← Ch.084 | Ch.086 → |
Phó Sơn hỏi: " Chuyện gì?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Cha mẹ của ta đại khái là đang ở Viêm Tinh hoặc Hoàng Tinh, ta tìm không được bọn họ, sư bá có thể hỗ trợ tìm dùm một chút, bọn họ là người tu chân. Mặt khác, có thể giúp ta rời đi nguyên giới hay không? Ta không biết làm sao đi ra ngoài." Hắn đem hình ảnh và tên tuổi cha mẹ nói cho Phó Sơn.
Phó Sơn nói: " Chuyện này không thành vấn đề, liên hợp hội có tuyệt đại bộ phận tư liệu của các tu chân môn phái, ở nguyên giới, cơ hồ những người tu chân đều có đăng kí tư liệu. Ta trở về cho người tra xét một chút, chỉ cần bọn họ đang ở nguyên giới, thì nhất định có thể tìm tới..." Hắn lại nói: " Sau khi tìm được, ta sẽ báo tin tức cho ngươi."
Lăng Đồng đối với Tần Tiểu Thiên hết sức ân cần, có thể làm quen với đồ tôn của Thanh Đế, cơ hội này là ngàn năm một thuở.
Ba người nói chuyện mấy ngày, Tần Tiểu Thiên đã hiểu rõ tình huống của tiên giới và nguyên giới.
Phó Sơn ở tại nguyên giới quen biết cực lớn, cơ hồ chuyện gì cũng biết, hắn nói chuyện phong thú hơn nữa còn có giá trị, các loại các dạng chuyện thú vị, làm cho Tần Tiểu Thiên và Lăng Đồng nghe xong vô cùng thích thú.
Lăng Đồng nói: " Nghe nói Ba Nạp Nhân gần đây xâm nhập vào địa bàn của chúng ta, nguyên giới chi chủ cũng không có đi quản..." Hắn không biết nguyên giới chi chủ là huynh đệ của Phó Sơn, cho nên mới xuất câu oán trách.
Phó Sơn mỉm cười nói: " Chuyện trước mắt không lớn, có Thất lão của liên hợp hội, bọn họ chẳng qua chỉ là làm trò xấu."
Lăng Đồng nói: " Ta nghe nói có không ít người tu chân đi ra ngoài lịch lãm bị hại, Hải Nhai sơn trang có một nhóm đệ tử, chuẩn bị đi ra ngoài lịch lãm, bây giờ còn chưa có chủ ý, đến tột cùng là đi tinh cầu nào mới thích hợp, ân, ta nghe được liên hợp hội có thông tri, có mấy tinh cầu phải đóng cửa."
" Phó đại ca, có thể giúp ta liên lạc với một tinh cầu thích hợp hay không? A a, ta biết liên hợp hội nắm giữ không ít tinh cầu ưu chất lịch luyện, chẳng qua không mở ra cho những môn phái nhỏ như ta."
Phó Sơn cười nói: " Đó là tinh cầu chuẩn bị cấp cho cao thủ ngoài Phân Thần kỳ, nơi đó có quái thú mặc dù không lợi hại như tiên thú, nhưng tuyệt đối người tu chân bình thường không thể đối phó, đó không phải là liên hợp hội tàng tư, mà là nghĩ cho đệ tử các phái."
Lăng Đồng cười nói: " Ta nói không phải là loại tinh cầu đó, ta nói chính là... a a, là Tư Tinh do cái đại lão liên hợp hội khai phát, khai một cái cho chúng ta dụng dụng mà thôi."
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Tư Tinh?"
Phó Sơn cười nói: " Liên hợp hội tổng cộng có ba mươi mốt vị trưởng lão, mỗi người đều có hai ba viên Tư Tinh. Nhưng những Tư Tinh này các trưởng lão đều để dành cho chính môn phái của mình, còn người tu chân môn phái khác thì không thể đi."
Tần Tiểu Thiên nói: " Hay thật, thật sự là xa xỉ. Sư bá, ngài có bao nhiêu Tư Tinh?"
Phó Sơn nói: " Ta không có Tư Tinh, tất cả các tinh cầu trong nguyên giới ta đều có thể đi."
