← Ch.1808 | Ch.1810 → |
Nói xong, Độc Cô Đan Đế cũng không nhăn nhó, cấp tốc lấy ra một cái bình ngọc, để lên bàn.
Chỉ thấy hắn vỗ nắp lò, bịch một tiếng, nắp lò phóng lên trời, chợt một luồng dược khí Long hình phóng lên trời, Huyền Nguyên phụt ra, từng viên từng viên đan dược tròn vo no đủ, cấp tốc từ trong lò luyện đan bay ra, rơi vào trong bình ngọc.
- Một viên, hai viên, ba viên...
Từng viên đan dược rơi vào trong bình ngọc, mỗi tăng cường một viên, ánh mắt mọi người càng nóng nảy, đây chính là Cổ Lam đạo quả đan cửu giai a, mỗi một viên, giá trị đều cực kỳ kinh người, nhiều một viên, cái kia thêm ra giá trị, tuyệt đối là cực kỳ biến thái.
Sau khi tổng cộng tám viên đan dược rơi vào trong bình ngọc, mọi người phát sinh ồ lên kinh thiên.
- Tám viên, dĩ nhiên là tám viên.
- Đan dược cửu giai nhiều nhất cũng có thể thành hình tám viên a?
- Quá khủng bố, tám viên Cổ Lam đạo quả đan hoàn mỹ, Độc Cô Đan Đế ở phương diện luyện Cổ Lam đạo quả đan, đã đạt đến cực hạn a.
Đoàn người triệt để há hốc mồm, bình thường một viên Cổ Lam đạo quả, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra tám viên Cổ Lam đạo quả đan, hơn nữa đây chỉ là một trị số lý luận, nhưng Độc Cô Đan Đế dĩ nhiên thật sự luyện chế ra, này là đáng sợ cỡ nào?
Trong lòng Độc Cô Đan Đế cũng mừng rỡ không thôi, tám viên Cổ Lam đạo quả đan, ở ba mươi năm khổ tu cùng hơn một nghìn lần luyện chế, hắn rốt cục luyện chế Cổ Lam đạo quả đan, tăng lên tới một cực hạn khiến chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ.
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Độc Cô Đan Đế cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, vỗ Hiên Viên Lô một cái, ầm, lò luyện đan mở ra, dĩ nhiên không có một mùi thơm tản mát ra, sắc mặt của Độc Cô Đan Đế buông lỏng, trong lòng cười to không ngớt: Ha ha, quả nhiên như mình suy đoán, tiểu tử này căn bản không có luyện chế thành công.
Chỉ là không chờ tiếng cười trong lòng hắn hạ xuống, vèo vèo vèo, từng viên đan dược cấp tốc từ trong Hiên Viên Lô bay ra, rơi vào trong bình ngọc.
Không nhiều không ít, tổng cộng tám hạt.
- Cái gì, hắn cũng luyện chế ra tám viên Cổ Lam đạo quả đan?
- Sao lại thế...
- Trời ạ, sao có thể có chuyện đó?
Đoàn người tất cả đều khiếp sợ trợn to mắt, Độc Cô Đan Đế có thể luyện chế ra tám viên Cổ Lam đạo quả đan, bọn họ có thể hiểu được, dù sao Độc Cô Đan Đế Tề Đạo Các, chuyên môn sản xuất Cổ Lam đạo quả đan, cơ bản tất cả đều là Độc Cô Đan Đế luyện chế.
Nhưng tên này, một Luyện Dược Sư cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, dĩ nhiên cũng luyện chế ra tám viên Cổ Lam đạo quả đan, chuyện này...
- Đáng ghét, vẻn vẹn so đan dược còn chưa đủ, còn phải so phẩm chất.
Trong lòng Độc Cô Đan Đế hoàn toàn phát điên, hắn nộ rên một tiếng, đổ ra đan dược trong bình ngọc, một luồng đan hương nồng nặc thơm ngát tản mát, mọi người ở đây chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, lỗ chân lông thư giãn, Huyền Nguyên trong cơ thể không nhịn được bốc lên, một loại cảm giác áo nghĩa ngưng tụ hiện ra ở đầu óc mỗi người.
- Cái này là thượng hạng, cái này là trung đẳng, cái này cũng là thượng hạng...
