Mục rồi hỏi.
"Đi điều tra một chút tình hình giao chiến của hai tộc Man Yêu." Thạch Mục đáp lại.
"Đi đâu điều tra?" Thải Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thạch Mục cười nhạt một tiếng nhưng không trả lời. Sau một nén nhàng, hắn chợt bước vào một cửa hàng không chút thu hút trong thành.
"Thạch Đầu, ngươi tới nơi này làm gì?" Thải Nhi có chút khó hiểu.
"Nghe ngóng tin tức. Đừng nhìn nơi đây lụp xụp, kỳ thật chính là một cứ điểm của thương hội Thiên Ngô đấy." Thạch Mục nói ra.
Ở thành Thương Húc, Thạch Mục từng giúp Chung Tú làm rất nhiều chuyện. Qua lời kể của nàng, hắn đã biết được rất nhiều sự tình liên quan đến thương hội Thiên Ngô. Thậm chí Chung Tú từng cho hắn xem vị trí cùng tin tức của các cứ điểm tại đại lục Tây Hạ.
Thải Nhi giật mình.
"Ngươi tránh đi đã. Ta đoán chừng bản thân đã bị thương hội Thiên Ngô truy nã. Ngươi nhìn quá mức thu hút, rất dễ khiến kẻ khác đoán ra thân phận của ta." Thạch Mục nói ra.
Thải Nhi nhẹ gật đầu, bay vào bên trong tay áo của hắn.
Thạch Mục cất bước tiến vào cửa hàng.
...
Chưa tới nửa giờ sau, Thạch Mục rời đi, sắc mặt có chút âm trầm.
Tình hình chiến đấu giữa hai bên còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của hắn.
Bên phía Man tộc, thập đại bộ lạc đều đã rục rịch. Yêu tộc bên kia cũng đã điều binh khiển tướng. Nghe nói còn có Yêu tộc Thiên Vị xuất hiện ở tiền tuyến.
Song phương đều không ngừng tăng binh, đại chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
"Thạch Đầu, xem ra Yêu tộc cùng Man tộc lần này tính làm thật đây, ta và ngươi vẫn nên tránh đi, mặc cho bọn họ đấu đã lẫn nhau, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta." Thải Nhi từ trong tay áo Thạch Mục bay ra, đậu lên bờ vai của hắn.
"Tất nhiên là vậy, có điều một khi chiến tranh nổ ra, với vị trí của thành Xích Viêm khó đảm bảo không bị liên lụy. Xem ra chúng ta không thể trở về đó rồi." Thạch Mục nói ra.
Vị trí của thành Xích Viêm có chút đặc biệt, nằm ở giao giới hai tộc. Đến khi chiến tranh mở rộng, khó đảm bảo sẽ không bị ảnh hưởng.
Hắn vừa thông qua thương hội Thiên Ngô, truyền tin đến thành Xích Viêm dặn dò Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi tiếp tục ở lại, thu thập các loại tin tức.
Đồng thời, hắn còn truyền tin thông báo cho Lãnh Nguyệt Đồng về cái chết của Liễu Ngạn nhưng không nói rõ quá trình cụ thể.
Ngoài ra, hắn còn vô tình thăm dò được Minh Nguyệt Giáo hiện tại tựa hồ có chút cử động không tầm thường.
Tình huống trong giáo có chút khác lạ. Đại chiến Man Yêu nổ ra, với tư cách minh hữu của Man tộc thế nhưng đến lúc này Minh Nguyệt Giáo vẫn chưa phái ra viện binh. Thạch Mục âm thầm suy đoán chuyện này nhiều khả năng có liên quan đến cái chết của nhân vật quan trọng bên phía Đông giáo là Liễu Ngạn.
"Chúng ta đi đâu?" Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục hơi trầm ngâm, phất tay lấy địa đồ ra.
Thải Nhi thấy vậy lập tức bu lại.
...
Thời gian cực nhanh, hai năm chớp mắt trôi qua.
Trên một hòn đảo diện tích không nhỏ, chừng hơn trăm dặm, tại nơi nào đó ở đại lục Tây Hạ.
Phần lớn địa hình trên đảo là núi. Đỉnh núi lớn nhất hiện đang cuồn cuộn khói đen, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ cực lớn. Thì ra là một ngọn núi lửa đang hoạt động.
Trong nham động dưới đất, khắp nơi đều là nham thạch đỏ thẫm, tạo nên mặt hồ nóng rực.
Thỉnh thoảng mặt hồ toát bóng khí cùng sóng nhiệt, nham thạch nóng chảy chấn động dữ dội, tựa như triều tịch. Đôi lúc lại có nham thạch nóng chảy bắn vọt lên, vung vẩy bốn phía.
Nham thạch nóng chảy phát ra quang mang đỏ thẫm, chiếu rọi hang động dưới đất thành một thế giới đỏ rực.
Tại hồ nham thạch ở vị trí trung tâm, một khối than đá cực lớn lộ ra giống hòn đảo màu đen nằm giữa mặt hồ.
Cự thạch màu đen cao hơn mặt hồ rất nhiều. Nham thạch vun vãi không rơi đến được. Trên đó, một nam tử áo bào xanh đang khoanh chân tọa thiền.
Nam tử thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, ngũ quan rõ ràng, tạo cho người ta cảm giác cương nghị.
Không khí cực nóng khiến người ta điên cuồng lại như không có bất kỳ ảnh hưởng đến người này. Thân thể hắn ánh lên hồng quang lờ mờ. Từng sợi khí đỏ trong không khí mạnh mẽ chui vào cơ thể hắn.
Cánh tay trái lộ ra ngoài của nam tử thình lình cháy đen như bị liệt hỏa thiêu đốt.
Người này tự nhiên là Thạch Mục.
Hắn tránh xa chiến tranh của hai tộc Man Yêu, bế quan tu luyện ở đây.
Thấp giọng tụng niệm chú ngữ, cánh tay cháy đen từ từ nổi lên một tầng diễm quang màu trắng.
Phần phật!
Diễm quang chậm rãi sáng lên, cuối cùng dấy lên một đám hỏa diễm trắng toát, hừng hực thiêu đốt.
← Ch. 0421 | Ch. 0423 → |