Hắn lại nói: " Lăng Đồng, ngươi có thể hướng liên hợp hội đưa ra lời yêu cầu, với thực lực của ngươi, tìm một viên hoang tinh thích hợp rồi trực tiếp giá cấu truyền tống trận là được... đừng nói ngươi không biết."
Lăng Đồng lắc đầu nói: " Ta còn thật không biết có quy củ này, ta từ tiên giới quay lại còn chưa đến năm mươi năm, lại không có đi qua liên hợp hội, không rõ ràng tình huống cho lắm."
Phó Sơn nói: " Lần trước yêu cầu ngươi gia nhập liên hợp hội, cho ngươi chức vị trưởng lão khách khanh, ngươi chối từ mặc kệ..."
Lăng Đồng nhấc tay xua loạn: " Ta đầu hàng... A a, ngươi cũng không phải không biết, ta phiền nhất là chuyện tục sự này."
Phó Sơn lắc đầu nói: " Ngươi không chịu tận nghĩa vụ, lại muốn hưởng thụ đãi ngộ của trưởng lão, chuyện tốt vậy, ngươi cũng cho ta một phần?"
Lăng Đồng khẽ thở dài nói: " Linh khí của nguyên giới không bằng tiên giới, ta phải gia tăng tu luyện, làm gì còn thời gian can thiệp chuyện tục sự. Ai, chuyện của môn phái có thể giúp thì được, không được thì bỏ đi, a a..."
Phó Sơn nói: " Ta đi thông tri liên hợp hội, cho Hải Nhai sơn trang các ngươi khai phát một tinh cầu thích hợp."
Gương mặt Lăng Đồng lộ vẻ xấu hổ, xoa xoa tay nói: " Vậy.. thật là ngại a?"
Phó Sơn cười mắng: " Ngươi này... ngại ngùng? Ngại ngùng mà ngươi còn dám đòi hỏi, giả mù sa mưa..." Hắn mặc dù đang mắng, nhưng không có một chút tức giận, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, trong ngữ khí như nói với người trong nhà.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên rất là khâm phục, người này thật là thần kỳ.
Lăng Đồng cũng không giận, cười nói: " Xấu hổ, xấu hổ, liên hợp hội có nhiều trưởng lão như vậy, có việc cũng không cần tới ta ra mặt, bất quá, nếu Phó đại ca có việc thì cứ phân phó."
Trong lời rất rõ ràng, chuyện của liên hợp hội hắn không để ý tới, nếu Phó Sơn có việc, hắn sẽ toàn lực ứng phó hỗ trợ. Tiên nhân không dễ làm ra hứa hẹn, một khi có hứa hẹn sẽ không phản lời, bất luận khó khăn cỡ nào cũng sẽ hết sức đi làm.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên chỉ có hai chữ bội phục.
Từ địa cầu đi ra, hắn nhận thức không ít người, theo thời gian trôi đi, cơ hồ không còn gặp nữa, hơn nữa thực lực của họ tương đối yếu kém, cho dù gặp phải chuyện mình không giải quyết được, bọn họ cũng không giúp được gì.
Duy nhất có thể hỗ trợ mình chính là trưởng bối sư môn, những người này thật ra quá lợi hại, đáng tiếc tất cả đều bị vây trong Thiên Diễn, nếu như gặp phải chuyện cần giải quyết, còn phải dựa vào chính mình.
Phó Sơn mỉm cười không đáp, bằng hữu của hắn trải rộng khắp thiên hạ, nguyên giới liên hợp hội có tới ba mươi mốt trưởng lão, trong đó quyền uy nhất là chín đại trưởng lão, Phó Sơn là người cầm đầu, sau đó là bảy lão nhân từ Huyễn Thần Điện đi ra, còn có một người là lão ca của Lí Cường Hầu Phích Tịnh, bọn họ chính là người phán quyết của liên hợp hội. Với thực lực của hắn, cơ bản không cần nhờ Lăng Đồng hỗ trợ.
Một đạo hồng mang hiện lên, Phó Sơn giơ tay lên, hồng mang rơi vào lòng bàn tay. Đó là một quả truyền tin phù.
