← Ch.0078 | Ch.0080 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tới cạnh một mảnh rừng trúc, Tần Vô Song dừng lại cước bộ.
- Tây Môn Phiệt chủ, nếu đã đến đây, cũng đừng trốn tránh nữa. Ngươi muốn quan sát ta, mặt đối mặt cũng có thể tận tình quan sát.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Tây Môn Vũ vốn còn muốn đợi màn then chốt, chậm lộ diện một chút, lại bị Tần Vô Song nói toạc ra như vậy, đành phải hiện thân. Trong lòng đã thực sự có chút tức giận. Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không cách nào chiếm được ưu thế trước người thiếu niên này, đây là tình huống từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp phải.
Cho dù người thiếu niên này có được kỳ ngộ thần bí, mặc dù có thực lực Chân Võ Cảnh Bát đẳng, thì thế nào chứ?
Tây Môn Vũ hắn là người đứng đầu của Nam Vân Châu, là chủ nhân Đại phiệt, là cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Bất luận về thân phận, dòng dõi, thực lực và kiến thức có lẽ đều vững vàng hơn hẳn đối phương. Nhưng tình huống hiện nay lại khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Không biết nói thế nào, Tây Môn Vũ quyết định không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
- Tiểu tử Tần gia, chuyện Hào môn Hứa gia phản quốc, có rất nhiều lời đồn đại hãm hại Tây Môn Đại phiệt ta, căn cứ vào điều tra của lão phu, chỗ lời đồn khởi nguồn, là đến từ Tần gia trấn Đông Lâm.
Mặc dù việc này Tây Môn Vũ chỉ là hoài nghi, nhưng dưới sự phán đoán, có lẽ đã biết chắc chắn là Tần gia, chỉ là không lấy ra làm chứng cứ được, lập tức coi như chuyện xác thực, trực tiếp công kích về phía Tần Vô Song.
- Cây ngay không sợ chết đứng, Tây Môn Đại phiệt là cây đại thụ chọc trời, một chút mưa gió, há có thể có ảnh hưởng gì với Tây Môn Đại phiệt được sao? Còn nữa, loại chuyện vô căn cứ này, một thiếu niên như ta cũng không tin, há có thể nhàm chán đi thêu dệt lên loại lời đồn không thực tế này?
Tần Vô Song đã sống ở hai kiếp, đương nhiên có thể nhìn thấu thủ đoạn của Tây Môn Vũ. Nói quanh co vài ba câu liền đem Tần gia quăng ra ngoài.
- Thề thốt phủ nhận, ai cũng có thể làm được. Ngươi có chứng cớ gì, có thể chứng minh chuyện này không phải do Tần gia ngươi làm?
Tần Vô Song đối đầu gay gắt:
- Tây Môn Phiệt chủ cũng có chứng cớ gì, chứng minh là Tần gia ta làm? Mạo muội hỏi một câu, Tây Môn Phiệt chủ chẳng lẽ chột dạ?
- Hừ, chột dạ gì chứ?
- Nếu không chột dạ, hà cớ tại sao phải để ý đến mấy lời đồn không rõ lai lịch như vậy?
Tây Môn Vũ âm thầm giật mình, nghĩ thầm gã thiếu niên này quả nhiên tài năng hơn người, lập tức lạnh nhạt mỉm cười:
- Tây Môn Đại phiệt ta không sợ lời đồn, không có nghĩa Tây Môn Đại phiệt có thể làm ngơ được những lời đồn. Đúng như ngươi nói, Tây Môn Đại phiệt là một cây đại thụ cao chọc trời, không thể đối diện với một chút mạo phạm của cây cỏ thấp bé mà có chút rung động? Dòng dõi quý tộc, tôn ty cao thấp, Bách Việt Quốc chúng ta coi trọng chính là những thứ này.
Nâng Tây Môn Đại phiệt lên, hạ thấp Hào môn Tần gia, Tây Môn Vũ một lời hai ý.
Đúng như dự liệu, Tần Vô Song yên lặng cười:
- Tây Môn Phiệt chủ khinh thường cây cỏ thấp bé sao? Chẳng lẽ không nghe nói gió có sắc bén cũng khó thổi gãy cây cỏ, nhưng đại thụ cao chọc trời, trước mặt răng cưa cũng không chịu nổi một đòn.
- Miệng lưỡi hoạt ngôn.
Tây Môn Vũ khẽ chê một câu.
Tần Vô Song cũng không đánh trả, chỉ là thản nhiên nói:
- Tây Môn Phiệt chủ tìm ta, không phải chỉ để nói mấy lời nói suông đơn giản như vậy thôi chứ?
