← Ch.0682 | Ch.0684 → |
Sau chủ điện là một đình viện rộng lớn, hai bên là hai hàng tùng cao lớn che trời, ở giữa đình viện lại có một tòa giả sơn cao hơn mười trượng do đá Thái Hồ xếp thành, bên trên ghi mấy chữ Thái Thượng cảm ứng thiên.
Mà một bên khác, cách giả sơn hơn trăm trượng có từng luồng hào quang sáng lên.
Thạch Mục và Yên La trốn sau giả sơn, nhìn vào trong đình viện.
Chỉ thấy trong đình viện có một màn hào quang màu vàng hình bán cầu, bên trong màn sáng thỉnh thoảng có phù văn cổ quái sáng lên, giống như một loại kết giới trận pháp nào đó.
Lúc này, Tây Môn Tuyết và hơn mười tên đệ tử Ly Trần tông đứng chính giữa trận pháp, nhìn chằm chằm hơn hai trăm tên đạo nhân mặc đạo bào trắng xung quanh bọn họ.
Mà cách đám người không xa là một chiếc kim đỉnh cao tới ba bốn trượng, bên ngoài hiện lên phù văn huyền ảo.
- Đạo Ngọc, Ly Trần thượng tông luôn đối đãi không tệ với Bạch Vân quan, vì sao các ngươi lại dám làm ra chuyện phản bội?
Nam tử họ Tần vẻ mặt tức giận, chỉ vào tên đạo sĩ trung niên, giận dữ nói.
Tên đạo sĩ kia cao gầy, nhưng trong hai mắt thần quang nội niễm, đứng thẳng ở trong viện, rất có dáng vẻ tiên trưởng đắc đạo.
Ở bên cạnh người hắn còn có một đạo sĩ trung niên râu đen cùng một đạo cô trẻ tuổi, ba người đều là cường giả Thiên Vị.
- Đối với Bạch Vân quan ta không tệ? Tần Cương, ta hỏi ngươi sư tôn ta Bạch Long đạo trưởng bây giờ ở đâu? Từ hai tháng trước, sau khi hắn phục tùng mệnh lệnh đi tới Ly Trần tông các ngươi thì đến giờ bặt vô âm tín, e là đã bị các ngươi giam cầm đi!
Đạo Ngọc trầm giọng nói.
- Bạch Long đạo trưởng nói năng lỗ mãng, chống đối Thánh chủ, Thánh chủ rộng lượng, thứ cho tội lớn, hiện giờ đang ở Di La phong đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.
Tần Cương nói.
- Hừ, nói thật dễ nghe! E là chuyện sư tôn nói ra khiến Thánh chủ cũng phải xấu hổ đi!
Đạo Ngọc cười lạnh nói.
- Đạo Ngọc lớn mật, dám nhục mạ Thánh chủ!
Tần Cương giận dữ.
- Nếu dám làm sao sợ bị người khác nói? Ly Trần tông được xưng một trong ba đại Thánh địa nhưng lại trắng trợn cướp đoạt linh thạch cung phụng của các tinh cầu dưới trướng. Trong trăm năm gần đây đã có hơn ba mươi tinh cầu như Đột Linh, Thác Bách liên tiếp tài nguyên kiệt quệ, linh khí thiên địa suy tàn, trở thành phế tinh. Hơn mười năm trước, Khôi Dương tinh thậm chí ngay cả tinh hạch cũng bị chiếm lấy, dẫn tới không cách nào chống đỡ lực hỗn độn ăn mòn, khiến cho cả tinh cầu sụp đổ, hóa thành mảnh vỡ ngôi sao, sinh linh tử thương đâu chỉ ức vạn?! Ly Trần tông táng tận lương tâm như vậy đáng giá cho chúng ta cống hiến sao?
Đạo Ngọc trầm giọng quát lên.
Thạch Mục sau khi nghe xong, chân mày hơi nhíu lại, không khỏi nghĩ tới mảnh ngôi sao phế tích mà mình đi ngang qua cùng với Yên Trần tinh đang gần kề tan vỡ.
- Hừ, Di Dương tinh vực sắp có đại biến, nếu như không có kế sách ứng đối cho tốt, đừng nói những tinh cầu nhỏ như Đột Linh Khôi Dương, cho dù là Thiên Mang tinh cũng chưa chắc giữ được chu toàn. Uổng cho Bạch Long thân là Bạch Vân quan chủ lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, không hề có cái nhìn toàn cục.
Tần Cương hừ lạnh một cái, vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Chúng ta và sư tôn chỉ biết việc tát ao bắt cá, mổ gà lấy trứng là làm trái thiên đạo, không muốn trợ Trụ vi ngược mà thôi. Ta khuyên đám người các ngươi chớ có đi lên hành trình bất lương này nữa.
