← Ch.1297 | Ch.1299 → |
Thạch Mục gật gật đầu, phi thân lên, bay đi về hướng Tây Bắc.
Viêm Chước sơn là nơi Chung Tú năm đó tu luyện, cũng là chỗ mà nàng và Thạch Mục có quan hệ vợ chồng thật sự. Nếu như hai địa phương lúc trước đều không có dấu vết của Chung Tú, Thạch Mục cũng chỉ có thể nghĩ đến nơi này mà thôi.
Phi hành ước chừng nửa canh giờ, Thạch Mục liền đến Viêm Chước sơn.
Nơi này còn giống như trước đây, bụng núi một mảnh cháy đen, sơn khẩu cuồn cuộn bốc khói đặc, cách thật xa liền có thể nghe thấy được một mùi lưu hoàng nồng nặc.
Trong miệng núi lửa, dung nham sôi trào, giống như thủy triều không ngừng đánh vào vách núi, bắn ra mảng tinh mang lớn màu đỏ chạch văng tung tóe.
Thạch Mục quét ánh mắt vào trong miệng núi lửa nửa khắc, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì.
- Xem ra cũng không phải nơi này.
Thạch Mục thở dài, nói.
Dứt lời, thân mình hắn chợt chuyển, định rời đi.
- Đừng nóng vội, Thạch Đầu, bên trong núi lửa này dường như có tầng kết giới.
Trong mắt Thái Nhi quang mang lập lòe, đột nhiên kêu lên.
Thạch Mục nghe vậy, lập tức quay người đi trở về, lần nữa nhìn vào trong núi lửa.
Vừa nhìn, hắn mới phát hiện, nơi này dung nham tuôn chảy sôi trào quá mức quy luật, ngay cả mỗi một lần đụng vào vị trí trên vách đá, đều không sai lệch chút nào, hiển nhiên cũng không phải là do thiên nhiên tạo ra.
Thạch Mục trên tay ánh lửa sáng ngời, một quyền đánh mạnh vào trong miệng núi lửa.
"Hô" một thanh âm vang lên
Một đạo hỏa diễm quyền ảnh cự đại đột nhiên đập vào trong miệng núi lửa.
Trong miệng núi lửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, một đạo kết giới sáng tỏ màu vàng hiện ra, tiếp đó vỡ vụn bung ra.
Chỗ kết giới này mới vừa vỡ, Thạch Mục lập tức cảm nhận được trong miệng núi lửa xuất hiện mười mấy đạo khí tức.
Ngay sau đó, hơn mười đạo thân ảnh liền đồng loạt bay ra từ trong miệng núi lửa.
Thạch Mục tập trung nhìn vào, lập tức mừng rỡ.
Chỉ thấy trong mười mấy người này có một vị mặc trường bào màu son, râu tóc trắng như tuyết, trên người truyền ra Thần cảnh khí tức, không phải là ai khác, chính là Triệu Chu Minh.
- Chu Minh trưởng lão.
Thạch Mục lập tức kêu lên.
Triệu Chu Minh trong tay đã gọi ra pháp khí, đang muốn đại chiến một trận, thấy người tới là Thạch Mục, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó thần sắc hoãn lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Thạch tộc trưởng, tại sao là ngươi?
Triệu Chu Minh vừa nói, vừa hạ xuống từ trên cao.
Hồng bào trên người y có nhiều chỗ hư hại, khí tức trên người cũng không ổn định, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Mà mười mấy người đi cùng ở sau lưng hắn, tất cả đều là Thiên Phượng tộc nhân, trên người cũng đều hoặc nhẹ hoặc nặng mang theo chút ít thương thế.
- Chu Minh trưởng lão, ngươi có biết Tú nhi ở nơi nào?
Thạch Mục không để ý tới những cái khác, lập tức lên tiếng hỏi.
- Ai, trước đó quá mức hỗn loạn, Thánh nữ mất tích rồi, ta cũng không biết nàng ấy đi nơi nào.