Trên mặt Phó Sơn lộ vẻ không vui, Tần Tiểu Thiên kì lạ: " Chuyện gì có thể làm cho Phó Sơn phiền não?" Hắn nhịn không được hỏi: " Chuyện gì? Có cần hỗ trợ không sư bá?"
Phó Sơn lắc đầu nói: " Không cần, hắn đã đến Xuyên Hải Tinh rồi." Hắn dương tay bắn ra một đạo hồng mang, nói: " Lăng Đồng, theo ta đi nghênh đón một vị lão tiền bối."
" Không cần nghênh đón, ai, ta thật đáng thương a..."
Mắt Tần Tiểu Thiên sáng ngời, thất thanh kêu lên: " Thiên Chân sư bá?"
Một lão đầu rách rưới xông ra, hắn nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, nghiêng đầu hỏi: " Ngươi biết ta?" Thiên Chân trước kia nhìn thấy Tần Tiểu Thiên thì hắn đã bị Xích Minh cải tạo qua, ngoại hình là một tiểu Xích Minh, lần này ngưng thể một lần nữa, Thiên Chân thượng nhân không nhận ra hắn nữa.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta là đệ tử của Xích Minh, lão nhân gia đã quên rồi sao?"
" Oa nha nha, ngươi là Tiểu Thiên! Ai, ta thật đáng thương a, cuối cùng tìm được thân nhân rồi...."
Thiên Chân chụp tay Tần Tiểu Thiên, luôn miệng nói: " Sư tôn ngươi đâu rồi? Hắn đi đâu?"
Tần Tiểu Thiên thầm nghĩ không ổn, vội vàng cười nói: " Sư bá, sư tôn ta và sư bá ở cùng một chỗ."
Thiên Chân vẻ mặt vui sướng: " A, thật tốt quá, bọn họ đang ở nơi nào?"
Tần Tiểu Thiên nói tiếp: " Sư tôn và sư bá đang ở cùng với tổ sư, ân, còn có Bác Tụ tổ sư bá, tổ sư cô, ngươi muốn tìm bọn họ sao?"
Gương mặt Thiên Chân nhất thời xụ xuống, kêu rên nói: " Ai, ta thật đáng thương a.." Lần này có cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám đi. Vừa nghe có Bác Tụ thượng nhân, hắn trốn còn không kịp, làm sao dám đưa lên cửa?
Phó Sơn lúc này mới hỏi: " Tiền bối tìm ta có việc?"
" Ai! Không có việc gì, hoàn toàn không có việc gì nữa..." Thiên Chân thất hồn lạc phách nói.
Huyễn Tinh Thần Trận cơ hồ trở thành tâm ma của hắn, chẳng qua hắn một mình thế cô lực bạc, không dám đi một mình.
Những năm gần đây, hắn tìm kiếm cao thủ khắp nơi, đáng tiếc những ai có thực lực ngang với hắn thì cực ít, trong đó còn có địch nhân không ít, có thể coi là bằng hữu chỉ có Lí Cường và Xích Minh, hơn nữa hai người bọn họ cũng không nguyện ý đi, còn đám người Thanh Đế, hắn càng không dám.
Ánh mắt Thiên Chân rơi vào trên người Tần Tiểu Thiên, dần dần lộ ra thần sắc khiếp sợ, qua một hồi lâu, hắn hỏi: " Ngươi, ngươi không luyện cổ tiên pháp môn? Không đúng a... ba động trên người ngươi rất cổ quái, ngô, bộ dáng rất lợi hại, ác, lão thiên, ngươi làm sao tu luyện được? Không thể nào có tốc độ tu hành nhanh như vậy!"
Ánh mắt Thiên Chân lại đảo qua Phó Sơn, mừng rỡ nói: " Di, ngươi cũng không tệ! Chỉ thiếu chút thực lực so với Thiên Quân, ai, làm cho người ta thương tâm a... bây giờ tiểu bối làm sao tu luyện được như vậy chứ? Ta, ta thật đáng thương a..."
