← Ch.1410 | Ch.1412 → |
- Mấy ngày này mọi người đã khổ cực rồi.
Thạch Mục nói với mọi người nói.
- Minh chủ nói quá lời. Những chuyện này đều là chức trách chúng ta nên làm. Mọi người có một cùng mục tiêu, sao có thể nói là khổ cực được.
Đại trưởng lão nói trước.
- Sùng Ngô, ngươi cũng đến, quá tốt. Ta còn lo lắng cho ngươi trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Thạch Mục nhìn về phía Sùng Ngô, nói.
- Trên đường đi rất bình an. Cảm ơn minh chủ quan tâm.
Sùng Ngô liền vội vàng nói.
Hắn đã dẫn đầu một mạch Yêu tộc ở Ẩn Liên Tinh gia nhập liên minh Di Thiên, xưng hô đối với Thạch Mục cũng phải thay đổi, chuyển thành minh chủ.
- A! Minh chủ, tu vi của ngươi! Lẽ nào ngươi đã tiến cấp tới Thần Cảnh hậu kỳ!
Lục Quỳ Chung đứng ở một bên, chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Đám người đại trưởng lão nghe vậy vội vàng cảm ứng khí tức của Thạch Mục. Nhất thời tất cả đều giật mình.
Lúc này tuy rằng Thạch Mục đã thu khí tức trên người lại, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân tản ra một loại khí thế, đối với những người đều là cùng cấp Thần Cảnh như đại trưởng lão mà nói, lại có sự khác biệt rõ ràng.
Trong mọi người, kinh hãi nhất lại chính là Sùng Ngô.
Trước đây không lâu mới hắn và Thạch Mục tách ra, lúc đó Thạch Mục vẫn chỉ là Thần Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Lúc này thời gian mới bao lâu, Thạch Mục liền tiến cấp tới Thần Cảnh hậu kỳ.
Điều này cũng quá nhanh đi!
- Lần này ra ngoài có chút kỳ ngộ. Trùng hợp đột phá bình cảnh, tu vi lại tinh tiến một bước.
Thạch Mục cũng không nhiều lời, bình thản nói một câu.
Trên mặt đám người đại trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Thực lực Thạch Mục vốn đã rất mạnh. Thời điểm hắn còn là Thần Cảnh sơ kỳ đã có thể đánh bại Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình. Lúc này hắn tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, thực lực không biết cường đại đến trình độ nào.
Hiện tại Thạch Mục không chỉ là trụ cột tinh thần cho liên minh Di Thiên, còn là người có thực lực mạnh nhất. Có hắn dẫn đầu, bọn họ mới chính thức không khiếp sợ Thiên Đình, có can đảm đấu với Đế Quan.
Một ít người ban đầu tuy rằng gia nhập liên minh Di Thiên, nhưng trong lòng còn có chút lo sợ bất an. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn một lòng đối với liên minh Di Thiên, trong lòng cảm thấy may mắn vô cùng.
Toàn bộ tinh vực Thiên Hà đã quá lâu không có xuất hiện tồn tại Thần Cảnh hậu kỳ. Một khi xuất hiện, dù sao cũng là vạn chúng sát nhập.
- Được. Tất cả đừng đứng ở bên ngoài. Tiến vào trong đại điện lại nói.
Thạch Mục cười khẽ, đi về phía trong đại điện.
Đám người đại trưởng lão nghe vậy, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Lúc này thần sắc bọn họ cung kính đi tụt lại một bước, đi vào theo.
Thạch Mục trực tiếp đi vào đại điện, ngồi xuống ở vị trí chủ tọa chính giữa.
Tất cả trưởng lão cũng từng người ngồi xuống. Gần như cả đại điện đều có đại năng Thần cảnh ngồi đầy.
Tuy rằng Thạch Mục không có hứng thú quá lớn đối với quyền lợi. Chỉ có điều liên minh Di Thiên là do hắn một tay sáng tạo. Hiện tại, liên minh phát triển đến mức như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút tự hào.
- Đại trưởng lão, ta rời khỏi đây đã một khoảng thời gian. Mấy ngày nay tình huống tinh vực Thiên Hà thế nào? Hướng đi của đại quân Thiên Đình như thế nào?
