← Ch.0213 | Ch.0215 → |
Điều tra một vị trưởng lão thì chỉ có một mình Trần đường chủ của chấp pháp đường mới có tư cách đề nghị mà thôi, còn muốn định tội thật sự thì khắp hiệp hội luyện dược sư này chỉ có một mình Hà Chân hội trưởng.
- Hoa trưởng lão, ta đây có mắt như mù, ngươi... ngươi...
Hứa Kế choáng váng, triệt để choáng váng, răng va nhau lập cập, hai chân run rẩy không ngừng, đầu óc thì trống rỗng.
Gã có nằm mơ cũng không ngờ, một hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư nho nhỏ nơi quê mùa, đột nhiên lại trở thành cao tầng của hiệp hội luyện dược sư.
Trời đất chứng giám, gã chỉ có một chút quan hệ nhỏ xíu với Hoà Thân Vương, đối phương tới cửa nhờ vả, gã liền tiện tay làm một chút, thuận tiện ra vẻ, muốn kiếm chút lợi ích thôi.
Nào ngờ, cuối cùng không làm được trò trống gì, cũng không ra vẻ gì được với ai, lại còn ngu ngốc khiến bản thân đắc tội với người ta.
Trong lúc nhất thời, biểu lộ trên mặt Hứa Kế vô cùng đặc sắc.
Hai tên chấp sự Triệu Phiên bên cạnh gã thì ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, bọn họ quả thực không ngờ tới, mình chỉ giúp đỡ đồng nghiệp một chút thôi, cư nhiên lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Tên Hứa Kế này, chẳng những hại bản thân gã, mà còn hại luôn cả hai người bọn mình vào.
Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mấy luyện dược sư xung quanh, nhưng ánh mắt của những người kia đều vô cùng lạnh lùng.
Buồn cười, Hoa La Huyên là trưởng lão, tức là thuộc cấp bậc cao tầng, luyện dược đại sư tứ phẩm, lúc này ai dám đi chọc giận lão?
Ba người Hứa Kế mặt mũi trắng bệch, lúc nãy còn hùng hổ uy phong, thoáng cái liền trở nên mềm nhũn.
- Trần đường chủ, Hoa trưởng lão, chúng ta...
Ba người gần như đều muốn quỳ xuống cầu xin.
Trần Phong cũng không nhìn ba người một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Hoa La Huyên:
- Hoa trưởng lão, lần này chấp pháp đường của ta bắt nhầm người, Trần Phong ta vô cùng xấu hổ, hy vọng không ảnh hưởng tới tâm tình của Hoa trưởng lão ngươi.
- Chuyện này không liên quan gì tới Trần đường chủ ngươi hết.
Hoa La Huyên lắc đầu, đương nhiên sẽ không tức giận gì với Trần Phong:
- Chỉ là chấp pháp đường của hiệp hội luyện dược sư chúng ta quả thực là chướng khí mù mịt, hôm nay may là ta, nếu như là luyện dược sư khác thì sợ là sẽ gặp không ít phiền toái rồi.
Sắc mặt của Trần Phong âm trầm vô cùng khó coi.
Gã cũng biết lời của Hoa La Huyên không hề có ý khoa trương nào.
Gật gật đầu, Trần Phong xoay người, trong mắt loé ra vẻ sắc bén khiếp người:
- Hứa Kế, Triệu Phiên, Lưu Duẫn, ba người các ngươi làm trái với kỷ luật của chấp pháp đường, từ giờ trở đi, ba người các ngươi không còn là chấp sự của chấp pháp đường nữa, hiệp hội luyện dược sư sẽ lập tức bắt đầu xét duyệt đối với các ngươi, sau đó mới tiếp tục tiến hành định tội của các ngươi, ba người các ngươi có dị nghị gì không.
- Không có, không có dị nghị gì hết.
Ba người Hứa Kế xám xịt:
- Ba người chúng ta nguyện ý nhận xử phạt.
- Còn Hoà Thân Vương, nghe nói ngươi báo lên nói Hoa hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư chúng ta làm xằng làm bậy, gây nhiều chuyện ác đúng không?
Trần Phong lại nhìn về phía Triệu Huân.
- Hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Triệu Huân không còn vè kiêu ngạo khi nãy nữa, cười làm lành:
- Hoa trưởng lão, tất cả chuyện này đều do ta nghe tin bậy bạ, bị tiểu nhân lừa gạt mà thôi.
Lúc này gã rốt cuộc cũng không quan tâm nổi tới mặt mũi của mình nữa rồi, hiệp hội luyện dược sư là một con quái vật khổng lồ ở vương quốc, trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư đều nắm quyền to trong tay, đắc tội bọn họ thì dù là một thân vương như gã cũng không khác nào tự tìm đường chết.
- Hiểu lầm sao, ta lại cảm thấy đây không phải là hiểu lầm gì hết.
Hoa La Huyên lạnh lùng nói:
- Chuyện này ta sẽ tự mình bẩm báo với vương thượng, để người đòi lại công bằng cho thân vương ngươi.
- Không cần đâu, thật sự không cần đâu.
Triệu Huân nghe vậy thì suýt chút nữa bật khóc, gã là một cái thân vương, địa vị đúng là cao quý thật đấy, nhưng nếu để cho bệ hạ biết gã ngang ngược càn rỡ ở vương thành thế này thì nhất định sẽ không tha cho gã.
- Được rồi, Hoà Thân Vương, nơi này là hiệp hội luyện dược sư ta, không thể giữ các ngươi lại lâu, hiệp hội luyện dược sư chúng ta luôn đề cao công bằng, tuyệt đối không ỷ thế hiếp người, chuyện của ngươi, chúng ta sẽ xử lý một cách công bằng, trước khi có kết quả thì hiệp hội luyện dược sư sẽ tạm ngưng tất cả hạn mục hợp tác với phủ Hoà Thân Vương các ngươi, hy vọng Hoà Thân Vương ngươi có thể hiểu cho.
Trần Phong cũng thản nhiên mở miệng.
- Đây...
Hoà Thân Vương lập tức trợn tròn mắt, gã vốn cho rằng Hoa La Huyên chỉ là một luyện dược sư nho nhỏ từ bên ngoài tới, dựa vào quan hệ và nhân mạch của mình, muốn xử lý thế nào thì xử lý thôi, nhưng không ngờ đối phương lại là cao tầng của hiệp hội luyện dược sư, lần này thật sự là tự bê đá đập chân mình mà.
Chẳng trách qua lời kể của Mông Nghị, lúc ở tửu lâu đối phương lại không sợ phủ Hoà Thân Vương truy cứu, sao mình lại có thể ngu ngốc như vậy, cứ nhất quyết phải tới tận cửa trả thù làm chi?
- Hoa trưởng lão, Trần đường chủ, ta...
- Tiễn khách!
Triệu Huân còn đang muốn nói gì đó, lại bị Hoa La Huyên lạnh lùng cắt đứt, dưới bao nhiêu con mắt soi mói của đám hộ vệ và luyện dược sư, Triệu Huân đành phải nuốt xuống những lời định nói, dắt theo đám người Triệu Tinh và Mông Nghị, ảo não rời đi.
Ra khỏi cửa hiệp hội luyện dược sư, Triệu Tinh bĩu môi:
- Phụ thân, chẳng lẽ bỏ qua như vậy hay sao, Hoa La Huyên bất quá chỉ là một trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư thôi, còn chúng ta chính là vương tôn quốc thích mà, ta không tin là không thể làm gì được bọn họ!
- Ngươi câm miệng lại cho ta...
Triệu Huân tức giận thở phì phì, giơ tay lên, thật muốn tát cho đứa nữ nhi này của mình một bạt tai.
Lần đầu tiên Triệu Huân cảm thấy nữ nhi của mình thế nhưng lại giỏi gây chuyện như vậy.
Nhưng giơ tay lên xong thì gã lại không nỡ đánh, trong ánh mắt sợ hãi và không dám tin của Triệu Tinh, gã thở dài một hơi, buông tay xuống, mày nhíu thật sâu, nói với vẻ sầu lo:
- Thôi được rồi, để ta nghĩ lại đã, để xem có cách nào làm dịu quan hệ hai bên không đã.
- Sau này ngươi tuyệt đối không thể chọc tới bọn họ nữa, có biết chưa?
Hoà Thân Vương nghiêm khắc mở miệng, gã biết lần này Hoà Thân Vương của gã có phiền toái lớn rồi.
Mấy người Diệp Huyền đang bế quan tu luyện trong lữ điếm đương nhiên không biết những chuyện này, cả đám đều đang khổ tu.
← Ch. 0213 | Ch. 0215 → |