Vay nóng Homecredit

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0129

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0129: Tấn thăng Tiên Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Shopee


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Võ Thánh đại nhân cứ thắc mắc mãi trong lòng:

- Nếu như là những Võ Thánh hộ quốc của các Công quốc xung quanh đến bái phỏng thì trước đó tất nhiên phải có bái thiếp hay gì gì đó. Dù có là Công quốc đồng cấp thì cũng không quan tâm đến lễ nghĩa như vậy. Trừ phi hai bước bắt đầu khai chiến... Nhưng mà tình hình chiến sự của Bách Việt Quốc ngày nay rất bình an, vậy thì...

Nghĩ đến khả năng này, Võ Thánh đại nhân chợt giật mình, không lẽ là Tiên Thiên cường giả đến từ Đại chủ quốc? Thậm chí cũng có thể là Tiên Thiên cường giả đến từ nước đối địch của Đại chủ quốc Đế quốc Đại La?

Trực giác của một Tiên Thiên cường giả nói cho ông biết kẻ mới tới không phải người tốt. Kẻ này rõ ràng là mang theo địch ý nhập cảnh. Hắn muốn nhắm vào ai? Ám sát Hoàng đế Bách Việt Quốc? Hay đối phó với Tiên Thiên Võ Thánh là ông đây? Bất luận là tình huống nào thì Tiên Thiên Võ Thánh ông cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được.

Đối phương xuất động Tiên Thiên, vậy thì hướng giải quyết đương nhiên cũng chỉ là giữa Tiên Thiên với nhau. Nếu như Võ Thánh hộ quốc ông không ra tay, thì Bách Việt Quốc sẽ không ai có thể địch lại được tên Tiên Thiên này, không lẽ cứ để hắn hoành hành trong Bách Việt Quốc?

Chỉ có điều tên này sau khi để lại khí tức Tiên Thiên ở Võ Thánh Sơn đã lập tức thu hồi toàn bộ khí tức Tiên Thiên, áp chế đến mức hoàn toàn không thể cảm ứng được.

Hay nói cách khác, tên này vô cùng giảo hoạt, sau khi thị uy thì thu hồi toàn bộ dấu vết. Ngay cả nửa dấu chân ngựa hay chút manh mối mong manh như tơ nhện cũng không để Võ Thánh đại nhân tìm ra.

o0o

Bên trong Xích Mộc Vương Phủ, Xích Mộc Vương sớm đã chuẩn bị sẵn một gian mật thất để Lệ Vô Kỵ nghỉ ngơi.

Lệ Vô Kỵ sau khi nhận được Cực Âm Lệnh của sư phụ là Cực Âm Lão Nhân liền nổi giận đùng đùng. Thứ nhất, hắn vô cùng tôn sùng sư phụ, nếu như có kẻ nào phá hỏng chuyện lớn của sư phụ thì Đại đệ tử hắn cũng cảm thấy nhục nhã. Thứ hai, bảo hắn ngàn dặm xa xôi đến một Công quốc trung phẩm, đối với thời gian tu luyện của hắn cũng là một kiểu lãng phí. Vì vậy, bây giờ hắn đang nén đầy một bụng tức, chỉ muốn đến thẳng Tần gia giết sạch tất cả rồi ca khúc khải hoàn quay về Cực Âm Tông.

Xích Mộc Vương hoàn toàn lĩnh hội được khí tức cực mạnh của Tiên Thiên cường giả nên cẩn thận đứng bên hầu hạ, đích thân chăm sóc hỏi han, phục vụ vô cùng chu đáo. Đừng nói người này đến từ tông phái của Đại chủ quốc, chỉ cần thân phận và khí thế Tiên Thiên của hắn đã khiến một Vương gia của Công quốc như hắn không dám giễu võ giương oai rồi.

Tiên Thiên và Hậu Thiên chỉ cách nhau một lằn vạch, nhưng lằn vạch này đã từng cắt đứt hoàn toàn khả năng tiến thêm một bước của hàng ngàn hàng vạn võ giả. Hay nói cách khác đây chính là lằn vạch trời đất cách biệt.

