← Ch.0890 | Ch.0892 → |
Hắc bạch không gian biến hóa dữ dội, hào quang đen trắng xoay tròn cực nhanh, hình thành hai chiếc cối xay cực lớn một trên một dưới, dần dần đè ép vào giữa.
Áp lực bên trong hắc bạch không gian tăng mạnh, sắc mặt sáu người trắng bệch.
- Không ổn!
- Nhanh lên! Cùng nhau xé rách không gian này đi!
Tên da vàng kia hét lớn ánh sáng màu xanh trên người cực thịnh, hình thành hư ảnh cự thú màu xanh, móng vuối sắc bén mong muốn xé nát hắc bạch không gian.
Năm người khác cũng rối rít làm theo, tất cả hao quang quanh thân đều tỏa sáng, gọi ra từng hư ảnh cự thú đánh vào không gian.
Sáu tên Thánh giai cùng ra tay, uy thế đương nhiên không giống bình thường, hắc bạch không gian tức khắc rung động mạnh, làm cối xay đen trắng đình chỉ ép xuống.
Sáu người thấy cảnh này, sắc mặt vui mừng, không ngừng cố gắng.
Vào thời điểm này, bên cạnh tên da vàng có bóng đen lóe lên, chính là thân ngoại hóa thân của Thạch Mục.
Hóa thân vung tay đấm một đấm, phù văn màu đen bao phủ nắm tay, lóe ra ánh sáng hung ác, đập vào đầu tên này.
Phanh!
Đầu tên Cổ Man tộc da vàng nhanh chóng nứt vỡ hoàn toàn.
Thân ngoại hóa thân nhanh chóng bay ra hướng khác, đánh tới một tên Thánh giai tộc Cổ Man nữa, tựa như áp lực trong không gian hắc bạnh không ảnh hưởng gì đến hắn.
Trên mặt năm tên còn lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng bọn hắn lập tức điên cuồng rống lên, dốc sức liều mạng đánh vào không gian hắc bạch.
Hắc bạch không gian mặc dù run rẩy kịch liệt nhưng vô cùng rắn chắn, không hề có hiện tượng nứt vỡ.
Phanh phanh phanh!
Tiếng trầm đục vang lên liên tiếp, từng tên từng tên Thánh giai nổ tung, chết trên tay hóa thân của Thạch Mục.
Bên trong không gian đen trắng, bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra, nhìn sáu thi thể lơ lửng trong không gian, tươi cười thỏa mãn.
Lần này hắn chỉ dự định vận dụng một phần nhỏ sức mạch tích góp từ vỏ Thiên Cực thôi, mượn sức mạnh này vây khốn bọn chúng, sau đó dùng thân ngoại hóa thân giết chết từng người một, kết quả lại bất ngờ như vậy.
Hắn phất tay lên, phát ra tia sáng màu lam, thu hồi toàn bộ pháp bảo, nhẫn trữ vật từ sáu thi thể.
Thế nhưng không gian đen trắng lúc này run rẩy dữ dội, sau một khắc bị nghiền nát hoàn toàn.
Sắc mặt Thạch Mục trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
Dụ Phong Thần Tướng mặc cẩm bào đột ngột xuất hiện, kim quang trên người tỏa sáng, sắc mặt lạnh lẽo.
Hắn nhìn thoáng qua sáu thi thể tộc nhân mình, lạnh lùng mở miệng:
- Đám đó tuy rằng vô cùng rác rưởi ngu si, nhưng đều là thiên binh thủ hạ của bản Thần, ngươi lại dám giết chúng!
Không giết chết, chẵng lẽ đợi bọn chúng giết ta sao? Thạch Mục liếc nhìn đối phương, xì mũi coi thường, thầm nghĩ.
Tay Thạch Mục khẽ vẫy, thân ngoại hóa thân bay tới đứng cạnh hắn, hắc quang trên người lúc chớp lúc tắt, nhưng không lộ ra khí tức lĩnh vực.
- Hóa thân ma tộc? Ha ha, tiểu tử, ta thực sự hơi xem nhẹ ngươi rồi, nhưng như vậy mới thú vị chứ!
Dụ Phong Thần Tướng cười hắc hắc, không nhìn đến thân ngoại hóa thân của Thạch Mục, toàn thận bộc phát kim quang sáng lòa, ngưng tụ thành một chưởng cực lớn chừng vài mẫu, đập về phía Thạch Mục.
