← Ch.0130 | Ch.0132 → |
- Bắn tên!
Vèo vèo vèo!
Tên bay đầy trời, giống như sao băng xẹt qua không trung, vèo vèo bay tới, tiếng xé gió kịch liệt giống như bùa đòi mạng của tử thần, vang vọng trong đầu của từng người.
- Không!
Một ít mã tặc hít phải khói độc, thân thể vô lực phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không kịp ngăn cản, nháy mắt liền bị bắn thành con nhím.
Đội ngũ mã tặc phút trước vốn còn hai ba chục người, nháy mắt chỉ còn lại chừng mười người, hầu hết đều là hảo thủ cấp bậc võ sư tam trọng, cả đám dốc sức đỡ tên.
- Xông lên, lao ra cho ta.
Huyết Đao giơ chiến đao trong tay lên, gào lên thê lương.
Tới lúc này, trong lòng của gã đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là lao ra khỏi đây, nếu không lao ra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn thành huyết nhân.
- Giết!
Hơn mười mã tặc còn lại, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao, điên cuồng xông lên chém giết.
- Ha ha, tới hay lắm.
La Chiến vốn đang im lặng đứng yên thấy thế thì cười lớn một tiếng, hai chân rung lên, cả người như đại bàng giương cánh bay lên, huyền khí mênh mông cuồn cuộn cuốn theo tất cả xung quanh gã, tựa như thiên thần hàng lâm.
- Đại ca, giao tên này cho ta, ngươi đi bắt tên nhãi con kia đi, nếu như ta đoán không sai thì tên kia chính là Diệp Huyền của Diệp gia, bắt được hắn thì có thể khiến cho Diệp gia sợ ném chuột vỡ bình.
Bị mai phục liên tục khiến cho trong bụng Huyết Nha nhịn một bụng lửa giận, gã tức giận gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên hoá thành huyết quang kéo ra biến thành huyết đao, hung hăng chém mạnh về phía La Chiến.
Theo như gã thấy thì Diệp gia chỉ có ba vị cường giả địa võ sư là Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường là có đủ tư cách để giao thủ với gã, nam tử áo xanh này nhìn qua chỉ bình thường lại dám một mình xông về phía bọn họ, quả thực là tự tìm chết.
- Thứ tôm tép nhãi nhép, chết đi cho ta!
Huyết Nha nhe răng cười, song chưởng ngang nhiên chém xuống.
- Keng!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, huyết sắc song chưởng và song thoái màu xanh đụng mạnh vào nhau, huyền khí mạnh mẽ khiến mặt đất nứt vỡ, tạo thành một cái hố lớn, sóng xung kích khủng bố lan ra bốn phương tám hướng quét sạch mọi thứ.
Ở giữa sóng xung kích khủng bố, vẻ mặt của Huyết Nha khựng lại, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng, sau đó cả người văng ngược ra sau như diều bị đứt dây, miệng phun ra máu tươi, chật vật ngã lăn ra đất, toàn thân vô cùng đau đớn, gãy hết mấy cây xương.
- Nhị đệ!
- Nhị thủ lĩnh!
Nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Huyết Nha thân là địa võ sư nhất trọng lại bị đối phương một cước đá bay, đây là tu vi cỡ nào? Diệp gia khi nào thì xuất hiện cường giả như vậy.
- Huyết quang võ hồn!
- Huyết quang đao pháp —— huyết sắc tu la!
- Trảm!
Huyết Đao phản ứng lại đầu tiên, toàn thân căng cứng như lâm đại địch, huyền khí màu đỏ bốc lên phừng phừng trên người gã như nhuộm đỏ một mảnh, giống như một bức tượng hoả diễm chiến thần.
Trên đỉnh đầu của gã, từng đạo hào quang màu đỏ lưu động, đây chính là huyết quang võ hồn của Huyết Đao, nhất thời, cả thiên địa giống như biến thành một chiến trường màu đỏ rực, khắp nơi máu chảy thành sông, xác chết chất chồng.
Khí tức màu đỏ rực bao phủ, chiến đao trong tay Huyết Đao dốc hết toàn lực chém xuống một cái trước nay chưa từng có.
- Ha ha, tới rất hay, thiết thoái vô tình, phá cho ta!
