← Ch.1205 | Ch.1207 → |
Hắn mở miệng hô một tiếng.
- Tộc trưởng đại nhân!
Cửa lớn của gian phòng được đẩy ra. Một tộc nhân của Di Thiên Cự Viên đi đến, cung kính thi lễ một cái.
- Đi mời đại trưởng lão qua đây.
Thạch Mục phân phó nói.
Trong liên minh cũng chỉ có đại trưởng lão kiến thức rộng rãi, là người có khả năng hiểu được loại văn tự nòng nọc này.
Sau một lát, đại trưởng lão xuất hiện ở ngoài cửa.
- Ra mắt tộc trưởng.
Đại trưởng lão thi lễ một cái.
- Lúc này là đang gặp riêng, đại trưởng lão không cần đa lễ như vậy.
Thạch Mục khoát tay áo, nói.
Thần sắc đại trưởng lão vẫn rất kính cẩn, hoàn toàn không có chút thả lỏng nào.
Trong lòng Thạch Mục cười khổ, không dây dưa trong vấn đề này nữa.
- Đại trưởng lão kiến thức rộng rãi. Ta mời đại trưởng lão qua đây là có một thứ muốn cho ngươi nhìn một chút.
Thạch Mục đưa ngọc giản trong tay cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão ngẩn ra, lập tức tiếp nhận ngọc giản, đưa thần thức vào trong đó thăm dò.
- A, đây là... thần văn thượng cổ!
Trong miệng đại trưởng lão khẽ phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
- Đại trưởng lão là muốn nói, loại văn tự nòng nọc này tên là thần văn thượng cổ?
Thạch Mục nghe vậy lập tức vui vẻ.
- Cũng sẽ không sai đâu. Giữa các tu sĩ thời kỳ thượng cổ lưu truyền một loại văn tự đặc biệt văn tự. Ở thời kỳ thượng cổ không lưu truyền rộng rãi. Trước đây rất lâu, ta đi theo Bạch Viên tộc trưởng thăm dò một chỗ di tích, trùng hợp mới học được loại văn tự này. Chỉ có điều cũng chỉ là miễn cưỡng có thể xem hiểu mà thôi.
Đại trưởng lão chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói.
Thạch Mục gật đầu, phất tay ra hiệu đại trưởng lão tiếp tục xem nội dung bên trong ngọc giản.
Đại trưởng lão hình như bởi vì cũng chưa quen thuộc loại thần văn này, xem tương đối chậm. Chỉ có điều trên mặt hắn dần dần hiện ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Trong mắt Thạch Mục ánh lên sự vui mừng. Chẳng lẽ thần văn thượng cổ viết nội dung gì đó trân quý sao?
Một hồi lâu sau, đại trưởng lão mới xem xong nội dung bên trong ngọc giản.
- Tộc trưởng, ngọc giản này ngài có được từ đâu vậy?
Đại trưởng lão mừng rỡ hỏi.
Thạch Mục không giấu diếm, nói ra lai lịch của trang thần văn này.
- Không nghĩ tới, trong tín vật của tộc trưởng lại cất giấu loại vật này.
Đại trưởng lão nhíu mày, thì thào nói.
- Đại trưởng lão, trang thần văn này có nội dung gì vậy?
Thạch Mục không nhịn được hỏi.
- Đây là một môn thần thông thượng cổ, tu luyện pháp môn Hạo Thiên Thánh Diễm.
Đại trưởng lão nói.
- Hạo Thiên Thánh Diễm?
Thạch Mục ngẩn người ra.
Trong lòng hắn có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng bên trong ghi lại các loại tin tức về bí cảnh, trân bảo gì đó. Hóa ra chỉ là một môn công pháp thần thông.
Công pháp là thứ hắn không thiếu nhất. Mấy năm nay kẻ địch chết ở trong tay hắn đếm không hết. Đại năng Thần cảnh cũng không ít. Trong chiếc nhẫn trữ vật, các loại công pháp điển tịch tối thiểu cũng có hơn mười quyển.
Vấn đề là, hắn căn bản không có bao nhiêu tinh lực để đi tu luyện tìm hiểu.
- Tộc trưởng, ngài không thể xem thường môn thần thông này. Hạo Thiên Thánh Diễm là thần thông nổi danh thượng cổ, uy lực không kém hơn Băng Phách Thần Quang. Hơn nữa ta cảm thấy thần thông này rất thích hợp với tộc trưởng.
Đại trưởng lão dường như nhìn thấu sự xem thường trong giọng nói của Thạch Mục. Hắn nói.
Thạch Mục vừa nghe nói như thế, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, hỏi:
- Đại trưởng lão vì sao lại nói như vậy?
Đại trưởng lão mở miệng, muốn nói cái gì đó, chỉ có điều lại ngậm miệng lại.
- Nhất thời cũng giải thích không rõ được. Trước hết ta dịch thần văn thành văn tự thông dụng. Ngươi nhìn rồi hãy nói.
Hắn nói.
- Được, vậy làm phiền đại trưởng lão.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, gật đầu.
Đại trưởng lão lấy ra một khối ngọc giản còn trống, đầu ngón tay sáng lên một điểm ánh sáng trắng, nhanh chóng khắc lại nội dung.
- Thạch Đầu, các ngươi đang làm gì thế?
Thải Nhi ăn tới mức bụng tròn vo, có chút tập tễnh bay tới, ợ một cái, hỏi.
- Chỉ có biết ăn thôi. Đừng quấy rầy đại trưởng lão.
Thạch Mục nhéo một cái vào mỏ của Thải Nhi, sau đó thông qua tâm thần truyền âm, nói sơ qua về chuyện Hạo Thiên Thánh Diễm cho Thải Nhi nghe nói một lần.
- Cái gì! Hạo Thiên Thánh Diễm!
Thân thể Thải Nhi cứng đờ, thần sắc dại ra đứng ở nơi đó.
Chỉ có điều sau một khắc, nó thoáng cái liền nhảy lên.
- Thạch Đầu, ngươi không có nghe nhầm chứ? Thật sự là Hạo Thiên Thánh Diễm sao?
Thải Nhi kích động kêu lên.
- Không sai. Thế nào, ngươi đã từng nghe nói qua hay sao?
Thạch Mục có chút kinh ngạc hỏi.
← Ch. 1205 | Ch. 1207 → |