Một tiếng này thê thảm cực kỳ, làm cho ba người không cách nào chịu được. Tinh Thị Liên trong cơ thể Tần Tiểu Thiên tăng vọt, Phó Sơn lui ra phía sau một bước, còn Lăng Đồng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Phó Sơn từng được viên thần đan do Lí Cường luyện chế, bởi vậy công lực thâm hậu, tiên nhân bình thường không được kì ngộ như hắn.
Tần Tiểu Thiên luôn miệng nói: " Sư bá... đừng kêu... đừng kêu nữa..."
Tiếng cười của Thiên Chân thượng nhân càng khó nghe, chỉ nghe hắn cười quái dị, tựa như một con gà mới đẻ trứng: " Tiểu Thiên, ta không kêu nữa. Lạc lạc, Tiểu Thiên, có một địa phương kỳ diệu, ngươi có muốn đi không? Ai, đúng rồi, còn có ngươi..." Chuyển hướng Phó Sơn nói: " Thế nào? Đi cùng, thực lực của ngươi cũng đủ rồi!"
Tần Tiểu Thiên cảnh giác hỏi: " Địa phương nào?"
Thiên Chân thượng nhân không dám nói tên của Huyễn Tinh Thần Trận, hắn cực lực vẽ vời: " Một địa phương tốt, có vô số kì trận dị bảo, còn có thần thú. Ta cần hai trợ thủ, đi cùng đi."
Phó Sơn đã sớm biết hắn muốn đi đâu, Lí Cường từng nói qua sự hung hiểm của địa phương đó. Hắn cười nói: " Ta chỉ sợ không thể đi, Huyễn Tinh Thần Trận không phải tiên nhân bình thường có thể đi tới."
" A? Ngươi biết... Ai, ta thật đáng thương a!"
Tần Tiểu Thiên cũng cảm thấy rất hứng thú. Huyễn Tinh Thần Trận, tên nghe thật ý nghĩa. Hắn vừa mới hoàn thành trúc cơ, lòng tin tưởng bành trướng tới cực điểm, cũng không biết trời cao đất rộng, nói: " Chơi vui không? Chơi vui thì đi!"
Đầu của Thiên Chân như gà mổ thóc: " Chơi vui! Chơi rất vui... cũng đủ cho ngươi mấy trăm năm không thấy chán!"
Bằng hữu của Phó Sơn tin tức linh thông, đương nhiên hiểu rõ ràng nguy hiểm trong đó. Hắn cũng không phải là một tiểu tử ngây thơ như Tần Tiểu Thiên, cười nói: " Tiền bối, Tiểu Thiên tu hành thời gian còn quá ngắn, rất nhiều điều cũng không hiểu rõ, ngươi để cho hắn đi thần trận, vạn nhất bị vây ở bên trong thì làm sao? Hơn nữa ta cũng không thể đi, nguyên giới... ta còn có nhiệm vụ, không thể rời đi, ta cảm thấy nên chờ thời gian đã."
Lí Cường có nhắn lại, để cho hắn chiếu cố cho Tần Tiểu Thiên, hắn đương nhiên sẽ không để cho Tần Tiểu Thiên đi mạo hiểm.
Thiên Chân thượng nhân vỗ ngực cam đoan nói: " Không thành vấn đề, có ta ở đây hắn không có nguy hiểm! Nếu như ngươi cũng đi, thì hắn lại càng không có chuyện."
Lăng Đồng không nói tiếng nào, hắn cũng nghe nói qua về Huyễn Tinh thần trận, rất muốn đi nhìn xem một chút. Nhìn thấy Phó Sơn liên tục chối từ, trong lòng không giải thích được, khó hiểu hỏi: " A a, nghe nói trong Huyễn Tinh Thần Trận có bảo bối thần cấp, có cơ hội, ta thật ra muốn kiến thức một phen."
Thiên Chân liếc mắt nhìn hắn xem thường: " Không phải ai cũng có thể đi Huyễn Tinh Thần Trận, tu vi của ngươi quá kém, đi... chẳng khác gì chịu chết!" Hắn không chút khách khí cự tuyệt.
