← Ch.0792 | Ch.0794 → |
- Sự vụ của chỗ chúng ta đều là do đại trưởng lão Ngột Hỏa La chịu trách nhiệm. Hiện tại hắn đang ở trong thần điện bên ngoài.
Nam tử trung niên Hắc Ma Tộc kia nói.
- Được, dẫn ta qua.
Thạch Mục nói.
- Vâng.
Nam tử trung niên đáp ứng một tiếng.
- Đúng rồi. Không được ta cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không cho phép lại tiến vào nơi này.
Thạch Mục vung tay lên, liếc mắt nhìn pháp trận trên tế đàn, phân phó nói.
- Thận trọng tuân theo sứ giả phân phó.
Người trung niên Hắc Ma Tộc vô cùng lo sự, vội vàng đáp ứng một tiếng.
Đoàn người rời khỏi nơi này, đi vào chỗ lối vào. Bên trong là một thông đạo.
Đi ra khỏi thông đạo, đoàn người đi tới một quảng trường khổng lồ.
Lúc này Thạch Mục mới phát giác, phía sau là một tòa cung điện khổng lồ. Nhìn qua phía ngoài đặc biệt khổng lồ. Hơn nữa, lối kiến trúc này thật ra có vài phần tương tự với ở bên trong Côn Lôn.
Trong ánh mắt hắn hiện ra một vẻ kinh ngạc khác thường. Chỉ có điều trong nháy mắt hắn liền khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lần này, trong bầu trời tràn ngập màu đen nhàn nhạt. Trong không khí tràn ngập ma khí nồng đậm. Đất và núi đá đều dính một tầng màu đen nhạt.
- Hóa ra nơi này chính là tinh vực Hắc Ma.
Thạch Mục nhìn hoàn cảnh chung quanh, trong lòng âm thầm cảm thán.
- Sứ giả đại nhân, xin mời đi theo ta.
Người trung niên Hắc Ma Tộc kia đi ở phía trước dẫn đường, đưa Thạch Mục đi về phía một tòa đại điện màu đen khác cách đó không xa.
Phùng Ly liếc mắt nhìn theo bóng lưng Thạch Mục, thở dài. Hình như hắn cho rằng Thạch Mục ở dưới tình huống không biết gì về tinh vực Hắc Ma, tùy tiện tham dự chuyện nơi đây chính là không khôn ngoan.
Chỉ có điều hắn vẫn bước chân đi theo.
- Sứ giả đại nhân, vị đại nhân này là?
Người trung niên Hắc Ma Tộc kia nhìn Phùng Ly, hỏi.
- A, hắn cũng do Bảo Hoa đại nhân phái tới. Chỉ có điều hắn không được ban tặng linh văn.
Đồng tử Thạch Mục thoáng động, nói như thế.
- Thì ra là thế. Vừa rồi đã thất lễ.
Người trung niên Hắc Ma Tộc liền vội vàng nói.
- Không sao." Phùng Ly có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thạch Mục, nói.
Ba người rất nhanh đi tới phía trước tòa đại điện màu đen này. Ngoài cửa đại điện có hai cột đá. Trên đỉnh thiêu đốt ngọn lửa đen kịt.
Trung niên nam tử Hắc Ma Tộc đẩy cửa điện ra. Ba người đi vào.
Bên trong là một đại điện tĩnh mịch, diện tích tương đối rộng rãi, chừng trăm trượng.
Trung tâm đại điện có đặt ba tượng đá. Tượng đá ở giữa là một nữ tử mặc cung trang giẫm lên đóa hoa lớn, trong tay cầm một nhánh cây.
Bên trái chính là một con khỉ cực lớn, thần sắc dữ tợn. Mơ hồ tản ra một khí tức hung ác độc địa hung bạo.
Bên phải còn lại là một nam tử thân thể khôi ngô mặc áo giáp màu đen, trong tay cầm một thanh rìu chiến cực lớn, dáng vẻ uy nghi.