Tây Môn Vũ chăm chú nhìn Tần Vô Song, ý đồ dùng ánh mắt sắc bén đánh bại sự huênh hoang của Tần Vô Song. Nào ngờ Tần Vô Song ung dung không sợ, thong dong đối diện.
Rất lâu sau, Tây Môn Vũ cuối cùng mở miệng:
- Nghe nói lệnh tỷ đã qua tuổi hai mươi, lớn lên vô cùng xinh đẹp, trang nhã, lão phu ở đây cũng có không ít con cháu không tệ, muốn cùng lệnh tỷ bàn chuyện hôn sự, thế nào hả?
- Làm phiền Tây Môn Phiệt chủ hao tâm tổn trí, tỷ tỷ ta đã có ý trung nhân rồi.
- Đạt Hề Minh sao?
Trong khẩu khí của Tây Môn Vũ, rốt cuộc ẩn chứa cơn giận dữ nhè nhẹ.
- Không sai.
Thần quang trong mắt Tây Môn Vũ lóe lên dữ dội, lộ ra một chút sát khí, ngữ khí gia tăng tốc độ nói:
- Đạt Hề Minh và tiểu nữ đã có hôn ước, lẽ nào ngươi không biết sao?
Tần Vô Song khẽ mỉm cười:
- Đây chính là chuyện ta muốn nói với Tây Môn Phiệt chủ. Từ xưa tới nay dưa hái xanh vốn không ngọt. Cái gọi là hôn ước, mọi người đều biết là chuyện gì. Đạt Hề Minh và tỷ tỷ ta tâm đầu ý hợp, còn với lệnh thiên kim không hề có chút tình cảm đáng nói. Xin hỏi Tây Môn Phiệt chủ, ngươi là muốn đạt được sảng khoái chốc lát, hay là muốn hủy cả cuộc đời của lệnh thiên kim?
- Láo xược, tại sao lại hủy cả cuộc đời của nữ nhi ta chứ?
- Chuyện hôn nhân, ngươi không có tình, ta cũng không muốn, lên nhầm kiệu hoa lấy nhầm chồng, đương nhiên là đau khổ cả đời. Tây Môn Phiệt chủ là người hiểu chuyện, chẳng lẽ không hiểu được ý niệm trong đó?
Sắc mặt Tây Môn Vũ dần dần âm trầm, chậm rãi đi tới bên cạnh rừng trúc, đấm một cái lên cây tre thân lớn như miệng bát, lực đạo thúc giục, cây tre đã bị bẻ gãy, rắc một tiếng rơi xuống đất.
- Tiểu tử Tần gia, nhất niệm vi thiện, nhất niệm vi ác. Nếu Đạt Hề Thế gia cùng Tần gia u mê không tỉnh ngộ, không ngại tham khảo một chút vận mệnh cây tre này chứ.
Tần Vô Song thấy Tây Môn Vũ như vậy, ngược lại càng thêm ung dung. Tây Môn Phiệt chủ ra tay uy hiếp, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là hắn không nén được sự nhẫn nhịn của mình!
- Tây Môn Phiệt chủ, đã nghe qua câu nói này này chưa? Ngọc có thể bị đánh vỡ nhưng không thay đổi được bản chất, trúc có thể bị đốt cháy nhưng không hủy được khớp thân của nó. Cây trúc này, bị ngươi đánh gãy, nhưng mỗi khớp thân của nó đều không thể bị hủy. Đây chính là khí tiết, thân trúc thẳng đứng, dù gãy cũng không khom lưng, đây chính là khí chất! Tần gia ta mặc dù ở quê, nhưng chuyện khí tiết, từ trước đến nay đều rất xem trọng. Tây Môn Phiệt chủ nếu cho rằng bằng mấy câu uy hiếp có thể muốn làm gì thì làm, vậy thì suy nghĩ sai lầm rồi!
Tần Vô Song ngược lại không có lời lẽ sắc bén, chỉ là thản nhiên nói:
- Bây giờ ta có một lời đề nghị, Tây Môn Phiệt chủ không ngại nghe chứ.
Tây Môn Vũ cố gắng kìm nén tức giận:
- Ngươi cứ nói đi.
- Hủy bỏ hôn sự của lệnh thiên kim và Đạt Hề Minh, mọi người vui vẻ vô sự, gặp gỡ cười nói, tiêu tan ân oán, thế nào hả?
Tây Môn Vũ cười lạnh nói:
- Đề nghị này đối với các ngươi mà nói, thực sự là thập toàn thập mỹ. Còn với Tây Môn Đại phiệt ta, có ích lợi gì? Hủy bỏ hôn ước, bị tổn hại chính là thể diện của Tây Môn Đại phiệt ta.