Đạo Ngọc nói.
- Chúng ta được tông môn bồi dưỡng mới có thành tựu ngày hôm nay, há có thể vong ân phụ nghĩa như các ngươi? Ta nhớ không lầm thì Đạo Ngọc ngươi trước khi gia nhập Bạch Vân quan cũng từng trải qua đại điển thăng tiên, bái nhập Ly Thủy quan, được Thánh chủ ban cho Long ân đúng không?
Tần Cương hỏi.
- Thăng tiên? Thăng tiên gì chứ? Chỉ là mượn danh nghĩa thăng tiên làm con đường chiêu mộ đệ tử mà thôi. Ta hay các ngươi đều như vậy, đều là được Ly Trần tông mời chào tới, là quân cờ tụ tập tài nguyên mà thôi.
Đạo Ngọc cười lạnh một tiếng nói.
Thạch Mục nghe vậy trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Tuyết, thấy mặt nàng trong nháy mắt lóe lên vẻ khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lại khôi phục vẻ bình thường.
Ở bên cạnh, sắc mặt Yên La vẫn bình tĩnh, không hề có bất kỳ phản ứng gì khi nghe những lời này.
- Nhiều lời vô ích, Lôi Tích, Lâm Đào, ra tay!
Tần Cương khẽ quát một tiếng, trên người tỏa ra hào quang màu tím, chẳng biết từ lúc nào trong tay xuất hiện thêm một thanh chùy đá lớn bằng đầu người.
Sau thân thể hắn là một thanh niên lông mày tím cùng với một nữ tử xinh đẹp, trên người tỏa ra hào quang, trên tay cầm lấy một tấm phù chú màu tím, chỉ tay lơ lửng giữa trời, đánh hai tấm phù lục ra ngoài.
Hai tấm phù tím lóe lên trong không trung, phóng về phía tây bắc và đông nam trận pháp màu vàng.
- Không tốt, đó là Tụ Lôi phù, mau lui lại!
Đạo Ngọc quát lớn một tiếng, hơn trăm người ở xung quanh vội vàng lui về phía sau.
Chỉ thấy hai tấm phù tím kia vừa rơi xuống, bên trên phóng ra lôi điện màu tím, nối liền lẫn nhau, hình thành một điện hồ màu tím.
- Phá cho ta!
Tần Cương quát lớn một tiếng, chùy đá màu tím trong tay chỉ lên trời, bên ngoài linh văn tỏa sáng, xoẹt xoẹt vài tiếng, một tia chớp to lớn màu tím đột nhiên bổ xuống, đánh lên trên điện hồ màu tím kia.
Ầm một tiếng thật lớn, cả đình viện chấn động mạnh mẽ, gạch xanh bị nổ tung, mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Cả tòa đình viện như trải qua một vụ nổ lớn, lá thông bị sóng xung kích đánh rụng, rơi đầy đất/
Mười mấy tên đạo nhân áo trắng tu vi không đủ không tránh kịp, bị sóng xung kích đánh lên người, hào quang trên người tan rã, trong miệng phun ra máu tươi.
Màn sáng hình bán cầu màu vàng kia vỡ vụn thành hai nửa.
- Giết!
Tần Cương quát lớn một tiếng.
Hơn mười bóng người từ trong trận pháp bắn ra, giống như hơn mười tia chớp hình cầu vậy, từ phương hướng khác nhau lẫn vào giữa đám đạo nhân áo trắng.
Những đạo nhân áo trắng ở lại đạo quan này ngoại trừ ba người Đạo Ngọc đa số đều từ Tiên Thiên hậu kỳ đến Địa giai trung kỳ hậu kỳ, trước đây dựa vào đại trận khốn địch, bây giờ khốn trận đã bị phá, giờ căn bản không thể chống đỡ được hơn mười tên đệ tử tinh nhuệ của Ly Trần tông công kích.
Chỉ thấy trong đám người có hơn mười cột sáng thiểm điện đủ các màu cao hơn mười trượng không ngừng thoáng hiện, trong nháy mắt đã có hai ba mươi tên đạo nhân áo trắng không kịp phản ứng, bị điện quang đánh thành cháy đen, sinh cơ mất đi.
Nhưng những đệ tử Bạch Vân quan này căn bản không quan tâm sống chết, chỉ hỗn loạn lúc đầu, sau đó lập tức tỉnh táo lại, trên người tỏa ra đủ loại hào quang, từng đạo hư ảnh pháp tướng to lớn hiện ra, thậm chí mười mấy người đồng thời vây khốn một tên đệ tử Ly Trần tông, tất cả đều mang tinh thần dù chết không sờn.
← Ch. 0682 | Ch. 0684 → |