← Ch.1539 | Ch.1541 → |
Diệu Không hòa thượng thở dài, nói.
Thạch Mục chợt hiểu, Diệu Không hòa thượng vừa mới nhắm mắt tĩnh tọa, là âm thầm thi pháp.
Hai người ở phòng khách tĩnh tọa một lát, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, lão già mặt xanh lần nữa đi vào.
- Nhị vị đợi lâu rồi, ta vừa mới báo việc này cho tộc trưởng biết, tộc trưởng thỉnh cầu nhị vị đến đại điện.
Lão già mặt xanh mang nụ cười trên mặt, tâm tình không tệ.
Ý niệm trong lòng Thạch Mục nhoáng lên, vẻ mặt người này như vậy, đúng như lời Diệu Không vừa mới nói.
Cho dù hắn thực sự có mưu đồ gì, với thực lực của hắn cùng Diệu Không, cũng không sợ đấy.
- Hai người chúng ta làm khách quý địa, nếu tộc trưởng mời, đương nhiên chúng ta không thể không đi. Dù sao liên quan đến tung tích Cửu Thủ Thao Thiết đó, tộc trưởng có thể nguyện ý báo cho biết hay không?
Thạch Mục ánh mắt lập lòe hỏi.
- Chuyện này nhị vị yên tâm, tộc trưởng nghe nói chuyện của nhị vị xong, lập tức đáp ứng liền, thỉnh cầu nhị vị đi tới đại điện trước, thật ra là muốn thương nghị một chút, cùng nhau truy sát ác thú Thao Thiết.
Lão già mặt xanh nói.
Thạch Mục và Diệu Không nghe nói lời này, thần tình thoáng sửng sốt.
- Các ngươi cũng muốn đuổi Thao Thiết?
Thạch Mục kinh ngạc.
Cửu Thủ Thao Thiết thực lực mạnh mẽ vô cùng, Thần cảnh bình thường không đủ tầm, trừ phi là vài Thần cảnh hậu kỳ liên thủ, hoặc có thể chống cự với nó, nhưng cuối cùng chỉ có một con đường chết.
- Thao Thiết chân linh thực lực cường đại, đương nhiên chúng ta biết rõ, nếu chỉ có một mình chúng ta, đương nhiên không dám uổng công đi tìm đường chết.
Lão già mặt xanh tự giễu, nói.
- Nhưng có nhị vị đạo hữu, tuy chúng ta thực lực nhỏ yếu, dù sao tộc minh long ta tinh thông trận pháp, mới có thể giúp một tay. Hơn nữa không chỉ tộc minh long ta, một số tộc quần khác ở Tu La tinh, lúc này vừa mới làm khách tại tộc của ta, trước đó ác thú kia sát hại không ít đồng bào các tộc, sớm đã thành công địch của Tu La tinh ta. Người của những tộc quần kia nghe nói có nhị vị đại thần thông, cũng muốn gặp mặt nhị vị một lần, các tộc đều muốn góp một phần lực, đòi lại ác thú một số nợ máu.
Lão già mặt xanh lòng đầy căm phẫn, một hơi nói ra thật nhanh nhiều lời như vậy.
Thạch Mục và Diệu Không trao đổi bằng ánh mắt, nếu có người giúp một tay, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cự tuyệt.
- Tốt, nếu như thế, gặp một lần cũng không sao, dẫn đường đi.
Thạch Mục nói.
Lão già mặt xanh nghe vậy vui mừng, liên tục cảm tạ, sau đó đi trước dẫn đường.
Lối trung đạo trong pháp đài đen có vẻ quanh co, ánh sáng mờ mờ, dường như trong lòng đất vậy.
Ba người Thất chuyển Bát chuyển, đi tới một điện phủ lớn màu xanh.
Phía trên cửa chính đại điện, bất ngờ có một phù điêu hình long màu đen to lớn, uyển chuyển xoay quanh.
Con rồng này rất cổ quái, đầu sinh sắc bén như hai cây kiếm, hai sừng thẳng tắp, trên lưng có một loạt gai xương cự đại đen như mực, kỳ lạ nhất chính là con rồng này dài 5 con long trảo, ngoại trừ bốn cái long trảo to lớn màu đen tuyền, trên bụng còn có một ít long trảo nhỏ màu trắng.
Phù điêu cực kỳ sinh động, xem ra quái long năm trảo màu đen lúc nào cũng có thể phá vách tường phóng ra.
Vách tường trên đại điện cũng minh khắc không ít đồ án hình long, gần giống như phù điêu màu đen kia, còn có rất nhiều linh văn các màu, hợp thành một đại pháp trận khổng lồ, tản ra hà quang lúc sáng lúc tối.
Thạch Mục không để ý đến những cấm chế hà quang đó, ánh mắt đáp xuống trên phù điêu hình long.
- Đây là minh long năm trảo, tại Tiên giới xem như là một vị cường đại, giỏi về khống chế lực không gian, đây hẳn là hậu duệ của tộc minh long.
Tiếng Diệu Không hòa thượng vang bên tai Thạch Mục.
Thạch Mục chợt động lòng, âm thầm gật đầu.
- Thỉnh cầu.
Lão già mặt xanh nghiêng người đứng một bên đại môn.
Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng cất bước đi vào.
Không gian trong đại điện rất lớn, chừng 30, 40 trượng, mặt đất bằng một loại đá xanh sâu thẳm, trên khối đá màu xanh có từng đạo đồ án tùng văn, âm khí nhàn nhạt từ tảng đá tản ra, chính là âm tùng thạch cực kỳ trân quý tại Di Thiên tinh vực và Thiên Hà tinh vực, vật liệu trân quý luyện chế pháp bảo thuộc tính âm, không ngờ lại mang phô ra đây.
Vách tường trong điện cũng dùng vật liệu trân quý kiến tạo, trên tường được khảm rất nhiều hạt châu đủ mọi màu sắc, trông thật giống như trân châu, hòa lẫn, chiếu rọi đại điện giống như ban ngày vậy.
Những trân châu không phải là vật tầm thường, đều là thông linh Bảo Châu mấy ngàn năm, có ích hỏa, ích hàn, ích phong cùng với diệu dụng, mỗi một viên đều trân quý vô cùng.
Thạch Mục nhìn lướt qua những thứ này, liền dời ánh mắt đi, nhìn một nấc thang nơi sâu nhất đại điện.
Lúc này mười mấy nhân ảnh đứng thẳng trong đại điện, mơ hồ chia làm ba sóng.
Trên bậc thang chủ tọa, một vị nam nhân trung niên thân hình cao lớn đang ngồi, bất ngờ gần như không có đặc thù Yêu tộc, trên người vận lân bào hoa văn, mắt như chuông đồng, không giận mà uy.
Trên người người này linh ép cuồn cuộn, đạt đến Thần cảnh hậu kỳ, hẳn là tộc trưởng tộc minh long, bốn năm người đứng phía sau là người tộc minh long, đều là Thần cảnh tu vi.
Có vài người đứng bên trái đại điện, tất cả đều một vận phục sức xanh thẫm, phía trên thêu hoa văn Tri Chu.
Người cầm đầu là một tên biến thái, đầu đội trâm cài, dung mạo tú lệ, chẳng qua là mặt mày mơ hồ tản ra một cổ sát khí.
Khí tức trên người mỹ phụ cực kỳ mạnh mẽ, đạt tới Thần cảnh hậu kỳ.
Mất người đứng phía sau nàng, đều là Thần cảnh tu vi, hơn nữa một thiếu nữ áo xanh, không chỉ có tu vi đạt đến Thần cảnh trung kỳ, da toàn thân đen như mực, cực kỳ quái dị, giống như Hắc Thán vậy, chẳng biết vì sao lại như thế.
Thiếu nữ không thèm quan tâm đến thân thể của mình chút nào, cặp mắt trắng đen phân minh, tò mò nhìn hai người Thạch Mục.
Phía bên phải đại điện cũng có bốn năm người đang đứng, thân thể cực kỳ to lớn, mỗi vị đều cao hai ba trượng, mấy người còn lại trong tộc minh long so sánh với những người này giống như là những đứa trẻ vậy.
Thạch Mục hơi biến sắc mặt, thân hình khí tức mấy người này hắn rất quen thuộc, không ngờ lại là tộc Cổ Man.
← Ch. 1539 | Ch. 1541 → |