← Ch.0973 | Ch.0975 → |
Dược lão cùng đám người Đông lão cũng cảm nhận được khí tức trên người Đoạn Thiên Lang đang thức tỉnh, từng cái từng cái có chút sững sờ, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Diệp Huyền, cũng không có hỏi nhiều.
Trên mặt Diệp Huyền mang theo nụ cười quỷ dị, chủ động giải thích với đám người Dược lão:
- Ta trước để cho hắn khôi phục một ít thực lực, là sợ lát nữa dược hiệu quá mạnh, hắn không chịu nổi chết, vậy coi như thiệt thòi lớn rồi, cái tên này, ta còn có chút tác dụng.
Trong lòng đám người Dược lão không khỏi phát lạnh, thương hại nhìn về phía hãy Đoạn Thiên Lang còn đang đắc ý.
Đoạn Thiên Lang cũng dần dần cảm giác được không đúng, ở dưới đan dược này, thực lực của hắn là khôi phục một chút, nhưng ngoại trừ công hiệu này ra, trong đan dược kia còn có từng luồng từng luồng lực lượng quái lạ, chui vào tứ chi bách hài của hắn, phân tán cực lớn.
- Đây là lực lượng gì?
Trong lòng Đoạn Thiên Lang tê dại, cả người vô cùng không dễ chịu, tức giận nói.
Diệp Huyền khẽ cười nói:
- Đoạn phó tông chủ, không nên gấp gáp, đợi lát nữa ngươi liền biết đây là lực lượng gì.
Đoạn Thiên Lang biến sắc, hắn lập tức cảm nhận được từ toàn thân truyền ra ngoài một loại cảm giác ngứa ngáy, loại ngứa này, đầu tiên là một chút, nhưng sau một lát, như ánh sao liệu nguyên, khắp toàn thân đều ngứa lên.
- A, đây là cái gì, thật ngứa, ngứa a, ngươi tên tiểu tử thúi này, đến cùng cho ta ăn cái gì, đáng chết, thật ngứa a.
Đoạn Thiên Lang thống khổ giãy dụa, kéo động huyền liên leng keng vang vọng, muốn dùng hai tay đi gãi, nhưng làm sao cũng gãi không tới, chỉ cảm thấy trong đầu có vô số con sâu bò, loại cảm giác đó, thống khổ để hắn muốn đập đầu chết.
Hắn chỉ có thể không ngừng khẽ động huyền liên, nỗ lực giảm bớt loại cảm giác ngứa kia.
Nhưng mà vô dụng, ở trước mặt cảm giác ngứa kia, huyền liên trước còn để hắn thống khổ vạn phần, vốn là trò trẻ con.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, khóe miệng lại cười nói:
- Đoạn phó tông chủ, mới vừa rồi ngươi còn không phải đỉnh thiên lập địa, cái gì cũng không sợ sao, làm sao vào lúc này, như thằng bé con nhảy tưng nhảy như thế, chút ngứa ấy lại tính là gì, chẳng mấy chốc sẽ qua mà thôi.
Quả nhiên, sau khi ngứa xong, trong toàn thân truyền đến một loại cảm giác chua xót, bởi vì trước ngứa ngáy, vừa mới bắt đầu loại đau nhức này, ngược lại cho Đoạn Thiên Lang một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, chỉ có điều dần dần loại bành trướng kia càng ngày càng nặng, đến cuối cùng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều rơi vào một loại đau nhức kinh khủng.
Ở trong cảm giác của Đoạn Thiên Lang, thân thể của mình thống khổ như một khí cầu, cũng sắp muốn nổ tung rồi.
Hắn xanh cả mặt, thống khổ đến cả người đổ mồ hôi lạnh.
- Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi thật ác độc, ngươi thật là ác độc độc a, a a a a.
Đoạn Thiên Lang điên cuồng kêu to, trán nổi gân xanh, ánh mắt đỏ như máu, trong miệng điên cuồng chửi bới, tựa hồ như có thể giảm bớt nổi thống khổ của hắn vậy.
Trên mặt Diệp Huyền bất biến, ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu như ngươi nói ra bí mật, ta nói không chắc có thể lo lắng cho ngươi thuốc giải.
Đối với kẻ địch, hắn xưa nay sẽ không nhân từ, Huyền Cơ Tông bắt La Mẫn cùng La Tường lâu như vậy, lấy đức hạnh cccHuyền Cơ Tông, nói không chắc hai người bọn họ ăn biết bao nhiêu thống khổ khó có thể chịu đựng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Huyền càng thêm lạnh lẽo.
