Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0620

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0620: Chợ đêm (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Shopee


Đôi mắt hắn đảo qua, một tia sát ý xuất hiện trong đáy mắt, hắn cười lạnh và nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết Liệt Hỏa của ta tánh khí táo bạo, có người dám ở gần nó như thế rất dễ dàng làm nó không khống chế được và nổi giận.

Tần Vũ vừa mới nói xong, song đầu liệt điểu phát ra tiếng quát chói tai, lông vũ toàn thân như lửa chuẩn bị đứng lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khí tức áp bách Diệp Huyền

Cùng lúc đó Tần Vũ làm như không khống chế nổi tọa hạ song đầu liệt điểu,

Hắn bị song đầu liệt điểu ép ngã xuống đất, sâu trong mắt mang theo hào quang đùa cợt.

Nội tâm Diệp Huyền cười lạnh, tọa kỵ của Tần Vũ lúc này nổi giận phát tác thật sự quá xảo hợp.

Song đầu liệt điểu vỗ cánh, hung tính đại phát, nó quát lớn sau đó tấn công Diệp Huyền.

Nó làm thế không phải không khống chế được, rõ ràng cho thấy nó muốn giết Diệp Huyền.

- Diệp thiếu coi chừng.

La Thành hoảng sợ lên tiếng, vội vàng muốn tiến lên cứu viện.

- Thành thiếu không cần lo lắng, Huyền Diệp ta trời sinh có lực tương tác với yêu thú, súc sinh này không thể tổn thương tới ta.

Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười, một tia thôn phệ vũ hồn chi lực lặng lẽ chui vào trong đầu song đầu liệt điểu.

- Nghiệt súc, lại dám giương oai, còn không quỳ xuống cho ta.

Đột nhiên Diệp Huyền nổi giận gầm lên một tiếng.

Song đầu liệt điểu vốn diễu võ dương oai, trong nháy mắt nó cực kỳ hoảng sợ và quỳ trước mặt Diệp Huyền, cái đầu cũng chạm đất.

Toàn trường lập tức xôn xao, mọi người ngây ngốc.

Đường đường song đầu liệt điểu ngũ giai lại bị thiếu niên gầm lên liền cúi đầu.

Tràng diện như vậy làm mọi người có cảm giác như mộng như ảo.

Đúng như lời thiếu niên vừa nói, hắn có lực tương tác đặc biệt với yêu thú, hay là hắn giả heo ăn thịt hổ, hắn là ngự thú sư cường đại?

Ngự thú sư còn trẻ như thế, nghĩ lại cũng không có khả năng.

Hơn nữa lúc trước thiếu niên kia không có làm gì cả, hắn chỉ quát một tiếng chói tai đã làm cho song đầu liệt điểu quỳ xuống, cho dù là ngự thú tông sư cũng không có thủ đoạn như vậy ah?

Giật mình nhất chính là Tần Vũ, song đầu liệt điểu quỳ xuống, đại biểu hắn cũng tổn thương mặt mũi.

Hắn lập tức huýt sáo nhưng song đầu liệt điểu không có phản ứng.

Trong nội tâm Tần Vũ kinh hãi, từ khi hắn mời ngự thú sư hàng phục song đầu liệt điểu trước mặt thì chưa từng xảy ra chuyện như thế.

Trong mắt của hắn bắn ra sát cơ bao phủ bốn phía.

- Tiểu tử, ngươi làm gì với Liệt Hỏa của ta?

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Tần thiếu gia nói đùa, tại hạ đứng ở chỗ này lại không nhúc nhích qua, có thể làm cái gì? Có lẽ song đầu liệt điểu hiểu rõ đạo lý làm súc sinh cho nên sinh lòng sợ hãi với nhân loại đấy.

- Tiểu tử, ngươi có gan, ngươi cũng biết bản thiếu gia là ai? Nơi này là trong đế đô, còn không có mấy người dám nói chuyện với bản thiếu như thế.

Trong mắt Tần Vũ sinh ra sát cơ càng đậm đặc.

- Tần Vũ thiếu gia tức giận.

La Thành nhìn thấy thế liền vội vàng giữ lấy Diệp Huyền, cung kính nói:

- Người này là khách nhân La gia chúng ta, mới tới đế đô, không hiểu quy củ, kính xin Tần thiếu gia đại nhân đại lượng cho La gia mặt mũi, xin đừng trách.

