← Ch.1518 | Ch.1520 → |
Tây Môn Tuyết cũng gật đầu nhoẻn miệng cười, xem như lễ ra mắt, Kim Tiểu Thoa lại nhàn nhạt liếc Hương Châu một cái, liền dời ánh mắt đi, thái độ có phần lạnh nhạt.
Đôi mắt Hương Châu hơi động, cũng không nói gì thêm.
- Hải tộc đã xảy ra chuyện gì? Trước kia ta cũng từng du lịch Lam Hải tinh, cũng chưa gặp qua hải tộc như vậy.
Thạch Mục vội ho một tiếng, nói.
Những hải tộc toàn thân mọc đầy gai xương đen có chút quái dị, tuy rằng rất nhạt, nhưng trên thân người đều có khí tức quái dị giống như tên có cái pháp bảo đầu cốt kia.
- Những hải tộc đều là di chuyển từ Tây Hạ Đại Lục đến đây, tự xưng mang cốt hải tộc, thực lực rất mạnh, lai lịch cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết là bọn họ đã càn quét toàn bộ hải vực Tây Hạ Đại Lục, và Thông Thiên Tiên Giáo cũng đã hủy trong tay bọn họ, hiện tại đang sở hữu hải vực thống nhất. Hải tộc Đông Hải ta đã bị hắn thâu tóm hơn phân nửa, ngày hôm nay nếu không được Thạch Mục đại ca viện thủ, hậu quả thật là không dám nghĩ tới.
Hương Châu lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Thông Thiên Tiên Giáo đã bị diệt...
Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Thông Thiên Tiên Giáo xem như một nước chư hầu của Thiên Đình, thực lực không yếu, không ngờ lại bị hải tộc kỳ quái này tiêu diệt.
Nhưng nhìn hải tộc Giao Long vừa mới biểu hiện thực lực, hơn nữa cái đầu cốt pháp bảo, càn quét tiểu tinh cầu Lam Hải tinh, ngược lại cũng không có gì kỳ lạ.
Thạch Mục trước kia đã từng bị Thông Thiên Tiên Giáo truy sát, lần này quay trở về Lam Hải tinh, không hẳn không có ý tứ khiển trách một chút, không ngờ đã bị diệt, cũng khiến cho hắn bớt việc rồi.
- Có thể ta sẽ không đợi lâu tại Lam Hải tinh, trong mang cốt hải tộc kia có thể sẽ còn cao thủ, nếu có, ta có thể thuận tiện dọn dẹp rồi, coi như là bồi lễ cho chuyện năm đó phiền nhiễu hải tộc.
Thạch Mục hơi trầm ngâm, nói.
- Trong đảo hải tộc mang cốt còn có một Thiên vị, nhưng thực lực cũng không mạnh, tiểu nữ tử đủ để đối phó, không nhọc đến Thạch Mục đại ca xuất thủ rồi.
Hương Châu nghe nói Thạch Mục sẽ không ở Lam Hải tinh lâu, trong mắt lóe lên một chút mất mát, nhưng rồi lập tức nói.
Thạch Mục gật gật đầu, quan sát đánh giá Hương Châu từ trên xuống dưới.
- Nếu như thế, Thạch mỗ liền hơi bêu xấu, điều lý cho nàng một chút khí tức, đề thăng một chút tu vi đi.
Hắn nói.
Hương Châu nghe lời này, ngẩn ra.
Thạch Mục giơ tay lên một chút, một viên đan dược lớn chừng trái nhãn bỗng nhiên xuất hiện, bay đến trước người Hương Châu.
- Viên thuốc này tên là Long huyết Cố Nguyên đan, sử dụng Băng Giao tinh huyết luyện chế mà thành, rất xứng đôi cùng công pháp của ngươi, nếu tin Thạch mỗ, cứ việc uống vào.
Thạch Mục nói.
Hương Châu nhìn đan dược trước mắt, có thể cảm nhận được rõ ràng viên thuốc này tản ra dược lực cường đại, tuyệt đối hơn xa bất kỳ linh đan nào nàng đã từng thấy trước kia.
Nàng không hề do dự, cầm lên đan dược, mở miệng phục dùng.
Đan dược vào miệng tan đi, biến thành một cổ nguyên khí lạnh như băng, dung nhập vào các nơi toàn thân của nàng.