Sau khi Thạch Mục ngồi xuống, hắn nhìn về phía đại trưởng lão hỏi.
- Khởi bẩm minh chủ, trong khoảng thời gian này tinh vực Thiên Hà có chút yên tĩnh. Vẫn chưa phát sinh động tĩnh gì khác thường. Ngoài ra, đại quân Thiên Đình hình như cũng bỏ qua chuyện xâm nhập. Mấy ngày nay cũng không lại xuất hiện.
Đại trưởng lão nói.
Trong lòng Thạch Mục thoáng động. Nhớ tới trên đường gặp phải tiên tướng Cao Minh, cảm xúc của hắn có phần tăng cao. Chỉ có điều thần sắc biểu hiện ra tự nhiên không thay đổi. Hắn gật đầu một cái, lại hỏi:
- Vậy là tốt rồi. Tình hình trong liên minh gần đây như thế nào?
- Khởi bẩm minh chủ, lúc này liên minh Di Thiên chúng ta đã tập kết lực lượng của bảy đại quần tộc trong tám tộc Hoang Cổ. Những tộc quần khác cũng có sáu bảy thành gia nhập liên minh. Hiện tại số lượng binh lực trong liên minh Di Thiên đã đạt đến trăm vạn. So với liên minh của Bạch Công tiền bối năm đó, đã sắp vượt qua! Hiện tại quyền chủ đạo của tinh vực Thiên Hà đã lvững vàng nằm ở trong tay của chúng ta!
Lục Quỳ Chung mở miệng nói, trên mặt đầy hưng phấn.
Thạch Mục nghe nói vậy cũng thấy vui mừng.
Phong Lưu Vân Tán, Qua Yêu Nhất Tộc trong tám tộc Hoang Cổ, tộc nhân còn sót lại đã rời khỏi tinh vực Thiên Hà. Lúc này bọn họ không có gia nhập liên minh Di Thiên cũng là bình thường.
Trừ điều đó ra, nếu như tập hợp những tiểu tộc quần, cũng là một lực lượng không nhỏ. Năm đó, thời điểm Bạch Viên Lão Tổ toàn thịnh, cũng chưa từng tập trung được khoảng năm thành.
- Bẩm minh chủ, tuy rằng tinh vực Thiên Hà chúng ta thu phục, nhưng tình hình những tinh vực khác lại thật sự hỏng bét.
Đại trưởng lão chợt mở miệng nói, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu.
- A, đại trưởng lão có thể thăm dò điều tra ra được tình hình của những tinh vực khác sao?
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, hỏi.
Hắn sớm có lòng muốn tìm hiểu tình hình của những tinh vực khác. Dù sao nếu như khai chiến với Thiên Đình, liên lạc với người của những tinh vực khác, cũng là một trợ lực lớn.
Trong đại điện, các trưởng lão khác cũng đều nhìn về phía đại trưởng lão. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ta phái người đi dò xét mấy tinh vực ở gần tinh vực Thiên Hà của chúng ta một chút. Cơ bản đều đã bị Thiên Đình chiếm đoạt. Đồng thời phần lớn linh thạch trong tinh vực cũng được đào đi hơn phân nửa.
Đại trưởng lão than thở.
Nghe được lời nói này, mọi người trong điện đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.
Chân mày Thạch Mục cũng nhíu lại một cái.
Loại tình huống này đã nằm trong sự dự đoán của hắn. Chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Xem ra, muốn đối kháng với Thiên Đình sợ rằng không trông cậy vào những tinh vực này được.
- Không quan tâm những tinh vực khác như thế nào. Tinh vực Thiên Hà chúng ta phải đề phòng cẩn thận. Tuy rằng Thiên Đình tạm thời không có dấu hiệu tấn công nữa. Chỉ có điều cũng không thể khinh thường!
Thạch Mục trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng một tiếng.
- Được, nếu như mọi người không có chuyện gì khác, hôm nay liền dừng ở đây đi.
Thạch Mục nói.
Đám người đại trưởng lão đều đứng dậy từ biệt.
← Ch. 1410 | Ch. 1412 → |