← Ch.1599 | Ch.1601 → |
Đối mặt đám người Thiên Dịch lão tổ đánh giết, Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh nhạt nói:
- Huyết Kiếm, những người này liền giao cho ngươi, sau khi giết bọn họ, thuận tiện đi giúp Hoàng Phủ Tú Minh giết Thiên Phương Vũ Đế gì kia, thời gian của chúng ta không nhiều, không rảnh lãng phí thời gian ở trên người đám rác rưởi này.
- Vâng!
Huyết Kiếm Vũ Đế đã sớm nóng lòng muốn thử nghe Diệp Huyền mệnh lệnh, trong lòng không khỏi mừng như điên, mụ nội nó, mình rõ ràng so với Hoàng Phủ Tú Minh còn lợi hại hơn, làm sao gây náo động tất cả đều là hắn? Hiện tại là thời điểm Huyết Kiếm ta uy phong a.
- Chết!
Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, Huyết Kiếm Vũ Đế cười phóng lên trời, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Cầu vồng màu máu như một Huyết Hà, cắt phá trời cao, trong nháy mắt tràn ngập mi mắt của đám người Thiên Dịch lão tổ, khí tức cuồn cuộn kia khuấy động ra, hai mắt của đám người Thiên Dịch lão tổ sợ hãi, căn bản phản ứng không kịp nữa, liền bị trường hà màu máu bao phủ, phù một tiếng... hóa thành hư vô, tiêu tan không còn hình bóng.
Một kiếm, trừ Thiên Phương Vũ Đế, mấy đại cường giả còn lại, tất cả đều vẫn lạc, không một may mắn sống sót.
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Cuồng cười một tiếng, Huyết Kiếm Vũ Đế mắt như lôi đình, cười to xông lên phía chân trời, giết về phía Thiên Phương Vũ Đế.
Cái gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế một kiếm chém giết đám người Thiên Dịch lão tổ, không chỉ làm hết thảy võ giả của Lam Quang Thành kinh ngạc đến ngây người, càng làm cho Thiên Phương Vũ Đế xa xa đang cùng Hoàng Phủ Tú Minh ác chiến tâm thần chấn động dữ dội, trong khoảng thời gian ngắn chưa hoàn hồn lại.
Cường giả Vũ Đế, lại là một cường giả Vũ Đế, bên người Hoàng Phủ Tú Minh này làm sao đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả Vũ Đế như vậy?
Vừa nhận được tin tức, Thiên Phương Vũ Đế từ Minh Nguyệt đế quốc tới, thời khắc này rốt cục hoảng hồn, vốn hắn ở dưới Hoàng Phủ Tú Minh công kích thì có chút không chịu nổi, không nghĩ tới lại tới một cường giả Vũ Đế nữa, này để hắn đánh như thế nào?
- Đi!
Cố không được nhiều như vậy, trong lòng Thiên Phương Vũ Đế đã hoảng sợ vội vàng lao ra chiến khu của Hoàng Phủ Tú Minh, phi vút về phía xa xa.
- Ha ha ha, ở dưới thần uy của Huyết Kiếm ta, ngươi lại còn muốn chạy trốn, chết đi cho ta.
Huyết Kiếm hưng phấn cười to, cầu vồng xẹt qua chân trời, như một trường hà màu máu, từ trên bầu trời trút xuống, tốc độ nhanh chóng, uy lực mạnh, khiến cho Thiên Phương Vũ Đế căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể lấy hết lực lượng chống đối.
Ầm!
Tinh lực ngang dọc, Thiên Phương Vũ Đế rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, cả người ở trên không trung lảo đà lảo đảo.
Huyết Kiếm Vũ Đế vẻn vẹn một đòn, Thiên Phương Vũ Đế liền bị thương nặng.
- Ha ha ha.
Huyết Kiếm Vũ Đế cười to phóng lên trời, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng.
Hưng phấn, thực sự quá hưng phấn.
Đừng xem trước đây Huyết Kiếm Vũ Đế ở trong Huyền Vực tam trọng cũng là một Cửu Thiên Vũ Đế, thân phận hiển hách, nhưng chỉ có hắn biết lúc đó mình đến tột cùng có bao nhiêu chật vật.
Hắn dùng Đế Đạo Quả mới đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, ở trong Huyền Vực hầu như thuộc về tầng dưới chóp nhất, hơn nữa hắn chỉ là tán tu, gặp Cửu Thiên Vũ Đế của bất luận thế lực nào cũng phải ăn nói khép nép, điều này cũng tạo thành tính cách chính tà không phân, hỉ nộ vô thường của hắn.
