← Ch.0305 | Ch.0307 → |
Sắc mặt của Triệu Cương trầm xuống:
- Lão bát, ta thấy ngươi càng sống càng uổng phí mà, ngươi chính là vạn kim chi khu, là huyết mạch của vương thất, cư nhiên xưng huynh gọi đệ với một tên bình dân, mặt mũi của vương thất đều bị ngươi làm mất hết sạch rồi.
Gã nhìn về phía tướng sĩ bên cạnh:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, người này lúc ở Thanh Huyền Sơn dám hạ sát thủ với bản điện hạ, mưu sát vương tử, tội không thể tha, còn không mau bắt hắn lại.
- Triệu Duy ta ở đây, ta muốn xem xem, các ngươi ai dám lên.
Triệu Duy lạnh giọng nói.
Tất cả binh sĩ ở đây đều nhìn về phía đầu nhi của mình.
Vị giáo uy đầu lĩnh kia cũng cười khổ trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều là vương tử, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Nơi này hình như rất náo nhiệt nha?
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị thanh niên mặc hoa bào, khí chất cao quý đang chậm rãi đi tới.
Sau lưng của gã là vài vị cường giả thân mặc khôi giáp, diện vô biểu tình, yên lặng nối gót.
- Tham kiến tứ vương tử điện hạ.
Các tướng sĩ ở đây đều vội vàng hành lễ.
- Tứ ca!
Triệu Cương thấy đối phương đi tới thì sắc mặt lập tức biến đổi, nhăn nhó gọi một tiếng.
Triệu Duy cũng vội vàng mở miệng.
Người này chính là tứ vương tử Triệu Thiên, là người duy nhất trong số rất nhiều vương tử có danh vọng sánh bằng với đại vương tử.
- Hóa ra là lão lục và lão bát à, sao vậy, hình như hai người các ngươi đang có tranh chấp gì sao.
Triệu Thiên đi tới bên cạnh, tuy rằng bộ dáng tao nhã, nhưng khí thế bất giác lại lộ ra một tia cao cao tại thượng, nháy mắt liền chấn trụ toàn trường.
- Tứ ca chê cười rồi, ta và lão bát có thể có chuyện gì được chứ.
Triệu Cương hình như cũng không muốn ở cạnh Triệu Thiên lâu, cho nên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền một cái liền xoay người rời đi.
Vẻ mặt của Diệp Huyền rất bình thản, tuy rằng trong ánh mắt của Triệu Cương trước khi rời đi lóe ra vẻ oán độc, rõ ràng là sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi.
Nếu như không phải ở trong động quật lúc đó có quá nhiều người dư thừa thì hắn đã trực tiếp đánh chết Triệu Cương ở trong đó rồi, còn có cửa cho gã kiêu ngạo tới bây giờ hay sao.
- Lão bát, ngươi tới Thanh Huyền Sơn là vì đề thăng võ hồn của mình sao, nghe nói ngươi bây giờ đứng thứ tư trên phong vân bảng của Huyền Linh học viện, cần phải cố gắng lên, tranh thủ đạt vị trí đứng đầu phong vân bảng thì mới có thể giành vinh quang cho vương thất Triệu gia ta. Còn mấy người các ngươi chắc cũng là thiên tài trên phong vân bảng đúng không, Lưu Vân Quốc ta có thể có những thiên tài như các ngươi cũng là phúc của Lưu Vân Quốc ta, mọi người đều cố gắng lên.
Tứ vương tử Triệu Thiên dùng một bộ giọng điệu như trưởng bối nói chuyện với Triệu Duy, đồng thời còn cổ vũ mấy người Diệp Huyền.
- Đa tạ tứ ca quan tâm.
- Tạ ơn tứ vương tử điện hạ.
Thanh Lăng và Tả Lưu cũng vội vàng hành lễ.
Trong mấy người, chỉ có Diệp Huyền phong đạm vân khinh, hoàn toàn không bị khí thế của vị tứ vương tử này áp đảo.
Triệu Thiên nói xong thì xoay người mang theo vài tên hộ vệ đi vào trong Thanh Huyền Sơn, trước khi đi cũng liếc mắt nhìn Diệp Huyền một cái, mục quang bình đạm.
