← Ch.1636 | Ch.1638 → |
- Đáng ghét, ngày hôm nay các ngươi đều phải chết.
Cuồng Ngục Vũ Đế kích ra chân nộ, dằn vặt nửa ngày không những không thể giết chết đám người Diệp Huyền, trái lại bên mình vẫn lạc hai Vũ Đế, hơn nữa chính hắn còn bị thương, chuyện này quả thật là vô cùng nhục nhã.
- Diệp thiếu.
Đúng lúc này, tiếng hét ầm ầm đột nhiên ở chân trời vang lên, một tiếng vang ầm ầm, xa xa phía chân trời, đột nhiên sáng lên vài đạo ánh sáng chói mắt, tùy theo một luồng yêu uy ngập trời ầm ầm bao phủ tới.
Yêu uy kia như mây đen ở chân trời, che trời tế nhật, dưới yêu vân, mấy con Yêu thú khí thế bàng bạc đang nhanh chóng tới, trong đó ở trung ương nhất, là một con Huyền thú toàn thân màu vàng, như Kỳ Lân, nhưng mọc ra một đôi cánh quái dị màu vàng.
Ánh mắt của nó trừng tròn xoe, thân thể vẫn còn ở bên ngoài ngàn dặm, nhưng ầm ầm gầm hét lên:
- Huyền Diệp điện hạ, không cần sợ hãi, lão Kim ta đến vậy, mụ nội nó, tên nào dám ra tay với Huyền Diệp điện hạ, lão Kim ta đuổi tới chân trời góc biển, Vũ Trụ Hồng Hoang, cũng phải chém hắn thành muôn mảnh, khảo thành thịt viên, lại vẩy lên hồ tiêu ăn đi.
Kim Lân gầm lên, vang vọng thiên địa, cực kỳ thô bạo.
Yêu vân ngập trời, tựa hồ tôn lên lời nói của nó, điên cuồng phun trào.
- Yêu tộc, là Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch.
Trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên cả kinh, hắn đột nhiên nghĩ đến lúc trước Tả Đồng Vũ Đế truyền về tình báo, thì có báo cáo Diệp Huyền làm sao chạy trốn Hỗn Loạn Chi Thành Đấu Vũ Hội, tựa hồ chính là cùng Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch liên thủ, lúc này mới chém giết Tử Đao Vũ Đế, bình yên thoát thân.
Bây giờ hắn đang đuổi giết Diệp Huyền, dĩ nhiên lại có Yêu tộc ra tay, điều này làm cho trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên cả kinh.
- Chẳng trách năm đó sau khi Đông Lăng Hạ gia bị diệt tộc, dư nghiệt còn lại chúng ta tìm khắp cả toàn bộ đại lục cũng không phát hiện tung tích, hóa ra là cùng Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch liên thủ.
Nếu như Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch cũng nhúng tay, vậy chuyện này liền phiền phức, trên Thiên Huyền đại lục, tuy Nhân tộc chiếm cứ phần lớn cương vực, ở trong mỗi sơn mạch săn giết Yêu thú, thế nhưng Yêu tộc tuyệt đối là lực lượng đáng sợ không cho lơ là ở trên đại lục, cường đại đến ngay cả Huyền Vực cũng không dám công nhiên là địch, mà là ký kết thỏa thuận hòa bình.
- Không được, nếu như Hạ gia thật cùng Yêu tộc liên thủ, vậy tình cảnh của ta bây giờ liền nguy hiểm.
Vốn Cuồng Ngục Vũ Đế ở dưới tức giận còn muốn liều mạng đánh giết Hạ Vũ Tôn cùng Diệp Huyền, nhưng Kim Lân xuất hiện, trong lòng hắn lập tức hoảng hồn.
Hết cách rồi, nơi này cách Vô Tận sơn mạch quá gần, tuy mấy con Yêu thú trước mắt thực lực tựa hồ không phải quá mạnh, nhưng một khi mấy cự phách trong Vô Tận sơn mạch kia đến đây, mình lại muốn trốn chỉ sợ cũng không có cơ hội.
- Hạ Vũ Tôn, Huyền Diệp, các ngươi dĩ nhiên cấu kết Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch, phản bội Nhân tộc, quả thực là nhân thần cộng phẫn, thiên địa bất dung, việc này ta tất sẽ bẩm báo Thánh Thành, tập nã bọn ngươi quy án.
