Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0308

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0308: Giết chết thiên võ sư (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Lazada


Diệp Huyền cũng biết mục đích của đối phương khi tới đây, lúc trước ở Lam Nguyệt thành, hắn và gia tộc liên hợp giết chết gia chủ hai nhà Chu, Vương, lại còn giết luôn ba tên sát thủ ảnh sát môn do hai nhà kia mời tới, xem ra ảnh sát môn là vì muốn báo thù cho nên cố ý phái cao thủ mạnh hơn tới đây.

Trước kia lúc còn ở vương thành, sở dĩ hắn không ra tay căn bản chính là vì vương thành là nơi có địa vị đặc thù, đối phương không dám tùy tiện hành động.

Cũng chẳng trách công phu ẩn nấp của đối phương lại mạnh tới như vậy, thân là tổ chức sát thủ thần bí nhất của Lưu Vân Quốc, cấp bậc thiên võ sư xem như thuộc hàng cao tầng, nếu như công phu ẩn nấp không cao thì đúng là quá tệ lậu.

Sau khi biết rõ thân phận của đối phương xong, sát ý trong lòng Diệp Huyền lại càng thêm sâu.

- Ầm ầm!

Lúc này, một tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trận pháp do Diệp Huyền bố trí ở bên dưới đột nhiên lay động một trận, quang tráo bên ngoài ầm ầm vỡ tan, đồng thời văn lộ bên trên trận bàn cũng ảm đạm xuống.

Hắc y nhân toàn thân đẫm máu bước ra từ bên trong, bộ dạng trên người gã nhìn qua thì có vẻ chật vật, nhưng thật ra chỉ là một chút ngoại thương, cũng không thương gân động cốt gì, nhưng trạng thái chật vật này vẫn khiến gã tức giận.

Thân là sát thủ hàng đầu của ảnh sát môn, những cao thủ mà gã đã từng giết chết đếm không xuể, nếu như không phải vương thành quá mức đặc thù thì tổ chức cũng sẽ không phải cao tầng như gã tới đây, nhưng gã không thể ngờ, đối phương cư nhiên chỉ là một thiếu niên, lại có thể khiến cho gã chật vật như vậy, nếu như tổ chức biết được thì thanh danh của gã sẽ xuống dốc thê thảm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của gã trở nên dữ tợn như ác lang, toàn lực thôi động võ hồn và huyền lực, nhào tới chỗ Diệp Huyền một lần nữa.

Nếu không giết chết Diệp Huyền thì sau này gã còn mặt mũi nào lăn lộn ở ảnh sát môn nữa.

Thấy đối phương lại nhào tới lần nữa, thần sắc Diệp Huyền không hề sợ hãi hoảng hốt, đưa tay bắn ra thêm ba đạo lưu quang.

- Chút tài mọn mà cũng muốn đả thương tới ta.

Hắc y nhân nháy mắt lại dùng huyền lực bao phủ toàn thân, liên tục cười lạnh, lúc trước gã bị dính chiêu của tự bạo hỏa diễm châu, bây giờ há sẽ trúng chiêu lần nữa.

Gã tức giận gầm lên một tiếng, hắc y nhân đánh một quyền lên trên tự bạo hỏa diễm châu kia, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, bụi mù giăng kín, vốn đã có phòng bị, cho nên công kích tương đương với một kích toàn lực của địa võ sư của tự bạo hỏa diễm châu căn bản không thể thương tổn tới gã chút nào, chỉ là khiến cho động tác của gã thoáng dừng lại, sau đó lại nhào ra lần nữa.

- Chết đi!

Hắc y nhân xác định chuẩn vị trí của Diệp Huyền, hung ác hạ sát thủ, mắt thấy công kích của gã sắp đánh trúng thì đột nhiên, một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng gã.

Thân là sát thủ, giác quan thứ sáu của hắc y nhân vô cùng nhạy bén, đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử như gã, tuy rằng không biết rốt cuộc là có nguy hiểm gì, nhưng gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức thu hồi công kích, xoay người rút lui.

Trong nháy mắt khi gã lui về sau thì vèo vèo hai tiếng, hai đạo lưu quang xẹt qua sát người của gã, nếu như không phải do gã né tránh kịp thời thì hai đạo lưu quang kia trong nháy mắt đã cắm trúng lồng ngực của gã rồi.