Lăng Đồng sắc mặt trắng bệch. Hắn là người trọng mặt mũi, bị người cự tuyệt tại chỗ, cảm giác xuống đài không được, há mồm muốn phản bác, bị Thiên Chân trợn mắt nhìn một cái, nhất thời tựa như bị thùng nước lạnh dội xuống đầu.
Trong phút chốc, hắn hiểu rõ mình và bọn họ chênh lệch thế nào, không ngờ chỉ một cái nhìn cũng làm cho mình phát ra run rẩy tận đáy lòng, tu vi hai bên sai kém đầu chỉ mười vạn tám ngàn dặm. Hắn sáng suốt ngậm miệng lại, lui qua một bên.
Phó Sơn vẫn lắc đầu như trước, nói: " Ngươi có thể đi tìm Thất lão hỗ trợ."
Đầu của Thiên Chân lắc càng khoa trương: " Ta cũng không thể tìm bảy lão già kia được." Năm đó chính là hắn vẽ vời dụ dỗ bọn họ đi Huyễn Thần Điện, kết quả bị nhốt ở bên trong, nếu không phải sau này được Lí Cường cứu ra, cơ hồ bị vây chết bên trong thần điện.
Thất lão mặc dù cũng không oán hận hắn, nhưng đề tài này căn bản không thể nhắc lại. Có lẽ Vũ Phi đánh không lại Thiên Chân, nhưng nếu cả Thất lão cùng lên, Thiên Chân chỉ sợ không chỗ có thể trốn, hắn làm sao dám đi trêu chọc bảy lão già này?
Thiên Chân lúc ở thần điện thu lấy thủ hộ thần giáp, tốn hao rất lớn thời gian mới đem nó luyện hóa, bởi vậy mới có thể rời đi nguyên giới, nếu không đã sớm bị thần giáp tạc nổ chết. Lần này hắn cũng không phải muốn đi Huyễn Thần Điện, mà là đi Huyễn Tinh Thần Trận, nơi đó còn có bảo bối hấp dẫn lớn hơn nữa.
Phó Sơn trầm ổn nói: " A a, ta không giúp được tiền bối rồi."
Ngoại trừ Bác Tụ thượng nhân, Thiên Chân không sợ bất cứ ai. Hắn mở miệng mắng: " Hỗn đản tiểu tử, ngươi không đi thì thôi, nhưng đừng lôi kéo Tiểu Thiên cũng không đi!"
Nhưng Phó Sơn cũng không phải dễ trêu chọc.
Hắn thu liễm tươi cười, trầm giọng nói: " Nói chuyện khách khí một chút, chửi ai là tiểu tử? Lão phu không đáp ứng thì thế nào? Uổng cho ngươi tự xưng tiền bối, nếu không lễ phép... ha ha, thì gọi ngươi là lão thất phu! Đừng tưởng rằng ỷ già làm loạn."
Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kêu lên: " Bội phục a!" Phó Sơn quả thực là hào khí trùng thiên, căn bản là hoàn toàn không nhìn tới thân phận cổ tiên nhân của Thiên Chân.
Tính tình Phó Sơn từ trước đến giờ như thế, người kính ta một thước, ta kính một trượng, tuyệt sẽ không cúi mình khuất tất, khắc ý lấy lòng.
Thiên Chân bị chửi đến choáng váng, hắn luôn luôn tự đại, ngoại trừ Bác Tụ thượng nhân, cho tới bây giờ không người nào dám dùng khẩu khí như thế nói chuyện với hắn, không khỏi hú lên quái dị: " A! Ngươi.. ngươi là tiểu súc sinh! Ngươi..."
Phó Sơn lạnh lùng nói: " Ngươi là lão súc sinh!" Hai bên trừng trừng nhìn nhau, không bên nào yếu thế.
Thiên Chân gào lên một tiếng: " Ta thật đáng thương a... ngay cả một con thỏ nhỏ cũng đến khi dễ một lão nhân gia cô khổ linh đinh như ta, ai..." Hắn thật là không dám làm loạn, biết Phó Sơn là đại ca của Lí Cường, hai người còn hơn huynh đệ ruột thịt, hơn nữa Phó Sơn có bằng hữu rất nhiều, nếu thật sự đánh nhau, không nói người khác, chỉ cần Thất lão của liên hợp hội chạy tới, tự mình còn không nhanh bỏ trốn.
