← Ch.0896 | Ch.0898 → |
Phía trước tinh không đang nứt tóa, có một thân ảnh cao hơn nghìn trượng, cầm trong tay một thanh trường côn màu vàng như cột chống trời, đứng lẳng lặng một mình.
- Bạch Viên lão tổ!
Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, miệng thì thào kêu lên.
Bạch Viên lão tổ đang mặc một áo giáp khắc đầu phù văn màu vàng, giữa lưng có một lỗ hổng thật lớn, kéo dài đến trước ngực, xung quanh lỗ thủng chảy đầy máu màu vàng, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Thạch Mục thấy vậy, nội tâm vô cùng chấn động, Bạch Viên lão tổ bị thương nặng nhưng vẫn đứng sừng sững giữa tinh không, uy thế vẫn không giảm chút nào.
- Grào...
Bạch Viên lão tổ hé miệng, lộ ra bốn chiếc răng nhanh như bốn thanh kiếm kích, phát ra tiếng gào thét rung trời, Phiên Thiên Côn trong tay lão tổ quét ngang, tạo thành côn ảnh khổng lồ màu vàng bay ra ngoài, mãnh liệt đi đến mộn màn trời khác.
Tất cả ánh sáng đều biến mất, dường như chỉ còn lại kim quang kia!
Trong tinh không, vô số thiên thạch gần đó mặc dù chưa bị kim quang nuốt vào nhưng đã trực tiếp bốc cháy, biến thành tro tàn.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn kim quang ở đằng xa, hít một hơi khí lạnh.
Ở một màn trời khác, có một cự nhân cao hơn vạn trược mặc áo bào màu vàng đang đứng, giống như một dãy núi cực lớn kéo dài trăm trượng, vắt ngang qua tinh vực.
Phía sau cự nhân kia, có rất nhiều bóng hình lay động, giống như vẫn còn rất nhiều chiến hạm cùng chiến sĩ đang ở đó.
Vẻ mặt hoàng bào cự nhân toát lên vẻ nghiêm nghị nhìn qua Bạch Viên lão tổ, tay phải gio cao lên, nắm chặt một cây cột màu vàng thật lớn giống như chiếc dùi trống, đánh vào chiếc trống lớn hình thú kim sắc đang treo ở thắt lưng.
Tình cảnh này cực giống với lúc Thạch Mục rời khỏi Lam Hải Tinh, khiến hắn vừa thấy khung cảnh tương tự, đã vô thức phong bế thính giác của bản thân.
Ầm ầm ẩm!
Cho dù hắn đã phong ấn thính giác của mình, nhưng tiếng sấm cực lớn kia giống như không gặp bất kỳ trở ngại gì xuyên thấu vào trong màng nhĩ, vang vọng trong đầu hắn.
Đầu Thạch Mục liền cảm thấy ông ông rung động, nhưng lại không có cảm giác mệt lả như lần đầu tiên.
Nương tiếng đánh trống cực lớn vừa vang lên, khắp tinh không dường như chấn động theo, từng vòng sóng khí giống như con sóng cực lớn, từ trong hàng trăm chiến trống đều chấn động đồng loạt, hợp thành mộn cơn sóng màu vàng, trực tiếp va chạm với côn ảnh kia.
Một tiếng ầm vang lên cực lớn!
Gợn sóng màu vàng nhanh chóng tan rã, kim sắc côn ảnh mặc dù đã phai màu, nhưng vẫn vọt tới, trực tiếp đánh vào những tên hoàng bào cực nhân.
Giống như cơn lốc lớn, kim sắc côn ảnh nhanh chóng đập vào đám người khổng lồ mặc áo vàng kia.
Bành bành bành!
Mấy trăm thanh âm vang lên liên tiếp, những hoàng bào cự nhân bị luồng sức mạnh này ảnh hưởng, những cái trống vỡ nát, lớp áo mặc trên người cũng bị kim quang của côn ảnh thiêu rụi thành tro tàn, lộ ra làn da màu đồng cổ.