Cao thủ của thế lực thế tục vào được Chân Võ Cảnh Cửu đẳng không ít nhưng có thể vào được Tiên Thiên thì trăm người chỉ có một. Lệ Vô Kỵ nét mặt hung hãn, lạnh lùng hỏi:

- Xích Mộc Vương, định bao giờ thì khởi hành?

- Hồi bẩm Lệ công tử, tiểu vương dự định ngày mai xuất phát.

- Ừm, ngươi đi trước dẫn đường. Ta đi theo khí tức của các ngươi được rồi. Tần gia đó đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ đúng không? Hừ hừ, đúng lúc đông người, giết cũng thoải mái!

- Đúng vậy. Chỉ có điều...

- Có điều gì?

Khẩu khí của Lệ Vô Kỵ có chút không vui.

- Chỉ là tiểu vương còn phải sống ở Bách Việt Quốc lâu dài, Lệ công tử có giết người thì cũng đừng để lộ tiểu vương ra.

Xích Mộc Vương cẩn trọng nói.

Lệ Vô Kỵ xùy một tiếng khinh bỉ:

- Ta chỉ giết người, không thích nói lời vô nghĩa!

Xích Mộc Vương nghe hắn nói vậy mới bắt đầu thấy yên tâm. Bây giờ thì hắn có thể thoải mái xem trò vui rồi. Nghĩ đến cảnh một Tiên Thiên cường giả đại khai sát giới ở Tần gia trang, trong lòng Xích Mộc Vương đã trào lên một cảm giác khoái trá kỳ lạ, máu nóng như sắp sửa sôi trào.

o0o

Đêm đó, Võ Thánh đại nhân không thể bình tâm được. Ông không thể ép mình bình tĩnh mà dồn toàn bộ sức thôi động lực Tiên Thiên, cảm nhận từng dao động nhỏ. Ông phải cảm nhận ra được vị trí của tên Tiên Thiên cường giả đó rồi mới có thể phán đoán được hành tung của hắn. Đột nhiên, Võ Thánh đại nhân khẽ giật mình, ông vừa ngầm cảm nhận được một tia dao động đến từ Xích Mộc Lĩnh phía Đông Bách Việt Quốc! Xích Mộc Lĩnh?

Những suy nghĩ bắt đầu chuyển động thật nhanh trong đầu Võ Thánh đại nhân, hình như ông vừa nghĩ đến điều gì đó! Cái tên Tần Vô Song lập tức xuất hiện trong đầu Võ Thánh đại nhân! Không lẽ người này đến vì Tần Vô Song?

Nghĩ đến đây thì Võ Thánh đại nhân càng không thể ngồi yên. Nếu như hắn đến vì Tần Vô Song thì chỉ có hai khả năng, một là cướp, hai là muốn đối phó với cậu ta, mà cả hai khả năng này ông tuyệt đối không thể cho phép nó xảy ra.

Thành tích Thí luyện Võ đồng đã được gửi đi, nếu như lúc này xảy ra bất cứ chuyện đáng tiếc gì thì sẽ là một đả kích có tính hủy diệt với Bách Việt Quốc.

Mất đi cơ hội tấn thăng Công quốc thượng phẩm không nói làm gì, không thể trình bày lại được với cấp trên, đối với Bách Việt Quốc mà nói có thể là vực sâu vạn kiếp. Nhất định phải ngăn cản đối phương!

Nghĩ đến đây, Võ Thánh đại nhân triệu tập tất cả môn đồ, dặn dò:

- Thời gian này, tất cả môn đồ Võ Thánh Sơn bế quan toàn bộ, nếu như có thế lực ngoại lai xâm phạm, là Tiên Thiên cường giả thì tất cả phải rút lui, không ai được kháng cự.

Chúng môn đồ đồng loạt tán thành.

