Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0100

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0100: Nan đề của Diệp gia (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Shopee


Mặc dù Diệp Huyền đã nói nửa tháng sau sẽ giúp gã dùng kim châm đâm huyệt, nhưng đường xá từ Lam Nguyệt thành tới Thanh Sơn Trấn cũng không tính gần, hơn nữa Vương gia và Chu gia luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hơn nữa gã nghe nói địa vị của Diệp Huyền ở Diệp gia không cao, tình hình của Diệp gia hiện tại hình như cũng có chút nguy hiểm.

Đau đớn bảy tám năm, cuối cùng cũng thấy được hy vọng chữa khỏi cho chân phải, La Chiến đương nhiên không thể để Diệp Huyền xảy ra chuyện gì được.

Cuối cùng, trằn trọc cả đêm, gã liền quyết định là hôm nay phải đi theo Diệp Huyền trở về để bảo vệ sự an toàn cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra tâm tư của La Chiến giáo quan, cười thầm trong lòng, cũng không dây dưa mà trực tiếp đồng ý.

Vậy cũng đỡ tốn công tới lúc đó lại phải trở về tìm La Chiến.

Lăn qua lộn lại một phen, Diệp Huyền không phải người thích rề rà, mang theo bốn người Kỷ Linh, La Chiến, nên lập tức thuê xe ngựa, sau nửa canh giờ đã đi tới cửa thành Lam Nguyệt thành.

Tuy rằng vì chuyện của phủ thành chủ mà Vương gia và Chu gia đều bận sứt đầu mẻ trán, nhưng bọn họ thật sự có mai phục thám tử ở cửa thành Lam Nguyệt thành, chỉ cần đợi Diệp Huyền vừa rời khỏi Lam Nguyệt thành thì sẽ âm thầm ra tay.

Nhưng đợi tới lúc thám tử của hai đại gia tộc đang mai phục ở cửa thành nhìn thấy đội ngũ của Diệp Huyền thì trực tiếp choáng váng, sau đó tranh thủ truyền tin lại cho hai đại gia tộc.

Sau khi nghe tin tức do thám tử truyền về thì người chưởng quản của hai đại gia tộc trợn mắt.

Một tên võ sư La Chiến địa võ sư nhất trọng của Tinh Huyền học viện, ba tên đại đội trưởng võ sư tam trọng của thành vệ quân, nếu như thật sự muốn giết Diệp Huyền thì ít nhất bọn họ cũng phải phái ra hai ba vị cường giả cấp bậc trưởng lão mới được.

Nhưng trưởng lão là nhân vật cao tầng của hai đại gia tộc, sao có thể dễ dàng xuất động như vậy được.

Mà quan trọng nhất chính là hiện tại hai đại gia tộc đang ở trong cơn giận dữ của phủ thành chủ, bản thân còn lo không xuể, nếu tiếp tục phái cao thủ ra, dám công nhiên giết người trước mặt một vị giáo quan của Tinh Huyền học viện cùng với ba tên đại đội trưởng của thành vệ quân, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, triệt để trở mặt cùng Tinh Huyền học viện và phủ thành chủ.

Tới lúc đó, cơ nghiệp của hai đại gia tộc đều có thể gặp nguy hiểm.

Cho nên ở tình hình mẫn cảm thế này, cho dù hai đại gia tộc vẫn rất muốn lấy mạng Diệp Huyền, nhưng không cách nào động tới hắn được.

- Thôi đi, để cho con chuột đó sống thêm vài ngày, chờ vài ngày nữa phủ thành chủ nguôi giận thì diệt gọn Diệp gia, tới chừng đó còn không phải muốn xử tên tiểu tử này thế nào thì xử như thế ấy sao?

Vậy cho nên bọn họ tạm thời bỏ đi suy nghĩ ám sát Diệp Huyền, dù sao thì hai đại gia tộc cũng đã bố trí xong hết rồi, Diệp gia dưới cơn giận của hai đại gia tộc, căn bản không sống quá mùa đông này.

Giơ roi thúc ngựa, ba ngày sau, ba đám người Diệp Huyền thuận lợi về tới Thanh Sơn Trấn.

Thanh Sơn Trấn là một trong những thành trấn lớn dưới quyền hạt của Lam Nguyệt thành, nhưng cảnh sắc phong tình lại hoàn toàn khác hẳn Lam Nguyệt thành, đưa mắt nhìn qua, xa xa có núi rừng, mặc dù không phồn hoa bằng Lam Nguyệt thành nhưng lại có một phong vị khác.

