Vay nóng Tima

Truyện:Huyền Giới Chi Môn - Chương 0696

Huyền Giới Chi Môn
Trọn bộ 1598 chương
Chương 0696: Oan gia ngõ hẹp (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1598)

Siêu sale Lazada


- Thực lực của Tần Cương còn trên hai người các ngươi, hắn cũng không thể trốn ra được, hai người các ngươi làm sao trốn ra?

Lão giả áo tím nhướng mày, hỏi, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt.

Thạch Mục còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy một luồng thần thức mạnh mẽ bao phủ.

Hắn rùng mình trong lòng, không làm ra bất kỳ sự chống cự gì, tùy ý để thần thức đảo qua trên người mình.

Từ trước lúc tới đây hắn đã sớm nghĩ tới sẽ gặp chuyện như này, vì vậy trên người hắn hiện giờ đúng là có không ít ám thương dùng để đối phó với tra xét.

Yên La sớm dùng bí thuật áp chế thần hồn, giả bộ thần hồn bất ổn, lại thêm thương thế trên người vốn đã khá nghiêm trọng, vừa rồi khóe miệng chảy máu cũng là cố ý diễn cho Ly Hỏa quan chủ xem.

Dường như phát hiện trên người Thạch Mục và Yên La đúng là có thương tích, hơn nữa cũng không nhẹ, thần thức lão giả áo tím cũng không dừng lại quá lâu, thu hồi trở lại.

Thạch Mục gương mặt thả lỏng, chắp tay nói:

- Khi đó chúng ta nhốt được đám người Đạo Ngọc, Tần Cương sư huynh triệu ra Lôi Cức thú, định cho đối phương một đòn trí mạng. Nào ngờ cường viện của đám dư nghiệt kia nhân cơ hội này đột nhiên hiện ra đánh lén, dẫn tới trận pháp bị phá, chúng ta tử thương nặng nề. Tần Cương sư huynh bất đắc dĩ chỉ có thể liều mạng thi triển Huyền Thiên lôi bộc, lúc này mới khiến đám dư nghiệt bị trọng thương, ta và Lâm sư muội nhờ đó mới giữ được một mạng.

- Cường viện trong lời các ngươi là những người nào?

Lão giả áo tím xoay người, mặt hướng về bức tượng thần, trầm ngâm một chút, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Cường viện chỉ có hai người, một tên đàn ông trung niên làn da ngăm đen, mũi tẹt, xấu xí, am hiểu công pháp hai hệ thủy hỏa, tu vi tuy mới chỉ Thiên Vị sơ kỳ nhưng thực lực có thể sánh với Thiên Vị hậu kỳ, mà người còn lại là một tên tôi tớ, trên trán có bớt xanh... công pháp vô cùng quỷ dị, trong tay cầm một cây trường thương màu bạc... đệ tử cũng không biết thêm gì...

Thạch Mục nửa thật nửa giả nói.

Khi Thạch Mục nói tới dung mạo người đàn ông trung niên kia, Tây Môn Tuyết khẽ thay đổi sắc mặt, thế nhưng chỉ là thoáng qua, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.

Lời còn chưa dứt, nghe nghe ầm một tiếng, lão giả áo tím đánh ra một chưởng, đập vỡ bàn thờ trước người tượng thần, hóa thành một đám bột mịn.

Thạch Mục và Yên La toàn thân run rẩy, giống như đang hoảng sợ.

- Sư tôn bớt giận, hai người Lôi sư đệ cũng đã tận lực, kính xin sư tôn khoan dung cho họ.

Đại sư huynh thấy lão giả áo tím nổi giận, vội vàng khom người thỉnh cầu.

- Chính là hai người chúng!

Lão giả áo tím không để ý tới đại sư huynh, sắc mặt giận dữ nói.

- Sư tôn biết hai người kia?

Thạch Mục có phần ngoài ý muốn hỏi.

- Hừ! Nghe ngươi miêu tả công pháp hai người này chính là hai kẻ giết chết một hậu bối Bành gia của ta trên Minh Ngọc tinh, không nghĩ tới bây giờ lại cải trang, giết chết ái đồ của ta. Nếu như để Bành Nhạc ta bắt được, nhất định sẽ đích thân lột da róc xương chúng, khiến chúng chịu đủ loại thống khổ trên đời.

Lão giả áo tím cắn răng nói.