Lại như Thiên Phương Vũ Đế giờ khắc này bị hắn đuổi giết, là Vô Lượng Sơn Nguyên Lão Vũ Đế a, cái kia đổi làm trước đây, nếu hắn ở Huyền Vực gặp phải, tuyệt đối là ngoan ngoãn cúi đầu, không dám phản bác một câu.
Nhưng hôm nay, hắn lại đuổi theo đối phương giết.
Tất cả những thứ này, đều là sự tình trước đây Huyết Kiếm Vũ Đế không dám tưởng tượng.
- Chết đi!
Trường kiếm màu đỏ điên cuồng vung lên, kình khí ác liệt xông thẳng lên trời, hầu như đâm xuyên bầu trời ra vô số lỗ thủng, ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế dữ tợn, cười to, không ngừng vung kiếm ra tay.
Ầm ầm!
Một đạo kiếm khí ngang dọc mà ra, chém xuống một mảnh đất trống ở ngoài Lam Quang Thành, chỉ nghe ầm ầm vang vọng, toàn bộ đại địa nứt ra, lộ ra một khe lớn sâu mấy trăm mét, dài đến mấy ngàn mét, vô số nham thạch rơi xuống, sâu không thấy đáy, khiến cho người không rét mà run.
Trong Lam Quang Thành, vô số võ giả của Mộng Cảnh Bình Nguyên đều kinh ngạc đến ngây người, từng cái từng cái mặt lộ vẻ sợ hãi, khó có thể tin, đây chính là Cửu Thiên Vũ Đế đáng sợ sao? Đây chính là thực lực chân chính của Lam Quang học viện sao? Cường giả của thế lực lớn trong truyền thuyết kia, bây giờ ở dưới Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cùng bằng hữu của hắn liên thủ, chỉ có thể chật vật chống đỡ, cả người máu tươi.
Tình cảnh này, không thể nghi ngờ là ở sâu trong nội tâm bọn hắn lưu lại ấn tượng không thể tiêu diệt.
Mà ở dưới Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh liên thủ, vẻn vẹn mấy chiêu, Thiên Phương Vũ Đế cả người máu tươi, mặc cho hắn làm sao, cũng khó có thể chạy trốn, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Không, các ngươi không thể giết ta, lão phu là Vô Lượng Sơn Nguyên Lão Vũ Đế, giết ta, Vô Lượng Sơn tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Thiên Phương Vũ Đế rốt cục triệt để hoảng sợ, đối mặt tử vong, hắn nguyên bản là Vũ Đế cao cao tại thượng, lại ngoài mạnh trong yếu rống to, ánh mắt điên cuồng, nỗ lực tìm một chút hi vọng sống.
Tóc tai hắn bù xù, thanh âm cầu xin tuyệt vọng, khiến cho vô số võ giả của Lam Quang Thành đều cảm thán, cái gọi là cường giả Vũ Đế, cũng chỉ đến như thế, hoặc là nói, là Thiên Phương Vũ Đế này chỉ đến như thế, chỉ biết ở trước mặt võ giả nhỏ yếu hơn mình diễu võ dương oai, một khi đối mặt người càng mạnh, chỉ biết cầu sinh, không khác nhau gì cả.
- Vô Lượng Sơn? Lão phu ngay cả Vô Lượng Sơn Trường Phong Vũ Đế cũng dám giết, Hỗn Loạn Chi Thành Đấu Vũ Hội Tử Đao Vũ Đế cũng dám giết, ngươi chỉ là một Vũ Đế nhất trọng, cũng tinh tướng ở trước mặt lão phu?
- Chết!
Trong mắt lóe lên hung mang, Huyết Kiếm Vũ Đế không để ý Thiên Phương Vũ Đế xin tha, một kiếm mạnh mẽ đâm vào trong lồng ngực của Thiên Phương Vũ Đế, Thiên Phương Vũ Đế ho ra tảng lớn tảng lớn nội tạng, trong chớp mắt này, trong mắt hắn lộ ra sợ hãi thật sâu, cùng tuyệt vọng vô tận.
Xì xì!
Huyết quang nổ tan, ở dưới ánh mắt chấn động của vô số võ giả, thân thể Thiên Phương Vũ Đế trực tiếp nát tan, hóa thành hư vô.
← Ch. 1599 | Ch. 1601 → |