← Ch.1332 | Ch.1334 → |
Trong mắt của huyết long lóe lên một tia lãnh mang, thân hình lắc lư, lại một lần nữa bổ nhào về phía Thạch Mục đã hóa thành bạch viên, chớp mắt đã đến gần.
Có điều lần này nó không dùng long trảo phát động công kích, mà là hé ra một miệng máu, từ trong đó phun ra một đạo huyết quang lớn, bề ngoài hiện ra một tầng huyết sắc hỏa diệm, vô cùng nhanh chóng hướng về phía bạch viên.
Phiên Thiên Côn trong tay bạch sắc cự viên kim quang đại thịnh, quét ngang ra.
Ầm ầm ầm!
Dưới sự va đập của hỏa diễm bạch quang nổ tung ra, hóa thành một cỗ phong trụ hai màu vàng đỏ xông lên trời, ráng mây hai màu bay lượn vây quanh quang trụ.
Hai cự thú cứ như vậy chém giết nhau trong không gian huyết sắc, tiếng nổ bên tai không dứt, từng đạo dư âm kinh khủng thỉnh thoảng lại bắn ra xung quanh, khuất cho không gian huyết sắc đến long trời lở đất.
Hai con cự thú trong thời gian ngắn không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được đối phương.
Cự viên bạch sắc liên tục gầm thét, thi triển công kích sát chiêu càng lúc càng mạnh mẽ, thân hình của Lục Trảo Huyết Long đó mặc dù vô cùng khổng lồ, nhưng lại rất linh động.
Thạch Mục từ từ trầm xuống, lúc này toàn thân phát ra băng lãnh, lượng lớn huyết minh chi khí đã dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Để lại cho mình thời gian đã còn lại không bao nhiêu!
Thế nhưng, Thủy Linh Tử ở đó vẫn không phát hiện ra nơi đặt pháp bảo của không gian huyết sắc, như vậy, hi vọng muốn phá cục này ra ngoài càng ngày càng xa vời.
Tì Lư đứng ở phía xa, còn lại năm cái huyết long đang vây ở xung quanh hắn, đầu đuôi tương liên (nối liền), trên dưới chạy đi,
Sắc mặt hắn trấn định lại, trong ánh mắt lại cũng mơ hồ hiện lên một tia lo lắng.
Đột nhiên, hắn nghiến răng, giống như ra quyết định gì đó.
Như thấy trong miệng niệm lẩm bẩm, chợt chỉ một điểm về phía ngực, một luồng ánh sáng bay ra từ trong ngón tay, truyền vào trong ngực.
Vù vù!
Một đạo huyết quang chói mắt bỗng nhiên từ trong ngực hiện ra, nứt ra.
Trong huyết quang tản phát ra khí tức âm hàn dày đặc, chính là Huyết Minh Chi Khí.
Trên mặt Tì Lư lộ ra một tia thống khổ, có điều hắn lập tức nghiến răng nhịn xuống, mười ngón tay nhanh chóng bắn ra, từng đạo pháp quyết giống nhưng không cần pháp lực cũng vẫn được bắn ra, nhập vào trong huyết quang.
Một khắc này, vô số phù văn huyết sắc bay ra từ trong huyết quang, hơn nữa biến đổi rất nhanh, trong chớp mắt đã hóa thành cái cối xay, tản phái ta từng cỗ khí tức Huyết Minh Chi Khí âm lãnh.
Trong miệng Tì Lư bỗng nhiên dừng lại không đọc chú ngữ nữa, sau đó chỉ vào cự viên bạch sắc điểm ra một cái.
Phù văn huyết sắc xung quanh hắn lóe lên ánh sáng toàn bộ đều biến mất không thấy tung tích, sau đó, đột nhiên xuất hiện xung quanh cự viên bạch sắc, giống như di chuyển trong nháy mắt.
Thạch Mục cả kinh, đang muốn làm gì đó, có điều đã muộn rồi.