Tên tiểu tử này thật giảo hoạt, trong lòng hắc y nhân vừa sợ vừa giận, tự bạo hỏa diễm châu lúc trước rõ ràng chỉ là thủ thuật che mắt mà đối phương dùng để ám toán mình.

Huyền thức bắt được vị trí của Diệp Huyền, hắc y nhân hung tợn nhào qua.

Phập!

Đúng lúc này, đạo lưu quang thứ ba đột nhiên phóng tới, hắc y nhân có muốn trốn cũng đã không kịp nữa, trơ mắt nhìn thấy đạo lưu quang thứ ba này hung hăng bắn lên trên huyền lực hộ tráo trước người gã, trong nháy mắt gã liền thấy rõ, đạo lưu quang này cư nhiên là một thanh phi đao có tạo hình cổ xưa.

Mà điều khiến cho hắc y nhân cảm thấy khiếp sợ nhất chính là huyền lực hộ tráo của gã cư nhiên lại không ngăn cản nổi thanh phi đao này xâm nhập, chỉ thấy thanh phi đao này run nhẹ một cái, nháy mắt liền xuyên thấu qua huyền lực hộ tráo của gã, phi đao giống như có mắt vậy, bắn thẳng về phía tim của gã.

Thời khắc sinh tử mấu chốt, hắc y nhân cũng bất chấp mọi thứ, trên người đột nhiên bắn ra từng tia huyền khí màu đen trong như xúc tua, cứng rắn chặn thanh phi đao này lại.

Nhưng một lát sau, sau lưng gã lại truyền tới hai tiếng xé gió nữa, hai thanh phi đao lúc nãy mà gã đã tránh được cư nhiên vòng lại lần nữa, bắn về phía đầu và tim của gã, tốc độ nhanh như chớp, uy lực kinh người.

- Thao hồn thủ pháp, làm sao có thể, tiểu tử ngươi cư nhiên còn là một luyện hồn sư!

Hắc y nhân trợn mắt há mồm, trong lòng vô cùng khiếp sợ, gã thật sự không ngờ, Diệp Huyền ngoại trừ là một trận pháp sư ra cư nhiên còn là một luyện hồn sư, hơn nữa thủ pháp điều khiển vô cùng tinh diệu, ngay cả gã cũng khó mà ngăn nổi.

Đang lúc vội vàng, hắc y nhân nhanh chóng né tránh, nhưng phi đao nhanh như chớp, nhanh chóng xẹt qua thân thể của gã, chỉ nghe phập phập hai tiếng, trên thân thể của gã lập tức xuất hiện hai lỗ máu, trong đó có một thanh phi đao xuyên thấu qua vai của gã, còn một thanh phi đao còn lại thì cũng xuyên qua ngực của gã, mang theo một đường máu tươi.

- Tiểu tử, đi chết đi!

Hắc y nhân hung tính đại phát, lúc này gã đã bất chấp đi suy nghĩ xem vì sao phi đao của Diệp Huyền lại có thể xuyên thấu qua phòng ngự của mình rồi, gã biết rõ nếu như bây giờ gã còn không liều mạng ra tay thì thứ chờ đợi gã tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Nghĩ vậy, hắc y nhân gầm lớn một tiếng, toàn lực điều động huyền khí trong cơ thể, tấn công về phía Diệp Huyền.

Đối với thiếu niên võ sư tam trọng này, trong lòng của gã đã thập phần kiêng kị, không hề khinh thường chút nào nữa, mà đã xem thành đại địch sinh tử.

Diệp Huyền thấy thế thì cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái, không quay đầu lại mà chạy như bay về phía sau.

- Tiểu tử, chạy đi đâu?

Thân hình Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn thản nhiên cười:

- Ta đi đâu cần phải nói cho người chết biết hay sao?

- Người chết? Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi có thiên phú kinh người, bất quá chỉ bằng vài thanh phi đao mà cũng muốn giết ta...

Lời còn chưa dứt thì sắc mặt của hắc y nhân đột nhiên đại biến:

- Không tốt, sao huyền lực của ta lại không thể vận chuyển được thế này?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1915)