Triệu Chu Minh thở dài nói.
Thạch Mục sau khi nghe xong, trong lòng lập tức trầm xuống.
- Trưởng lão, vào lúc từ trong tộc trốn đi, tôi đã từng nhìn thấy qua Thánh nữ một lần, lúc đó nàng và Triệu Linh Lung trưởng lão, còn có Triệu Tuyền Cơ đi chung với nhau.
Một thanh niên của Thiên Phượng tộc đi lên trước, lên tiếng nói.
Thạch Mục nghe vậy, trong đầu lóe lên thân ảnh của Triệu Tuyền Cơ, chân mày không khỏi khẽ nhíu lại, nhưng nghĩ đến Triệu Linh Lung cũng ở bên cạnh Chung Tú, trong lòng mới hơi cảm thấy an ủi.
- Thạch tộc trưởng, ngài tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là viện binh tới sao?
Triệu Chu Minh lên tiếng hỏi.
Thiên Phượng tộc nhân phía sau lưng y, trên mặt đầy vẻ tha thiết hi vọng, nhìn Thạch Mục.
- Chuyện xảy ra trên Chu Tước tinh, Di Thiên liên minh căn bản không nhận được nửa điểm tin tức. Ta tới nơi này, chủ yếu là đến tìm Tú nhi, mặt khác cũng muốn thử khuyên Triệu Dận tộc trưởng, có thể dẫn tộc gia nhập Di Thiên liên minh chúng ta, lại không nghĩ rằng Chu Tước tinh đã rơi vào tay giặc rồi.
Thạch Mục trầm mặc một lát nói.
Thiên Phượng tộc nhân nghe vậy, trên mặt đua nhau lộ ra vẻ thất vọng, Triệu Chu Minh cũng không nhịn được phát ra một tiếng thở dài thật dài.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thạch Mục nhíu tít đầu mày hỏi.
Trên mặt Triệu Chu Minh nổi lên một vẻ trầm thống, bắt đầu nói:
- Một tháng trước đây, tộc trưởng đột nhiên nhận được mật thư, rồi sau đó ông ta liền báo cho tất cả Thần cảnh trong tộc biết, nói là có một cơ hội có thể lần nữa khiến cho Thiên Phượng tộc quay trở lại điên phong.
- Cơ hội gì?
Thạch Mục có chút kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
- Cụ thể là cái gì ông ta không có nói rõ, thậm chí ngay cả người truyền tin cho ông ta là ai, cũng đều không có báo cho bọn chúng tôi biết. Cho đến mấy ngày sau, ông ta đột nhiên xưng là có chuyện quan trọng cần đi ra ngoài một chuyến, liền dẫn Kim Phượng bà bà và Triệu Chu Đồng cùng với vài vị Thần cảnh ra khỏi Chu Tước tinh, kết quả là một đi không trở lại. Vẻn vẹn hai ngày sau, một chi Thiên Đình hạm đội lại đột nhiên xuất hiện, tấn công Chu Tước tinh chúng ta.
Triệu Chu Minh nói.
- Nói như vậy, Thiên Đình tấn công Chu Tước tinh các ngươi cũng mới không được một tháng, thế nào nhanh như vậy liền công phá hộ tinh đại trận của các ngươi rồi?
Thạch Mục không hiểu hỏi.
- Thạch tộc trưởng có chỗ không biết, hộ tinh đại trận của Chu Tước chúng tôi tồn tại liên hệ nhất định với tín vật của tộc trưởng. Thiên Đình chính là lợi dụng tộc trưởng tín vật, nhanh chóng phá mở ra Chu Tước tinh đại trận, công vào được.
Triệu Chu Minh thở dài, nói như thế.
- Tộc trưởng tín vật?
Thạch Mục nghe vậy, liền ngẩn ra.
← Ch. 1297 | Ch. 1299 → |