Võ Thánh đại nhân dặn dò xong, bay nhanh xuống núi, tiến thẳng về phía Xích Mộc Lĩnh. Cả quãng đường, ông cố áp chế khí tức Tiên Thiên của mình, nếu để đối phương cảm ứng được ông đang tiếp cận, nói không chừng sẽ có biến cố.

o0o

Ngày nào Tần Vô Song cũng xuất hiện trước cửa sơn động dưới vách núi Đại Thương Sơn đúng giờ như được hẹn trước. Khoảng thời gian này với Tần Vô Song mà nói vô cùng phong phú.

Mỗi ngày hắn đều vào sơn động này tĩnh tọa ngộ đạo. Sau đó, hắn sẽ ngầm cảm nhận được một loại tri đạo tự nhiên rất nhỏ. Đó là một loại cảm giác thần kỳ rất khó nói rõ. Một loại cảm ngộ đến từ thiên địa tự nhiên.

- Rất có thể đây chính là cảnh giới Tiên Thiên mà Võ Thánh đại nhân nói?

Tần Vô Song vẫn có chút không dám tin. Bởi vì theo như những gì biết được từ Võ Thánh đại nhân thì hắn vẫn chưa qua đủ trình tự để vào được cảnh giới Tiên Thiên!

Tiên Thiên?

Tần Vô Song yên lặng nghiền ngẫm, hai lòng bàn tay giơ hướng lên trời, năm ngón tay cũng hơi dựng thẳng cảm thụ trạng thái kỳ diệu này.

Lúc này bên trong cơ thể của Tần Vô Song đã hoàn thành mấy vận hành chu thiên.

Bên trong cơ thể phảng phất như có một luồng năng lượng huyền diệu đang ngo ngoe dục động, lúc nào cũng có thể dâng trào.

Năng lượng này, không giống nội kình, không giống với bất cứ loại kình lực nào trước đây, không phải Viêm Dương chân khí, càng không phải công pháp nào khác.

Mà là một luồng năng lượng sinh ra một cách tự nhiên, như một con quái thú ngủ quên, bây giờ đột nhiên choàng tỉnh, lồng lộn, tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn. Giống như một con ngựa hoang, không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sợi dây đang kìm hãm nó. Một cách vô thức, Tần Vô Song hướng ngón giữa bàn tay phải về phía trước. Xoẹt!

Một tiếng tiếng gió rít xé toạc không gian, thê lương như tiếng sói tru đêm mang theo một luồng hồng mang chói sáng bắn thẳng về phía trước. Uỳnh!

Luồng hồng mang này bắn thẳng một đường về phía trước, cách đó chừng hai ba mươi thước vừa hay có một đàn dơi đang tung bay hỗn loạn. Trong nháy mắt, mười mấy con dơi bị luồng năng lượng hủy diệt làm nổ tung, biến thành từng mảnh máu tươi! Bản thân Tần Vô Song cũng phải ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại được.

Đúng là trong khoảng cách hai mươi thước vừa rồi, lúc chỉ ngón tay, hắn có cố ý triển khai thử Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, nhưng cũng không thể khoa trương đến mức độ này được?

Từ trước khi phát hiện ra động phủ này, Tần Vô Song đã tu luyện Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm từ cấp thứ nhất Hư kiếm nhập thủ đến Lăng không công kích.

Nhưng cự ly bắn ra chưa bao giờ vượt quá được năm thước, hơn nữa lực đạo cũng chưa bao giờ khoa trương được đến mức này. Càng không thể kèm theo hồng mang thực thể, hữu chất hữu hình!

Kiếm ý có lẫn hồng mang này rõ ràng đã là cảnh giới cấp năm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, Thực kiếm! Nhưng tại sao lại đột ngột luyện ra được Thực kiếm?

Tần Vô Song nhớ, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này là tuyệt thế công pháp, chưa có Tông sư võ học cổ đại nào của kiếp trước luyện được đến cảnh giới cấp năm Thực kiếm!

Theo tục truyền, chỉ khi phá vỡ cực hạn Hậu Thiên, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đan đạo thì mới hy vọng luyện ra được cấp năm Thực kiếm. Không lẽ?

