← Ch.0922 | Ch.0924 → |
- Về phần ta hiện tại phải trở về, cũng chỉ đưa các ngươi tới nơi này, trước khi đi ta có một lời khuyên với các ngươi...
Nói đến đây ánh mắt Lỗ Tuấn biến thành nghiêm túc.
- Nội viện là địa bàn thuộc về cường giả, cạnh tranh với nhau vượt qua các ngươi tưởng tượng, thậm chí là tàn khốc, nếu như các ngươi không đủ mạnh, như vậy gia nhập nội viện chưa chắc là chuyện tốt với các ngươi.
- Đương nhiên ta càng hi vọng mỗi người các ngươi qua mấy năm, thậm chí mấy chục năm sau sẽ trở thành nhân vật tinh anh trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Vừa mới dứt lời, Lỗ Tuấn quay người rời khỏi nơi này, chỉ còn lại học viên mà thôi.
Mất đi Lỗ Tuấn, nội tâm mấy người ở đây trống rỗng giống như mất đi người tâm phúc.
Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt tuyệt đại đa số người đều nhìn lên người Lâm Nguyên.
Trong những người ở đây tu vi Lâm Nguyên cao nhất, danh khí cũng càng lớn, trong tình huống mới vào nội viện chưa quen cuộc sống nơi này, nội tâm rất nhiều người không tự chủ lấy hắn làm chủ.
Nhưng làm mọi người không nghĩ tới là, Lâm Nguyên lại đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền.
- Đi thôi.
Bá!
Diệp Huyền không nói nhảm, hắn lập tức tiến sâu vào trong rừng.
Một đám người theo sát phía sau.
Quả nhiên bay đi gần một phút thì phía trước đã có kiến trúc cao lớn xuất hiện.
Nội viện, rốt cục đến sao?
Mọi người kích động bay về hướng kiến trúc cao lớn kia.
Trong rất nhiều kiến trúc, có một kiến trúc là dễ thấy nhất, thập phần to lớn, trên kiến trúc có tấm bản viết hai chữ "Hạch tâm", là nơi tân tấn học giao tín vật và học viên cũ trao đổi giao dịch tại đây.
Trong nội viện căn bản không có người thủ vệ, cũng không có ai chỉ dẫn, thậm chí trong kiến trúc không có mấy người, dường như nó là tòa thành không.
Chờ đám người Diệp Huyền đi vào hạch tâm điện mới nhìn thấy một ít đệ tử lẻ tẻ đang lên xuống trong hạch tâm điện, những người này yếu nhất cũng là Võ Tôn lục giai, sau lưng mỗi người đều có cánh chim.
Hoặc là linh bảo phi hành, hoặc là phi hành linh kỹ, gần như không có đệ tử không biết bay.
- Nội viện quả nhiên là nội viện.
Mọi người vô cùng rung động.
Hơn nữa những học viên này thần sắc vô cùng ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén, giơ tay nhấc chân mang theo khí chất đặc biệt, mặc dù chỉ là Võ Tôn lục giai nhưng ánh mắt còn cuồng ngạo giống như Võ Vương thất giai.
Thời điểm mọi người đang quan sát.
- Lý Huân, ngươi cái tên này cũng tới, ta đã chờ ngươi rất lâu, lần trước ngươi đả thương một tay của ta, hại ta nửa tháng không thể tu luyện, lúc này ta muốn ngươi nằm trên giường một tháng.
Xa xa, đột nhiên có tiếng gầm thét vang lên, lúc này có huyền lực kinh người bộc phát.
Diệp Huyền lúc này nhìn sang quảng trường cách đó không xa có hai học viên gặp nhau, một người trong đó gào thét sau đó ngang nhiên động thủ.
Trong tay của học viên kia tỏa ra hào quang màu lam yếu ớt, trực tiếp hóa thành một dòng nước lũ phóng thẳng tới tên đệ tử cách đó không xa.
Oanh oanh!
Huyền lực kinh người bộc phát, một tên đệ tử nội viện mặc trường bào màu đỏ cũng bạo phát thực lực bản thân, trên bàn tay hắn xuất hiện một đáo hỏa diễm ngăn cản huyền lực công kích như thủy triều.