Phía dưới tượng đá nữ tử mặc cung trang, một lão già mặc áo bào đen đang đứng. Trong tay hắn cầm một cây gậy xương màu đen.
Bên cạnh là một bàn đá ghế đá rất rộng. Dường như dùng để hội nghị.
Lão già hình như đã sớm nhận được tin tức. Sau khi nhìn thấy hai người Thạch Mục, hắn lập tức bước nhanh tới. Ánh mắt hắn nhìn thấy linh văn bảy màu ở trước ngực Thạch Mục, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Hắn khom người, hướng về phía Thạch Mục thi lễ một cái.
- Đại trưởng lão Bộ tộc Ô La Ngột Hỏa La, bái kiến Bảo Hoa Sứ Giả đại nhân.
- Đại trưởng lão không cần đa lễ. Đứng lên đi.
Thạch Mục thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn về phía ba bức tượng ở trong đại điện. Khi tầm mắt của hắn rơi vào bức tượng nữ tử mặc cung trang màu trắng đứng ở giữa, sắc mặt hắn thoáng đổi. Không ngờ diện mạo của nữ tử mặc cung trang này lại giống hệt với Yên La.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Sở dĩ hắn đi theo những người Hắc Ma Tộc này tới đây, chính là muốn điều tra một chút về quan hệ giữa Yên La và Bảo Hoa.
Gần đây Yên La càng lúc càng kỳ quái. Khó lắm mới có thể đụng tới một manh mối như thế, hắn tất nhiên sẽ không bỏ rơi.
Nhưng trăm triệu lần ngoài dự liệu của hắn, Yên La không ngờ có diện mạo giống hệt với Bảo Hoa thánh tổ của Hắc Ma Tộc.
Lẽ nào hai người là một người?
Trong đầu Thạch Mục không ngừng suy nghĩ. Nhưng thần sắc bề ngoài của hắn lại không thay đổi.
- Sứ giả đại nhân, ngươi làm sao vậy?
Ngột Hỏa La thấy Thạch Mục đứng ngẩn ngơ không nói gì, không nhịn được, lên tiếng hỏi.
- A, không có việc gì.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thản nhiên nói.
- Mời hai vị sứ giả ngồi.
Ngột Hỏa La đi tới bên cạnh, đưa tay ra hiệu cung kính mời.
Thạch Mục gật đầu. Hắn đang muốn đi tới trước, chợt thấy Phùng Ly ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn bức tượng con khỉ lớn màu xám kia.
- Phùng Ly, ngươi không sao chứ?
Hắn mở miệng nói.
Nhưng Phùng Ly giống như bị nhập ma, ngơ ngác nhìn bức tượng con khỉ lớn màu xám. Trước ngực hắn lộ ra một dây chuyền màu xám. Bên trong lóe ra từng ánh sáng màu xám.
Thạch Mục thấy dây chuyền trên ngực Phùng Ly bộ biến hóa, hắn liền biến sắc, đang muốn nói gì đó.
Vào thời khắc này, những tiếng nổ ầm ầm từ phía xa truyền đến.
Ở bên ngoài đại điện Hắc Ma Tộc hoàn toàn hoảng loạn. Ngột Hỏa La nghe được âm thanh, trên mặt cũng đại biến.
- Đây là âm thanh gì vậy?
Thạch Mục trầm giọng nói.
Nói xong, thân hình hắn thoáng động, xoay người đi ra khỏi đại điện.
Phía chân trời ngoài xa mơ hồ có một chấm đen đang chậm rãi tới gần. Nó chính là nguồn gốc phát ra những tiếng ầm ầm kia.
- Đó là cái gì vậy?
Hắn trầm giọng hỏi.
- Khởi bẩm sứ giả, đó là chiến hạm của Cổ Man Tộc!
Ngột Hỏa La cũng đi ra khỏi đại điện, đứng ở bên cạnh Thạch Mục, nhỏ giọng nói.
← Ch. 0792 | Ch. 0794 → |