Ánh mắt Tần Vô Song lộ ra sự vui mừng khôn xiết, hồi tưởng lại khoảng thời gian tao ngộ thần kỳ vừa qua, dù hắn không dám lạc quan nhưng trực giác thì ngầm nói với hắn rằng hắn đã đột phá vào được cảnh giới Tiên Thiên! Nếu như không phải là Tiên Thiên thì tại sao khí chất của một con người lại thay đổi nhiều đến vậy? Nếu như không phải Tiên Thiên, tại sao cơ thể lại cảm thấy khác lạ như vừa thoát thai hoán cốt? Nếu như không phải Tiên Thiên, tại sao có thể luyện ra Thực kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm?

Nếu như không phải Tiên Thiên, tại sao có thể tấn công mục tiêu cách hai ba mươi thước mà lực sát thương không hề giảm?

Hắn vẫn nhớ rõ, ngày đó ở Võ Thánh Sơn, xem Võ Thánh đại nhân triển lộ một kỹ năng Tiên Thiên. Chỉ tùy ý ra đòn mà đánh vỡ chiếc ghế đá cách đó hơn mười thước! Đòn vừa rồi của hắn với của Võ Thánh đại nhân hiển nhiên có cảm giác khác hình thức mà cùng công hiệu!

Tiên Thiên?

Tần Vô Song cẩn thận cân nhắc hai chữ này, khái niệm Tiên Thiên bỗng chốc trở nên rõ ràng. Một kiểu ngộ đạo như vốn dĩ phải thế đột nhiên xuất hiện một cách rõ nét trong đầu hắn. Tiên Thiên, đúng là Tiên Thiên. Mọi dấu hiệu, đều chứng minh điều này.

Còn cái gọi là Trùng quan, hắn đúng là chưa trải qua, nhưng Tần Vô Song biết, hắn tuyệt đối không để bị Trùng quan, một phần trình tự này mê hoặc. Thì ra trước đây, mọi suy nghĩ của hắn đều là sai lầm, cho rằng chưa Trùng quan thì không thể vào được Tiên Thiên.

Hiển nhiên, tất cả những điều này đều có liên quan đến sự tế ngộ thần kỳ khi hắn lần đầu tiên đặt chân đến cửa động. Từ sau đó, năm luồng quang mang ngũ sắc không còn xuất hiện nữa! Tần Vô Song gần như có thể khẳng định, bản thân đã trải qua một lễ rửa tội thần kỳ như trong mơ, giúp đỡ hắn, nâng đỡ hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên!

Phù! Tần Vô Song từ từ đứng dậy, sự khoái trá tràn ngập trong ánh mắt. Tiên Thiên, đây là cảnh giới mà hắn khao khát suốt hai kiếp làm người. Không ngờ hắn lại đột phá mà không hề hay biết.

Buồn cười hơn nữa là sau khi vào được Tiên Thiên, hắn vẫn như đang mơ, cho đến giờ phút này hắn mới thực sự cảm nhận được nó, mới biết không phải do hắn nhạy cảm, cũng không phải do hắn hồ đồ.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thần kỳ, có thể coi như một lễ rửa tội, dấu hiệu của Tiên Thiên vẫn chưa rõ ràng. Trải qua bao nhiêu ngày lắng đọng, củng cố, Tiên Thiên chi khí trong cơ thể hắn bắt đầu dần hình thành, đạt đến một loại cảnh giới thuần thục. Cảnh giới Tiên Thiên!

Nghĩ đến đây, tự nhiên một cảm giác hào hùng trào dâng trong lòng Tần Vô Song! Vào được cảnh giới Tiên Thiên có khác nào giao long nhập hải, mãnh hổ về rừng, từ nay cá có thể bơi lội trong biển lớn, chim có thể bay lượn trên trời cao, thế giới của hắn đã rộng lớn hơn rất nhiều, những thứ ở xa tầm mắt cũng có thể nhìn rõ ràng hơn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1046)