- Bằng không, Tây Môn Đại phiệt có thể cao giọng chủ động từ hôn, nếu là Phiệt chủ cảm thấy khó giải hận, cũng có thể kêu Đạt Hề Thế gia công khai chịu lỗi, đồng thời bồi thường vật chất. Chuyện thể diện, vốn là do con người làm ra. Tây Môn Phiệt chủ cảm thấy như thế nào?
- Hoang đường!
Tây Môn Vũ đối với lời đề nghị này hiển nhiên không cảm thấy hứng thú.
- Không hoang đường!
Tần Vô Song chân thành lắc lắc đầu:
- Tây Môn Phiệt chủ có thể mặc sức tưởng tượng một chút, nếu sự tình không phát triển theo phương hướng này, Tần gia ta cùng Đạt Hề Thế gia cũng không thỏa hiệp, sự tình sẽ có thể phát triển như thế nào?
Ngả bài, Tần Vô Song thận trọng từng bước, cuối cùng cũng quyết định ngả bài.
- Phát triển như thế nào? Tiểu tử Tần gia, ngươi có cảm thấy, Tây Môn Đại phiệt ta không hề sợ hãi trước thế lực của Tần gia ngươi và Đạt Hề Thế gia? Nói cách khác, ngươi còn chưa biết rõ gia tộc Đại phiệt là có ý nghĩa như thế nào?
Tây Môn Vũ lạnh lùng hỏi lại.
- Xếp thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt, cao thủ tọa trấn có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, còn có ba đến bốn gã Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Đừng nói là Nam Vân Châu, ngay cả toàn bộ Xích Mộc Lĩnh, cũng là gia tộc siêu cấp đứng trên tất cả. Những điều này đều là tin tức trên đường, cũng không có gì mới mẻ.
- Sao?
Tây Môn Vũ thầm nghĩ ngươi biết càng tốt, trầm ngâm nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi cảm thấy Đạt Hề Thế gia và Hào môn Tần gia ngươi, có bản lĩnh gì để tự bảo vệ mình?
Tần Vô Song mỉm cười không nói, nhẹ nhàng vuốt ve cây trúc bên cạnh, thản nhiên thở dài:
- Tây Môn Phiệt chủ, sao ngươi cảm thấy, tại sao Hào môn Tần gia ta cần phải tự bảo vệ mình?
- Không tự bảo vệ mình, thì ngồi chờ chết sao?
- Ha ha ha, Tây Môn Phiệt chủ tự tin tràn đầy. Chi bằng như vậy đi, hãy tiếp một chưởng của ta, thế nào hả?
Khẩu khí của Tần Vô Song đột nhiên biến đổi.
Nói làm là làm, Tần Vô Song không hề có điềm báo trước, trước khi chuyện xảy ra thậm chí ngay cả bả vai cũng không hề động đậy một chút nào. Nhưng một khắc sau khi lời nói vừa dứt, thân hình của hắn đã tiến đến gần Tây Môn Vũ trong vòng mười thước.
Động thủ?
Khóe miệng Tây Môn Vũ khẽ giật, cho dù ngươi có thực lực Chân Võ Cảnh Bát đẳng, dám động thủ với cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng sao? Lẽ nào không biết, một đẳng chênh lệch này, chính là đẳng lớn nhất trong tất cả các cảnh giới Chân Võ Cảnh sao?
Muốn chết!
Ý niệm của Tây Môn Vũ vừa lóe lên, cánh tay khẽ nâng lên, hai tay chà xát, nặn ra một thủ ấn.
Chính vào lúc này, thân hình của Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lộ vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Trưởng bối động thủ trước! Hay là để Tây Môn Phiệt chủ xuất chiêu trước!
Hành động này không làm còn không sao, một khi đã làm, Tây Môn Vũ thốt nhiên giận dữ.
Trong những người tập võ, đều biết nhận thức này, trước trận chiến đối địch, điều cấm kỵ nhất chính là tiến thoái lưỡng nan, đánh tới một nửa đột nhiên thu tay, ở đây lưu lại sơ hở quá lớn. Chỉ cần là biết chút công phu, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này. Còn ai thật sự làm như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, một là thùng rỗng kêu to, hai là coi rẻ đối thủ, sỉ nhục đối thủ!
Hành động của tên tiểu tử Tần gia trước mặt này, hiển nhiên không phải không hiểu, mà là cố ý làm.
- Nếu ngươi đã thành tâm muốn chết, vậy lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện!
Tây Môn Vũ tức giận bừng bừng, thủ ấn liên tiếp, thân thể đột nhiên rung động, từng luồng tàn ảnh cắt vào hư không. Tốc độ cực nhanh, phảng phất giữa lúc đó, toàn bộ con người như biến mất trong hư không.
← Ch. 0078 | Ch. 0080 → |