- Hạ Minh Vũ, đừng nói mạnh miệng, lần trước là ta hạ thủ lưu tình mới tổn thương một cánh tay của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn không lĩnh tình, còn dám tìm ta, lúc này ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu.
Tên nam tử áo đỏ cười lớn, hỏa diễm trên tay bạo phát và huyễn hóa ra từng đồ án khác nhau sau đó đại chiến với tên đệ tử áo lam.
Oanh!
Hai người điên cuồng giao thủ sinh ra tiếng nổ rất lớn không ngừng quanh quẩn trong quảng trường, kình khí cường liệt hình thành gió lốc quét qua toàn bộ quảng trường.
Khí tức của hai người đều là lục giai nhị trọng, uy áp bọn họ bộc phát còn đáng sợ hơn cường giả lục giai đỉnh phong ở bên ngoài.
Trong tiếng nổ kinh người, một ít học viên gần đó thối lui ra xa, cũng lưu khu vực cho hai người giao thủ, có một ít người vây quanh hào hứng bừng bừng quan sát hai người chiến đấu, còn có một ít người làm việc của mình, cũng không quan tâm chiến đấu, điểm giống nhau duy nhất là sau khi nhìn thấy hai người đột nhiên ra tay nhưng không có vẻ kinh ngạc gì.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì?
Đám người Diệp Huyền đi tới trước đại điện đã bị cảnh tượng này làm giật mình.
Hai người công nhiên động thủ trên quảng trường, hơn nữa nhìn biểu hiện của mọi người giống như đây là chuyện rất bình thường, từ đó mọi người có cảm giác không tốt.
Thời điểm này mọi người mới hiểu được vì sao Lỗ Tuấn đạo sư lại nói những lời kia, hai gã đệ tử vì ân oán mà công nhiên động thủ trên quảng trường nhưng không có người cảm thấy kỳ quái, có thể thấy được chuyện như thế xảy ra thường xuyên.
Nói như vậy nội viện này cạnh tranh vô cùng tàn khốc.
Tất cả bọn họ giật mình nhưng đám người Diệp Huyền nhanh chóng không quan tâm, lúc này cầm lệnh bài trong tay đi vào hạch tâm điện, việc trọng yếu nhất của bọn họ hiện tại chính là đăng ký.
- Ồ, đám người kia tới từ nơi nào, tại sao ta chưa từng gặp qua?
- Nghe nói cách đây không lâu ngoại viện có tổ chức khảo hạch, chẳng lẽ là đám đệ tử mới gia nhập nội viện?
- Rất có thể, xem tu vi của bọn chúng cao nhất mới là lục giai nhị trọng, còn lại đại đa số đều là lục giai nhất trọng, cái gì...
Đột nhiên một người như nhìn thấy đại lục mới, hắn mở to mắt và nói:
- Không ngờ còn có hai Võ Tông ngũ giai tam trọng.
Giọng nói của người này lớn giống như sấm sét, lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
- Không ngờ lại có hai tên Võ Tông ngũ giai tam trọng.
- Tại sao đệ tử nội viện lần này lại kém như thế? Lúc nào Võ Tông ngũ giai tam trọng có thể gia nhập nội viện rồi?
Một gã đệ tử nội viện trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nói ra.
Trong lịch sử Lam Quang học viện, đệ tử gia nhập nội viện yếu nhất đều là Võ Tôn lục giai nhất trọng, chưa từng có Võ Tông ngũ giai tam trọng gia nhập nội viện.
Hôm nay không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn là hai người xuất hiện cho nên làm cho tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Đồng thời ánh mắt bọn họ nhìn đám người Diệp Huyền cũng khác biệt.
Với tư cách đệ tử nội viện Lam Quang học viện, bọn họ tràn ngập kiêu ngạo với thân phận của mình, hôm nay có Võ Tông ngũ giai tam trọng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, lập tức làm bọn họ cảm thấy khó chịu.
- Mấy người các ngươi tới đây làm gì?
Một tên lão sinh đang xem cuộc vui thấy thế hừ lạnh một tiếng, lúc này đứng cản trước đám người Diệp Huyền, bộ dạng khó chịu.
Hắn đã quyết định phải giáo huấn đám nhân vật mới này một lần.
&
← Ch. 0922 | Ch. 0924 → |