← Ch.1240 | Ch.1242 → |
Thần thức Thạch Mục khuếch tán ra. Rất nhanh, toàn bộ chiến trường liền bị hắn nhìn sơ qua một lượt.
Thân hình hắn chợt dừng lại. Hắn ẩn nấp ở một chỗ tương đối kín đáo, nhíu mày. Trong ánh mắt của hắn lộ ra vài phần lo lắng.
Tình hình chiến đấu bên trong Vũ Nham Tinh, hình như còn tệ hơn so với những gì hắn dự đoán. Hộ tinh đại trận bị phá. Điều này hắn đã sớm biết được. Chỉ là không nghĩ tới ba tộc Thiên Phượng sẽ có tình hình bất lợi như vậy.
Thế cục càng lúc càng bất lợi. Nếu tiếp tục như thế nữa, hẳn là không được bao lâu, ba tộc sẽ bị đánh tan tác. Ở đây sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay của kẻ giặc.
Suy nghĩ không ngừng xoay chuyển ở trong đầu Thạch Mục. Ánh mắt hắn lại về phía giữa không trung.
Giữa không trung, những tiếng nổ không ngừng vang lên ở bên tai. Linh quang các màu đan vào nhau, truyền đến từng trận linh áp làm cho người kinh hãi run sợ.
Sáu quầng sáng khổng lồ với màu khác nhau đan vào cùng một chỗ, giống như sáu con rồng đang tức giận ma sát với nhau cuồn cuộn không ngừng. Đó chính là chỗ sáu người Lục Quỳ Chung, Bì Lô tiên tướng chiến đấu kịch liệt với nhau.
Ánh mắt Thạch Mục tập trung ở trên người một tên nam tử nho nhã trong đó, đồng tử hơi co lại.
Đó chính là Nam Cung Cảnh trước đây một mình xông vào đại điển kế nhiệm tộc trưởng của Di Thiên Cự Viên. Lúc này hắn đang một mình đấu với hai người Triệu Dận, Kim Phượng bà bà.
Nhưng thấy bóng người hắn lắc lư, chân hắn bước ra một bước, chỗ chân đạp lên sẽ thấy kết ra từng bông tuyết màu trắng, giống như một đóa hoa sen màu trắng nở rộ. Nhìn qua vô cùng duy mỹ.
Nhưng cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được, trong hoa sen trong này suốt ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Lúc này, giữa không trung lấy hắn làm trung tâm, không ngờ mấy trăm đóa hoa sen bằng màu trắng tràn ngập.
- Thiên Phượng tộc các ngươi luôn luôn kiêu ngạo vì lửa. Ngày hôm nay ta liền tới lĩnh giáo một chút.
Trên mặt Nam Cung Cảnh nở nụ cười nói.
Hắn vung tay lên. Giữa không trung, những bông hoa sen băng màu trắng nhất thời có ánh sáng trắng đột ngột phát ra, lớn lên gấp mấy lần.
Sau một khắc, những đóa hoa sen băng này đột nhiên giải thể. Cánh hoa giống như từng băng mâu sắc bén chợt dựng đứng, bay về phía hai người Triệu Dận, giống như có một trận mưa băng đổ xuống.
Kim Phượng bà bà khẽ quát một tiếng, thân hình thoáng động. Hai tay đan xen ở trước người, không ngừng đánh ra các loại pháp quyết.
Từng Huyền Cương Kim Diễm ngưng tụ ở trước người, hóa thành từng con chim Diêu lửa màu đỏ với các kích thước lớn nhỏ khác nhau. Số lượng ước chừng phải tới hơn ngàn con. Hai cánh của chúng vỗ nhẹ, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn thiêu đốt người, phóng về phía mưa băng mâu kia.
Nam Cung Cảnh nhìn thấy thế, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười có vẻ khinh bỉ.
Chỉ thấy theo tay hắn vung lên, trên những băng mâu này nhất thời hiện ra từng ánh sáng băng phách màu trắng, va chạm vào bầy chim lửa hung hăng đối diện.
