← Ch.1390 | Ch.1392 → |
Trong hang ma ngũ hành.
Thạch Mục từ chỗ không gian linh mạch trong lòng đất bay ra, đi ra phía ngoài.
Lúc này, tình hình bên ngoài dãy núi thình lình đã đại biến. Ngọn núi vốn cao vút đã đổ sụp xuống hơn phân nửa. Mặt đất thậm chí tách ra từng vết nứt cực lớn. Dãy núi một màu xanh biếc, hiện tại khắp nơi đều là đá vụn và vết thương. Hoàn toàn không có chút dáng vẻ của Động Thiên Phúc Địa trước đó.
- Đáng tiếc...
Thạch Mục không tránh khỏi tiếc nuối lắc đầu.
Sau khi tất cả dự tính ban đầu của hắn kết thúc, đến trong dãy núi ngắt lấy một ít linh thảo linh quả. Tuy rằng hắn chưa dùng tới, nhưng người trong liên minh Di Thiên vẫn có thể dùng. Nhưng hiện tại tất cả đều bị mất.
Nhưng vào lúc này, biến đổi khác thường nổi lên!
Mặt đất dưới chân Chân Thạch Mục hoàn toàn không dấu hiệu báo trước, ầm ầm tách ra. Một đầu người cực lớn đầy dữ tợn với kích thước bằng tòa nhà từ dưới mặt đất chui ra. Nó há cái miệng to như chậu máu, nhanh như tia chớp táp về phía Thạch Mục.
Oong!
Thạch Mục nhìn cũng không để ý tới tình huống phía dưới, dưới chân hắn có ánh sáng màu vàng lóe lên. Một tầng màn ánh sáng hình dạng vỏ trứng màu vàng từ trong không trung hiện ra, ổn định thân hình.
Tuy rằng, lực ngũ hành trong cơ thể hắn đều chuyển hóa thành lực bản nguyên màu xám. cChỉ có điều lực bản nguyên này cũng có thể xoay ngược lại, thi triển ra công kích ngũ hành hơn nữa còn biến thành lực ngũ hành. So với trước đây tinh túy hơn rất nhiều. Uy lực cũng tăng lên rất nhiều.
Phía trên màn ánh sáng hiện ra từng linh văn màu vàng với hình dạng nham thạch. Mặc dù chỉ là một tầng màn ánh sáng hơi mỏng, lại khiến người ta có một loại cảm giác nặng nề giống như ngọn núi lớn.
Miệng to như chậu máu hung hăng cắn ở trên màn ánh sáng vỏ trứng màu vàng. Màn ánh sáng chỉ khẽ run lên, lập tức liền khôi phục lại sự ên tĩnh, vững chắc giống như bàn thạch.
Cái đầu dữ tợn này không ngờ là một con linh thú có dáng vẻ của con rết. Lúc này hơn phân nửa thân thể từ trong lòng đất chui ra, dài chừng hai ba mươi trượng. Nó lại có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.
Không cũng chỉ có con rết này. Lúc này trong dãy núi khắp nơi đều là dáng vẻ linh thú dữ tợn.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Trong lòng hắn hiện lên một tia bừng tỉnh.
Chắc là khu vực sát biên giới không gian phía trước của hang ma ngũ hành đã bắt đầu sụp đổ. Cho nên các linh thú ở đây chạy tới khu vực trung tâm.
Linh thú rết thấy mình đánh lén không có kết quả, thân thể cực lớn đánh ra một quyển. Cái đuôi lớn từ mặt đất rút ra, phóng ra ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt, nhanh như tia chớp quét ngang ra, mang theo sóng khí khủng khiếp đánh về phía Thạch Mục.
Một tay Thạch Mục phất lên, mảng lớn ánh sáng màu xám từ trong tay hắn tản ra, ngăn cản ở bên người.
Ầm.
Một tiếng động khẽ vang lên. Đuôi lớn của con rết công kích xuống, lại đơn giản bị ngăn cản xuống. Ánh sáng màu xám lại không thấy dao động lấy một cái.
Không chỉ có như vậy, ánh sáng màu xám lưu chuyển một hồi. Từng sợi ánh sáng mỏng manh quấn ở trên đuôi lớn của con rết.
Phần đuôi của con rết giống như băng tuyết gặp lửa, lập tức dung hòa ra, hóa thành một mảnh nguyên khí màu vàng, bị ánh sáng màu xám nhanh chóng nuốt vào.
- Gào!
Linh thú rết hoảng sợ phát ra kêu thảm thiết, thân thể cuốn một cái, liền muốn chạy trốn.
