← Ch.0109 | Ch.0111 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Bái kiến Võ Thánh đại nhân! Ở Bách Việt Quốc, số người có thể được hưởng vinh dự này, vô cùng hiếm hoi.
Tự nhiên, điều này làm cho một trăm hai mươi Võ đồng đạt tư cách cảm thấy phấn chấn vô cùng. Từ sáng sớm, các Võ đồng nhận được thông báo, đã tập hợp ở một địa điểm định sẵn, chờ lên đường.
Một lúc sau, các Võ đồng điểm danh xong, đi lên Võ Thánh Sơn dưới sự chỉ đạo của Đại Tôn giả. Các Võ đồng mang theo tâm lý háo hức đi trên đường. Cuối cùng cũng đến chân Võ Thánh Sơn. Võ Thánh Sơn, nguy nga hùng vĩ, dường như từ cổ chí kim, nó vẫn luôn như vậy.
Đại Tôn giả nói:
- Hãy nhớ, đây là Võ Thánh Sơn, không giống với bất kỳ nơi nào trong thế tục. Những thói quen hành động như Đại thiếu gia của các ngươi, không được đem ra ở đây! Đặc biệt phải nhớ, khi ta không cho các ngươi tự do hoạt động, tuyệt đối không được đi lại lung tung. Nếu không xảy ra chuyện, Chân Võ Thánh Địa không chịu trách nhiệm, nghe rõ cả chưa?
- Nghe rõ rồi, những điều này không cần dặn dò!
Các Võ đồng đồng loạt trả lời.
- Tốt, xuất phát!
Đại Tôn giả xuống ngựa, đưa theo các Võ đồng lên núi.
Đường núi gập ghềnh, nếu không phải là các Võ đồng được huấn luyện nghiêm khắc, e rằng không có cách nào đi được đường núi này.
Hai bên đường núi, lại là vách núi cheo leo, ở chỗ vách núi sâu, sương khói mịt mù, không thể nhìn thấy đáy, chỉ nghe thấy tiếng gió, làm các Võ đồng vô cùng cẩn thận, không dám phân tâm, càng không dám nhìn ngó xung quanh. Thật không dễ gì đi hết đường núi này, lên phía trên mới đỡ hơn một chút.
Giữa lưng núi, một khe núi hẹp sâu, phải xuyên qua, thì đến một mảnh rừng cây rậm rạp.
- Mọi người!
Tất cả đều ngẩng đầu nhìn theo hướng Đại Tôn giả.
- Có thấy cung điện cao nhất kia không?
- Đi qua khu rừng này, các ngươi có thể đến được trước cửa Võ Thánh Điện!
Đại Tôn giả kiên nhẫn giải thích:
- Nhưng khu rừng này, không phải là rừng bình thường, bên trong có rất nhiều trận pháp. Yên tâm, đại trận pháp không khởi động, khởi động chỉ là những trận pháp nhỏ cơ bản, chỉ cần các ngươi động não, có đủ linh tính, vẫn có thể qua được. Nếu không qua được, hoặc là không qua được trong thời gian đã định, thì các người sẽ mất đi tư cách bái kiến Võ Thánh đại nhân, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ!
Trong ánh mắt các Võ đồng, tràn đầy sự hứng thú.
Đại Tôn giả gật gật đầu:
- Tốt, đi đi!
Một đoàn Võ đồng nối đuôi nhau, Tần Vô Song lại không vội. Theo như hắn thấy, chỗ này còn cách Võ Thánh Điện mấy chục mét, nhưng khu rừng này lại vô cùng rộng, không được vội vã vàp lúc này. Hắn cần phải quan sát xung quanh trước.
Đại Tôn giả thấy tất cả các Võ đồng đều đi rồi, duy chỉ có Tần Vô Song còn đứng lại.
- Sao cậu còn không đi?
- Mời Đại Tôn giả đi trước, cái gọi là ma đao không chặt nhầm cây, vãn bối quan sát trước, mài dao sắc bén, thì việc đã thành công một nửa.
Đại Tôn giả chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc khen ngợi. Quán quân đúng là Quán quân, quả nhiên không phải là hư danh, tiểu tử nhỏ tuổi tâm tư kín đáo như vậy, lại có khí độ Tông sư như vậy, đạt được Quán quân Thí luyện, quả nhiên không phải là do may mắn.
Cũng không quấy rầy hắn, ông ta gật đầu nói:
- Được! Vậy lão phu không làm phiền cậu nữa.
Nói xong, cười ha ha, chui qua một cây bên cạnh.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không vô vị đi theo Đại Tôn giả. Hắn cũng biết rõ, với thực lực của Đại Tôn giả hiện nay, vẫn vượt trước hắn một bậc. Hơn nữa đây là địa bàn của ông ấy, muốn cắt đuôi hắn cũng rất dễ dàng. Hơn nữa đi theo Đại Tôn giả, cũng có phần bất kính với tiền bối. Về mặt tu vi võ đạo, Tần Vô Song vô cùng kính trọng tài đức khiêm nhường của Đại Tôn giả.
Đại Tôn giả đức cao vọng trọng, cũng coi như là một cái đích để cho hắn hướng đến. Đối với ông ta Tần Vô Song đương nhiên rất cảm kích, không dám mạo phạm.
Xuyên qua hai cây cao bên cạnh, dõi mắt nhìn xa, thấy một biển rừng rậm mờ mịt xanh thẳm mênh mông, không thể nhìn rõ nó kéo dài đến đâu. Mà mỗi một cây ở đây đều rất cao to, hai tay cũng không ôm xuể.
- Xem ra từ ngoài nhìn vào, không thể nhìn ra đường xá đi lại gì.
Tần Vô Song nghĩ, cũng chui vào rừng cây.
Vào rừng cây, đi một vòng, Tần Vô Song liền thấy sự kỳ diệu của rừng cây này. Dường như cho dù ngươi đi thế nào, nhìn cảnh vật đều giống nhau. Tính mê hoặc rất cao, dường như dù ngươi đi bao lâu, cũng chỉ như là đứng tại chỗ thôi.
May mà Tần Vô Song quan sát vô cùng tỉ mỉ, đến mỗi một nơi, cũng đủ nhìn ra những cây đại thụ này chỉ là tương tự nhau mà thôi, không cùng một cảnh vật, mà chỉ là cố ý bố trí giống một chỗ, làm mê hoặc người vào trong rừng.
Tần Vô Song làm ký hiệu bên đường, để tránh đi lại đường cũ.
- Không đúng, sao lại trở về nơi đã đánh dấu chứ?
Tần Vô Song đi một vòng, phát hiện thấy mình lại trở về chỗ cũ.
- Xem ra, trận pháp của rừng cây này, rất có tính mê hoặc, lại có thể làm người ta đi đúng một vòng!
Tần Vô Song xốc lại tinh thần. Lần này, hắn càng cẩn thận, đi một bước, đều để ý cành cây ngọn cỏ bên đường, một dấu chân cũng không bỏ qua.
Nhưng mà, làm hắn không thể tin nổi chính là, hắn đã cẩn thận như vậy, lại một lần nữa quay về chỗ đã đánh dấu.
Tần Vô Song có chút giật mình, hắn đã biết qua trận pháp cổ đại, nhưng đại đa số đều là trận pháp sống, dùng người để dàn trận pháp nhà binh. Dùng cây làm trận pháp như vậy, rất hiếm thấy.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có chút hiểu biết, Tần Vô Song nhớ là, gặp phải trận pháp như vậy, phá giải trận pháp tốt nhất là quan sát, tìm ra bí mật, phán đoán phương hướng như thế nào.
Có một cách, là dựa theo ánh mặt trời chiếu, phán đoán phương vị cụ thể.
Tần Vô Song quan sát ánh mặt trời xuyên qua rừng cây. Ánh mắt chợt dừng lại ở hướng Tây Bắc. Nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Trận pháp này, đâu đâu cũng có trận nhãn, mà nơi này, không ngừng làm ta bị lạc đường, chắc là một trận nhãn trong trận pháp. Muốn thoát khỏi trận pháp này, thì phải suy đoán từ phương hướng.
Tần Vô Song đứng ở hướng Tây Bắc, lần này, hắn không buồn để ý đến bất kỳ thứ gì, mà chỉ đi thẳng về phía trước, lần này hắn cứ theo hướng đó mà đi, cũng không lo lệch khỏi quỹ đạo.
- Quả nhiên, đi theo hướng Tây Bắc, đi lâu như vậy, mà vẫn chưa về chỗ cũ. Xem ra, ta đi đúng hướng rồi.
Tần Vô Song thầm nghĩ, trận pháp này, hình như hợp với bát môn độn giáp của tiền thế. Bát môn độn giáp là hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn. Trong đó, khai môn, hưu môn, sinh môn là ba cửa đại cát.
Nếu hợp thuật độn giáp kỳ môn, vậy muốn ra khỏi khu rừng này, chỉ cần đi đúng ba cửa đại cát, ra khỏi khu rừng này chắc không có vấn đề gì.
Đại Tôn giả đã nói rồi, trận pháp này không hoàn toàn khởi động, chỉ có một vài trận pháp nhỏ có tác dụng. Tần Vô Song cân nhắc ý trong câu nói này, khẳng định là, những tử môn chắc chắn là không mở, nhưng nếu đi nhầm, chắc chắn không ra được, nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu đi vào sinh môn, có thể thoải mái đi ra.
Hiểu ra điều này, Tần Vô Song càng kiên định đi theo hướng Tây Bắc. Theo ghi chép về bát môn độn giáp, khai môn ở hướng Tây Bắc, ngũ hành thuộc kim, theo hướng Tây Bắc chắc chắn là khai môn.
Càn quẻ vốn là một quẻ trong bát quái, ở tiền thế, cổ nhân đã đem cửa mệnh Càn cung đối ứng là khai môn, là cửa đại cát đại lợi.
Do vậy, tiền thế cổ đại rất nhiều Quân chủ, đều thích định đô ở Tây Bắc Trường An, bắt đầu tạo sự nghiệp từ Tây Bắc, rất hợp với đạo lý này.
Võ Thánh Điện đó là điện của Võ Thánh đại nhân, nếu đúng như vậy, vậy hẳn cũng là thiên cơ bên trong, bất luận thế giới kiếp trước hay kiếp này, đạo lý cũng đều như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song chợt chột dạ, đột nhiên nhớ đến chữ ‘Đạo’ mà Đại Tôn giả nhắc đến, đạo vô sở đạo, cụ thể là cái gì thì rất khó lý giải.
Nhưng chỗ nhỏ, hình như ‘Đạo’ lại không tồn tại. Như khu rừng bí mật này, cũng đã hợp ‘Đạo’, nói không rõ đạo bất minh này.
Quả nhiên, phán đoán của Tần Vô Song rất nhanh đã thu được kết quả, đi theo hướng Tây Bắc, cuối cùng cũng không bị cản trở, trên đường lại không ngừng nghỉ, không lâu sau, đã đến biên giới khu rừng.
Đang muốn đi ra, Tần Vô Song đột nhiên dừng chân. Dường như, hắn cảm nhận được một cảm giác vô cùng kỳ diệu, cảm giác này giống như cả người đã rời khỏi thế giới này, đột nhiên bị thu hút vào một thế giới nhỏ khác.
Cảm giác này chỉ tồn tại một lúc. Rồi đột nhiên, trong đầu Tần Vô Song xuất hiện một tiếng ‘Ông’, đến từ sự cảnh giác từ trong thâm tâm, đưa hắn trở về hiện thực.
Nhìn tứ phía, lại trở về thực tại. Nơi mình đang ở chỉ là biên giới khu rừng mà thôi.
- Chuyện gì thế này?
Tần Vô Song có chút nghi hoặc, hắn có thể khẳng đinh, vừa nãy không phải là ảo giác, cũng không phải là mộng cảnh, mà là sự vi diệu cảm nhận được, nhưng sao vừa mới rời mắt, tất cả lại tiêu tan như cảnh hoa thủy nguyệt?
Trong lúc nghi hoặc bất định, hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, đã nhìn thấy dưới một cái cây trước mặt không xa, xuất hiện một cái bóng thanh sắc.
Người đó dáng người cao to, đứng quay lưng lại, cốt cách thanh kỳ, khiến cho người khác cảm giác cô quạnh. Người đó đứng dưới gốc cây, làm người ta không cảm thấy được bất kỳ điều gì. Dường như ông ấy đã đứng ở đó rất lâu, dường như bản thân ông làm nên phong cảnh nơi đây. Nơi ông đang đứng giống như một bức tranh sơn thủy chấm phá, hài hòa tự nhiên.
Võ Thánh đại nhân?
Trong đầu Tần Vô Song đột nhiên xuất hiện ý niệm này, nhìn như thưởng thức một cảnh đẹp.
Người mặc thanh bào chầm chậm quay người, nghi hoặc nhìn Tần Vô Song, đột nhiên cười:
- Cậu là Võ đồng đầu tiên đến được đây. Nói cho ta biết, cậu tên gì?
Tần Vô Song không dám chậm trễ:
- Vãn bối Tần Vô Song, bái kiến Võ Thánh đại nhân!
Người mặc thanh bào vuốt râu cười:
- Tần Vô Song, quả nhiên là Tần Vô Song. Cử quốc vô song, giỏi lắm, giỏi lắm, đi theo ta.
Nói xong, ông ta sãi bước ra khỏi rừng cây. Tần Vô Song không dám chậm trễ, liền đi theo sau.
← Ch. 0109 | Ch. 0111 → |