Phù văn huyết sắc đó lóe lên ánh sáng, sau đó bắn ra vô cùng nhanh chóng nhập vào các nơi trên người cự viên.
Ầm!
Thạch Mục chi cảm thấy toàn thân trên dưới bị một trận đau đớn lạnh lẽo, ngay sau đó, một cỗ Huyết Minh Chi Khí âm lãnh cường đại rót vào trong người hắn, gần như trong chớp mắt xâm nhập vào tứ chi bách xương của hắn, sau đó kỳ kinh bát mạch nhanh chóng lưu chuyển.
Thân thể của cự viên bạch sắc bỗng nhiên cứng đờ, một chút cũng không thể động đậy được, động tác cứng lại.
- Chế rồi, sơ ý rồi! - Trong lòng Thạch Mục hoảng hốt,
Lục Trảo Huyết Long thừa cơ hội này, há miệng to ra, phun ra một ngụm máu tươi, đánh vào trước ngực cự viên bạch sắc, đánh bay ra ngoài.
Huyết quang nứt ra, hóa thành vô số huyết đao, chém ra vô số vết thương ở trong ngực Bạch Viên, máu tươi ùn ùn tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ cả nửa thân thể.
Thạch Mục trong lòng trầm xuống, trong mắt chợp sát lên một tia tinh mang kinh người, đang muốn làm gì đó.
Lúc này, trái tim hắn chợt đập đều xuống, huyết hải đột nhiên điên cuồng vận chuyển, phát ra một cỗ lực chiếm đoạt cực lớn.
Huyết Minh Chi Khí trong người hắn đột nhiên chấn dộng, giống như vạn xuyên quy hải (vạn con sông đều đổ ra biển), ùn ùn nhập vào trong huyết hải, bị nuốt vào.
Khiến Thạch Mục không thể tưởng tượng nổi cảnh này!
Thân thể cứng đờ của Bạch Viên trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường.
Không chỉ như vậy, từng cỗ nguyên khí cường đại tuôn ra từ trong huyết hải, truyền vào các nơi trong thân thể, thân thể vỗ vì liên tiếp kịch chiến mà có chút mệt mỏi cũng nhanh chóng khôi phục.
Thạch Mục sững sờ, trong lòng lập tức vô cùng vui vẻ.
Huyết hải lại có thể chiếm đoạt Huyết Minh Chi Khí, cũng chuyển hóa thành tinh huyết nguyên khí của mình.
Như vậy, hắn căn bản không cần phải e ngại Huyết Minh Chi Khí cái gì nữa, vả lại Huyết Minh Chi Khí này ngược lại còn trở thành thuốc bổ của hắn.
- Huyết hải... lại có thể xoay chuyển càn khôn!
Trong lòng Thạch Mục hưng phấn không thôi, cảm thấy trong thân thể tuôn ra từng cỗ lực lượng lớn, khiến cho hắn không nhịn được mà muốn vươn lên trời thét lên.
Lục Trảo Huyết Long bỗng chốc đánh bay Cự Viên Bạch Sắc, mặc dù nó không biết vì sao Bạc Viên đột nhiên lại bất động, thế nhưng bản năng chém giết khiến nó cũng không dừng lại công kích được, phát ra một tiếng gầm thét hưng phấn, lại một lần nữa bổ nhào đến.
Cái long trảo thứ sáu lớn nhất huyết quang đại thịnh, Đoan tiêm giáp ở phía trước bỗng nhiên dài ra gấp đôi, lóe lên huyết mang dày đặc, chụp vào đầu của Cự Viên Bạch Sắc, nhìn tình thế này là muốn nhanh chóng đánh vỡ đầu của Bạch Viên.
- Muốn chết!
Trong mắt Cự Viên Bạch Sắc lóe lên một tia hung quang, thân thể khổng lồ linh hoạt vô cùng gập xuống, lướt ngang qua cự ly mấy trăm trượng, tránh được một kích của long trảo.
← Ch. 1332 | Ch. 1334 → |