Trong lòng Lăng Đồng thầm kêu thống khoái, hận không được nói với Phó Sơn phải giáo huấn lão già này thật tốt.
Phó Sơn đứng dậy, nhàn nhạt nói: " Tiểu Thiên, chúng ta đi."
Thiên Chân sắp giận điên lên, hét lớn: " Đứng lại! Không cho đi!"
Phó Sơn mày kiếm khẽ nhếch, mặt không chút thay đổi nói: " Như thế nào?"
Tần Tiểu Thiên rơi vào cảnh khó, hai người đều là sư bá, nếu đánh nhau, tự mình nên làm thế nào cho phải?
Thiên Chân kêu lên: " Ta không nói với ngươi, ta là đang nói với Tiểu Thiên!"
Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Hai vị sư bá đại nhân... các ngươi cãi nhau cũng tốt, đánh nhau cũng tốt, đừng kéo ta vào có được hay không? Ai, các ngươi đều là trưởng bối, để cho vãn bối như ta rất khó làm người, giúp một tay... mọi người giữ chút phong độ có được hay không?" Hắn xoay người đi đến bên cạnh Lăng Đồng, đặt mông ngồi xuống, nói: " Được rồi, các ngươi nói chuyện đi."
Phó Sơn lạnh lùng nhìn Thiên Chân.
Thiên Chân thượng nhân vẻ mặt đau khổ, phảng phất như bị nhiều ủy khuất, trong miệng không biết lầm bầm cái gì, một hồi lâu, hắn nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Thiên, đi theo ta. Ai, ta thật đáng thương a, cũng không ai đồng tình một chút, khi dễ một lão đầu tử cô linh linh như ta... Ai, Tiểu Thiên, ngươi có đi hay không?"
Phó Sơn nói: " Ngươi hảo ý bức ép một đứa bé?"
Thiên Chân nhất thời cảm giác được khó chịu vô cùng, kêu lên: " Ai nói chuyện với ngươi, ta không để ý tới ngươi!"
Tần Tiểu Thiên phốc xích một tiếng bật cười vui vẻ, lão đầu này thật là thú vị.
Ánh mắt Phó Sơn cũng hòa hoãn xuống, không nghĩ tới Thiên Chân lại có tính tình như một tiểu hài tử, cứ so đo với hắn thật không có ý nghĩa, không trách được huynh đệ của mình vừa thấy hắn thì đã bỏ chạy, cùng hắn tức giận cãi cọ cũng chẳng đáng giá.
Hắn lắc đầu nói: " Tiểu Thiên, trước tiên cùng ta đi liên hợp hội, tra tìm tung tích của cha mẹ ngươi trước. Nếu có thể tìm được thì tốt nhất, nếu như tìm không được... ta giúp ngươi phát thông cáo."
Thiên Chân không có vật gì có thể hấp dẫn được Tần Tiểu Thiên, nếu như Tần Tiểu Thiên vẫn còn tu luyện cổ tiên pháp môn, hắn còn được coi như nửa sư tôn, nhưng bây giờ Tần Tiểu Thiên tu luyện công pháp khác, cũng không có cách nào bắt buộc được hắn. Hắn khổ não ôm đầu, trong lòng hiểu rõ ràng, có Phó Sơn ở đây, đừng nghĩ nói động được Tần Tiểu Thiên.
Thiên Chân cũng không ngu, chẳng qua là vì tu vi quá cao, nên tính tình nóng nảy, đối với việc gì cũng làm theo tính toán, nhưng gặp phải Phó Sơn là ngươi không thể thương lượng, hắn cũng không có cách nào.
Nếu như mạnh mẽ tranh đấu cùng Phó Sơn, chỉ cần Phó Sơn có thể kiên trì mấy ngày, bằng hữu của hắn khẳng định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, đến lúc đó coi như sẽ phiền phức rồi, hắn quyết định chủ ý, đợi sau này có cơ hội sẽ đến phiến động Tiểu Thiên cùng đi Huyễn Tinh Thần Trận.
" Hừ hừ, có bản lãnh ngươi cứ thủ bên Tiểu Thiên..." Không đợi Phó Sơn nói lại, Thiên Chân hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy.
Lăng Đồng nghi hoặc nói: " Đi? Hắn đi như vậy?"
Phó Sơn nói: " Không đi thì có thể thế nào? Nơi này là nguyên giới, không tới phiên hắn làm loạn."
Lăng Đồng cũng không nhận thức được Thiên Chân thượng nhân, thấy hắn rời đi thì hỏi: " Thiên Chân này... rốt cuộc là ai? Ta cảm giác hắn có thực lực của Thiên Quân."
Phó Sơn nói: " Hắn là cổ tiên nhân, lợi hại hơn cả Thiên Quân, tu vi của ta... so hắn kém xa, hắn là cao thủ chân chính."
Lăng Đồng hít sâu một hơi, nói: " Vậy, vậy ngươi còn dám... còn dám trở mặt với hắn?"
Phó Sơn nói: " Ta trở mặt không quan hệ gì tới tu vi cao thấp với hắn, ta chẳng qua là không quen nhìn hắn ỷ già làm loạn, bộ dáng giả vờ khoa trương."
Lăng Đồng và Tần Tiểu Thiên liếc nhau, hai người hai miệng đồng thanh nói: " Bội phục! Bội phục! Ha ha!"
Lăng Đồng cảm giác rất sảng, cảm thấy Phó Sơn đã trút giận được cho mình.
Tần Tiểu Thiên cũng là thật lòng bội phục, tu vi của Phó Sơn không bằng Thiên Chân, nhưng hắn căn bản không quan tâm, nên mắng chửi thì mắng chửi, muốn phản bác thì phản bác.
Đã từng gặp qua nhiều người tu hành, Phó Sơn cấp cho Tần Tiểu Thiên ấn tượng thật sâu sắc.
Phó Sơn nói: " Lăng Đồng, truyền tống trận của ngươi cho chúng ta dụng một chút."
Tần Tiểu Thiên nói: " Chờ một chút!" Hắn thu hồi Tinh Thị Liên, nói: " Được rồi, chúng ta đi."
Tu chân môn phái hơi lớn một chút đều có truyền tống trận, mà Hải Nhai sơ trang cũng có một truyền tống trận nhỏ, đó là Lăng Đồng giá thiết cho môn phái.
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Chúng ta đi tinh cầu nào?"
Phó Sơn cười nói: " Đến chỗ ẩn tu của ta, Bích Thủy Tinh."
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Nga, là Tư Tinh của ngài sao?"
Phó Sơn nói: " Không phải Tư Tinh của ta, chuẩn xác mà nói là sản nghiệp của liên hợp hội. A a, bất quá cũng không ai có thể đi tới, trừ phi hắn có thể trực tiếp bay qua."
Viên tinh cầu kia đúng là Lí Cường đưa cho Phó Sơn, là viên thủy tinh, mặt ngoài tinh cầu bao trùm chín mươi chín phần trăm là nước, không phải nước thường mà là nước đạm, một phần trăm lục địa chính là một hòn đảo thật lớn. Đây là một tinh cầu phi thường xinh đẹp.
Viên tinh cầu này là Phó Sơn dùng làm địa phương cho bằng hữu tụ hội, từ sau khi nắm tinh cầu này trong tay, hắn ở trên đảo tu kiến không ít biệt thự, chuyên môn dùng để chiêu đãi bằng hữu. Biệt thự là do một ít đại xí nghiệp kiến trúc của liên hợp hội kiến tạo, bên trong đầy đủ tiện nghi, tất cả đều là biệt thư đỉnh cấp, vật gì cũng có, chính là một chỗ tuyệt diệu nghỉ ngơi.
