Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0537

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0537: Ta muốn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Shopee


Dù sao phù lục không giống với bảo vật khác, nó là tiêu hao phẩm dùng một lần, cho dù trên đại lục Thiên Huyền cũng chỉ có những thế lực lớn mới bỏ được những phù lục như vậy ban cho đệ tử.

- Có những phù lục này, tăng thêm thực lực chúng ta liên thủ, giết chết một trong các ngươi không thành vấn đề ah.

Loan Hồng cười lạnh nhìn mọi người, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa, hiển nhiên chỉ cần hai người có hành động gì sẽ phải thừa nhận một kích lôi đình của bọn họ.

Hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa lúc này đứng im tại chỗ.

Đáng chết, tại sao trên người tiểu tử này có nhiều bảo vạt như thế?

Hai người lâm vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.

Cách đó không xa, thần sắc Chúc Thiên Lam vô cùng ngưng rọng, thực lực bốn người Loan Hồng đã vượt xa bọn họ dự đoán.

Đặc biệt là Loan Hồng, thời điểm tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên hắn chỉ là một tứ giai Thiên Vũ Sư, lại trong thời gian không tới nửa tháng đối phương cũng đã đột phá đến ngũ giai Võ Tông cảnh.

Tứ giai Thiên Vũ Sư và ngũ giai Võ Tông nhìn vẻ ngoài chỉ kém một giai nhưng đối với đám người Chúc Thiên Lam mà nói là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, dù sao bọn họ đều là hội trưởng hồn sư tháp các đại vương quốc cũng chỉ là ngũ giai Võ Tông mà thôi.

Gia hỏa này phục dụng một đóa Thất Thải Hoa Liên?

Đột nhiên Chúc Thiên Lam nghĩ đến một khả năng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng sợ hãi thán phục đám người Loan Hồng quyết đoán.

Biết rõ chính mình trở thành công địch cho nên trực tiếp phục dụng Thất Thải Hoa Liên, chẳng những tăng thực lực của mình lên, càng làm cho mọi người hiểu trên người hắn không có bảo vật đi chăng nữa, thủ pháp của hắn vô cùng tàn nhẫn quả quyết.

Quả nhiên thời điểm Chúc Thiên Lam suy đoán, Loan Hồng cười lạnh nói:

- Ta biết rõ các ngươi động thủ với ta là vì cái gì, , còn không phải là vì đóa Thất Thải Hoa Liên hay sao, rất đáng tiếc, Thất Thải Hoa Liên đã bị chúng ta phục dụng, chậc chậc, Thất Thải Hoa Liên không hổ là linh dược nghịch thiên, chỉ có một đóa đã giúp bốn người chúng ta thăng một cấp, ha ha, thật không uổng công chúng ta phí nhiều tinh lực như thế.

Lúc trước Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa cũng nghĩ tới khả năng này cho nên sau khi nghe Loan Hồng nói chuyện, hai người hối hận đến nỗi muốn tự sát tại chỗ, nếu như sớm biết đối phương không có Thất Thải Hoa Liên, chính mình dù thế nào cũng không có khả năng xông lên đầu tiên.

- Như thế nào đây? Các ngươi còn chuẩn bị ra tay sao?

Loan Hồng nhìn thấy vẻ mặt do dự của mọi người liền cười lạnh, nói:

- Nếu như các ngươi muốn động thủ, bốn người chúng ta phụng bồi, nhưng ta khuyên các ngươi một câu, âất cả các ngươi liên thủ có thể bắt được chúng ta nhưng ta tin tưởng trong các ngươi nhất định sẽ vẫn lạc một phần ba, không tin các ngươi cứ thử xem.

Bốn người Loan Hồng đứng trên tế đàn, trong khoảng thời gian ngắn không có ai nhúc nhích.

Đám người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa biết rõ Thất Thải Hoa Liên không còn, căn bản không có tâm tư bắt đối phương, mà Chúc Thiên Lam cân nhắc là bắt bốn người vẫn lạc không ít đệ tử có đáng giá hay không?

Hắn biết rõ Loan Hồng nói chuyện tuyệt đối không phải chuyện giật gân.

Nhìn thấy Chúc Thiên Lam và đám người Tả Nhất Minh đều không nói gì, Loan Hồng lập tức đã biết rõ kế sách của mình thành công, hắn cười nhạt lấy đi vào một đạo cột sáng phía trước, nói:

- Truyền tống trận này chúng ta muốn.

Dứt lời Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi cùng đi vào một cột sáng.

- Chu Lương, ngươi lưu ở bên ngoài, ta tin tưởng trong những kẻ còn lại không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của Huyền Cơ Tông chúng ta.

Thần sắc đám người Tả Nhất Minh biến hóa nhưng không ai nói gì.

Vào lúc mọi người đang suy nghĩ, hiện tại là thời điểm tranh đoạt truyền tống trận.

Sau khi bị đám người Loan Hồng đoạt một truyền tống trận, bảy truyền tống trận chỉ còn một cái.

Một cái truyền tống trận không đủ chia, hội trưởng hồn sư tháp các tiểu vương quốc âm trầm, nội tâm đã có quyết định.

Sáu tòa truyền tống trận trước không phải năm đại vương quốc thì chính là Huyền Cơ Tông Loan Hồng, bọn họ căn bản không có tư cách khiêu chiến, như vậy chỉ có thể tranh giành truyền tống trận cuối cùng.

Nơi này nhiều người như thế, thực lực của bọn họ có thể chiếm được sao?

Nội tâm của những người còn lại không ngừng cân nhắc.

Diệp Huyền nhìn thấy truyền tống trận cuối cùng, hắn biết rõ nếu như hắn không đứng ra, như vậy truyền tống trận cuối cùng sẽ bị đoạt đi.

Hắn không chờ người khác lên tiếng hoặc có hành động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất lướt tới truyền tống trận cuối cùng, ngay sau đó mở miệng nói:

- Truyền tống trận này là của ta.

Diệp Huyền hành động như thế làm tất cả mọi người ngây người.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Huyền, nơi này cón có nhiều hội trưởng hồn sư tháp không có đứng ra, hắn là một đệ tử chưa tới hai mươi tuổi lại dám nói truyền tống trận là của hắn. Hắn xem tình huống như thế nào?

- Diệp Huyền, ngươi làm cái gì vậy?

Ngay cả Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng và Khô Trần phó hội trưởng cũng sững sốt, lập tức lên tiếng hỏi rõ.

Lưu Vân quốc bọn họ đã chiếm cứ một truyền tống trận, nếu Diệp Huyền lại chiếm một chẳng phải là biến thành hai, bởi như vậy nhất định sẽ chọc nhiều người tức giận.

Khô Trần biết rõ hội trưởng các vương quốc còn lại tuyệt đối không cho phép đệ tử như Diệp Huyền có thể chêếm cứ một truyền tống trận.

Quả nhiên những hội trưởng hồn sư tháp đồng thời đưa mắt nhìn sang đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.

Bọn họ xem ra Diệp Huyền làm như thế tuyệt đối là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đã bàn giao từ trước, Lưu Vân quốc chuẩn bị chêếm cứ hai tòa truyền tống trận với bọn họ..

Tả Nhất Minh lập tức cười lạnh và nói:

- Đông Phương Ngôn Ngữ, Lưu Vân quốc các người đúng là lòng dạ hiểm độc, đã chiếm cứ một truyền tống trận không tính, lại còn bảo đệ tử chiếm tòa thứ hai, hừ hừ, thật sự là ý định tốt ah.

- Đúng vậy, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, bảo đệ tử của ngươi xuống đi, nếu không chỉ sợ sẽ chọc nhiều ngời tức giận đấy.

- Diệp Huyền sẽ không cho rằng mình đạt được chức quán quân phù quang đại hội là trở thành một nhân vật sao?

Các loại âm thanh trào phúng vang lên, tất cả mọi người cười lạnh nhìn Diệp Huyền.

Nếu như không phải xem Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội quán quân, lại là đệ tử Lưu Vân quốc, chỉ sợ không ít luyện hồn sư các thế lực khác xông lên đánh hắn một trận. &


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1915)