Đặc biệt là ven đường, một chuyến đi này Diệp Huyền có thể nhìn thấy người nông dân đang trồng ruộng thuốc ở khắp nơi, cảnh tượng vô cùng bận rộn.

Nghe nói Thanh Sơn Trấn là nơi trồng thuốc chủ yếu ở phụ cận Lam Nguyệt thành, khí hậu nơi này hợp lòng người, hoàn cảnh xinh đẹp, cực kỳ thích hợp để trồng rất nhiều loại thảo dược, tất cả nguyên liệu dược thảo của các thành trấn dưới quyền Lam Nguyệt thành phần lớn đều tới từ Thanh Sơn Trấn.

Diệp Huyền có thể tìm thấy rất nhiều ký ức có liên quan tới Thanh Sơn Trấn từ ký ức còn sót lại trước kia.

Ít nhất, liên quan tới Diệp gia, hắn vẫn rất rõ ràng.

Đi vào trong trấn, cảnh sắc bốn phía lập tức trở nên phồn hoa, các loại chợ nhỏ, cửa hàng đều đủ hết, tiếng rao hàng vang lên không dứt, mặc dù không có những kiến trúc to lớn đặc biệt xa hoa gì, nhưng cảnh tượng ngựa xe như nước này cũng không thua kém thị trường giao dịch của Lam Nguyệt thành là bao.

Diệp gia là hào cường đứng đầu của Thanh Sơn Trấn, vị trí phủ đệ của Diệp gia đương nhiên cũng nằm ở chỗ trung tâm của Thanh Sơn Trấn.

Xe ngựa của năm người Diệp Huyền chậm rãi đi về phía phủ đệ của Diệp gia.

- Ai, ngươi nghe gì chưa, gần đây hình như Diệp gia có chuyện rồi, Lý gia và Lưu gia liên hợp với nhau nuốt mất không ít sinh ý của Diệp gia.

- Thật không ngờ, đường đường là Diệp gia, lại bị Lý gia và Lưu gia ép tới mức này, thật không dám nghĩ tới mà.

- Đúng đó, luận thị trường, trước kia là một mình Diệp gia độc đại, chiếm cứ phần lớn phân ngạch của Thanh Sơn Trấn, lại bị Lý gia và Lưu gia liên thủ ép cho không xoay sở được, thật là không ngờ.

- Ha ha, các ngươi thì biết gì, chỉ bằng Lý gia và Lưu gia có thể đánh ngã Diệp gia được chắc? hai nhà này có liên thủ với nhau bất quá cũng chỉ chiếm được ba phần phân ngạch của Thanh Sơn Trấn mà thôi, căn bản không thể so được với sáu phần của Diệp gia, trong chuyện này thật ra có bóng dáng của Vương gia Lam Nguyệt thành.

- Chẳng lẽ là Vương gia của tam đại gia tộc trong Lam Nguyệt thành sao?

- Chẳng trách, ta đã nói tại sao gần đây những tiệm dược tề luôn mua thảo dược của Diệp gia lại không chịu mua nữa, hoá ra là vì vậy.

- Vương gia chính là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, chuyên làm dược tề, chuyên buôn bán về phương diện đan dược và dược tề, có bọn họ đứng sau chống lưng cho Lý gia và Lưu gia, xem ra Diệp gia thật sự sắp không xong rồi.

Trên đường đi, lúc đi qua khu mậu dịch của Thanh Sơn Trấn, Diệp Huyền nghe được không ít tin tức liên quan tới Diệp gia, không khỏi nhíu chặt mày, ngay cả khu buôn bán dược thảo của Thanh Sơn Trấn cũng đang nghị luận chuyện Diệp gia bị đả kích, xem ra tình hình của Diệp gia đúng là không mấy lạc quan.

Không tới nửa canh giờ, xe ngựa liền đi tới phủ đệ Diệp gia.

Cửa chính của phủ đệ Diệp gia đang mở rộng nhưng ở cửa lại không có nửa bóng người.

Diệp Huyền nhướng mày, không đợi hắn kịp xuống xe ngựa thì bên trong có hai hộ vệ chạy ra, quát ầm lên:

- Người từ đâu tới, nơi này không được phép dừng xe ngựa, mau đi ra chỗ khác đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1915)