Dù bản thể tu vi Thiên Vị hay một hóa thân đạt đến Thánh giai, đối với hắn mà nói, chỉ là đám gà đất chó kiểng, chẳng có gì khác nhau, chỉ cần một chưởng là đủ đập chết.
Kim sắc cự chưởng chưa đến nơi, đã mang theo uy áp khổng lồ kéo đến, không gian bị cự chưởng đè ép mà bắt đầu sụp đổ, vô số khí lưu cuộn trào mãnh liệt.
Thạch Mục biến sắc, người này chỉ tiện tay tấn công một kích, đã mang theo khí thế phá vỡ thiên địa, thực lực còn trên đám người Thích Vô Nhai.
Lấy tính cách của tên này, nếu mình không chết sẽ không buông tha!
Hắn hét lớn, từng luồng sáng kim sắc bao lấy những chỗ hiểm yếu trên cơ thể, ngưng kết tạo thành từng mảng da bằng đá màu vàng, toàn thân kim lam quang phát ra rực rỡ, đánh ra một côn.
Kim quang bao bọc lấy Như Ý Tấn Thiết Côn, toàn bộ năng lượng dự trữ bên trong đều sử dụng toàn bộ.
Một côn ảnh cực lớn dài chừng trăm trượng xuất hiện, hầu như ngưng tụ thành thực chất, làm cho không gian chung quanh cũng chẳng thể chịu nổi uy áp này, liên tục nứt vỡ.
Côn ảnh cùng cự chưởng va chạm mãnh liệt trên không trung!
Hào quang chói lọi có thể chọc mù mắt người như biển gầm lũ quét bộc phát, không gian phạm vi mười dặm chung quanh vỡ thành mảnh vụn, thiên địa nguyên khí kịch liệt chấn động, nổ thành từng tiếm ầm ầm liên miên như hàng trăm đợt sấm sét đồng thời đánh xuống.
Thân hình Thạch Mục chấn động mạnh, bay ngược ra sau, những mảng da bằng đá tạo thành từ Huyền Công ngũ chuyển đồng loạt vỡ nát, Chân Long Tỏa Kim Giác cũng nứt vỡ vài chỗ, máu tươi phun ra không ngừng.
Dụ Phong Thần Tướng cũng phải lùi về sau một bước, nhưng nhanh chóng ổn định thân hình.
- Ừ, có chút thực lực đó, bao gồm cả kim giáp lẫn binh khí trong tay ngươi cũng có chút công năng đặc dị, hèn gì giết được tám tên rác rưởi kia! Thế nhưng hiện tại ngươi gặp phải bản Thần Tướng, chết là cái chắc!
Dụ Phọng Thần Tướng cười lạnh lùng, trong nháy mắt thân thể hóa thành ảo ảnh màu vàng, lập tức xuất hiện trước mặt Thạch Mục, kim quang trong tay lóe lên, hiện ra một bao tay màu vàng, đấm ra một quyền.
Những quyền ảnh lớn chừng vài trượng xuất hiện, bên ngoài hiện ra từng vòng phù văn huyền ảo vờn quanh, đánh vào người Thạch Mục, nhìn như chậm nhưng thực ra vô cùng nhanh.
Giờ phún này, trong lòng Thạch Mục cực kỳ run sợ, thần tình ngưng trọng như nước, Như Ý Tấn Thiết Côn không biết lúc nào đã cắm vào trong vỏ, sau đó rút ra lần nữa.
Quyền ảnh của đối phương tuy chỉ lớn chừng vài trượng, nhưng tản mát ra sức mạnh kinh khủng, so với kim sắc cự chưởng lợi hạn hơn gấp nhiều lần.
Nếu bị quyền ảnh đánh trúng, cho dù hắn có Chân Long Tỏa Kim Giáp hộ thể, cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
- Muốn giết ta, vậy thì tới đi!
Miệng Thạch Mục vang lên tiếng thét dài, toàn thân kim, lam, hắc, bạch, lục quang mang đồng thời xuất hiện, sau đó tuôn vào trong Như Ý Tấn Thiết Côn.
Như Ý Tấn Thiết Côn kêu lên từng tiếng ông ông, phản phất như tiếng hoan hô nho nhỏ, thân côn trở nên bán trong suốt.
← Ch. 0890 | Ch. 0892 → |