← Ch.0790 | Ch.0792 → |
Hai cánh thủy hỏa ở sau lưng Thạch Mục vỗ mạnh. Hắn cũng đang muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng vào lúc này, mấy đạo ma khí từ bốn phía xung quanh gào thét bay vụt tới, nhanh như tia chớp quấn ở trên người của hắn.
Ma khí này thoạt nhìn mỏng manh, nhưng dẻo dai mười phần, buộc chặt hắn ở tại chỗ.
Sắc mặt hắn đại biến. Qua khóe mắt, hắn cũng nhìn thấy nam tử Hắc Ma Tộc này giống như hắn, toàn thân bị vô số ma khí bao trùm. Chỉ có điều nam tử Hắc Ma Tộc lại hoàn toàn không có ý định giãy dụa.
Vào thời khắc này, pháp trận màu đen cực lớn kia phóng ra ánh sáng cường đại. Một ánh sáng màu đen lớn phóng lên cao, sau một lát mới tiêu tan. Trong pháp trận Thạch Mục và nam tử Hắc Ma Tộc đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi hai người mất đi tung tích, cả tòa đại trận ma khí cũng dần dần ngừng vận chuyển. Một lát sau bốn phía xung quanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu. So với trước trận chiến, trong Chân Khôn Đàn chỉ thiếu đi chấn động thuộc tính thổ vô cùng tinh thuần kia.
Ở phạm vi bên ngoài pháp trận, sắc mặt Triệu Tiển vô cùng khó coi. Hắn nắm chặt nắm đấm. Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, hắn cũng không có lại gần Chân Khôn Đàn.
Ba người Thủy Phong Nguyệt liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù trong mắt bọn họ lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không có ai tiến lên.
...
Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh không gian tối tăm quay cuồng kịch liệt. Toàn thân hắn giống như lục bình trong vòng xoáy cực lớn, căn bản không thể khống chế được thân thể, chỉ có thể mặc cho nước chảy bèo trôi.
Lực xé rách cực lớn hung hăng giằng xé ở trên người hắn, truyền đến cảm giác tới tê tâm liệt phổi. Mặc dù lấy thân thể hắn mạnh mẽ, không ngờ cũng có chút không chịu nổi. Trong miệng hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.
Cũng may quá trình này diễn ra không lâu. Rất nhanh, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Một lực hút cực lớn nuốt thân thể hắn vào.
Trước mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên. Hắn thấy mình xuất hiện ở trong một thạch thất cực lớn.
Thân thể hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, cũng may dưới chân hắn vững vàng, ổn định thân thể.
Bên cạnh hắn, cách đó không xa, hư không cũng chấn động. Thân thể nam tử Hắc Ma Tộc kia hiện ra. Thoáng cái thân thể hắn đã đứng vững vàng.
- Ở đây là nơi nào?
Thạch Mục nhìn ra xung quanh.
Lúc này hai người đang đứng ở trên một đài cao chừng hơn mười trượng. Nhìn hình dạng dường như là một tế đàn. Dưới chân bọn họ có vô số phù văn màu đen, tạo thành một đại trận. Chắc là một pháp trận truyền tống. Lúc này nó vẫn lóe ra dư quang màu đen nhàn nhạt.
Xung quanh tế đàn có hơn mười cột đá lớn màu đen, mặt ngoài khắc từng vòng phù văn phức tạp khó hiểu. Chúng liên kết với pháp trrận truyền tốc trên tế đàn kia.
Xung quanh là một thạch thất rất lớn. Tất cả chỉ toàn là một màu đen. Trên đỉnh đầu là hình vòm đỉnh nhọn. Xung quanh ngoại trừ tế đàn ra, tất cả đều trống rỗng, cái gì cũng không có.
Trong thạch thất bám một tầng bụi dày. Bởi vậy có thể thấy được, ở đây đã bị hoang phế từ lâu. Hẳn phải có một thời gian tương đối dài không có ai tới nơi này.
Thạch Mục nhìn về phía xung quanh mấy lần, sắc mặt chợt biến đổi.
Trong không khí không ngờ tràn đầy ma khí rất nồng đậm. Tuy rằng cũng có linh khí thiên địa, nhưng rất ít.
- Ở đây chắc là tinh vực Hắc Ma.
Nam tử Hắc Ma Tộc bên cạnh kia chợt mở miệng nói.
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Thạch Mục nhướng mày, nhìn về phía người kia, trầm giọng hỏi.
Nam tử Hắc Ma Tộc cười khẽ một tiếng, không trả lời. Chỉ có điều trên người hắn lóe lên ánh sáng. Ma văn chợt chậm rãi thu lại.
Biến thân ba đầu sáu tay cũng rất nhanh được giải trừ. Thân thể của người kia đã khôi phục lại bộ dạng người bình thường. Đó là một thanh niên thoạt nhìn có chút nhã nhặn, ánh mắt đoan chính, thần sắc bình thản. Hắn hoàn toàn khác hẳn với cảm giác dữ tợn khi biến thân vừa rồi.
Sau khi giải trừ biến thân, khí tức người này tản ra nhanh chóng giảm bớt, rơi xuống đến mức độ Thiên Vị trung kỳ.
- Ngươi là... Phùng Ly!
Thạch Mục lộ ra sắc mặt cả kinh.
- Ha hả, chính là Phùng mỗ. Thạch huynh, thực sự đã lâu không thấy. Không nghĩ tới lại có thể gặp được ngươi ở chỗ này!
Trên mặt Phùng Ly lộ ra vẻ tươi cười.
- Phùng huynh, lâu ngày không gặp!
Thạch Mục nhìn thấy người quen cũ, trong thần sắc cũng lộ ra vài phần cao hứng.
Lại nói tiếp, người này là đồng hương của mình, coi như là một tróng số không nhiều bằng hữu của mình.
Hiện tại tha hương gặp nhau, tất nhiên bầu không khí có thêm vài phần thân cận.
Hắn chợt nhíu mày, ho khan vài tiếng.
- Ngươi bị thương?
Phùng Ly hỏi.
- Không sao. Vừa rồi, ở trong quá trình truyền tống, bị lực không gian xé rách một chút.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
Vừa rồi, Phùng Ly nói nơi này là tinh vực Hắc Ma. truyền tống vượt qua tinh vực, quả nhiên mang tới gánh nặng cực lớn đối với thân thể. Lấy thân thể hắn cường đại như vậy không ngờ cũng bị thương.
Chỉ là Phùng Ly dường như có thể không có chuyện gì. Điều này khiến hắn rất tò mò.
Hắn cũng không có tâm tư miệt mài theo đuổi, lặng lẽ vận chuyển lực lượng mộc của Cửu Chuyển Huyền Công.
Trong cơ thể, lực mộc tinh thuần tản ra đến chỗ bị thương, ánh sáng màu xanh lưu chuyển, nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
- Đúng rồi. Tại sao ngươi lại biến thành người Hắc Ma Tộc? Còn tham gia thí luyện ở trong phế tích của Côn Lôn?
Thạch Mục vừa chữa thương, vừa nói.
← Ch. 0790 | Ch. 0792 → |