Thạch Mục bấm tay bắn ra. Một luồng ánh sáng màu xám bắn ra, hóa thành một kiếm ảnh màu xám dài mấy trượng, vô cùng nhanh chóng lóe lên xuyên thủng đầu của con linh thú rết.
Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên. Đầu của con linh thú rết vỡ ra được. Thân thể hóa thành mảng lớn nguyên khí màu vàng, nhẹ nhàng tung bay ra.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Loại lực bản nguyên ngũ hành mới sinh ra này quả nhiên lợi hại. Hình như có thể kìm chế tất cả lực ngũ hành. Nếu như mình gặp con linh thú rết này trước khi tiến giai cửu chuyển, có lẽ còn phải tốn công sức một phen. Nhưng hiện tại, nó lại không phải là đối địch của mình.
Thạch Mục và linh thú rết màu vàng chiến đấu, lập tức khiến cho các linh thú khác ở gần đó chú ý. Hình như linh thú ở đây bài xích cực độ đối với nhân loại như Thạch Mục. Nhất thời chúng từ bốn phương tám hướng chen chúc nhào tới.
Một cột gió xoáy màu trắng cực lớn dẫn đầu bay vụt đến, trong nháy mắt tới phía trước người Thạch Mục.
Trong mắt Thạch Mục có kim văn lóe lên. Hắn nhìn thấy rõ ràng thứ ở trong cột gió màu trắng. Đó là một con linh thú rắn mối toàn thân trắng như tuyết. Trên người còn mọc ra hơn hơn mười đôi cánh màu trắng giống như cánh ve.
Nhiệt độ ở bốn phía xung quanh chợt giảm xuống rất nhiều. Từng đợt hàn khí thấu xương từ trong cột gió màu trắng truyền ra. Con rắn mối nàynghiễm nhiên là một con linh thú băng hệ.
Cánh ở trên lưng con linh thú rắn mối mở ra, lập tức giống như cánh tay vung lên.
Xuy xuy xuy!
Vô số băng tuyết phong nhận màu trắng lớn như cánh cửa, rậm rạp từ trong không trung hiện lên, cũng cuốn theo hàn khí cuồn cuộn, giống như mưa đánh về phía Thạch Mục, phát ra tiếng xé gió cực kỳ chói tai.
- Tới thật đúng lúc!
Thạch Mục khẽ quát một tiếng, một tay phất lên. Mảng lớn ánh sáng màu xám hiện ra, hình thành một mảnh mây xám, ngăn cản ở trước người.
Phụt phụt!
Vô số phong nhận màu trắng đánh vào phía trên mây xám. Lập tức có ánh sáng rực rỡ nhanh chóng hạ thấp, lập tức tan chảy ra, hóa thành từng nguyên khí thủy, sau đó giống như trâu đất xuống biển, bị mây xám nuốt vào, hoàn toàn không có cách nào dâng lên bất kỳ sóng lớn nào.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, trong lòng thầm mừng rỡ.
Đến lúc này hắn rốt cuộc mới hiểu rõ sự lợi hại của Cửu Chuyển Huyền Công, không ngờ có thể kìm chế tất cả công kích ngũ hành.
Ngũ hành, chính là bản nguyên của thế giới tinh vực, lấy ngũ hành diễn hóa pháp tắc, còn vô cùng vô tận, thể hiện vạn sự vạn vật ở trên thế giới này, cái gọi là vạn vật tương sinh tương khắc, dưới thời không vô thượng, tuần hoàn bù đắp lẫn nhau, sinh sôi không ngừng, duy trì một loại cân bằng tự nhiên.
Nhưng mà hắn hôm nay, ngũ hành trong cơ thể tự hình thành một khối, có thể lấy sức một mình, khiến vạn sự vạn vật ngũ hành mất thăng bằng, pháp tắc ở trước mặt hắn đã mất đi hiệu lực.
Giống như công pháp này, có thể phá hủy cân bằng ngũ hành trong tinh vực. Có thể nói là nghịch thiên. Thảo nào được gọi là thiên cơ liên lụy đến khí vận lớn và nhân quả trong u minh nào đó. Chỉ có một người có thể luyện thành!
Trong lòng hắn hưng phấn, khẽ quát một tiếng. Một tay ra một trảo.
Mây xám cuồn cuộn ở trước người hắn, ngưng hóa thành một cự móng màu xám, nhanh như tia chớp tiến vào bên trong cột gió màu trắng.
Cột gió vừa đụng đến bàn tay to màu xám, lập tức liền bị xuyên thủng, không thể tạo được bất kỳ tác dụng ngăn cản nào.
A!
← Ch. 1390 | Ch. 1392 → |