Võ giả bình thường nếu đối mặt với huyết quang võ hồn này thì đã sớm bị doạ cho hồn phi phách tán, tâm thần thất thủ, thực lực toàn thân không phát huy nổi năm phần rồi.
Nhưng La Chiến là ai chứ? Là giáo uý kim sư quân đoàn của vương quốc, người từ trong biển lửa núi thây đi ra, há lại dễ dàng bị đối phương chấn nhiếp tâm thần.
Hai chân đá ra, chỉ một thoáng thì tiếng kêu vù vù kịch liệt như quỷ khóc thần gào vang lên bên tai, nương theo thoái ảnh khủng bố đá lên huyết sắc đao quang.
Ầm một tiếng, huyết sắc đao quang bị đánh nát, toàn thân Huyết Đao bị đánh cho văng ngược ra xa, hai chân kéo lê tạo thành hai đường hơn mười thước trên mặt đất, hai tay nắm chiến đao cũng đang run rẩy.
- Ha ha, sảng khoái, lại lần nữa.
La Chiến thoải mái cười lớn một tiếng, thân hình nhanh như chớp, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Huyết Đao, thoái ảnh tràn ngập, khiến cho Huyết Đao liên tục lùi lại phía sau, khoé miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
- Đại thủ lĩnh!
Tất cả mã tặc còn lại đều sợ ngây người, Huyết Đao thân là đại thủ lĩnh của bọn họ, thực lực của gã như thế nào bọn họ đều biết rõ ràng.
Huyết quang võ hồn và huyết quang đao pháp, lại thêm tu vi bưu hãn, khí thế tàn nhẫn, thủ đoạn hung tàn.
Cho dù là võ giả địa võ sư nhị trọng bình thường đi nữa, đại thủ lĩnh cũng có thể đánh một trận mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng đứng trước mặt vị võ giả áo xanh này lại không hề có sức chống cự, cảnh tượng thế này quả thực chói mù mắt của tất cả bọn họ.
- Không xong, người này là cường giả địa võ sư nhị trọng.
Bản thân Huyết Đao cũng sợ hãi không thôi, trong lòng triệt để chìm xuống đáy cốc.
- Giết!
Gã bạo khởi mà đánh, đột nhiên điên cuồng trảm một đao về phía La Chiến, không quan tâm tới thân thể của mình, đây rõ ràng là đấu pháp muốn liều mạng.
- Tất cả mọi người vây lên giết hắn cho ta, nhị đệ, bắt tiểu tử Diệp gia.
Huyết Đao hung tợn rống to, ánh mắt đỏ ngầu như đang phát cuồng.
Chẳng biết từ khi nào, Huyết Nha mới ban nãy còn đang trọng thương ngã xuống đất nay đã vội vã đứng dậy, mặt mày hung tợn nháy mắt lao về phía Diệp Huyền.
- Không xong!
Sắc mặt của La Chiến đại biến, một chân đá về phía Huyết Đao, xoay người muốn quay lại cứu viện, chỉ thấy Huyết Đao liều mình đón lấy một kích của gã, trong miệng của gã phun ra nội tạng vỡ nát, cả người lại lao hùng hục về phía La Chiến như không hề sợ chết.
Cùng lúc đó, bảy tám võ sư tam trọng khác của nhóm mã tặc cũng liều chết lao về phía La Chiến, dùng thân thể ngăn cản không cho La Chiến quay về cứu viện, cả đám mặt mày hung tợn, giống như kẻ điên.
Bọn họ đều biết, đây chính là cách duy nhất để tìm đường sống.
- Không xong!
- Huyền thiếu!
Mấy người Kỷ Linh đứng sau lưng Diệp Huyền để bảo vệ hắn lập tức hét lớn, đều lao tới che trước mặt Diệp Huyền.
- Huyền nhi, mau lui lại!
Mấy người Diệp Triển Vân ở trong trang viên thấy như vậy cũng vội vàng la lên, hận không thể mọc cánh bay qua đó.
- Đừng hòng trốn.
Ánh mắt của Huyết Nha sung huyết đỏ ngầu, nhìn chăm chằm vào Diệp Huyền, song chưởng có huyết quang lưu chuyển, lao về phía mấy người Kỷ Linh.
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |