Vay nóng Tima

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0038

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0038: Chuyện xấu hổ của Đạt Hề Minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Shopee


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Đạt Hề Minh thở dài thở ngắn, buồn rầu vô cùng.

Chuyện bất ngờ này cũng khiến Tần Vô Song cảm thấy rung động. Tây Môn Đại phiệt, bá chủ lớn nhất tại Nam Vân Châu, thống lĩnh tám quận của Nam Vân Châu, thế lực tới trời, trong tộc cao thủ nhiều như mây.

Chẳng những là gia tộc Đại phiệt duy nhất trong hai ba ngàn dặm lãnh thổ của Nam Vân Châu. Hơn nữa là còn đứng thứ năm trong bốn mươi lăm Đại phiệt lớn nhỏ của Bách Việt Quốc.

Bách Việt Quốc có trung tâm thống trị là Hoàng Đế Bệ hạ, phân phong lãnh địa bốn Vương tộc. Mỗi Vương tộc sở hữu tám châu, cả nước tổng cộng có ba mươi hai châu.

Từng châu lại chưởng quản tám quận, từng quận cũng quản hạt hai mươi, ba mươi trấn, dưới trấn còn có nhiều thôn trại lớn nhỏ. Từng bậc từng bậc thế lực, cấu thành hệ thống thống trị ở Bách Việt Quốc.

Trong biên giới quận thành, bình thường đều có một Thế gia chiếm giữ. Mà trong biên giới châu, bình thường sẽ có một Đại phiệt.

Lên trên nữa, chính là Tứ Đại Vương Thành, do Tứ Đại Vương tộc chưởng quản.

Mà trung tâm thống trị của Bách Việt Quốc là Đế đô, là nơi ở của Hoàng Đế, đồng thời cũng là nơi tọa lạc của Chân Võ Thánh Địa.

Ở quận La Giang, Đạt Hề Thế gia là quyền uy vô thượng, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm bọn họ. Nhưng nếu đặt ở Nam Vân Châu, địa vị Đạt Hề Thế gia sẽ đại suy giảm.

Trong một châu, có ít nhất tám Thế gia. Bởi vì ngoài Thế gia ở các quận, trong châu thành cũng có Thế gia.

Chỉ có điều, bất luận Thế gia có mấy nhà, ở trong một châu, quyền uy cao nhất vĩnh viễn vẫn là Đại phiệt!

Một Đại phiệt bằng tám Thế gia cộng lại. Hơn nữa, về phương diện cao thủ rõ ràng có tính áp đảo.

Yêu cầu thấp nhất của Thế gia là phải có cao thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng tọa trấn, mà Đại phiệt lại là Chân Võ Cảnh Bát đẳng.

Cách biệt hai cấp này cũng đủ để vô số Thế gia phải ngưỡng vọng Đại phiệt.

Tần Vô Song đối với chuyện này cũng không lạ lẫm, đương nhiên hiểu được căn nguyên nổi thống khổ của Đạt Hề Minh.

Tây Môn Đại phiệt thân là Đại phiệt duy nhất ở Nam Vân Châu, muốn gả nữ nhi cho ngươi, đến phiên ngươi không đồng ý sao?

Huống chi thực lực Tây Môn Đại phiệt như thế nào, bất luận luận dùng mềm hay là cứng rắn, đều có thể gắt gao khống chế Đạt Hề Thế gia. Phải biết rằng cả nước có ba mươi hai châu, mỗi châu đều có một nhà Đại phiệt, trên nữa là Tứ Đại Vương Thành cùng với Đế đô, cũng còn có hơn mười nhà Đại phiệt nữa, tổng cộng, chừng bốn mươi lăm nhà.

Nhiều Đại phiệt như vậy, trong đó lại bầu ra mười hai Đại phiệt mạnh nhất, được Bách Việt Quốc xưng là Thập Nhị Đại Phiệt, có thể nói là thế lực thống trị tầng trung tâm ở Bách Việt Quốc.

Mà Tây Môn Đại phiệt ở trong Thập Nhị Đại Phiệt, đứng hàng thứ năm, chuyện này, quả thật khiến Đạt Hề Thế gia có một loại cảm giác vô lực.

- Đạt Hề đại ca, ngươi có ý định gì?

Tần Vô Song muốn biết mấu chốt ý nghĩ của Đạt Hề Minh.

Gương mặt tuấn dật của Đạt Hề Minh hiện ra một chút kiên nhẫn, thấp giọng nói:

- Vô Song huynh đệ, cả đời này của ta, nếu cưới nữ tử của Tây Môn Đại phiệt, không thể cùng tỷ ngươi ở cùng một chỗ, cho dù sống, còn không bằng đi tìm chết. Ta cũng không phải không có ý muốn phản kháng. Nếu như là đơn độc, không có gì vướng bận, ta đã sớm cự tuyệt cửa hôn sự cưỡng chế này. Nhưng mà ta hiện tại... Nhất cử nhất động, đều cũng ảnh hưởng đến sự tồn vong của Đạt Hề Thế gia.

Tần Vô Song yên lặng nghe, cũng không tỏ thái độ.

Đạt Hề Minh bi thương nói:

- Một khi sống không thể phản kháng, duy có chết mới có thể giải thoát.

- Chết?

Tần Vô Song lạnh nhạt nói:

- Đạt Hề đại ca, ngươi dễ dàng nói chết như thế, há tỷ tỷ của ta có thể phó thác cả đời cho ngươi sao?

- Ta đương nhiên sẽ không dễ dàng nói chết!

Đạt Hề Minh đột nhiên hạ giọng:

- Ta định tìm một cơ hội, gây nên một vụ chết giả. Sau đó rời xa Nam Vân Châu, khổ luyện võ công, chờ thực lực của ta đại thành, không sợ Tây Môn Đại phiệt nữa, lại quay về quận La Giang. Chỉ có điều, như vậy lại ủy khuất lệnh tỷ phải cùng ta cùng nhau phiêu bạc...

Tần Vô Song nhẹ nhàng vuốt cằm, biện pháp này là biện pháp tốt nhất mà Đạt Hề Minh có khả năng nghĩ ra. Đúng là kiếp sống chạy trốn, Đạt Hề Minh có lẽ chịu nổi, nhưng tỷ tỷ Tần Tụ, lại không có luyện võ, chỉ sợ thời gian lâu, chịu không nổi cuộc sống lang bạc kỳ hồ. Đây là đại phiền toái. Hơn nữa thái độ làm người của Tần Vô Song hai kiếp, đều xem tỷ tỷ là sinh mệnh không thể thay thế, há lại đồng ý để Tần Tụ đi chịu khổ cực như vậy?

Tuyệt không thể để cho tỷ tỷ chịu nổi khổ lưu vong này, huống hồ Tây Môn Đại phiệt cũng không phải kẻ ngốc, vạn nhất yêu cầu sống muốn gặp người, chết muốn thấy xác, cũng không dễ dàng gì.

Giải quyết vấn đề này, duy nhất chỉ có một cái cách, chính là áp đảo Tây Môn Đại phiệt, để Tây Môn Đại phiệt muốn can thiệp cũng không dám can thiệp! Tần Vô Song xoay chuyển ý niệm trong đầu.

- Đạt Hề đại ca, Tây Môn Đại phiệt rốt cuộc mạnh như thế nào?

Tần Vô Song quyết định trước tiên tìm hiểu một chút thực lực Tây Môn Đại phiệt. Có thể khiến Đạt Hề Thế gia sợ hãi thành như vậy, Tây Môn Đại phiệt khẳng định không đơn giản.

Đứng thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt, rất uy phong sát khí. Ngay cả chuyện xấu của nữ nhi cũng làm được loại sự tình này, có thể thấy được Tây Môn Đại phiệt không phải ngang ngược bình thường.

- Có thể xếp hạng thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt, Tây Môn Đại phiệt có thể so được với tất cả Thế gia ở tám quận Nam Vân Châu cộng lại. Tây Môn Đại phiệt có bốn, năm Chân Võ Cảnh Bát đẳng! Cũng có người nói, Tây Môn Đại phiệt còn có cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng!

Yêu cầu thấp nhất cho Đại phiệt là có Chân Võ Cảnh Bát đẳng tọa trấn. Nhưng Tây Môn Đại phiệt này, cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng lại có bốn năm người, điều này cũng đạt đến trụ cột đáng giá trong bốn năm gia tộc Đại phiệt. Hơn nữa không ngờ còn có cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Khó trách Tây Môn Đại phiệt hành sự hoang đường kiêu ngạo như thế, cũng có thể xếp đến thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt.

Tần Vô Song âm thầm tặc lưỡi, một Đại phiệt đã như thế. Phía trên còn có Vương tộc, còn có Hoàng Đế, thật là có bao nhiêu thế lực mạnh? Chân Võ Thánh Địa, mạnh được bao nhiêu?

Tần Vô Song đột nhiên ý thức được, mình cho dù khôi phục mười thành công lực ở kiếp trước, cũng chỉ là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng Đỉnh phong. Chỉ sợ cũng không có khả năng ở Bách Việt Quốc tung hoành vô địch! Huống chi, Bách Việt Quốc chỉ là một quốc gia nho nhỏ bình thường trong cái đại thế giới này mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, một cỗ cảm giác nguy cơ không tự chủ được dồn nén trong bụng.

Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, hiển nhiên không phải thực lực đỉnh phong ở thế giới này. Ở trên nữa, đó không phải là Tiên Thiên sao chứ? Tần Vô Song hiện tại có thể mười phần kết luận, thế giới này tuyệt đối có cường giả Tiên Thiên tồn tại!

- Vô Song huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Đạt Hề Minh thấy hắn nghĩ đến nhập thần, không khỏi tò mò hỏi.

Tần Vô Song tiêu sái cười:

- Ta nghĩ, Đạt Hề Thế gia các ngươi, ở trên chẳng lẽ không có chỗ dựa vững chắc, có thể kiềm chế được Tây Môn Đại phiệt sao chứ?

- Có, đương nhiên là có! Nhưng ngươi đừng quên, chúng ta có chỗ dựa vững chắc, bọn họ cũng có thể có chỗ dựa vững chắc khác. Bọn họ so với Đạt Hề Thế gia cao hơn một tầng, chỗ dựa vững chắc cũng khẳng định so với chỗ dựa của Đạt Hề Thế gia mạnh hơn. Hơn nữa chúng ta ở Bách Việt Quốc, những gia tộc tranh đấu, dưới tình huống bình thường, kẻ thứ ba sẽ không nhúng tay. Trừ phi gây chuyện ồn ào náo sự quá lớn.

- Ân...

Tần Vô Song có chút suy nghĩ gật đầu.

Kẻ thứ ba bình thường không nhúng tay, đây là một tin tốt. Hắn ở trong lòng tính toán một chút. Lấy thực lực trước mắt của mình, cùng Chân Võ Cảnh Bát đẳng chiến đấu, ít nhất có thể hòa, tuyệt sẽ không thua, thậm chí đến sáu bảy phần có thể thắng được!

Cho nên nếu là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, mình còn có một thức cuối cùng của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cùng Cửu Dương Chưởng chưa có luyện xong, nhiều nhất chỉ có thể không bị giết chết, còn muốn thắng, cơ bản là không thể nào!

Trừ phi hai môn tuyệt kỹ kia luyện thành, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của hai đời, phối hợp khinh công thân pháp tuyệt diệu ở kiếp trước, mới có mười thành nắm chắc đánh thắng Chân Võ Cảnh Cửu đẳng.

Dù sao kiếp trước hắn cũng đã tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên. Tại tiền thế, có thể đánh bại tất cả đối thủ.

- Đạt Hề đại ca, Tây Môn Đại phiệt còn chưa thúc giục ngươi thành hôn, ta khuyên ngươi bớt qua lại cùng tỷ tỷ một chút. Ít nhất tạm thời không cần kinh động Tây Môn Đại phiệt.

Vì an toàn của tỷ tỷ, Tần Vô Song cũng hiểu được trước mắt không cần chọc tức giận Tây Môn Đại phiệt. Huống hồ còn có một ‘Ác ma’ đang ẩn nấp, xử lý mọi việc phía trước, luôn là đại phiền toái.

Đạt Hề Minh gật đầu:

- Hẳn là như thế rồi, ta cho dù không suy nghĩ cho Đạt Hề Thế gia, cũng phải suy nghĩ cho lệnh tỷ chứ. Tây Môn Đại phiệt hoành hành bá đạo, không nói lý lẽ, một khi biết tin này, đến làm khó lệnh tỷ cũng không phải không thể.

Làm khó tỷ tỷ của ta?

Tần Vô Song trong lồng ngực dâng lên một cổ ngạo khí, thầm nghĩ, Tây Môn Đại phiệt thì sao? Đứng thứ năm trong Thập Nhị Đại phiệt thì sao? Quý tộc đứng hàng thứ hai trong quý tộc thượng phẩm thì sao? Cho dù bọn họ có thế lực khuấy trời thì sao?

Nói chuyện đàng hoàng, ta kính ngươi ba phần, nếu cậy mạnh, lấy quyền thế ép người, Tần Vô Song mới lười nói chuyện với bọn họ, đương nhiên vũ khí không phải võ mồm, mà là nắm tay.

Mặc kệ ngươi là Vương tộc cũng tốt, Đại phiệt cũng tốt, nguyên tắc của Tần Vô Song rất đơn giản: là bằng hữu thì lấy rượu ngon chiêu đãi, là địch nhân thì lấy nắm tay tiếp đón.

Đại phiệt thì thế nào, cho dù là Vương tộc, quý tộc thượng phẩm đệ nhất đẳng, thì lại thế nào? Nắm tay mới là đạo lý cứng rắn nhất. Nhỏ là người, lớn là quốc gia, ai nắm tay cứng thì lời nói càng có trọng lượng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1046)