← Ch.0111 | Ch.0113 → |
Lão gia tử nhìn thấy Diệp Huyền tự tin như vậy thì trong lòng không khỏi rung động, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có cách thuyết phục được hiệp hội luyện dược sư sao?
Tuy rằng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng hiện tại sự tình gấp rút không cho phép lão có thời gian lo lắng quá nhiều, sau khi phân phó xong thì lập tức dẫn người đi thẳng tới quảng trường.
Đúng như lời Diệp Huyền nói, chuyện tới mức này rồi thì điều lão cần phải làm ngay chính là đi trấn an những dược nông đang yếu lòng kia, chuyện khác chỉ có thể đợi sau này lại nói.
Còn Diệp Huyền và phụ thân của hắn thì đi tới phân bộ của hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn.
Hiệp hội luyện dược sư là thế lực cao cấp nhất ở Lam Nguyệt thành, ở Thanh Sơn Trấn cũng vậy, kiến trúc phân bộ của nó cũng là phong cảnh đẹp nhất ở Thanh Sơn Trấn.
Trước kia Diệp Triển Vân đã tới rất nhiều lần, cho nên quen đường, đi lên cầu thang của phân bộ hiệp hội luyện dược sư, Diệp Triển Vân căn dặn Diệp Huyền, lát nữa đừng nên mở miệng nói bừa, thái độ cũng phải cẩn thận một chút.
Người phụ trách cao nhất ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn là một vị nhất phẩm luyện dược sư gọi là Lương lão, nhưng người này phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu chế tạo dược tề, cho nên phần lớn sự vụ hằng ngày đều giao cho Hứa chấp sự của phân bộ xử lý.
Hôm nay Hứa chấp sự tới quảng trường cùng với người của Lý gia, vậy thì người có thể thay đổi quyết định chỉ có mình Lương lão.
Đúng lúc hai người Diệp Huyền đang đi lên cầu thang, tên tiểu nhị đứng ở quầy thuốc từ xa đã nhìn thấy mấy người Diệp Huyền.
- Này, các ngươi làm gì đó, đi ra chỗ khác cho ta, đây không phải nơi các ngươi nên tới.
Tên tiểu nhị này một mức công tác ở quầy thuốc của phân bộ hiệp hội luyện dược sư, sao có thể không quen biết phụ thân Diệp Triển Vân của Diệp Huyền đực, trước kia gã còn nghênh đón qua rất nhiều lần, là đối tượng gã nịnh bợ nhiều lần.
Nhưng bây giờ chuyện đã khác xưa, hiệp hội luyện dược sư đã đổi chiều, Diệp gia không phải là người gã cần phải nịnh bợ nữa, việc làm ăn của phân bộ hiệp hội luyện dược sư cũng đã chuyển qua cho hai nhà Lý, Lưu rồi, nói cách khác, Diệp gia tuy rằng vẫn là đệ nhất hào cường của Thanh Sơn Trấn, nhưng chỉ là một nhân vật đời thứ hai của Diệp gia thì gã cũng không cần nể mặt nhiều.
- Ha ha ha, vị tiểu ca này, tại hạ Diệp Triển Vân, muốn gặp Lương lão của phân bộ các ngươi, kính xin thông báo giùm một tiếng.
Không đợi Diệp Huyền mở miệng thì Diệp Triển Vân đã mỉm cười nói.
- A, hoá ra là người của Diệp gia sao, đi đi đi, ta còn tưởng là ai, nói cho ngươi biết, Lương lão của chúng ta không rảnh, ngươi từ đâu tới thì trở về chỗ đó đi, đừng có đứng trước cửa tiệm của ta.
Tiểu nhị nói với giọng điệu âm dương quái khí, không kiên nhẫn xua xua tay, giống như đang đuổi ruồi bọ vậy.
- Đây là chút tâm ý, kính xin tiểu ca thông báo giùm một tiếng.
Diệp Triển Vân lấy ra một tờ huyền phiếu, đưa tới.
- A, vừa ra tay đã đưa ngay năm trăm huyền tệ, Diệp gia các ngươi còn tiền sao?
Tiểu nhị cười lạnh, đẩy tay của Diệp Triển Vân ra, sắc mặt trầm xuống.
- Ngươi xem ta có giống loại người sẽ nhận tiền của ngươi sao.