Có thể nói bằng hữu tới được Bích Thủy Tinh, ít nhất đều là Hợp Thể kì hoặc Độ Kiếp kì cao thủ, còn tiên nhân không thấy ở những tinh cầu khác, nơi này cũng thấy không ít, Lí Cường từng có thời gian ẩn cư tại Bích Thủy Tinh, sau mới rời đi, cho nên Bích Thủy Tinh tại liên hợp hội là một địa phương phi thường nổi danh.
Truyền tống khoảng cách dài rất phương tiện, so sánh với tốc độ bây giờ của Tiểu Thiên còn nhanh hơn, hai người rất nhanh đi tới Bích Thủy đảo, nơi đến là hậu viện chỗ ở của Phó Sơn.
Phó Sơn không ở biệt thự, mà là Ngọc Trúc Trai. Khắp vườn đều là ngọc trúc màu thúy sắc, đều là tiên trúc hắn di dời từ tiên giới tới. Một đạo linh tuyền vờn quanh, rót vào một hồ linh tuyền không lớn, mặt đất hoàn toàn do linh ngọc trải thành.
Linh khí nơi này tụ mà không tan, Tần Tiểu Thiên hơi biện thức một chút thì biết là Tụ Linh tiên trận, linh khí nơi này so ra kém Thanh Mộc Lâm, nhưng so sánh với những chỗ khác của tiên giới thì còn sung túc hơn nhiều.
" Đây là do... sư bá Lí Cường của ngươi bố trí, a a, linh khí nơi này không kém hơn tiên giới, đáng tiếc nguyên giới chỉ có mấy nơi có được linh khí dư thừa như thế, ở chỗ này tu luyện không tệ."
Phó Sơn vung tay lên, từ dưới đất mọc lên một bàn ngọc thạch sáu cạnh, có hai ghế. Hắn đưa tay nói: " Mời ngồi, ta đi phát một thông báo trước, để cho liên hợp hội tìm kiếm cha mẹ ngươi."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên ngầm cảm kích. Phó Sơn thật ra là người bề bộn nhiều việc, liên hợp hội có nhiều chuyện cần hắn xử lý, hơn nữa đều là chuyện trọng yếu, việc nhỏ thế này lẽ ra không cần quấy rầy đại trưởng lão như hắn.
Nguyên giới có đông đảo tinh cầu, có rất nhiều chuyện cần chính hắn quyết định, nếu không phải Lí Cường là nguyên giới chi chủ, hắn nể tình huynh đệ mà hỗ trợ, thì hắn đã sớm phủi tay mặc kệ. Bây giờ hắn đã hoàn toàn lâm vào trong đó, liên hợp hội có chín đại trưởng lão, hắn là người bận rộn nhất.
Mười phút sau, Phó Sơn quay lại nói: " Đã phân phó xuống, rất nhanh sẽ có kết quả. Ta an bài cho ngươi một nơi tĩnh tu, ở biệt thự mặt sau rừng trúc, có hai người tu chân Nguyên Anh kì do liên hợp hội phái tới, có chuyện gì có thể phân phó bọn họ đi làm."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Tần Tiểu Thiên phát hiện có người đang đi tới bên ngoài rừng ngọc trúc. Đã tới Bích Thủy Tinh, hắn không có thả ra Tinh Thị Liên, chỉ dựa vào cảm giác nhạy cảm, là có thể phát hiện động tĩnh trong phương viên hơn mười dặm. Hắn ngạc nhiên nói: " Bên ngoài là ai?"
Phó Sơn lớn tiếng nói: " Mã Thần, vào đi." Hắn nói với Tần Tiểu Thiên: " Mã Thần là chấp sự cao cấp của liên hợp hội, đại khái có chuyện gì tìm ta."
Một người thanh niên diện mục bình phàm đi vào, cung kính hành lễ nói: " Ra mắt đại trưởng lão."
Tần Tiểu Thiên hơi chút giật mình, nhịn không được nói: " Tu vi Hợp Thể trung kì, a a, rất lợi hại a."
Mã Thần không dám khinh mạn bằng hữu của Phó Sơn, thi lễ với Tần Tiểu Thiên: " Ra mắt tiền bối."
Phó Sơn hỏi: " Có chuyện gì? Không cần cố kỵ... nói thẳng!"
← Ch. 084 | Ch. 086 → |