← Ch.0410 | Ch.0412 → |
Gã vung tay lên:
- Niêm phong hết toàn bộ đan dược của Diệp gia cho ta, có kẻ nào kháng lệnh thì giết không cần hỏi.
- Dạ!
Một đám thành vệ quân hét to, xông lên như lang như hổ, nhào vào bên trong tiệm thuốc, đập phá một phen, trong nháy mắt, cả tiệm thuốc trở thành một đống bừa bộn, đủ loại đan dược và dược liệu đều lăn lông lốc trên mặt đất.
- Lũ trời đánh các ngươi, dừng tay, mau dừng tay cho ta.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hai mắt đỏ ngầu, muốn bước lên ngăn cản.
- Các ngươi làm gì đó, mau lùi lại cho ta, nếu không thì đừng trách chúng ta đao kiếm không có mắt.
Một đám thành vệ quân la lớn, keng keng keng rút chiến đao bên hông ra, vây kín mấy người Diệp Phách Thiên, sát khí trên người phóng thích toàn bộ không hề che giấu chút nào.
- Phụ thân.
Diệp Triển Vân kéo lão gia tử lại, trầm giọng nói:
- Phụ thân à, ráng nhịn đi, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
- Đúng đó phụ thân à.
- Đáng chết.
Diệp Phách Thiên siết chặt hai tay, cắn răng, ánh mắt đỏ ngầu, trơ mắt nhìn đám thành vệ quân kia đập nát tiệm thuốc của bọn họ, cũng không biết phải làm sao mới phải.
Những tiệm thuốc này đều là tâm huyết của Diệp gia bọn họ, nhìn một màn này, tất cả người của Diệp gia đều cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu, đau đớn vô cùng.
Đám thành vệ quân này vừa đập phá vừa lục lọi, giống như đang tìm thứ gì đó.
Chỉ chừng nửa nén nhang, tiệm thuốc của Diệp gia triệt để trở thành một bãi phế tích.
Một tên thành vệ quân đi tới bên cạnh tên thanh niên có vẻ hung ác nham hiểm kia, kề bên tai gã nói nhỏ:
- Thiếu gia, trong tiệm thuốc của Diệp gia, không tìm được dược phương và thủ pháp chế tác của ba loại đan dược kia.
Thanh niên kia gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Diệp Phách Thiên:
- Các vị Diệp gia, ở trong tiệm thuốc của các ngươi, chúng ta tìm được một chút chứng cớ và manh mối, bây giờ xin mời các vị theo Ngụy Quang ta đi tới trị an sở để hỗ trợ điều tra rõ ràng sự việc đi.
Đám thành vệ quân kia liền bao vây người của Diệp gia lại.
Sắc mặt của mấy người Diệp Phách Thiên nháy mắt liền thay đổi, đối phương làm như vầy rõ ràng là muốn bắt trọn bọn họ, đập phá niêm phong tiệm thuốc còn chưa đủ, lại còn muốn bắt bọn họ vào đại lao.
- Ngụy Quang, Diệp gia chúng ta luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ làm những chuyện gì thương thiên hại lý, tiệm thuốc các ngươi cũng đã niêm phong rồi, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta về trị an sở chứ.
Mấy người Diệp Phách Thiên cũng không phải kẻ ngu ngốc, mấy ngày nay, bọn họ cũng nghe được một số lời đồn đãi, Ngụy gia đang trắng trợn cướp bóc vơ vét tài sản của các đại gia tộc, hôm nay nhìn thấy hành động này của đối phương thì sao có thể không hiểu được, đối phương rõ ràng là muốn ra tay với Diệp gia bọn họ.
Hơn nữa, rất có thể thứ đối phương muốn chính là đan phương của ba loại đan dược của Diệp gia bọn họ.
- Dựa vào cái gì sao? Chẳng lẽ Ngụy Quang ta thân là công tử nhà tỉnh đốc, ngay cả tư cách muốn đưa các ngươi về trị an sở hỗ trợ điều tra cũng không có à, bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn theo ta trở về, bằng không thì ta không dám cam đoan về hậu quả đâu.
Ánh mắt Ngụy Quang trở nên lạnh lùng, lớn giọng quát.
- Các hạ có việc gì thì cứ nói thẳng ở đây là được rồi, thứ cho chúng ta không thể tới trị an sở được.
Diệp Triển Vân lạnh giọng nói.
Bọn họ đều biết rõ, một khi đi vào trị an sở rồi thì bọn họ sẽ hoàn toàn không còn hy vọng nhìn thấy lại ánh mặt trời nữa.
Ngụy Quang nhíu mày, sở dĩ hôm nay gã động thủ với Diệp gia chính là vì biết những nhân vật quan trọng của Diệp gia đều có mặt ở đây, vậy thì dược phương của ba loại đan dược giúp Diệp gia làm giàu chắc chắn sẽ có trên người của mấy người đó, gã sao có thể để cho Diệp gia bình yên rời khỏi được chứ.
Cười lạnh một tiếng, Ngụy Quang cũng không nói nhảm, vung tay lên:
- Bắt lại hết cho ta, hôm nay các ngươi đi cũng được, không đi cũng phải đi.
Một đám thành vệ quân lập tức nhào lên muốn bắt mấy người Diệp Phách Thiên lại.
- Lũ ăn cướp các ngươi, chẳng lẽ không sợ luật pháp của vương quốc hay sao.
Mấy người Diệp Phách Thiên đều tức giận phản kháng, mấy tên đầu lĩnh của đám thành vệ quân lập tức bị mấy người Diệp Phách Thiên đánh bay ra.
Trong thời gian hơn một năm này, nhờ có những gì Diệp Huyền chỉ bảo lúc trước, cùng với việc tu luyện Vô Song Địa Diệt Công, mấy người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân đều đột phá tới thiên võ sư nhất trọng, còn mấy người Diệp Triển Hùng thì cũng đã đạt tới địa võ sư tam trọng, khi bọn họ toàn lực ra tay thì đám thành vệ quân bình thường kia căn bản không thể nào ngăn bọn họ được, ngay cả một số cao quan của thành vệ quân cũng liên tục lui lại, không cách nào tới gần được.
- Hừ, ta biết ngay là lũ các ngươi muốn phản kháng mà, xem ra các ngươi là muốn tạo phản chắc rồi.
Tên Ngụy Quang kia lộ ra nụ cười âm tà:
- Âu Dương Phong thống lĩnh, mau bắt lại hết cho ta.
- Dạ!
Một tiếng quát lạnh vang lên, sau lưng Ngụy Quang đột nhiên có một nam tử trung niên mang đấu bồng màu đen bay lên, một đôi bàn tay màu đen cực lớn chộp về phía mấy người Diệp Phách Thiên.
Ầm ầm ầm!
Một chưởng này của gã đánh ra, kình khí khủng bố giống như biển gầm dậy sóng, cuốn phăng mọi thứ, huyền lực bành trướng nháy mắt liền bao vây toàn bộ mấy người Diệp Phách Thiên.
- Âu Dương Phong!
- Không xong, người này chính là thống lĩnh phủ thành chủ Thiên Húc hành tỉnh, thiên võ sư tam trọng.
- Triển Vân, Triển Hùng, các ngươi mau chạy đi.
Diệp Phách Thiên lão gia tử lao ra đầu tiên, chặn ở trước mặt đối phương, muốn tranh thủ tìm một đường sống cho những người còn lại của Diệp gia.
Ầm ầm!
Hai thủ chưởng va chạm trên không trung, thân hình của nam tử mang đấu bồng mặc áo đen kia chấn động, dưới một chưởng này, cư nhiên không thể bắt Diệp Phách Thiên được, chỉ khiến cho khóe miệng Diệp Phách Thiên rỉ chút máu, gã lập tức cảm thấy giật mình: Công pháp thật khủng khiếp.
Trong lòng của gã liền kích động một hồi, vốn gã còn không xem trọng mệnh lệnh của Ngụy Quang, nhưng lúc này cũng tâm huyết dâng trào, Diệp Phách Thiên này chỉ là thiên võ sư nhất trọng thôi mà có thể đỡ được một kích của thiên võ sư tam trọng như gã, rõ ràng là vì công pháp tu luyện của Diệp Phách Thiên cường hãn hơn gã nhiều lắm, trong lòng gã liền nổi lên lòng tham.
- Bắt lại cho ta!
Quát khẽ một tiếng, Âu Dương Phong liền dốc toàn lực ra tay, trong nháy mắt cũng không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, mỗi một quyền giống như lưu tinh xẹt qua trời cao, tiếng nổ vang ầm ầm, đánh tới mức Diệp Phách Thiên lão gia tử thổ huyết bay ra.
← Ch. 0410 | Ch. 0412 → |