← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Cát Phác Tử nở một nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói:
- Chư vị, các ngươi cũng nghe rồi đó. Đây chính là cái gọi là hòa giải của Huyền Cơ Tông, thật là nhân từ a. Còn có Nghiêm phó tông chủ nữa. Huyền Cơ Tông này đồng ý hòa giải hẳn là do ngươi khuyên a, hiện tại tại sao các hạ lại không nói chuyện vậy?
- Nghiêm Tung, ngươi nói một câu đi.
- Cửu Dương Tông chính là người khởi xướng lần hành động này, Nghiêm Tung, ngươi nên đứng ra cho chúng ta một câu trả lời.
Người mấy thế lực lớn đều nhìn về phía Nghiêm Tung.
Nghiêm Tung cười khổ một cái, nói:
- Chư vị, mặc dù Cửu Dương Tông chúng ta là người khởi xướng, thế nhưng cũng chỉ là mời đám người Đường Chiêu Huyền Cơ Tông tông chủ mời tới nơi này, còn Đường Chiêu tông chủ có nguyện ý hòa giải hay không, rốt cuộc hòa giải ra sao thì cũng không phải là chuyệ nmà Nghiêm Tung ta có thể quyết định a.
Nghiêm Tung nói vậy khiến cho sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Nghiêm Tung nói tiếp:
- Đương nhiên, ta đứng ở trên góc độ cá nhân cũng có thể đưa ra đề nghị với Đường Chiêu tông chủ. Đường Chiêu tông chủ, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó. Chúng ta tới đây cũng là hi vọng Huyền Cơ Tông các ngươi có thể cùng với Lam Quang Học Viện biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi cảm thấy thế nào?
Đường Chiêu cười nhạt:
- Vừa nãy ta đã nói rất rõ ràng, Cát Phác Tử và Huyền Diệp chết, những người khác thần phục, ta có thể bỏ qua cho Lam Quang Học Viện, đây đã là nhượng bộ to lớn nhất mà ta có thể làm ra.
- Đường Chiêu tông chủ, lẽ nào ngươi thật sự muốn coi trời bằng vung?
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ a.
Cường giả mấy thế lực lớn lên tiếng, trong con ngươi có hàn mang lập lòe, tức giận quát lên.
Đường Chiêu quỷ dị liếc nhìn mọi người ở chỗ này, đột nhiên lạnh nhạt cười một tiếng:
- Ta đã cân nhắc rất rõ ràng, hơn nữa...
Ánh mắt của hắn quét qua tất cả mọi người ở đây, cười lạnh nói:
- Ngoại trừ Lam Quang ngoài học viện ra, bao gồm các ngươi, cũng đều phải thần phục Huyền Cơ Tông ta.
- Ngươi nói cái gì?
Người của mấy thế lực lớn ngẩn ra, dường như nghe không hiểu lời nói của Đường Chiêu.
- Ta nói.
Trên mặt Đường Chiêu nở nụ cười tàn khốc:
- Các ngươi, tất cả các người đều phải thần phục Huyền Cơ Tông ta, bằng không, chết!
Thanh âm của hắn giống như sấm sét trong nháy mắt đã oanh kích vào trong đầu của tất cả mọi người.
- Làm càn.
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi đang nói đùa hay sao? Chuyện cười này không dễ cười một chút nào.
- Ha ha, bảo tất cả thế lực chúng ta thần phục, Đường Chiêu tông chủ, không phải ngươi bị điên đó chứ?
- Huyền Cơ Tông ngươi có năng lực nuốt tất cả thế lực chúng ta hay sao?
Ánh mắt của người mấy thế lực lớn bắt đầu trở nên ác liệt, cười lạnh nói.
Võ giả vây xem ở chung quanh càng ồ lên, mỗi một người đều trố mắt ngoác mồm, căn bản không hiểu đã phát sinh cái gì.
- Đúng vậy.
Đường Chiêu cười lạnh, đột nhiên vung tay lên.
- Lên!
Ầm ầm ầm!
Từng đạo từng đạo huyền lực óng ánh đột nhiên từ các nơi trong Cổ Dương Thành phóng lên trời, đúng lúc này cả tòa Cổ Dương Thành kịch liệt run rẩy, tổng cộng có bảy đạo cầu vồng mang theo quang mang mạnh mẽ mà lại khủng bố được huyền lực bao bọc. Trong nháy mắt đã hình thành một cái lồng ánh sáng to lớn, đem tất cả mọi người bên trong Cổ Dương Thành bao vây vào bên trong.
Trên đỉnh đầu mọi người có lưu quang thất sắc lóng lánh, phảng phất như một cái bong bóng xà phòng, phong tỏa và ngăn cản toàn bộ hư không.
Một đạo uy thế doạ người giáng lâm, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác giống như mình rơi vào bên trong một mảnh không gian hư vô. Huyền lực ngang dọc từ bốn phương tám hướng lan tràn tới, tất cả mọi người bên trong Cổ Dương Thành nhất thời cảm giác mình như hóa thành một chiếc thuyền con trên biển rộng. Ở bên trong sóng lớn ngập trời, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tiêu diệt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đây là cái gì?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc, ngơ ngác nhìn qua bốn phía.
- Trận pháp, là trận pháp, hơn nữa là trận pháp thấp cấp.
Một cường giả Võ vương nữ tính trong Huyền âm cốc, bản thân nàng cũng là một vị trận pháp đại sư lục cấp. Sau khi nhìn thấy cầu vồng bảy màu này, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, phát ra tiếng thốt lên kinh ngạc.
- Bên trong Cổ Dương Thành này tại sao lại có thể có một trận pháp đáng sợ như thế a?
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tất cả mọi người đều biến sắc, bọn họ đi tới Cổ Dương Thành này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Huyền Cơ Tông ở bên trong Cổ Dương Thành bố trí ra một trận pháp lớn như vậy. Không ngờ bọn họ lại không hề hay biết, cẩn thận trầm tư, trong lòng mọi người đều không nhịn được cảm thấy phát lạnh.
Thậm chí một ít thế lực bản địa Cổ Dương Thành, giờ khắc này cũng không nhịn được có chút sợ hãi, đã mơ hồ cảm giác dường như đã có đại sự gì đó xảy ra.
- Đường Chiêu, Huyền Cơ Tông ngươi ở trong Cổ Dương Thành thiết lập ra đại trận lớn như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào. Còn không đem đại trận rút lui cho ta, thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đường Tông chủ, ngươi thật là to gan, lẽ nào các ngươi muốn là địch với toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên sao?
Trong lòng cường giả mấy thế lực lớn tức giận, đều phẫn nộ hét lớn.
Trong nhiều thế lực lớn như vậy ở đây, bên duy nhất có thể miễn cưỡng duy trì trấn định cũng chỉ có đám người Cát Phác Tử của Lam Quang Học Viện.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ kinh hãi.
Tuy rằng bọn họ đã đoán được mục tiêu của Huyền Cơ Tông, thế nhưng tất cả thế lực ở đây, khi sự việc xảy ra, bọn họ vẫn rất là chấn kinh.
Rốt cuộc Huyền Cơ Tông có lực lượng thế nào mà dám giao chiến với nhiều thế lực trong Mộng Cảnh Bình Nguyên như vậy. Quả thực, bố trí Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, bọn họ có nắm chắc rất lớn có thể nhốt lại tất cả mọi người đã đến Cổ Dương Thành.
Nhưng mà người hiện nay đang ở trong Cổ Dương Thành chỉ vẻn vẹn là nhân viên cấp phó bên trong các thế lực lớn. Một khi các thế lực lớn nhận được tin tức, tất nhiên sẽ rất tức giận, lẽ nào Huyền Cơ Tông có nắm chắc có thể chống đối được nhiều thế lực liên thủ công kích như vậy hay sao?
- Thả các ngươi đi ra ngoài? Ha ha ha.
Đường Chiêu càn rỡ cười to, trong con ngươi tràn ngập vẻ điên cuồng:
- Ta nói rồi, ngày hôm nay, tất cả các ngươi đều phải thần phục ta, bằng không thì đừng hòng bước ra khỏi Cổ Dương Thành này một bước.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |