← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đến những vị khách đứng ở đằng xa cũng phải trừng mắt xem. Việc này quả là làm người ta khó tin!
Phải biết rằng, Tê Phượng Lầu vô cùng tự đắc với tấm bảng hiệu này, vì đây là do Ban Quý phi, người mà Hoàng đế Bệ hạ Bách Việt Quốc sủng ái nhất, đích thân viết, ban thưởng cho.
Mà ông chủ của Tê Phượng Lầu lại là tộc huynh của Ban Quý phi, cũng xem như là Hoàng thân Quốc thích.
Nói chính xác, ông chủ của Tê Phượng Lầu là anh vợ của Hoàng đế Bệ hạ đương triều. Tuy không phải là huynh muội ruột với Ban Quý phi, nhưng những người như họ, quan hệ gia tộc rất được coi trọng. Do vậy mới nói, ông chủ của Tê Phượng Lầu nếu như bị người khác làm mất mặt, thì cũng coi như Ban Quý phi bị mất mặt.
Những quan khách đứng xem cũng đều ngầm lắc đầu:
- Những thiếu niên này thân thủ thật không tồi, nhưng lại hơi nông nổi, lần này, coi như không chết, thì cũng không sống nổi ở Bách Việt Quốc này.
Nhị Đương gia ngẩn ra, lúc sau mới phản ứng lại, vô cùng tức giận, lại cười điên cuồng:
- Ngươi, ngươi có biết ngươi vừa làm gì không?
- Các ngươi không phải là rất coi trọng tấm bảng hiệu này sao? Dựa vào tấm bảng này mà tùy ý đánh đánh giết giết người. Hôm nay thiếu gia ta muốn xem tấm bảng hiệu này cứng như thế nào mà có thể đem so với Vương pháp.
- Vương pháp?
Nhị Đương gia cười lạnh:
- Ngươi sẽ biết ngay thôi, thật ngây thơ!
Nói xong, mặt trầm xuống, lớn giọng nói:
- Những kẻ rỗi việc, nếu không muốn bỏ mạng tại đây, thì cút ngay lập tức! Nếu không! Xuống đến âm phủ thì đừng kêu mình bị oan!
Ngay sau đó, trên hành lang tầng hai, tấng ba, tầng bốn Tê Phượng Lầu xuất hiện một tốp những người cường tráng cầm cung nỏ, cùng nhắm xuống.
Nhị Đương gia hét lớn:
- Bắn! Bắn cho ta! Bắn chết hắn!
Lệnh vừa ra, các tay xạ thủ nhất loạt di chuyển, tứ phía lên cung tên, hình thành một vòng công kích, bắn xuống như đàn châu chấu.
Những tay xạ thủ này đều đã qua huấn luyện khiêm khắc, nhất loạt bắn tên, ứng tiếp không nổi.
Hàng loạt mũi tên như vậy dùng để đối phó với một gã thiếu niên, tuy vấn đế nhỏ mà làm lớn chuyện, nhưng Nhị Đương gia đã không còn lựa chọn nào khác. Coi như bắn thiếu niên kia thành con nhím, thì cũng không cứu vãn được tổn thất của Tê Phượng Lầu.
Bảng hiệu, chữ vàng trên tấm bảng hiệu đã bị hủy, cho dù tấm bảng có thể hồi lại như cũ thì đã làm sao? Thể diện của Tê Phượng Lầu bất luận thế nào cũng không thể cứu vãn được.
Dưới con mắt người xem, chữ vàng trên tấm bảng bị người ta đánh vỡ. Nỗi nhục này, e rằng sẽ làm trò cười cho mọi người ở Đế Đô này trong vài năm tới, đặc biệt là những người quanh đây. E rằng sẽ trở thành đề tài cho những người cùng trong giới làm ăn.
Vì vậy, lựa chọn duy nhất của hắn bây giờ là mặc kệ tất cả. Tiêu diệt người đã hủy hoại tấm bảng trước, sau đó mới nghĩ cách ứng phó với sự trách hỏi cùng sự phẫn nộ của Đại Đương gia.
- Bắn! Bắn tiếp!
Nhị Đương gia hét lên.
Chỉ là, mũi tên bắn ra rất nhanh, nhưng Tần Vô Song cũng rất nhanh. Rõ ràng mũi tên hướng về hắn bắn ra không ngừng, nhưng dường như rất cả các mũi tên, khi gần đến người hắn, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhưng cuối cùng lại bắn không trúng mục tiêu.
- Hừ! Mấy tên xạ thủ này, lại làm người khác mất mặt.
Tần Vô Song trong lòng đầy khinh thường. Cho dù là đội Phi Vũ của Tần gia trang ta đã qua huấn luyện đặc biệt trong vài tháng, cũng có thể đạt được hơn trình độ này. Muốn làm Tần Vô Song bị thương, vẫn còn kém xa.
Nhị Đương gia nhìn Tần Vô Song múa đao trong màn mưa mũi tên, dường như không dám tin vào mắt mình. Thiếu niên này, chẳng lẽ là yêu nghiệt sao?