Thân thể Cuồng Ngục Vũ Đế chấn động, đột nhiên trốn vào hư không, đồng thời phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết thiêu đốt, trên người hắn sáng lên cầu vồng óng ánh, dĩ nhiên dùng phương pháp huyết độn, chớp mắt ngàn dặm, liền biến mất ở phía chân trời.
Cuồng Ngục Vũ Đế lại bị doạ đi.
Ầm!
Cuồng Ngục Vũ Đế mới vừa đi, dưới yêu uy vô biên, mấy con Yêu tộc Yêu Đế liền giáng lâm xuống, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, lão Kim ta tới chậm, điện hạ ngươi không sao chứ? Ta nghe thủ hạ Hoàng Phủ Tú Minh của ngươi nói, có người đang đuổi giết ngươi? Ngươi có sao không? Ngươi yên tâm, có lão Kim ta ở đây, bảo đảm đánh hắn ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra.
Kim Lân nhìn thấy Diệp Huyền, thần tình kích động như nhìn thấy cha mẹ, trong miệng bùm bùm nói ra một đống lớn, sau đó hai con ngươi màu vàng óng bỗng dưng tập trung Hạ Vũ Tôn:
- Chúng yêu, vây quanh lão quỷ này cho ta, dám động thủ với điện hạ của lão Kim ta, quả thực là chán sống.
Kim Lân ra lệnh một tiếng, vèo vèo vèo, mấy con Yêu Đế bên người hắn lập tức vây quanh Hạ Vũ Tôn, mấy con Yêu Đế toả ra khí tức ngập trời, dĩ nhiên tất cả đều là Yêu Đế nhị trọng, xem ra Kim Lân ở trong Vô Tận sơn mạch lăn lộn cũng không tệ lắm a.
Hạ Vũ Tôn vốn chẳng muốn dính líu tới những thứ này, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng nghe được Kim Lân nói đến Hoàng Phủ Tú Minh, ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng lại, lạnh lùng nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, các ngươi nói chính là Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh?
Khí thế ngập trời tràn ngập, mang theo một luồng Long uy nhàn nhạt.
- Ta sát, trên người ngươi lại còn có khí tức của Yêu tộc chúng ta? Nhân yêu đáng chết này, sẽ không phải là đời sau của Yêu tộc chứ?
Kim Lân nhíu mày nói:
- Coi như là đời sau của Yêu tộc ta cũng vô dụng, dám động thủ với Huyền Diệp điện hạ, vậy thì phải có giác ngộ bị đánh.
- Làm càn.
Sau lưng Hạ Vũ Tôn hiện ra một con Cự Long màu vàng, áp lực ngập trời thả ra ngoài, khí tức Vũ Đế tam trọng lập tức bao phủ, mấy tên Yêu Đế nhị trọng kia từng cái từng cái hoàn toàn biến sắc.
Hạ Vũ Tôn thủ thế chờ đợi, nhưng vẫn không ra tay, hắn biết vài tên Yêu Đế trước mặt này đều là đến từ Vô Tận sơn mạch, khí tức trên người Yêu thú màu vàng kia mới Yêu Hoàng đỉnh phong, nhưng có thể hiệu lệnh Yêu Đế nhị trọng, có thể thấy được lai lịch không phải bình thường, hiện tại Hạ gia từ lâu diệt tộc, mình cũng như chó mất chủ, Hạ Vũ Tôn không muốn gây chuyện, bằng không hắn đã sớm cho đám người Kim Lân một bài học.
- Nói cho ta, các ngươi nói Hoàng Phủ Tú Minh kia, đến cùng có phải là Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh không?
- Kêu gào cái gì, còn dám ở trước mặt lão Kim ta sái uy phong, một Vũ Đế tam trọng, thật sự coi mình vô địch thiên hạ sao?
Kim Lân hùng hùng hổ hổ, còn muốn nói điều gì, lại bị Diệp Huyền nhẹ nhàng đánh gãy.
- Các hạ là Hạ Vũ Tôn?
Năm đó thời điểm Diệp Huyền đi Đông Lăng Hạ gia trộm cắp máu của Chân Long, liền nghe nói qua tên tuổi của Hạ Vũ Tôn, bất quá khi đó hắn còn chỉ là một tên Hạ gia Nguyên Lão, tu vi ở cửu giai nhất trọng, bởi vậy trong kế hoạch trộm cắp của Diệp Huyền, vẫn chưa để Hạ Vũ Tôn ở trong lòng.
Không ngờ trăm năm qua đi, năm đó một tên Nguyên Lão của Hạ gia, bây giờ đã là cự phách tam trọng.
← Ch. 1636 | Ch. 1638 → |