Xì xì xì!
Chỉ thấy bầy chim Diêu lửa bị đâm thủng từng con, lập tức bị đóng băng, giống như con ruồi bên trong hổ phách.
Nam Cung Cảnh tiện tay thò ra, từ trên băng phong lấy xuống một con Diêu bị đông cứng lại.
- Thối. Huyền Cương Kim Diễm chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Dứt lời, hắn tiện tay ném con chim Diêu bị đóng băng về phía đám người của ba tộc liên minh đang giao chiến với các Thần Tướng khác.
Ầm ầm.
Trên con chim Diêu bị đóng băng vang lên tiếng nứt. Một đoàn hỏa diễm cường đại từ trong đó bay ra, trong nháy mắt đã nuốt lấy một cường giả Thánh Giai của Địa Long Tộc.
Kim Phượng bà bà thấy thế, gương mặt đầy vết nhăn lại càng nhăn lại.
Tất cả những con chim Diêu lửa bị đều đông cứng lại. Những mưa mâu băng mầu trắng còn lại chụp về phía hai người Kim Phượng bà bà.
Quạt lông trong tay phóng ra ánh lửa cường đại.
Ầm ầm!
Một ảo ảnh hỏa phượng cực lớn màu đỏ kim được ngưng tụ, đột nhiên xuất hiện, ngăn cản ở phía trước mưa băng.
Mâu băng vừa đụng đến ảo ảnh hỏa phượng đỏ kim, lập tức dung hòa ra, hóa thành hơi nước lượn lờ nhẹ nhàng tung bay.
- Quạt lông Hoàng Cực Hỏa. Quả nhiên không hổ danh là trấn tộc chi bảo của Thiên Phượng Tộc, có chút lợi hại.
Nam Cung Cảnh rướn đuôi lông mày, hờ hững mở miệng.
Trong mắt Triệu Dận lóe lên một sự tàn khốc. Hắn cầm quạt lông trong tay chỉ một cái. Ảo ảnh hỏa phượng cực lớn vỗ cánh bay ra, tập kích về phía Nam Cung Cảnh...
Tầm mắt Thạch Mục nhất thời chuyển sang, nhìn về phía bên kia, trên người Bì Lô đang cùng tộc trưởng Bàn Quy Tộc Lục Quỳ Chung giao phong.
Người này toàn thân có khí đen lượn lờ. Mặc dù nhìn như bị ánh sáng kiếm ảnh màu xanh lam và búa vết màu vàng khắp bầu trời phong tỏa ở trong đó, nhưng mà hắn ở dưới sự giáp công của hai người lại có vẻ bình tĩnh.
Trên người hắn thường xuyên có một đạo ma khí phun mạnh ra ngoài. Từ dưới sự công kích chặt chẽ của hai người Lục Quỳ Chung, ma khí này vẫn quét xuống phía dưới, chỗ một ít người của ba tộc gần đó.
Người bị ma khí quấy nhiễu, có người nhất thời hai mắt không còn thần hồn tiêu tan. Có người lại là xương cốt tan rã biến thành túi rỗng không xương.
Người của ba tộc hoảng hốt. Mỗi người đều liều mạng bỏ chạy về phía xa, hoàn toàn không dám lại gần phạm vi chiến đấu của sáu người này nữa.
Thạch Mục nhìn đến nơi đây, trong lòng lập tức căng thẳng.
Người này cũng một mình đồng thời chống lại hai người Lục Quỳ Chung cùng Địch Ngạn, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong. Thực lực của người này, tối thiểu so với Nam Cung Cảnh, cũng không phân cao thấp. Thậm chí người này còn có phần thắng hơn một chút.
Cảnh tượng mình lo lắng nhất đã xuất hiện. Quả nhiên Thiên Đình không chỉ phái tới tinh vực Thiên Hà một tên tiên tướng. Mà là hai tên.
- Ma khí... Đây chẳng lẽ là... Cửu Tử Luân Hồi Ma Công?
Thạch Mục nhìn chằm chằm vào khí đen đang bay lượn đầy trời. Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, tự lẩm bẩm.
Hắn từng nghe Yên La nói qua một ít chuyện về ma công thượng cổ. Cửu Tử Luân Hồi Ma Công chính là một trong ba đại ma công thượng cổ của tinh vực Hắc Ma được truyền thừa vạn năm. Trong đó có nói đến Cửu Tử Vô Sinh, Vĩnh Đọa Luân Hồi.
Khi tu luyện ma công này tới cực hạn, ở trong người có thể nâng cao ra chín đạo ma khí cực kỳ lợi hại.
Trong đó, ma khí không hề tổn thương túi da, lại có thể tiêu cốt hóa cốt. Thế nhưng ma khí lại có phòng ngự cường hãn không thể công phá khiến người ta không làm gì được. Đồng thời ma khí có thể làm oan hồn phụ thể cắn nuốt thần hồn v. v...
Một khi ma công này vừa đại thành, có thể vô địch thiên hạ. Nhìn tiên tướng này thi triển ra uy thế ma công cường đại như vậy. Cho dù không hoàn toàn đại thành, sợ rằng cũng không kém quá xa.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc khác thường. Đối với lai lịch của người này, hắn có thêm vài phần suy đoán.
Giữa không trung, sáu người đang đại chiến với nhau. Mặc dù phía bên Lục Quỳ Chung có bốn người, nhưng Bì Lô tiên tướng và Nam Cung Cảnh thật sự quá lợi hại. Lúc này đám bốn người Lục Quỳ Chung lại có phần rơi xuống hạ phong.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt. Hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía hóa thân của ma hồn Bì Lô đang trấn giữ ở thông đạo không gian. Trên mặt hắn lộ ra sự suy ngẫm tìm hiểu.
Ngay sau đó thân hình hắn lắc lư, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
...
trong lúc vô tình, thời gian một canh giờ lại trôi qua.
Giữa không trung, sâu bên trong sáu sắc tường vân.
Trong miệng Bì Lô tiên tướng lẩm bẩm, thần sắc nghiêm túc và trang trọng. Quanh người hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Phía sau lưng hắn ngưng tụ thành một vòng tròn ảo ảnh cực lớn. Trên vòng tròn có chín cánh cửa tối tăm. Mỗi một cánh cửa tối tăm đều phun ra một ma khí lớn màu đen.
Chín đạo ma khí mỗi một đạo đều không giống nhau. Có ma khí nhẹ nhàng như sương. Có ma khí trang nghiêm giống như nước, còn có ma khí bên trong có vô số quỷ ảnh lóe lên, phát ra những tiếng khóc than của quỷ.
Mỗi một ma khí đều có uy lực cực lớn, tản ra uy thế nuốt thiên cắn địa đáng sợ.
Chín đạo ma khí tung bay. Chúng đi qua nơi nào tất cả mọi thứ nơi đó đều hóa thành hư vô. Lục Quỳ Chung và Địch Ngạn ở phía đối diện chỉ có khả năng chống đỡ.
Lúc này Lục Quỳ Chung đã hiện ra bản thể Yêu tộc. Trên người hiện ra từng vẩy giáp màu vàng đất, toàn thân phóng ra ánh sáng màu vàng trùng thiên. Uy áp Thần Cảnh trung kỳ đỉnh phong hoàn toàn lan ra. Khi giơ tay nhấc chân đều tản ra uy năng cường đại hủy núi lở biển.
Chỉ có điều dù vậy, ở trước chín đạo ma khí vẫn lhoàn toàn không có chút tác dụng nào, hắn vẫn bị ép phải lùi về phía sau liên tục.
Tấm lá chắn pháp bảo hình vỏ rùa ở trước người hắn lúc này đã sứt mẻ không chịu nổi. Không ít nơi bị vỡ nát, thậm chí bị ăn mòn thủng ra từng lỗ nhỏ, ánh sáng ảm đạm.