Phải biết rằng, đội xạ thủ này là Ngự Lâm Quân của Hoàng thất, tuy xuất ngũ đã lâu, trình độ có thể giảm sút, nhưng nói thế nào cũng vẫn là rất tinh anh, bốn mươi lăm xạ thủ bắn cùng một lúc, mà không cách nào làm gã thiếu niên này bị thương!
Nhị Đương gia tự hỏi, đổi lại nếu là mình, đứng trước mưa mũi tên như vậy, e rằng tuyệt đối không thể thoải mái như vậy.
- Xem ra, việc này phải xin chỉ thị của Đại Đương gia rồi!
Vừa nghĩ đến sự nổi giận lôi đình của Đại Đương gia, Nhị Đương gia cũng phải rùng mình. Tấm bảng hiệu Tê Phượng Lầu bị hủy lần này, hắn cũng có phần trách nhiệm, Đại Đương gia trách phạt, nghĩ đến mà run.
- Lão Cửu, mau đi bẩm báo với Đại Đương gia, mau!
o0o
Đại Đương gia lúc này đang ở trong phủ tiếp đãi một quyền thần của Bách Việt Quốc.
- Phí đại nhân, vì sự hợp tác của chúng ta, chén rượu này, tại hạ xin kính ngài.
Một người trung niên diện mạo khôi ngô, nhã nhặn, trang phục quan phủ, khí phái sâm nghiêm, nâng chén nói.
- Ha ha! Được! Uống uống!
Hai người uống cạn chén, rồi cùng cười lớn.
- Tống tiên sinh, bản quan tửu lượng kém, chỉ uống được đến đây, việc mà ngài nói, bản quan sẽ nghĩ cách, tóm lại, việc làm ăn của Tống tiên sinh, sẽ ngày càng phát đạt.
- Ha ha. Việc này phải nhờ Phí đại nhân chiếu cố!
Lúc hai người đang đối ẩm trò chuyện, ngoài hành lang có tiếng bước chân gấp gáp, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập, Đại Đương gia nghe ra đó là tiếng bước chân của tâm phúc của mình. Khẽ nhíu mày, lúc này không phải là không nên đến làm phiền hắn sao.
Phí đại nhân là người biết quan tâm sắc mặt người khác, mỉm cười nói:
- Nếu Tống tiên sinh có việc gấp thì cho hắn vào, bản quan cũng không chú trọng việc này như vậy.
Đại Đương gia gật gật đầu:
- Nếu đã như vậy, tại hạ xin thất lễ.
Đoạn cao giọng nói:
- Vào đi!
Cửa vừa đẩy ra, người đi vào quả nhiên là tâm phúc của Đại Đương gia, liền nói luôn:
- Đại Đương gia, Cửu Đương gia xin cầu kiến.
- Lão Cửu? Có chuyện gì? Không biết ta đang tiếp đãi khách quý sao?
- Thuộc hạ cũng đã nói rồi. Nhưng Cửu Đương gia rất gấp, không gặp ngài không được.
Đại Đương gia trầm ngâm. Bình thường, Tê Phượng Lầu đã có Nhị Đương gia lo liệu, không có việc gì không giải quyết được. Hơn nữa, ở Đế Đô này, ai cũng biết đến Tê Phượng Lầu, ít nhiều cũng nể mặt Tông gia hắn, từ khi Tê Phượng Lầu khai trương đến nay, không có việc gì mà Nhị Đương gia không giải quyết được.
- Cho vào!
Tên thuộc hạ kia gật đầu, nhanh chóng đi ra. Một lúc sau, Cửu Đương gia vội chạy vào, nhìn thấy khách quý ở đây, không thèm để ý lễ phép, vẻ mặt bi phẫn nói:
- Đại Đương gia, Tê Phượng Lầu xảy ra chuyện. Nhị Đương gia không ứng phó được, bảo tôi mời đích thân ngài đến.
- Lão Nhị không đối phó được? Là ai?
Đại Đương gia có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
- Vâng, là hai thiếu niên Võ đồng, một người đã chạy, còn lại một người, rất lợi hại, hắn... hắn...
Cửu Đương gia do dự, không dám nói.
- Hắn làm sao?
Đại Đương gia giọng không lớn, nhưng rất uy nghiêm, mắt trợn lên, làm Cửu Đương gia dường như hơi run run.
- Hắn đã đánh vỡ tấm bảng hiệu của chúng ta.
- Cái gì?
Đại Đương gia cho rằng mình nghe nhầm, đập nát chén rượu trong tay, các mảnh vỡ rơi loảng xoảng.
- Tấm bảng hiệu, tấm bảng hiệu đích thân Quý phi hạ bút ban thưởng?
Đại Đương gia vẫn có chút không tin.
- Đúng thế!
Đầu Cửu Đương gia dường như cúi rạp xuống đầu gối, hắn đối diện với biểu hiện của Đại Đương gia lúc này cũng không dám ngẩng cao đầu.