Thạch Mục điểm ra nhất chỉ, một đạo lam quang từ đầu ngón tay bắn ra, ngấm chìm vào mi tâm của Hương Châu, biến thành một cổ linh lực thật lớn, nhanh chóng lưu chuyển toàn thân nàng một vòng, tràn vào Linh Hải.
Toàn thân Hương Châu nở rộ hào quang màu lam, chân khí trong cơ thể phồng lên, tốc độ vận chuyển gấp mười lần, thúc đẩy tu vi của nàng tăng tiến vùn vụt.
- Nhắm mắt ngưng thần, vận chuyển công pháp, cảm thụ chân khí vận chuyển.
Thạch Mục trầm giọng nói, lời lẽ đầy uy nghiêm.
Hương Châu vội vàng nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp.
Lam quang trên người nàng càng ngày càng sáng, từ từ tạo thành một đạo quang trụ màu xanh thật lớn, xông thẳng tới chân trời, hạ xuống ngấm chìm vào mặt biển.
Vốn là đã khôi phục lại bình tĩnh, mặt biển lần nữa ba đào tuôn chảy sôi trào lên, lấy quang trụ làm trung tâm, tạo thành một lốc xoáy cự đại, phát ra tiếng nước chảy ầm ầm.
Ba người Chung Tú đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.
Thời gian trôi qua, ước chừng qua nửa canh giờ, lam quang trên người Hương Châu đã sáng đến cực hạn, thoáng như một mặt trời màu xanh lam chói chang.
Trong lam quang, thân thể Hương Châu chợt chấn động, da bên ngoài thân nổi lên từng linh văn màu xanh có hình dáng như những con giun, lần đến khắp nơi trên toàn thân.
Một cổ lực lượng huyết mạch đột nhiên xuất hiện, thủy linh khí chung quanh phát ra dao động như hoan hô.
Long huyết Cố Nguyên đan ẩn chứa lực Giao Long tinh huyết, kích phát hoàn toàn lực huyết mạch trong cơ thể Hương Châu.
Thạch Mục tươi cười, chợt thu tay lại, nhẹ nhàng lui về sau.
Hương Châu vẫn đang ngồi nhắm mắt, tiếp tục vận chuyển công pháp, trên người vẫn mơ hồ có một tầng lam quang quanh quẩn, thoáng như nước biển lưu động.
Linh áp kinh người từ cơ thể nàng tản ra, bất ngờ đạt đến Thiên vị hậu kỳ, mơ hồ tới gần điên phong, liên tiếp đề thăng hai cảnh giới.
Sau một lát, Hương Châu từ từ mở mắt, vô cùng mừng rỡ.
- Đa tạ Thạch Mục đại ca tương trợ, nếu chỉ bằng chính ta, chỉ sợ kiếp này cũng không thể tu luyện đến cảnh giới này, Thạch Mục đại ca thật là thủ đoạn thông thiên.
Nàng đứng dậy, dịu dàng thi lễ cùng Thạch Mục, thu sắc thái vui mừng trên mặt lại, lộ ra vẻ kính sợ.
Lúc trước Thạch Mục đánh chết đại hán giao thủ, chẳng qua là nàng cảm thấy thực lực hắn cường đại, nhưng bằng vào một quả đan dược, không ngờ Thạch Mục lại có thể dùng sức mạnh thăng tiến tu vi nàng lên đến Thiên vị hậu kỳ, hơn nữa thời khắc này chân khí vận chuyển trong cơ thể nàng không chậm trễ chút, hiển nhiên lần này dùng sức mạnh đề thăng tu vi, không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Như thế có thể nói thủ đoạn thần kỹ, chẳng những nàng chưa từng thấy qua, mà còn chưa từng nghe nói đến.
Thời khắc này Hương Châu mới minh bạch thế giới vị trí chân chính của nam tử trước mắt mình, sớm đã rất xa so với tưởng tượng của nàng.
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Thạch Mục thờ ơ phất tay áo, nhìn cổ đỉnh màu xanh trên đỉnh đầu Hương Châu, tầm mắt đáp xuống chỗ cổ đỉnh bị hư hại.
← Ch. 1518 | Ch. 1520 → |