← Ch.0413 | Ch.0415 → |
Nhóm cao thủ này từ đâu tới? Ánh mắt Ngụy Quang trở nên ngưng trọng, tuy rằng nhân số đội ngũ của đối phương không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thành vệ quân của mình so với bọn họ quả thực chỉ như tôm tép mà thôi.
Gã âm thầm dặn dò thân tín bên cạnh lẻn ra từ phía sau, trở về phủ thành chủ tìm viện binh, sau khi làm xong xuôi mọi việc thì ánh mắt của gã mới trở nên trấn định một chút, lạnh giọng hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Chẳng lẽ các ngươi không biết nơi này là địa bàn của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta hay sao?
Diệp Huyền lạnh lùng mở miệng:
- Chúng ta là ai thì ngươi không cần phải biết, bất quá ngươi dám đả thương tộc nhân của Diệp gia ta, Diệp Huyền ta hôm nay muốn để cho ngươi biết rõ, kết cục của những kẻ dám đả thương người của Diệp gia ta, tất cả mọi người nghe lệnh, bắt tên này lại.
- Dạ!
Một đám cấm vệ quân, nhìn chằm chằm muốn nhào lên.
- Đợi đã.
Tên Ngụy Quang kia vội vàng quát lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm nói:
- Các ngươi có biết ta là ai hay không? Ta chính là Ngụy Quang con trai của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh này, các ngươi dám động thủ với ta như vậy là muốn tạo phản hay sao?
- Ta mặc kệ ngươi là ai.
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng:
- Những kẻ dám tổn thương tới tộc nhân của Diệp gia ta, đừng nói chỉ là con trai của một tên tỉnh đốc, cho dù là thiên vương lão tử tới đây thì cũng đừng hòng bình yên vô sự rời đi, bắt lại.
- Dạ!
Cấm vệ quân bên cạnh Diệp Huyền nhoáng cái liền nhào lên.
- To gan!
Âu Dương Phong vẫn một mực đứng phía sau Ngụy Quang thấy vậy thì gầm lên một tiếng, thân hình phóng lên như đại bàng giương cánh, nháy mắt liền lao về phía Diệp Huyền ở giữa đội ngũ.
Gã cũng đã nhìn ra đội ngũ này rất cường đại, cho nên trong nháy mắt hai phe giao thủ thì gã liền ra tay, muốn dùng thủ đoạn lôi đình bắt lấy Diệp Huyền, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Trong quá trình lao ra, gã luôn tập trung chú ý tới Âu Dương Tiêu Sơn, lúc nãy, thực lực mà Âu Dương Tiêu Sơn thể hiện ra khiến cho gã có chút kiêng kị, cho nên toàn lực đề phòng sợ bị đối phương ra tay ngăn cản.
- Dám ra tay với Huyền thiếu, mau cút xuống cho ta.
Chỉ là không chờ cho gã nhào lên được bao xa, một thành vệ quân khẽ quát một tiếng, đánh một chưởng về phía Âu Dương Phong.
- Cút!
Âu Dương Phong gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một chưởng, song chưởng giao nhau trên không trung, một cỗ lực trùng kích khủng bố đột nhiên truyền tới, đánh vào trong thân thể của gã, Âu Dương Phong lúc này nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía người vừa ra chiêu, thất thanh nói:
- Thiên võ sư tam trọng đỉnh phong!
Một màn trước mắt khiến cho gã khẽ giật mình, chỉ thấy người ra chiêu mày rậm mắt to, ở trong đội ngũ không hề có điểm gì đặc biệt nổi bật, giống như chỉ là một tiểu binh mà thôi, trong lòng của gã lập tức dâng lên từng đợt sóng to gió lớn:
- Thiếu gia, mau chạy đi.
- Chạy thoát được sao?
Thanh âm cười lạnh vang lên, chỉ mới một lát, mấy trăm tên thành vệ quân lúc nãy vừa mới bao vây Diệp gia kín mít lúc này đã có hơn một nửa nằm trên mặt đất, cả đám đau đớn kêu rên, đám thành vệ quân còn lại thì đều run lẩy bẩy cầm binh khí trong tay, ánh mắt cũng đầy vẻ sợ hãi.
- Sao có thể có chuyện này được?
Ngụy Quang và Âu Dương Phong đều hoảng sợ nhìn một màn này, gần một nửa thành vệ quân cư nhiên chỉ mới một lát thôi đã mất đi sức chiến đấu, đối phương rốt cuộc là có địa vị thế nào, tại sao lại có chiến lực đáng sợ tới như vậy.
Ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đối phương, đột nhiên, Ngụy Quang liếc mắt nhìn qua một thân ảnh, sau đó lập tức giật mình, hoảng hốt nói:
- Lưu thống lĩnh, tại sao lại là ngươi, sao ngươi lại đi cùng với bọn họ? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Lưu Vân Phong là thủ hạ của Ngụy gia bọn họ, thống lĩnh thành vệ quân tỉnh thành, thủ lĩnh đoàn mã tặc được bọn họ phái đi ra cướp đoạt tiền tài, hai ngày trước vừa mới đi ra ngoài cướp tiền thôi mà.
Chỉ sao bây giờ gã lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa lại còn đứng chung một chỗ với người của Diệp gia nữa?
Trong lòng Ngụy Quang đều cảm thấy không hiểu gì hết, nhưng cũng tràn ngập dự cảm bất thường.
Trong mắt Lưu Vân Phong hiện lên một tia kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Ngụy Quang thiếu gia, Ngụy gia các ngươi hoành hành vô pháp vô thiên ở Thiên Húc hành tỉnh, lại còn để cho chúng ta giả trang làm cướp đi cướp đoạt tài nguyên của các thôn trang thành trì ở Thiên Húc hành tỉnh, đúng là khiến nhân thần cộng phẫn, làm đủ việc ác, Lưu Vân Phong ta mặc dù không phải loại người tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại không biết tốt xấu tiếp tay cho kẻ ác, hôm nay Lưu Vân Phong ta đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu phục Diệp Huyền đại nhân. Diệp Huyền đại nhân là người tâm địa nhân từ, ta khuyên hai người các ngươi cũng nên đầu hàng đi, chỉ cần hai người các ngươi ngoan ngoãn khai ra âm mưu của Ngụy gia, bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta tin tưởng Diệp Huyền đại nhân tuyệt đối sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống.
- Bây giờ, tất cả thành vệ quân đều nghe lệnh ta, buông vũ khí xuống, nếu không thì đừng trách bản thống lĩnh ra tay độc ác vô tình.
Ánh mắt Lưu Vân Phong quét ngang bốn phía, ánh mắt sắc bén.
Một màn bất ngờ này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ ngây người tại chỗ.
Tất cả thành vệ quân còn lại đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt ngỡ ngàng, còn những võ giả vây xem kia thì cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Lưu Vân Phong, chức vị thống lĩnh thành vệ quân của ngươi chính là do Ngụy gia ta đề bạt, ngươi cư nhiên dám ăn cây táo rào cây sung?
Ngụy Quang giận tím mặt, tức giận trợn tròn mắt.
- Ngụy Quang, ngươi nói vậy là sai rồi, tuy rằng Lưu Vân Phong ta là thống lĩnh do Ngụy gia các ngươi bổ nhiệm, nhưng cũng là con dân của Lưu Vân Quốc, chứ không phải tư quân của Ngụy gia các ngươi, hôm nay Ngụy gia các ngươi làm nhiều điều trái với luật pháp của vương quốc, Lưu Vân Phong ta đương nhiên phải quân pháp bất vị thân, ra sức vì nước.
- Ngươi...
Ngụy Quang tức tới mức phun ra một búng máu, gã thật không ngờ, ở trên địa bàn của gã cư nhiên lại xảy ra chuyện thế này.
- Đủ rồi, không cần phải nói nhiều nữa, Lưu Vân Phong, bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, bắt lấy bọn chúng đi.
Diệp Huyền nhíu mày nói.
← Ch. 0413 | Ch. 0415 → |