Thạch Mục đưa mắt nhìn về phía hoàng bào cự nhân, liền phát hiện cơ bắp của bọn họ vô cùng rắc chắc, trên đó được vẽ đường vân đồ đằng vô cùng phức tạp, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Hào quang trên các đồ đằng sáng lên, hàng trăm tên cự nhân mọc ra vô số gai xương màu trắng, giống như một chiếc áo giáp bao bọc thân thể, trên hai tay mọc ra hai gai xương cực lớn, dài chừng nghìn trường, dường như muốn đâm thủng trời xanh.
Xương gò má của hơn trăm tên người khổng lồ khác gồ lên, xương quai hàm kéo dài về phía trước, làn da chuyển thành màu xanh đen, bên trên có những chiếc vảy nổi lên dày đặc, hay tay cũng kéo dài, giống như dã thú nằm xuống.
Những bí văn đồ đằng khác nhau, hình thái biến hóa cũng không giống nhau.
Thạch Mục chú ý đến sau khi người khổng lồ sử dụng bí văn đồ đằng, hai mắt đều chuyển sang màu đỏ tươi, vốn đã không chứa bao nhiêu cảm tình, hiện tại lại càng trống rộng, ý lạnh thấu xương.
Không có ai tuyên bố mệnh lệnh, bọn chúng đã biến thành dị thú vô cùng hung ác, tạo ra một làn sóng mãnh thú lao về phía Bạch Viên lão tổ.
Sau khi những con mãnh thú lao ra, mấy vạn tên mặc áo giáp vàng cũng bắt đầu tỏa ra hào quang sáng ngơi, cũng bay theo sau xông lên.
Mặc dù so sánh với hoàng bào cự nhân ở phía trước, những chiến binh giáp vàng này giống như con sâu cái kiến, nhưng khi tham chiến, lại không tạo thành quân đoàn lớn công kích, mà chia thành một đội trăm người, hòa lẫn vào khoảng cách giữa hoàng bào cự nhân.
Bạch Viên lão tổ thấy thế, kim quang trong mắt lóe lên. Phiên Thiên Côn đang nắm trong tay khẽ quay múa, hai chân đạp lên hư không, thân thể cao lớn nhảy lên cao, giống như một ngôi sao chổi rơi xuống đợt sóng công kích.
Phiên Thiên Côn giống như trụ chống trời, tùy ý vung lên, quét ngang phía dưới, đã đánh gãy xương mấy tên hoàng bào cự nhân, lân phiến trên người bật lên, cả thân hình khổng lồ đều bay ra ngoài, những tên binh sĩ không kịp né tránh cũng cùng chung số phận bị đánh nát bấy, máy tươi túa ra khắp nơi.
Thân thể những tên khổng lồ áo vàng lớn hơn nhiều so với Bạch Viên lão tổ, sức mạnh lúc tấn công cũng có khả năng phá núi ngăn sông, nhưng vừa đối diện với Bạch Viên lão tổ, lại giống như những tảng đá nện vào kim loại nguyên chất, căn bản không đánh quá một hiệp.
Chỉ là thoáng qua mả đã có ba mươi tên hoàng bào cự hán vẫn lạn, số lượng tử sĩ kim giáp cũng chết vô số kể!
Nhưng dù sao Bạch Viên lão tổ cũng chỉ có một thân một mình, các kim giáp binh sĩ liên tục không ngừng giáo chiến với Bạch Viên lão tổ, nhân cơ hội đánh lén nhiều lần, lỗ thủng trước ngực trở thành đích ngắm của bọn chúng, không ngừng bị tập kích.
Mười tên, hoặc trăm tên binh sĩ giáp vàng không thể tạo thành uy hiếp cho Bạch Viên lão tổ, nhưng hàng nghìn, thậm chí hàng vạn tên, tình hình lại khác hẳn.
Vết thương trên ngực Bạch Viên lão tổ càng ngày càng nghiêm trọng, lão tổ đột nhiên vung tay lên, một đợn sóng gợn lan ra, thoáng cái hóa thành trận lũ vô cùng mãnh liệt trong tinh không, trong nháy mắt bao phủ hơn nghìn tên binh sĩ kim giáp bên trong.
← Ch. 0896 | Ch. 0898 → |