- Gặp Lương lão? Ngươi có biết Lương lão của hiệp hội luyện dược sư chúng ta bận rộn tới mức nào không? Ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?
- Nói cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây thì ngươi sẽ không gặp được ai hết.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đừng có cản trở việc buôn bán của chúng ta, ra cửa quẹo phải, đi đi không tiễn.
Tiểu nhị phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, nước bọt đều sắp phun lên mặt của phụ thân Diệp Huyền, một bộ tiểu nhân đắc chí.
Thật ra thì gã rất muốn nhận năm trăm huyền tệ này, nhưng Hứa chấp sự của bọn họ bây giờ đã hợp tác với Vương gia của Lam Nguyệt thành, từ sớm đã căn dặn qua, gã sẽ không vì chút tiền này mà chọc giận Hứa chấp sự.
Diệp Huyền đứng bên cạnh một mực không chen được câu nào nhìn thấy vậy thì nhíu mày.
Nhìn thấy Diệp Huyền nhíu mày, mấy người Kỷ Linh đi theo bên cạnh hắn từ đầu chí cuối vốn đang nén cơn giận rốt cuộc cũng bạo phát....
- Bốp!
Gã trực tiếp cho tên tiểu nhị kia một cái tát.
- Mở to mắt chó của ngươi lên mà nhìn cho rõ, xem ngươi đang nói chuyện với ai!
- Người phụ trách của ngươi bận rộn như vậy, vậy ngươi có biết thiếu gia ta bận tới mức nào hay không?
- Ngươi chỉ là một tên tiểu nhị mà còn kiêu ngạo như vậy, cha mẹ của ngươi có biết không? Người lãnh đạo của các ngươi có biết không?
- Thứ mắt chó nhà ngươi dám ngông cuồng như vậy, ngươi có tin lão tử có thể cho ngươi đi gặp diêm vương ngay lập tức không?
Tiểu nhị bị Kỷ Linh tát cho một cái nổ đom đóm mắt, cả người ngây ra, ôm mặt, vẻ mặt không dám tin.
Nơi này chính là phân bộ của hiệp hội luyện dược sư, nơi cao quý nhất ở Thanh Sơn Trấn.
Xưa nay ai nhìn thấy gã mà không mỉm cười ngon ngọt với gã.
Nhưng hôm nay mình lại bị đánh!
Người đánh mình lại là Diệp gia đã sắp tiêu tới nơi kia.
Đây quả đúng là muốn lật trời mà.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều tròn mắt kinh ngạc.
Tình huống gì thế này, Lương đại sư từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Vừa rồi còn nói muốn tiêu diệt Diệp gia kia mà, sao mới đảo mắt đã quay ngoắt đi thế này? Cho dù là lão gia tử Diệp Phách Thiên của Diệp gia tới chỉ sợ cũng không thể khiến cho lão cười một cái được.
Diệp Huyền mặt không thay đổi, thản nhiên nói:
- Tìm chỗ nói chuyện đi.
- Vâng.
Lương đại sư mỉm cười, sau đó trừng mắt nhìn hộ vệ bên cạnh:
- Còn đứng sững sờ ở đây làm gì, còn không mau dọn dẹp nơi này, quăng tên rác rưởi này ra cho ta.
- Hà chấp sự, lấy lá trà ngon nhất của lão phu ra đây, ta muốn chiêu đãi các vị khách quý.
Rất nhanh, mấy người Diệp Huyền đã được mời vào trong, Lương đại sư tự mình tiếp đón.
Diệp Triển Vân tới phân bộ của hiệp hội luyện dược sư này rất nhiều lần rồi, trước kia cùng lắm cũng chỉ là Hà chấp sự và Hứa chấp sự tiếp khách, hơn nữa thái độ đều rất ngạo mạn, về phần Lương đại sư thì tuy rằng đã gặp lướt qua mấy lần, nhưng ngay cả cơ hội nói một lời cũng không có.
Nhưng hôm nay người phụ trách của phân bộ hiệp hội luyện dược sư là Lương đại sư lại tự mình đón tiếp, hơn nữa còn coi y là khách quý, tự mình dâng trà, đây cũng là lần đầu tiên.
← Ch. 0111 | Ch. 0113 → |