Độc Cô Đan Đế mỗi đổ ra một viên đan dược, trong đám người sẽ phát sinh một tiếng thét kinh hãi, phẩm chất của Cổ Lam đạo quả đan rất dễ phân biệt, chỉ cần xem số lượng lam tinh trên đan dược là được.
Bình thường sau khi Cổ Lam đạo quả đan xuất lô tiến vào bình ngọc, theo nhiệt độ hạ thấp, phía trên sẽ hiện ra một ít tinh điểm bất quy tắc, nếu như không xuất hiện, chính là phế đan, mà chỉ cần xuất hiện một tinh điểm, chính là hạ đẳng, tinh điểm vượt qua nửa, chính là trung đẳng, mà toàn bộ bao trùm, là thượng hạng.
Sau khi tám viên đan dược tất cả đều kiểm nghiệm xong xuôi, tổng cộng có ba viên thượng hạng, năm viên trung đẳng, một viên hạ đẳng cũng không có.
Đây tuyệt đối là một lò luyện chế cực kỳ hoàn mỹ.
- Các hạ, đến phiên ngươi.
Độc Cô Đan Đế lạnh lùng nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, tùy ý đổ ra bình ngọc, chỉ thấy tám hạt đan dược toàn thân xanh thẳm xuất hiện ở trước mặt chúng nhân.
- Một tinh điểm cũng không có? Tất cả đều là phế đan.
Mọi người chỉ nhìn thấy tám viên đan dược toàn thân xanh thẳm, tựa hồ không có tinh điểm gì xuất hiện, không khỏi kinh ngạc nói.
- Không đúng, các ngươi xem, không phải là không có tinh điểm, mà là tinh điểm quá dày đặc, nhìn qua thật giống như một mảnh màu xanh lam.
Đột nhiên, một tên Vũ Đế nhị trọng mở to hai mắt, kinh ngạc nói.
- Cái gì? Tinh điểm quá dày đặc.
Mọi người dồn dập mở to hai mắt, nhìn kỹ lại, kết quả thất kinh, chuyện này...
Diệp Huyền đổ ra đan dược, mỗi một hạt đều no đủ tròn vo, có một loại cảm giác tự nhiên mà thành, hơn nữa viên viên đều mang vô số tinh điểm màu xanh lam, đây tuyệt đối là Cổ Lam đạo quả đan cực phẩm mới có thể nắm giữ.
- Không thể.
Độc Cô Đan Đế quát to một tiếng, liền xông về phía trước, cầm lấy một viên Cổ Lam đạo quả đan của Diệp Huyền, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra.
Đan dược trong tay hắn, mang theo một loại ý nhị đại đạo thiên thành, không phải Cổ Lam đạo quả đan thượng hạng còn có thể là gì? Đồng thời vẫn là cực phẩm trong thượng hạng.
Hơn nữa ngoại trừ hạt trong tay hắn, còn lại bảy hạt, đều không ngoại lệ, tất cả đều là Cổ Lam đạo quả đan thượng hạng.
- Không, không thể, ngươi làm sao có thể luyện chế ra Cổ Lam đạo quả đan hoàn mỹ như thế.
Độc Cô Đan Đế hồn bay phách lạc, thân thể lảo đà lảo đảo, mất đi hết cả niềm tin, căn bản không có cách tiếp thu sự thật trước mắt mình.
Ở trong lúc hắn khiếp sợ, Diệp Huyền trực tiếp vung tay lên, cầm Hằng Vũ Long Phượng Lô vào trong tay, đồng thời một chưởng vỗ xuống Độc Cô Đan Đế.
- Ngươi muốn làm gì?
Cô Độc Đan Đế cả kinh, trở tay vỗ ra một chưởng, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ đụng nhau, Độc Cô Đan Đế chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chấn động, xì xì phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.
Trong lòng hắn nhất thời kinh hãi, tu vi của hắn, cao tới cửu giai nhị trọng, tuy ở trong cửu giai nhị trọng, cũng không tính kinh người như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải hạng người nhu nhược, nhưng đối phương ra tay, dĩ nhiên trong nháy mắt liền bị thương.
- Đại nhân, ngươi không sao chứ?
Vài tên cường giả Tề Đạo Các ở phía sau Độc Cô Đan Đế thấy thế, từng cái từng cái hoàn toàn biến sắc, vội vàng bay xẹt tới.
- Hừ.
← Ch. 1808 | Ch. 1810 → |