Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0226

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0226: Cút ra khỏi đây (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Lazada


Rầm!

Trần Tinh còn chưa nói hết thì Diệp Huyền đã về phòng của mình đóng cửa lại.

- Huyền thiếu hẹp hòi quá đi, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, hào phóng với tình nhân của mình như vậy, nhưng lại keo kiệt với bạn bè, đúng là quen nhầm bạn xấu mà.

Trần Tinh nhăn nhó lầm bầm.

- Ngươi nói cái gì?

Bên cạnh bắn tới ánh mắt gần như có thể giết người của Lãnh Dĩnh Oánh.

- Không có gì, cái này, vừa rồi cảm ơn nhiều.

Trần Tinh phóng cái vèo về phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Sau khi gã tu luyện công pháp mà Diệp Huyền đã thay đổi kia, cũng cảm thấy bị thuyết phục không thôi đối với dũng khí và khí phách ban nãy mình đại phát thần uy, một mình độc đấu bốn tên, mặc dù bị thương, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bên ngoài đình viện, bốn tên thiếu niên đuổi theo hoa phục thiếu niên với vẻ không cam lòng, ủ rũ, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.

- Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy, sao ngươi không nói một lời đã bị tiểu tử kia chế phục rồi?

- Đúng đó, Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy?

- Không phải là vì ngươi muốn bày ra một mặt phong độ của ngươi trước mặt hai vị mỹ nữ kia mà cố ý không đánh trả đấy chứ? Cái này không giống phong cách của ngươi chút nào.

Cả đám đều mở miệng hỏi, cảm thấy không dám tin với biểu hiện của Thành sư huynh khi nãy.

- Im miệng hết cho ta.

Sắc mặt của Thành sư huynh kia tái mét, tức giận mắng một tiếng, lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người kia, cả đám lập tức ngậm miệng lại.

Tuy rằng lúc nãy Thành sư huynh bị mất mặt, nhưng thực lực cường đại và uy nghiêm của gã lúc trước vẫn khiến đám người kia không dám trả lời.

Bất quá mới im lặng được một lúc thì một tên tính tình nóng nảy vẫn nhịn không được.

- Thành sư huynh, vừa rồi rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Tiểu tử kia ra tay với ngươi, ngươi cư nhiên không đánh trả gì hết, để mặc cho hắn sỉ nhục, thế này hoàn toàn không giống ngươi chút nào.

- Đúng đó, Thành sư huynh, không phải là vì hai nữ nhân kia đấy chứ?

- Ta biết rồi, Thành sư huynh, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn, cố ý ra vẻ nhã nhặn để gạ gẫm hai cô nàng kia chứ gì!

- Hóa ra là vậy, chẳng trách lúc nãy Thành sư huynh không đánh trả, ra là muốn giữ hình tượng.

Cả đám người không im lặng được bao lâu liền nói nhăng nói cuội.

Thành sư huynh không biết nên nói sao, đầu óc của đám người kia quả thực chỉ toàn đậu hủ, vì trang nhã nhặn trước mặt hai nữ nhân mà Thành Côn gã sẽ cố ý để cho người ta đánh sao? Đúng là nói chuyện không dùng não.

- Các ngươi đừng nói nhiều nữa, tiểu tử vừa rồi ta thấy không đơn giản chút nào.

Thành Côn sắc mặt khó coi mở miệng nói.

Gã vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ra.

Thành sư huynh thế này là sao đây? Vừa rồi bị người ta đánh không đánh trả thì thôi, bây giờ cư nhiên còn nói đối phương không đơn giản, Thành sư huynh từ xưa tới giờ cao ngạo đã quen rồi, từ khi nào thì trở thành một kẻ yếu đuối sợ sệt thế này?

Bọn họ đều hiểu rõ Thành sư huynh, biết rõ Thành sư huynh rất cao ngạo, tự phụ, mắt cao hơn đầu, căn bản luôn xem thường người khác.

Nhưng lúc này gã lại nói như vậy.

Đây rõ ràng là tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình mà.

- Thành sư huynh, bất quá chỉ là một tên quê mùa mà thôi, có gì mà không đơn giản chứ.

- Đúng đó, bằng không chúng ta quay lại đánh bọn họ một trận đi.

- Các ngươi thì biết cái khỉ gì.

Thành sư huynh cắt lời của mấy tên kia, trên trán nổi gân xanh, tức giận mắng lên:

- Một đám vô dụng các ngươi, chỉ một võ sĩ nhất trọng cũng không thể bắt được, tới đối phó tiểu tử kia căn bản là đi tìm chết. Các ngươi không biết, không phải vừa rồi ta không đánh trả, mà căn bản là không thể đánh trả được, thực lực của đối phương thâm sâu khó dò, lão tử thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.

- Cái gì?

- Không thể nào!

- Một tên tiện dân quê mùa có thể khiển cho Thành sư huynh ngươi không thể đánh trả?

Chỉ nháy mắt, mấy tên gần như không dám tin vào lỗ tai mình, tròng mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra.

Bọn họ muốn tìm kiếm chút mánh khóe lừa gạt nào đó từ biểu lộ của Thành sư huynh.

Nhưng mặt mũi Thành sư huynh tái mét thế kia, rõ ràng không phải đang nói chơi.

Bởi vì vậy cho nên sắc mặt của bốn tên còn lại rốt cuộc cũng thay đổi.

- Thành sư huynh, sao mà ngươi suýt mất mạng được? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia có ba đầu sáu tay hay sao?

- Đúng đó, nhìn bộ dạng của hắn cũng không có gì đặc biệt, khí tức trên người cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ là một tân sinh bình thường mà.

- Đúng đó, tân sinh thường thôi, năm nay gia nhập Huyền Linh học viện cơ bản đều là võ sĩ nhất trọng, cho dù có lợi hại đi nữa, nhưng Thành sư huynh ngươi là võ sĩ nhị trọng, khả năng có thể khiến ngươi không thể đánh trả được cũng không lớn đâu?

Mặc dù biết Thành sư huynh không phải đang nói giỡn, nhưng trong lòng đám này vẫn không dám tin, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không nghĩ ra Diệp Huyền có gì đặc biệt.

Một thiếu niên thoạt nhìn không lớn như vậy, cư nhiên có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như Thành sư huynh không thể đánh trả được, thiếu chút nữa còn mất mạng, chuyện này căn bản nghe cứ như người si nói mộng.

- Ta cũng không biết, nhưng tiểu tử này rất quái dị.

Thành sư huynh nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, đừng nói bốn tên kia không tin nổi, chính bản thân gã bây giờ cũng khó mà tin được đây.

Theo đạo lý thì trong Huyền Linh học viện này căn bản không có bất kỳ tân sinh nào có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như gã cảm thấy sợ hãi mới đúng.

Nhưng loại cảm giác sinh tử nằm trong tay người khác lại khiến cho gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thực ra thì Thành sư huynh cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khi Diệp Huyền tới gần và xách gã lên thì huyền khí, võ hồn toàn thân đều giống như triệt để tan nát vậy, rốt cuộc không thể đề lên được chút nào, trong đầu của đối phương hình như chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là khiến cho gã đầu mình lìa hai nơi.

Loại cảm giác này, gã không bao giờ muốn gặp lại lần nữa.

Mấy tên kia liên tục hỏi này hỏi nọ khiến cho Thành sư huynh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ các ngươi có tin hay không, nhưng tên tiểu tử kia vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không phải mấy người chúng ta có thể làm gì được, thật sự rất quỷ dị, Huyền Linh học viện chúng ta khi nào thì có một tên tân sinh biến thái như vậy kia chứ?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1915)