- Điện hạ, người này chính là tứ vương tử sao, khí thế trên người hắn quả nhiên kinh người.
Trên đường trở về, Tả Lưu kinh thán.
Triệu Duy gật đầu nói:
- Tứ ca của ta là người duy nhất trong tất cả các vương tử có địa vị ngang ngửa với đại ca, thiên phú của hắn cũng hết sức kinh gười, lúc trước hắn lấy thân phận người đứng đầu phong vân bảng tốt nghiệp Huyền Linh học viện, mấy năm nay chỉ sợ cách thiên võ sư tứ giai cũng chỉ có một bước thôi.
- Một bước thôi?
Diệp Huyền nghe xong thì thản nhiên nói:
- Ta thấy Triệu huynh ngươi nhìn nhầm rồi, tứ vương tử khi nãy, chẳng những đã đột phá thiên võ sư rồi, hơn nữa tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiên võ sư nhất trọng thôi đâu.
- Cái gì? Tứ ca của ta đã là thiên võ sư, không phải chứ?
Triệu Duy nghe xong liền chấn động, trong ấn tượng của gã, tứ ca vẫn luôn bồi hồi ở võ sư tam trọng, tuyệt đối không đáng sợ như thiên võ sư được.
Chỉ là căn cứ theo những thực lực mà Diệp Huyền đã thể hiện ra ở trong Thanh Huyền Sơn thì Triệu Duy lại không tin hắn thuận miệng nói bậy.
Diệp Huyền cười cười, mặc dù Triệu Thiên che giấu rất tốt, nhưng loại khí tức huyền lực này hoàn toàn không thể lừa gạt được hắn, bất quá hắn cũng không giải thích với Triệu Duy nhiều, tin hay không thì tùy gã.
Sau khi về tới thạch lâm bên ngoài vương thành, bốn người lại không đi cùng nhau nữa, mà là chia ra mỗi người một ngã.
Một mình lên đường trở về, Diệp Huyền đang thảnh thơi nhàn hạ, đột nhiên vẻ mặt của hắn động một cái, đột nhiên đánh ra một quyền về phía một lùm cỏ ở cách đó không xa.
Ầm ầm một tiếng, quyền phong khủng bố cuồn cuộn đánh về phía lùm cỏ cao kia, tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, một đạo bóng đen đột nhiên bay lên trời, bên trong con ngươi lộ ra một tia khiếp sợ.
- Tiểu tử, ngươi cư nhiên có thể phát hiện ra được ta.
Bóng đen này đáp xuống mặt đất, trong giọng nói mang theo đầy vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt còn lộ ra vẻ khiếp sợ.
Công phu ẩn nấp của gã vô cùng đáng sợ, kết hợp cùng với thực lực của gã, cho dù là cường giả cấp bậc thiên võ sư cũng khó mà phát hiện ra gã, không ngờ một võ sư tam trọng như Diệp Huyền cư nhiên có thể tìm ra tung tích của gã.
- Ngươi chắc là đã theo dõi ta rất lâu rồi, nói đi, là ai phái ngươi tới đây?
Lần trước khi Diệp Huyền đi tới hồn sư tháp thì đã phát hiện ra có người đang theo dõi mình, chẳng qua là vì đối phương lẩn trốn quá nhanh cho nên mới để cho gã chạy thoát.
Diệp Huyền cũng không tin rằng đối phương chỉ giám thị mình mà thôi, cho nên mỗi một lúc đều dùng hồn thức toàn lực quan sát bốn phía.
Từ khi rời khỏi Thanh Huyền Sơn, thực lực của Diệp Huyền lại tăng lên một bậc, lúc trước hắn cảm nhận được ở xung quanh có một tia sát khí lờ mờ, sau khi hồn lực đột phá tam phẩm thì lập tức liền phát hiện được vị trí của đối phương.
Lần này, Diệp Huyền không định sẽ để cho đối phương chạy thoát.
Người áo đen che kín mặt nghe thấy Diệp Huyền hỏi vậy thì nhịn không được lộ ra một tia khinh thường, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ không cho rằng phát hiện được tung tích của ta thì có thể đối phó nối với ta đấy chứ? Xem ra ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình là gì.
← Ch. 0305 | Ch. 0307 → |