Thạch Mục sau khi nghe xong, cười khổ trong lòng, chính mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đụng phải đúng trưởng bối tên nhị thế tổ Bành Quýnh kia, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Nếu về sau hắn biết chính mình và Yên La đã giết chết hậu bối và ái đồ của hắn, chỉ e rằng kết cục của hai người cũng không tốt.

Vào thời khắc này, Bành Nhạc đột nhiên chau mày, vung cánh tay lên, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài hình bát giác màu tím, bên trên màu tím lập lòe, có thể nhìn thấy vài chữ nhỏ mơ hồ.

Ánh mắt của hắn quét qua bên trên, sắc mặt có chút thay đổi, có điều rất nhanh đã khôi phục bình thường, cất lệnh bài đi.

- Việc này ta biết rồi. Tây Môn Tuyết, Lôi Tích, Lâm Đào, ba người các người là đệ tử Ly Hỏa quan, nhiệm vụ lần này tuy rằng có chỗ sai lầm nhưng hiện giờ việc lựa chọn người tiến vào Côn Luân thánh khư sắp tới, ta sẽ không xử phạt các người.

Bành Nhạc nói.

- Đa tạ sư tôn.

Trên mặt ba người Thạch Mục hiện lên vẻ vui mừng, khom người thi lễ.

- Được rồi, các ngươi lui ra đi, Ôn Hoa lưu lại.

Bành Nhạc khoát tay một cái, nói với tên đại sư huynh.

Ba người Thạch Mục vội vã lui xuống, trong cung điện chỉ còn lại hai người Bành Nhạc và Ôn Hoa.

- Ôn Hoa, ngươi là thủ tịch đệ tử trong đám đệ tử Ly Hỏa quan, kỳ lựa chọn Côn Luân thánh khư dù nửa năm sau mới tiến hành thế nhưng trước đó đã có thể bắt đầu sắp xếp một chút rồi, ngươi xử lý cho thỏa đáng chuyện này. Thánh chủ cực kỳ coi trọng lần tiến vào Côn Luân thánh khư này, nó quan hệ tới việc phân phối tài nguyên cũng như vinh nhục tương lai của các đạo quan. Sư phụ hiện giờ có chuyện quan trọng cần ra ngoài xử lý, sự vụ trong quan tạm thời giao cho ngươi quản lý, ngươi phải tốn chút tâm tư rồi.

Bành Nhạc nói.

- Vâng, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của người.

Ôn Hoa lĩnh mệnh.

Bên ngoài chủ điện, ba người Thạch Mục đi ra ngoài, rất nhanh đi tới một sơn cốc ba mặt là núi.

Trên ba ngọn núi này mây khói lượn lờ, nhìn xa xa, các mỗi một khoảng đều có một kiến trúc động phủ, đây chính là vị trí những động phủ của các đệ tử Ly Hỏa quan.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, đệ tử nội môn Ly Trần tông tuy rằng mỗi người đều có động phủ đơn độc, thế nhưng đều nằm trên núi, có vẻ chật hẹp hơn Thanh Lan Thánh địa rất nhiều.

Nguồn thu của Đệ tử Ly Trần tông chủ yếu là làm các nhiệm vụ tông môn, không có phúc lời như ở Thanh Lan Thánh địa.

Vị trí động phủ của Lôi Tích và Lâm Đào, Thạch Mục và Yên La đã biết. Yên La nhìn Thạch Mục một cái, cũng không nói thêm gì, bay về phía động phủ của chính mình.

Tây Môn Tuyết lạnh lùng nhìn Thạch Mục và Yên La, sau đó xoay người bay về một hướng khác.

Rất nhanh trên đại đạo ngọc thạch chỉ còn lại một mình Thạch Mục lẻ loi đứng.

Thạch Mục ngửa đầu thở dài một cái, lắc lắc đầu, xác định phương hướng, sau đó bay về phía động phủ của mình.

Động phủ của Lôi Tích nằm ở sườn núi, từ bên ngoài nhìn lại cũng như những người khác, không hề có điểm gì lạ kỳ, có điều sau khi tiến vào trong, không gian vô cùng rộng rãi.

Bốn phía đều là vách tường bạch ngọc, bên trên có trận pháp gia cố, bên ngoài cùng là một dược viên nhỏ.

Bên trong có rất nhiều phòng, phòng khách chính, phòng ngủ, mật thất, còn có cả một phòng luyện khí, một phòng luyện đan, công năng đều đầy đủ, vượt xa động phủ trước đây của Thạch Mục.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1598)