← Ch.1363 | Ch.1365 → |
- Thạch tiểu tử, hình như ngươi luôn tu luyện một thân một mình phải không. Yên tâm, sau này nếu ngươi có vấn đề gì, hỏi ta là được rồi.
Thủy Linh Tử nói.
- Vậy sau này xin người chỉ dạy nhiều hơn.
Thủy Linh Tử cười ha ha, không trả lời.
Thạch Mục tiếp tục đi tới, động tác nhanh nhẹn hơn trước nhiều.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, sức gió trong động đá vôi càng ngày càng mạnh, thanh âm quỷ dị cũng ngày càng vang.
Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng, vận dụng toàn lực vận chuyển sức mạnh thần hồn, không giữ lại chút nào nữa.
Vào thời khắc này, tiếng hú hú sắc nhọn truyền đến từ phía trước, một luồng ánh sáng màu xanh bay vụt đến, tốc độ cực nhanh.
Thạch Mục kinh hãi lắp bắp, vội vàng lách mình trốn sang bên cạnh, nhưng cũng không thể né tránh hoàn toàn, ánh sáng xanh đó quét trúng bả vai hắn.
Phốc!
Bả vai hắn lập tức xuất hiện một vết thương thật sâu, máu tươi trào ra.
- Đó chính là...
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, ánh sáng màu xanh vừa mới đến kia chính là một phong nhận hẹp dài màu xanh.
Lưỡi đao gió đó vậy mà có thể tổn thương thân thể của hắn, hiển nhiên là không phải phong nhận bình thường.
Tâm niệm hắn khẽ động, lục quang lập tức xuất hiện trên vết thương nơi bả vai, miệng vết thương lành lại nhanh chóng.
Hú... hú!
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, phía trước tiếp tục xuất hiện hai luồng phong nhận màu xanh hẹp dài đang bay vụt đến.
Giờ phút này Thạch Mục đã có phòng bị từ trước, thân hình hơi lách qua một bên trốn tránh.
- Vậy mà có loại phong nhận thế này à!
Hắn nhướng mày.
Chỉ là phong âm và hàn khí đã đủ khó đối phó rồi.
Dường như nơi này chính là một điểm tới hạn, nếu tiếp tục đi về phía trước, hiển nhiên là số lượng phong nhận màu xanh đó sẽ càng ngày càng nhiều, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện giống như u linh, khiến cho người ta khó lòng phát hiện.
Tuy rằng Thạch Mục cố gắng trốn tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị phong nhận cắt trúng, tốc độ đi tới đã giảm bớt khá nhiều.
Hắn nhướng mày, miệng nói lẩm bẩm, há mồm phun ra một quầng sáng tròn màu trắng, chính là Cửu Thiên Huyền Cương Tráo.
Nếu tiếp tục vận dụng chân khí, công kích từ phía không gian sẽ ngày càng nhiều, nhưng hắn cũng bất chấp tất cả.
Hắn phất tay đánh ra một pháp quyết, quang cầu màu trắng biến lớn, sau đó hóa thành một lá chắn bảo vệ màu trắn hình bán cầu ngăn cản trước mặt Thạch Mục.
Cửu Thiên Huyền Cương Tráo không chỉ có thể biến thành vòng bảo hộ hình cầu mà còn có thể thay đổi hình dạng khác, như hình dạng tấm khiên như hiện tại.
Vòng bảo hộ màu trắng vừa hình thành, tiếng xé gió thê lương truyền đến từ phía trước, hai luồng phong nhận bắn ra như điện, đánh thẳng vào vòng bảo hộ.
Hai tiếng leng keng vang lên thật lớn!
Vòng bảo hộ màu trắng hơi chấn động, nhưng vẫn không có vấn đề gì lớn, nhưng phong nhận màu xanh đã vỡ vụn ra rồi.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là Cửu Thiên Huyền Cương Tráo rất lợi hại, đám phong nhận thanh sắc kia cũng dễ đối phó hơn rồi.
Tế ra Cửu Thiên Huyền Cương Tráo, không gian tăng cường không kích, nhưng thân thể Thạch Mục còn chịu đựng được.
Hắn đẩy nhanh tốc độ phi độn về phía trước.
Nhưng Thạch Mục chưa tiến lên được bao lâu thì tốc độ phải giảm xuống lần nữa.
Không gian hang động trở nên rộng rãi hơn, không gian thật lớn dưới mặt đất xuất hiện, trên vách động có vô số lỗ nhỏ như tổ ong, sức gió mạnh mẽ được phun ra từ những chiếc lỗ đó.
Sức gió nơi này đột nhiên lớn mạnh hơn nữa, đạt đến tình trạng không thể nghĩ bàn, gió thổi cũng đủ để tạo thành gợn sóng trong hư không.
Ngay phía trước, vô số phong nhận thanh sắc bay vụt đến như che trời lấp đất, những phong nhận này có lớn hơn gấp mấy lần so với trước kia, thậm chí hư không còn xuất hiện mấy vết nứt gãy.
Vài lưỡi đao gió thì cũng thôi đi, nhưng giờ có tới tận mười lưỡi đao gió cùng lao đến, Cửu Thiên Huyền Cương Tráo không ngừng lắc lư rung động.
Quái thạch trang hang động đã biến mất từ sớm, hiển nhiên chúng bị phá hủy bởi gió và phong nhận nơi đây.
Tiếng gió quỷ dị cũng biến đổi đột ngột, không hề giống với sự thảm liệt tru tréo của hàng trăm con quỷ nữa, mà giống như thanh âm của phong địch (kèn túi).
Tuy rằng thanh âm khá yếu ớt, nhưng tiếng phong địch này còn lợi hại hơn so với phong âm trước đó, nó giống như nước chảy vào trong đầu Thạch Mục.
Cả người Thạch Mục lập tức trở nên ngơ ngơ ngác ngác, Cửu Thiên Huyền Cương Tráo không có chân khí chèo chống, bắt đầu trở nên ảm đạm kém sắc.
Vô số phong nhận chém vào vòng bảo hộ, ướt chừng tấm khiên cũng sắp tan vỡ hoàn toàn.
- Thạch tiểu tử, tỉnh lại mau lên!
Thanh âm Thủy Linh Tử đột nhiên xuất hiện trong đầu Thạch Mục, giống như thanh âm của sấm chớp lôi đình, khiến hắn thức tỉnh giác ngộ.
Thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ổn định vòng bảo hộ trước người.
Nhưng thanh âm phong địch này cực kỳ lợi hại, Thạch Mục lại không nhịn được lần nữa, thần hồn rơi vào trong một mảnh sương mù.
Vào thời khắc này, từng phù văn xuất hiện trong đầu hắn, một cái rồi lại một cái nổ vang, hóa thành âm thanh lôi đình chấn động, đánh xơ xác hơn phân nửa tiếng gió.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt khôi phục vẻ trấn tĩnh.
- Đa tạ.
Hắn nói.
- Đây không phải là lúc nói mấy lời này đâu, Thạch tiểu tử, đi tới phía trước nhanh đi, Lôi Âm Thần Chú tiêu hao rất nhiều sức mạnh thần hồn của ta, không thể sử dụng trong thời gian dài.
Thạch Mục gật gật đầu, tiếp tục vội vàng đi tới.
Đây rõ ràng là ngọn nguồn của đám gió kia, chỉ cần có thể chống đỡ vượt qua nơi này, có lẽ khoảng cách từ đây đi đến chủ mạch đã không còn xa nữa rồi.
← Ch. 1363 | Ch. 1365 → |