Ánh mắt của Đoạn Thiên Lang đỏ như máu, mắng:
- Muốn từ trên người ta nhận được tin tức, ngươi đừng hòng, đừng hòng a.
Hắn thống khổ gào thét, cật lực khẽ động thân thể, miệng vết thương bị huyền liên xuyên thấu, bắt đầu thấm ra máu.
Một bên đám người Cửu Trần xem trợn mắt ngoác mồm, dáng dấp của Đoạn Thiên Lang thê thảm, ngay cả trong lòng bọn họ cũng không khỏi phát lạnh.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Ngươi không nói, không ai sẽ buộc ngươi, có điều ngươi yên tâm, hiện tại mới là món ăn khai vị, trò hay còn ở phía sau.
- Vừa ngứa vừa thống khổ bành trướng...
Dược lão kinh ngạc thốt lên một tiếng, trầm tư chốc lát, lúc này mới ngạc nhiên nghi ngờ nói.
- Diệp thiếu, ngươi cho hắn dùng, chẳng lẽ là Thất Sát Ma Đan trong truyền thuyết?
Diệp Huyền cười nói:
- Dược lão không hổ là Luyện Dược Sư cấp bảy, này chính là Thất Sát Ma Đan cùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan nổi danh, Đoạn Thiên Lang hắn không phải yêu thích dùng loại đan dược này sao, ta liền thỏa mãn ham muốn của hắn, đáng tiếc, Thất Sát Ma Đan chính thống chí ít cũng là đan dược cấp bảy trở lên, tu vi của ta thiếu chút nữa, chỉ luyện chế ra một loại phiên bản đơn giản hoá, tiện nghi hắn.
Dược lão hít vào một ngụm khí lạnh, hắn chỉ là ở trên một quyển sách cổ từng thấy Thất Sát Ma Đan này miêu tả, viên thuốc này là thời đại viễn cổ một tông môn tên Thất Sát Ma Tông sản xuất, đệ tử tông môn kia tu luyện một loại công pháp gọi Địa Ma Thất Sát Công, lúc tu luyện, nhất định phải lấy loại đan dược này phụ tá.
Sau đó lưu truyền ra, trở thành một loại đan dược chuyên môn dằn vặt người.
Bởi vì quá ác độc, vì lẽ đó ở thời đại viễn cổ, liền thuộc về cấm dược, hiện tại đừng nói luyện chế, ngay cả phương pháp luyện đan cũng tuyệt mật, Diệp thiếu thậm chí ngay cả đan dược này cũng có thể luyện chế ra?
- Nghe nói Thất Sát Ma Đan, tổng cộng cần trải qua bảy loại thống khổ, đồng thời không ngừng tuần hoàn, Đoạn Thiên Lang có thể chống đỡ sao?
Dược lão không thể không hoài nghi, ở dưới đan dược này, Đoạn Thiên Lang có thể đi đời nhà ma hay không.
Diệp Huyền cười nói:
- Yên tâm đi, ta đã sớm tính toán qua dược lượng, vì lẽ đó ở bên trong thêm một chút thuốc chữa thương, ở trước mặt ta, Đoạn Thiên Lang này coi như muốn chết, cũng không chết được.
Đoạn Thiên Lang mắt đầy tơ máu, nghe được Diệp Huyền cùng Dược lão giao lưu, càng cả người co giật, đầy mắt tất cả đều là tuyệt vọng, ở dưới đau khổ, hắn ngay cả khí lực chửi bới cũng không có, chỉ cúi đầu, như cá mắc cạn, mở ra đóng lại thở hổn hển.
Dần dần, loại cảm giác bành trướng từ từ biến mất, một tia lạnh lẽo, ở trong thân thể hắn tràn ngập lên, toàn thân như rơi vào trong hầm băng, loại băng hàn kia càng ngày càng đậm, đông đến Đoạn Thiên Lang xanh cả mặt, cả người run cầm cập.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Nói cho ta, Huyền Cơ Tông đến tột cùng muốn làm gì? Ta liền cho ngươi thuốc giải.
- Ngươi đừng hòng.
Đoạn Thiên Lang run cầm cập, trên người thậm chí có hàn băng đông lại, hắn nghiến răng nghiến lợi mở miệng, phun ra từng trận hàn khí, ánh mắt như Ác Lang tàn nhẫn, hận không thể chém Diệp Huyền thành muôn mảnh, tất cả đều là vẻ oán độc.
← Ch. 0973 | Ch. 0975 → |