Pháp bảo búa lớn màu vàng trong tay hắn cũng có chút tổn hại. Chỉ có điều tình trạng vẫn tốt hơn so với tấm lá chắn vỏ rùa rất nhiều.
Tình hình của Địch Ngạn cũng giống như vậy. Lá cờ lớn màu xanh lam trong tay hắn bị ăn mòn thủng những lỗ nhỏ, tản ra linh quang ảm đạm hơn rất nhiều. Khiến cho vô cùng hắn đau lòng.
Chỉ có điều đối mặt với chín đạo ma khí của Bì Lô tiên tướng, các pháp bảo khác trên người hắn căn bản không chịu nổi một đòn. Chỉ có linh bảo lá cờ lớn màu xanh lam này mới có khả năng chống đỡ một chút. Hắn chỉ có thể tiếp tục sử dụng.
Bên kia, Triệu Dận và Kim Phượng bà bà bị Nam Cung Cảnh hoàn toàn áp chế.
Lúc này trên tay Nam Cung Cảnh xuất hiện thêm một pháp bảo chỉ sáo màu trắng. Phía trên có vô số phù văn màu trắng nhảy nhót, tản ra sóng chấn động lực pháp tắc kinh người.
Hắn điểm ra một chỉ, liền có từng bóng ngón tay màu trắng bắn ra.
Những bóng ngón tay màu trắng đó không ngờ đều do Băng Phách Thần Quang ngưng tụ thành. Chỉ có điều so với Băng Phách Thần Quang lại lợi hại hơn nhiều. Bóng ngón tay đi qua nơi nào, hư không ở nơi đó liền bị đông cứng tách ra.
Quải trượng trong tay Kim Phượng bà bà đã cắt thành hai đoạn. Không ít chỗ trên người bị thương, thần sắc mệt mỏi. Hoàn toàn dựa vào quạt lông Hoàng Cực Hỏa trong tay Triệu Dận mới miễn cưỡng ngăn cản từng bóng ngón tay của Nam Cung Cảnh công kích tới.
- Gặp quỷ. Tu vi của hai tiên tướng này rõ ràng không chênh lệch nhiều so với chúng ta, vì sao thủ đoạn của chúng lại quỷ dị như vậy! Lục huynh, đánh tiếp nữa cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian thôi. Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Lui lại!
Địch Ngạn vung cờ lớn trong tay lên. Mảng lớn ánh sáng màu xanh lam tuôn ra, ngưng tụ thành một đóa hoa băng màu xanh lam kích thước chừng mấy chục trượng, vừa ngăn cản ma khí kéo tới, vừa truyền âm nói với Lục Quỳ Chung.
Triệu Dận và Kim Phượng bà bà ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc lại biến đổi.
- Chết đi!
Trong miệng Bì Lô tiên tướng lẩm bẩm. Lĩnh vực màu đen nhất thời cuồn cuộn. Những phù văn màu đen ngưng tụ lại với nhau, hóa thành vô số tia ánh sáng màu đen, rậm rạp không biết bao nhiêu.
Bì Lô tiên tướng phất tay phát ra một đạo pháp quyết. Vô số ánh sáng màu đen lập tức bắn ra, đánh về phía hai người Lục Quỳ Chung và Địch Ngạn.
Lục Quỳ Chung biến sắc, hét lớn một tiếng, phun ra một mảnh ánh sáng màu vàng cực kỳ nồng đậm, dung nhập trong tấm lá chắn huyền quy và búa lớn màu vàng trước người.
Hai linh bảo bỗng nhiên run lên, lập tức phóng ra ánh sáng cường đại, phóng ra ánh sáng nhất từ trước tới nay.
Sau một khắc, hai linh bảo ầm ầm vỡ ra, hóa thành một mảnh hoàng vân nồng đậm. Vên trong vô số phù văn màu vàng lóe lên, từng tầng bao phủ xung quanh thân Lục Quỳ Chung.
← Ch. 1240 | Ch. 1242 → |