La Thành mang trên mặt một tia sợ hãi, vội vàng giải thích, đồng thời lôi kéo góc áo Diệp Huyền, hiển nhiên sợ hắn nói cái gì đó.

- La gia... Mặt mũi của các ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

Tần Vũ cười lạnh.

Sắc mặt La Thành khó coi, hắn vì bảo trụ Diệp Huyền nên phải nói:

- Tần thiếu gia, La gia ta tại đế đô tuy không tính là đại gia tộc nhưng cũng là hào phú dưới trướng Mộ Dung, các hạ có thể không cho La gia ta mặt mũi, cũng không thể không cho Mộ Dung gia mặt mũi a?

Ánh mắt mọi người nhìn lên người Mộ Dung Vân Nghĩa.

Sắc mặt Mộ Dung Vân Nghĩa âm trầm, vào lúc này hắn không thể không đứng ra nói chuyện.

Nếu không vứt bỏ là thể diện Mộ Dung gia của hắn.

- Tần Vũ huynh, cho ta mặt mũi, bỏ qua chuyện này đi.

Mộ Dung Vân Nghĩa nói chuyện có phần hả hê.

- Ta đã sớm nói vwois ngươi, yêu thú tọa kỵ mặc dù tốt nhưng dù sao cũng là súc sinh, súc sinh luôn luôn có thời điểm không đáng tin cậy.

Vừa rồi thua trận làm nội tâm hắn nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại hắn cũng xả được một hơi.

- Hừ.

Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn phát hiện mình có thể khôi phục khống chế Liệt Hỏa.

- Vậy thì cho Vân Nghĩa huynh mặt mũi, tiểu tử, về sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ta sẽ làm ngươi chết rất thảm.

Ngồi trên song đầu liệt điểu, Tần Vũ nhanh chóng tiến vào thành, hắn muốn đi tìm ngự thú sư nhìn xem Liệt Hỏa của mình xảy ra tình huống gì.

- Đa tạ Vân nghĩa thiếu gia bênh vực lẽ phải.

La Thành thở ra một hơi, khom mình hành lễ.

Mộ Dung Vân Nghĩa lườm La Thành, nói:

- Tuy La gia ngươi là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia nhưng không thể cầm thanh danh Mộ Dung gia ta trương dương ra ngoài như thế, còn nữa, La gia tốt xấu là một thế gia, không nên kết giao bằng không đáng tin cậy.

Mộ Dung Vân Nghĩa nói xong cũng đi vào thành, không hề nhìn La Thành.

Sắc mặt La Thành xấu hổ, hắn nói xin lỗi với Diệp Huyền:

- Diệp thiếu, Vân Nghĩa thiếu gia tính tình không tốt, kính xin bỏ qua.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn sẽ không quan tâm chuyện này.

Nếu hôm nay không phải hắn đi cùng với La Thành, không muốn mang tai họa cho La gia, như vậy Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa không có khả năng trang bức trước mặt hắn.

Trò khôi hài ở cửa thành xong việc rất nhanh nhưng bởi vì quan tới hai thiếu gia hào phú cho nên chúng như cơn gió truyền khắp đế đô.

Trong đó có Diệp Huyền một tiếng quát chói tai liền làm tọa kỵ song đầu liệt điểu ngũ giai của Tần Vũ quỳ xuống, tự nhiên cũng là tiêu điểm mọi người nghị luận.

Không ít người có suy đoán, thiếu niên đi cùng La gia có khả năng chính là ngự thú sư.

Ngự thú sư còn trẻ tuổi như thế tự nhiên dẫn tới vô số người chú ý.

Trong một phủ đệ xa hoa nằm ở ngoại thành trong đế đô.

Tần Vũ trở lại phủ đệ liền vội vã mời ngự thú sư cung phụng trong gia tộc tới.

- Ah, còn có chuyện này?

Ngự thú sư có đôi má gầy, mắt nhỏ, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, hắn giữ chùm râu mép, dáng người thấp bé giống như con chuột, nghe được Tần Vũ nói như thế, ánh mắt của hắn bắn ra tinh quang.

- Lão phu Âm Hư Tử từ khi trở thành ngự thú đại sư hơn mười năm, còn chưa từng nghe nói qua võ giả quát một tiếng có thể làm cho yêu thú quỳ xuống.

Trong lòng của hắn hiếu kỳ không thôi, hắn đi tới trước mặt song đầu liệt điểu và không ngừng dùng huyền thức điều tra thân thể song đầu liệt điểu. &


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1915)