- Khốn kiếp, nếu không có khách quý ở đây, e rằng Đại Đương gia đã lật tung chiếc bàn lên rồi.
- Thiếu niên? Gã thiếu niên đó là người ở đâu? Là Hoàng thân Quốc thích sao?
Đại Đương gia hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, không được làm trò cười trước mặt khách quý.
- Không... không phải... là người nơi khác.
- Là người nơi khác?
Đại Đương gia lẩm bẩm.
- Lúc nào? Đến từ nơi khác sao lại hoành hành như vậy, còn dám giương oai ở Đế Đô này, chẳng lẽ là con cháu Vương tộc nào đó?
Dù là con cháu Vương tộc, Đại Đương gia cũng tuyệt không thể nuốt được cơn giận này. Tuy Vương tộc cũng là Hoàng thân Quốc thích, nhưng không phải là trực hệ, chưa chắc đã thân thiết với Hoàng đế.
- Không phải Vương tộc...
Cửu Đương gia nói nhỏ như muỗi, làm người khác phải căng tai lên nghe.
- Nhìn cách ăn mặc của chúng, một người là con cháu Thế gia, một người hình như là quý tộc hạ phẩm.
- Thế gia? Lại còn con cháu quý tộc hạ phẩm?
Đại Đương gia cười trong sự phẫn nộ.
- Ngươi xác định không nhầm chứ?
- Không nhầm được! Trừ phi họ hạ thấp thân phận mà ăn mặc như vậy, nếu không tuyệt đối không thể nhầm.
Đại Đương gia đứng dậy, tức giận quát:
- Ta phải đi xem, rốt cục là con cháu nhà nào? Lại có ba đầu sáu tay như vậy. Phí đại nhân, hôm nay tại hạ xin thất lễ, hôm khác, xin đến quý phủ chịu tội.
Phí đại nhân cũng đứng dậy:
- Tống tiên sinh không cần đa lễ, việc làm ăn gấp gáp, bản quan có thể hiểu.
- Được, lão Cửu, ngươi thay ta đưa Phí đại nhân về phủ, ta dẫn theo người đến Tê Phượng Lầu!
Sau đó, chắp tay cáo từ Phí đại nhân, liền đi nhanh ra ngoài.
- Phí đại nhân, mời!
Cửu Đương gia không dám chậm chễ, cung kính nói.
Phí đại nhân gật đầu, đi ra ngoài, đi đến ngoài cửa, lên kiệu. Cửu Đương gia đang định gọi kiệu phu xuất phát, đột nhiên Phí đại nhân nói:
- Khoan đã!
Cửu Đương gia vội nói:
- Phí đại nhân còn có điều gì dặn dò?
Phí đại nhân đột nhiên hỏi:
- Cửu Đương gia, ngài vừa nói, hai thiếu niên nơi khác gây sự ở Tê Phượng Lầu?
- Dạ đúng thế! Hình như là Võ đồng của Võ Đồng Viện!
Nhắc đến chuyện này, Cửu Đương gia vẫn còn rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi căm hờn.
Phí đại nhân lộ vẻ trầm tư suy nghĩ, tự nói một mình:
- Không trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã đến Đế Đô rồi sao?
- Phí đại nhân, cái gì trùng hợp, ai đến Đế Đô?
Phí đại nhân khẩu khí đột nhiên gấp gáp:
- Cửu Đương gia, bản quan không làm phiền ngươi tiễn nữa, ngươi mau đến Tây Phượng lầu đi, phải đuổi kịp Tống tiên sinh, nói với ông ấy đừng chấp chuyện này nữa.
- Tại sao a?
- Chân Võ Thánh Địa tổ chức Thí luyện Võ đồng ở Sơn mạch Thiên Khấp, có lẽ đây là những Thí luyện Võ đồng đạt tư cách ở Sơn mạch Thiên Khấp! Nếu là vậy, Tống tiên sinh hành sự phải cẩn thận, nếu xảy ra chuyện, thì sẽ không dễ thu xếp, dù muốn ra tay, thì phải điều tra rõ ràng đối phương có phải là Võ đồng của Chân Võ Thánh Địa đưa đến không, thành tích thế nào...
Cửu Đương gia nghi ngờ, ngộ nhỡ như vậy, đột nhiên nghĩ đến những tin đồn trên phố, Chân Võ Thánh Địa vô cùng coi trọng đợt Thí luyện lần này, đến các vị đại nhân ở Võ Thánh Sơn cũng đích thân đến.
Thiếu niên đó thân thủ lại phi phàm như vậy, nếu thực sự là Thí luyện Võ đồng, thành tích Thí luyện chắc chắn không kém, nếu xảy ra vấn đề gì, phản ứng của Chân Võ Thánh Địa như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Cửu Đương gia sầm lại, vội vã cáo từ, trong lòng bất an, hy vọng đuổi kịp, cầu xin Đại Đương gia không ra tay quá nặng.
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |