← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Có ý kiến, cũng phải là cường giả ra mặt mới được.
Quả nhiên lúc này Giang Sùng Hoàng liền cười híp mắt nói:
- Đao Minh Hoàng, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là có phương án phân phối, không biết tám cái cấm chế này, ngươi chuẩn bị phân chia như thế nào?
Từ Nghiễm Lâm đứng ở một bên, lạnh lùng không nói gì, nhưng hắn không lên tiếng, vừa vặn chính là một loại thái độ.
Mà Chiến Thương, khóe miệng mang theo nụ cười tà ý, cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.
Đao Minh Hoàng liếc nhìn mọi người, lạnh nhạt nói:
- Bảo vật trong cấm chế này, tự nhiên là người có tài thì được, căn cứ thực lực đến phân phối.
Dứt tiếng, hắn đi thẳng tới trước một cấm chế trong đó, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không tham lam, đồ vật trong cấm chế này, liền quy bổn hoàng.
Hắn một Vũ Hoàng tam trọng, trực tiếp chiếm cứ một cấm chế trận pháp, tự nhiên không có ai sẽ có ý kiến.
- Nếu như vậy, trận pháp cấm chế kia lão phu liền muốn.
Giang Sùng Hoàng cũng từ trong đám người đi ra, chiếm cứ một cấm chế trận pháp.
- Như vậy cấm chế trận pháp này liền quy Từ mỗ.
Từ Nghiễm Lâm cũng từ trong đám người đi ra, trực tiếp đến trước một cấm chế trận pháp, nhưng đám người Từ Chấn phía sau hắn, lại không có theo hắn đồng thời đi lên, hiển nhiên là có ý nghĩ khác.
Dựa theo Đao Minh Hoàng nói, một tên Vũ Hoàng tam trọng có thể chiếm cứ một cấm chế trận pháp, như vậy một mình hắn hoàn toàn đầy đủ.
Còn đám người Từ Chấn, làm tam đại Vũ Hoàng nhị trọng, không hẳn không thể lại chiếm cứ một cấm chế.
Dù sao trong phế tích thần bí này, ai biết sẽ có vật gì tốt, có cơ hội chiếm nhiều một chút, tự nhiên không ai sẽ ngại nhiều.
- Vậy ba người chúng ta cũng chiếm một cái đi, chư vị nên không có ý kiến a?
Nghĩ tới đây, ba người Từ Chấn không chút do dự đi tới cấm chế bên cạnh Từ Nghiễm Lâm.
Giang Sùng Hoàng cùng Đao Minh Hoàng lông mày đều vẩy một cái, nhưng không nói gì.
Hiện trường nhân số tổng cộng khoảng hai mươi người, trừ ba Vũ Hoàng tam trọng như bọn họ, còn lại đều là một ít Vũ Hoàng nhị trọng cùng Vũ Hoàng nhất trọng, ba tên Vũ Hoàng nhị trọng của Từ gia chiếm cứ một cấm chế trận pháp, ngược lại cũng là chuyện rất bình thường.
Có điều Từ gia như thế, lập tức liền chiếm hai cái, ngay lập tức để những Vũ Hoàng khác lo lắng.
- Cấm chế trận pháp này quy lão phu.
Trận Pháp đại sư Mục Cấm không dám dừng lại nhiều, cũng theo sát đứng trên một cấm chế, lấy thân phận Trận Pháp đại sư bát giai của hắn, chiếm một cấm chế trận pháp cũng là sự tình bình thường.
Cứ như vậy, tám cái cấm chế trận pháp trong nháy mắt liền bị chiếm năm cái, còn sót lại ba cái.
Còn lại hơn mười tên Vũ Hoàng nhị trọng tâm lập tức sốt sắng lên, nếu như bọn họ muốn chiếm, cũng chỉ có thể từ ba cái cấm chế trận pháp này ra tay.
Thế nhưng, một bên Chiến Thương vẫn không có động, lấy thực lực Chiến Thương triển lộ ra, chiếm lấy một cấm chế trận pháp là quá đơn giản.
Quả nhiên Chiến Thương nhìn thấy mọi người phân phối, ngay lập tức lặng lẽ đứng trên một cấm chế trận pháp, mà những người khác căn bản không dám có bất cứ dị thường nào.
Chỉ còn dư lại hai cái.
Giang Sùng Hoàng cùng Đao Minh Hoàng đều nháy mắt cho mấy tên thủ hạ.
- Trận pháp này ta muốn.
Đúng lúc này, một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên, Diệp Huyền trực tiếp đứng trên một cấm chế trận pháp.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Huyền đứng trên một cấm chế trận pháp, thậm chí nguyên bản vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong chuẩn bị tiến lên, cũng lập tức choáng váng.
Một Vũ Vương cũng muốn chiếm cứ một cấm chế, không khỏi quá buồn cười đi?
Thế nhưng lúc này, không có một người muốn cười, mà dồn dập nhìn về phía Từ Nghiễm Lâm.
Căn cứ tình huống trước đó, Diệp Huyền vẫn theo bốn người Từ gia, dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Huyền khẳng định sẽ không lên, hắn dám lên, tất nhiên là được Từ gia ngầm đồng ý.
Quả nhiên sắc mặt của Đao Minh Hoàng lập tức trở nên âm trầm, nhíu mày nói:
- Nghiễm Lâm huynh, Từ gia ngươi chiếm hai cấm chế trận pháp, ta không quản, dù sao cũng là dựa theo thực lực phân phối, thế nhưng người của các ngươi lại còn muốn chiếm cấm chế trận pháp thứ ba, có phải là có chút quá đáng không?
Giang Sùng Hoàng híp mắt nói:
- Nơi này tổng cộng mới tám cái cấm chế trận pháp, Nghiễm Lâm huynh ngươi muốn chiếm ba cái, ha ha, cái này có phải là...
Từ Nghiễm Lâm cũng sửng sốt một chút, hắn căn bản không ngờ Diệp Huyền sẽ có hành động như vậy, liền nói ngay:
- Diệp thiếu, ngươi đây là...
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Đây là hành vi cá nhân của ta, cùng Từ gia các ngươi không quan hệ, còn có Nghiễm Lâm huynh ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta.
Hắn vừa nói, sắc mặt người Từ gia đều biến đổi.
Dựa theo Từ gia cùng Diệp Huyền ước định, bọn họ ở không gian bí ẩn này được bảo vật, là phải lấy ra ba phần mười cho Diệp Huyền.
Nói cách khác, Từ gia bọn họ chiếm hai cấm chế trận pháp, trong đó cũng có ba phần mười là thuộc về Diệp Huyền.
Từ Bình nói:
- Diệp thiếu, ước định chúng ta tự nhiên chưa quên, có điều giờ khắc này vị trí của chúng ta không giống với trước, ước định lúc trước có phải là nên thay đổi một chút, còn có vừa nãy cũng là bởi vì có Từ gia ta, Diệp thiếu ngươi mới có thể đi vào trong phế tích này, Từ gia chúng ta giúp Diệp thiếu ngươi không ít a.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh xuống:
- Ý của Từ Bình trưởng lão là muốn quỵt nợ?
- Này há lại là quỵt nợ, mỗi thời mỗi khác, chẳng lẽ không phải sao?
Từ Bình lạnh lùng nói.
Bọn họ trước đáp ứng Diệp Huyền, hoàn toàn là bởi vì Hủ Cốt Linh Chướng cản trở, thế nhưng ở không gian bí ẩn này, Diệp Huyền tác dụng yếu hơn rất nhiều, để Từ gia lập tức lấy ra ba phần mười tiền lời, trong lòng tự nhiên sẽ có ý nghĩ khác.
Sắc mặt Diệp Huyền càng trở nên âm trầm:
- Không sai, mỗi thời mỗi khác, nhưng đừng quên, vừa nãy nếu không có ta, ngươi cảm giác mình nhất định có thể ngăn cản Hắc Huyết Ma Ảnh công kích sao?
- Này có thể không hẳn.
Từ Bình lạnh lùng nói.
Diệp Huyền tức giận mà cười, đối phương nói như vậy, là quyết tâm chuẩn bị quỵt nợ.
Lúc này Từ Chấn trưởng lão sắc mặt tái xanh nói:
- Từ Bình, ngươi lời này là có ý gì? Nếu không có Diệp thiếu, sợ là chúng ta cũng chưa chắc có thể đi tới nơi này, lão tổ, ta cảm thấy nếu là ước định, liền nhất định phải tuân thủ.
Từ Bình ánh mắt lạnh lẽo:
- Từ Chấn trưởng lão, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là Từ gia trưởng lão, không phải một con chó của người nào đó.
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |